Thần Đạo Đan Tôn
Chương 822: Chân Long Thiên Tử
Mặc Nguyên bình tĩnh lại nói:
- Xem ra, trận chiến này không thể tránh khỏi? Hách Liên Vương, ngươi phải nghĩ rõ ràng, có khả năng sẽ khiến Tây Hải và Bắc Hải đại chiến!
- Ha ha, ngươi còn không đại biểu được Tây Hải!
Hách Liên Dung lãnh đạm nói.
Muốn chết!
Mặc Nguyên cuối cùng phát điên, khí huyết thiêu đốt, phát ra uy thế vô tận.
Hắn đã bước vào tuổi già, khí huyết không thể tránh khỏi suy yếu, tuy cảnh giới vẫn còn, nhưng sức chiến đấu đã theo không kịp cảnh giới, nhiều nhất chỉ có tám tinh. Bởi vậy, muốn chiến đối thủ như Hách Liên Dung, hắn nhất định phải thiêu đốt khí huyết, để sức chiến đấu thăng hoa, khôi phục uy năng năm đó.
- Mặc đại nhân, ngươi chạy đến Bắc Hải chúng ta còn muốn làm dữ sao?
Tiên Vu Thông cũng đứng ra, bày ra tư thế muốn kề vai chiến đấu với Hách Liên Dung.
- Ha ha, đây là ân oán giữa Mặc gia và Hách Liên gia, Tiên Vu đại nhân hà tất nhúng tay?
Văn Nhân Kiệt đưa tay chặn lại, ngăn cản Tiên Vu Thông, nói rõ ta sẽ không ngồi xem.
Dưới cái nhìn của hắn, Mặc Nguyên có thể giết chết Hách Liên Dung là tốt nhất, nếu như không thể, liều lưỡng bại câu thương cũng không tệ, hắn lại ra tay thu thập tàn cục, suy tính Tiên Vu Thông cũng không cách nào ngăn cản hắn.
Vì lẽ đó, hắn nhất định phải để cuộc chiến này tiến hành, nhân cơ hội này giết chết Tiên Vu Thông cũng không tệ, ngược lại chỉ cần Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông chết một người, Bắc Hải liền không ai có thể ngăn cản được dã tâm thống nhất của hắn.
Tiên Vu Thông tự nhiên đoán ra dụng ý của Văn Nhân Kiệt, nhưng đoán được là một chuyện, làm sao hóa giải là một chuyện. Mặc Nguyên hiển nhiên đang giận dữ, quyết tâm muốn giết Lăng Hàn, thật rất khó hóa giải.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiên Vu Thông trải qua vô số sóng gió, nhưng hiện tại vẫn cảm giác cực kỳ đau đầu, chiến trận khai hỏa, nói không chắc sẽ phân chia lại cách cục của Bắc Hải.
- Đều dừng tay cho bản tọa!
Giọng nói non nớt vang lên, chỉ thấy Hách Liên Thiên Vân chắp hai tay sau lưng đi ra, như ông cụ non nói.
- Bản tọa làm trọng tài, tất cả ân oán chấm dứt ở đây, hiện tại trọng điểm là đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, chuẩn bị cho khai thiên!
Dựa vào, cái miệng rộng này, việc này cũng có thể nói ở trước mặt mọi người?
Hách Liên Dung và Tiên Vu Thông chấn động, bọn họ đều biết sự tình khai thiên, nhưng từ trong miệng một thằng nhóc nói ra lại có cảm giác quá hoang đường. Bọn họ không khỏi nhìn Lăng Hàn, ý tứ là ngươi lại để tiểu gia hỏa như thế biết bí mật khai thiên?
Lăng Hàn nhún vai, thầm nghĩ cái này không phải hắn nói, mà không biết bao nhiêu vạn năm trước Hách Liên Thiên Vân đã có kế sách như thế, hơn nữa, người ta còn là tổ tông của các ngươi đấy.
- Ha ha ha!
Mặc Nguyên cười gằn, thân hình nhảy ra, một chưởng tóm tới Lăng Hàn. Hắn không nỡ hiện tại liền giết Lăng Hàn, mà muốn dẫn về Mặc tộc tra tấn.
- Hừ, coi lời của bản tọa như gió bên tai sao?
Hách Liên Thiên Vân uy nghiêm đáng sợ nói, vù, Long uy dật đãng.
Đùng!
Nhất thời Mặc Nguyên từ giữa bầu trời ngã xuống, ngã chặt chẽ vững vàng. Hắn là Phá Hư tầng chín thì đã làm sao, thiêu đốt khí huyết càng nắm giữ sức chiến đấu thập tinh thì đã làm sao, ở trước mặt uy thế của Á Long, thì yếu đuối như trẻ con vậy!
Đây là áp chế trên tầng thứ sinh mệnh, đặc biệt là Long tộc, có tính khắc chế nhau rất mạnh.
- Cái gì!
Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông, Văn Nhân Kiệt đều không nhịn được run rẩy, phải biết Mặc Nguyên là cường giả ngang hàng bọn họ, nhưng lại chật vật như vậy, chuyện gì thế này?
Long uy chỉ nhằm vào Mặc Nguyên, nhưng ba người quá mạnh mẽ, vẫn bắt được khí tức kia, điều này làm cho trong lòng bọn họ phát lạnh, phát lên một loại bản năng sợ hãi.
Mặc Nguyên nằm sát đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thiên Vân, run giọng nói:
- Tổ… Tổ Long đại nhân!
Nếu không phải Tổ Long, ai sẽ có Long uy như vậy, cuồn cuộn vô tận, để hắn không có chút tâm ý phản kháng.
Tổ Long!
Ba người Hách Liên Dung đều tê cả da đầu, có khả năng sao?
Ánh mắt của Hách Liên Thiên Vân đảo qua, Long uy toả ra, đùng đùng đùng… ba người Hách Liên Dung cũng không tự chủ được quỳ xuống.
Tất cả mọi người nhìn mà trố mắt, bốn vị này đều là Phá Hư Cảnh a! Muốn giết Phá Hư Cảnh cũng khó như lên trời, huống chi là để bọn họ khuất nhục quỳ xuống, độ khó này chí ít vượt qua gấp trăm lần.
Lẽ nào... Vị này thực sự là Tổ Long đại nhân sao?
Hách Liên Thiên Vân không khỏi đắc ý, trước nhiều lần gặp khó, để hắn muốn hoài nghi nhân sinh, cũng còn tốt, vẫn là người bình thường nhiều. Hắn hừ một tiếng nói:
- Hiện tại chịu nghe bản tọa nói chưa?
- Đại nhân có lệnh, xin cứ việc phân phó!
Bốn người Hách Liên Dung đều nằm rạp ở trên mặt đất, biểu hiện cung kính.
Long uy như vậy quá thuần khiết quá cuồn cuộn, còn vượt qua Hải Hoàng đương đại vô số lần.
Chân Long Thiên Tử!
- Nếu bản tọa trở về, tứ hải cộng chủ không phải bản tọa thì không còn ai khác!
Hách Liên Thiên Vân không biết ngượng nói.
- Chiêu cáo thiên hạ cho bản tọa, bảo Ngao gia lập tức tới đây bái kiến, chuẩn bị nhường ngôi!
Lời này nếu để võ giả ở Trung Châu nghe được, nhất định sẽ xem thường, cười hắn là người điên! Chỉ là Dũng Tuyền Cảnh lại dám bảo tứ hải cộng chủ nhường chỗ, cái này không phải chuyện cười sao?
Nhưng bốn người Hách Liên Dung không cảm thấy buồn cười chút nào, trái lại cho là chuyện đương nhiên.
Tổ Long đại nhân a, đó là tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào? Tiếp thu vị trí Hải Hoàng là chuyện tất nhiên, bằng không ai dám đặt địa vị trên Tổ Long, cái này không phải tạo phản sao?
Chỉ có Lăng Hàn biết, cái này không phải Tổ Long gì, mà là cường giả số một không biết bao nhiêu vạn năm trước của Long tộc, đạt đến độ cao Á Long. Có điều, vị Á Long đại nhân này lấy răng của Chân Long phục sinh, chỉ luận huyết mạch, xưng một tiếng Chân Long cũng không quá đáng.
- Tổ Long đại nhân, Nhân tộc này giết con cháu Long tộc, cầu Tổ Long đại nhân đáp ứng, để ta tiêu diệt hắn.
Mặc Nguyên vẫn không chịu buông tha Lăng Hàn.
Hách Liên Thiên Vân trừng mắt lên nói:
- Nhân tộc này là phụ thân của đồ đệ bản tọa, cũng là huynh đệ của bản tọa, ngươi muốn giết huynh đệ của bản tọa sao?
Hắn trừng như thế, Long uy tràn ngập, cực kỳ đáng sợ.
Mặc Nguyên sợ đến ngã xuống nói:
- Không dám! Không dám!
Đường đường là cường giả Phá Hư Cảnh, lại như cừu non run rẩy.
Cái này ở thế giới Nhân tộc là chuyện không thể xảy ra, cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục, có thể đi tới Phá Hư Cảnh, người nào không phải kỳ tài ngút trời, vương giả trong vương giả, làm sao mất tiết tháo chứ?
---------------
- Xem ra, trận chiến này không thể tránh khỏi? Hách Liên Vương, ngươi phải nghĩ rõ ràng, có khả năng sẽ khiến Tây Hải và Bắc Hải đại chiến!
- Ha ha, ngươi còn không đại biểu được Tây Hải!
Hách Liên Dung lãnh đạm nói.
Muốn chết!
Mặc Nguyên cuối cùng phát điên, khí huyết thiêu đốt, phát ra uy thế vô tận.
Hắn đã bước vào tuổi già, khí huyết không thể tránh khỏi suy yếu, tuy cảnh giới vẫn còn, nhưng sức chiến đấu đã theo không kịp cảnh giới, nhiều nhất chỉ có tám tinh. Bởi vậy, muốn chiến đối thủ như Hách Liên Dung, hắn nhất định phải thiêu đốt khí huyết, để sức chiến đấu thăng hoa, khôi phục uy năng năm đó.
- Mặc đại nhân, ngươi chạy đến Bắc Hải chúng ta còn muốn làm dữ sao?
Tiên Vu Thông cũng đứng ra, bày ra tư thế muốn kề vai chiến đấu với Hách Liên Dung.
- Ha ha, đây là ân oán giữa Mặc gia và Hách Liên gia, Tiên Vu đại nhân hà tất nhúng tay?
Văn Nhân Kiệt đưa tay chặn lại, ngăn cản Tiên Vu Thông, nói rõ ta sẽ không ngồi xem.
Dưới cái nhìn của hắn, Mặc Nguyên có thể giết chết Hách Liên Dung là tốt nhất, nếu như không thể, liều lưỡng bại câu thương cũng không tệ, hắn lại ra tay thu thập tàn cục, suy tính Tiên Vu Thông cũng không cách nào ngăn cản hắn.
Vì lẽ đó, hắn nhất định phải để cuộc chiến này tiến hành, nhân cơ hội này giết chết Tiên Vu Thông cũng không tệ, ngược lại chỉ cần Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông chết một người, Bắc Hải liền không ai có thể ngăn cản được dã tâm thống nhất của hắn.
Tiên Vu Thông tự nhiên đoán ra dụng ý của Văn Nhân Kiệt, nhưng đoán được là một chuyện, làm sao hóa giải là một chuyện. Mặc Nguyên hiển nhiên đang giận dữ, quyết tâm muốn giết Lăng Hàn, thật rất khó hóa giải.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiên Vu Thông trải qua vô số sóng gió, nhưng hiện tại vẫn cảm giác cực kỳ đau đầu, chiến trận khai hỏa, nói không chắc sẽ phân chia lại cách cục của Bắc Hải.
- Đều dừng tay cho bản tọa!
Giọng nói non nớt vang lên, chỉ thấy Hách Liên Thiên Vân chắp hai tay sau lưng đi ra, như ông cụ non nói.
- Bản tọa làm trọng tài, tất cả ân oán chấm dứt ở đây, hiện tại trọng điểm là đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, chuẩn bị cho khai thiên!
Dựa vào, cái miệng rộng này, việc này cũng có thể nói ở trước mặt mọi người?
Hách Liên Dung và Tiên Vu Thông chấn động, bọn họ đều biết sự tình khai thiên, nhưng từ trong miệng một thằng nhóc nói ra lại có cảm giác quá hoang đường. Bọn họ không khỏi nhìn Lăng Hàn, ý tứ là ngươi lại để tiểu gia hỏa như thế biết bí mật khai thiên?
Lăng Hàn nhún vai, thầm nghĩ cái này không phải hắn nói, mà không biết bao nhiêu vạn năm trước Hách Liên Thiên Vân đã có kế sách như thế, hơn nữa, người ta còn là tổ tông của các ngươi đấy.
- Ha ha ha!
Mặc Nguyên cười gằn, thân hình nhảy ra, một chưởng tóm tới Lăng Hàn. Hắn không nỡ hiện tại liền giết Lăng Hàn, mà muốn dẫn về Mặc tộc tra tấn.
- Hừ, coi lời của bản tọa như gió bên tai sao?
Hách Liên Thiên Vân uy nghiêm đáng sợ nói, vù, Long uy dật đãng.
Đùng!
Nhất thời Mặc Nguyên từ giữa bầu trời ngã xuống, ngã chặt chẽ vững vàng. Hắn là Phá Hư tầng chín thì đã làm sao, thiêu đốt khí huyết càng nắm giữ sức chiến đấu thập tinh thì đã làm sao, ở trước mặt uy thế của Á Long, thì yếu đuối như trẻ con vậy!
Đây là áp chế trên tầng thứ sinh mệnh, đặc biệt là Long tộc, có tính khắc chế nhau rất mạnh.
- Cái gì!
Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông, Văn Nhân Kiệt đều không nhịn được run rẩy, phải biết Mặc Nguyên là cường giả ngang hàng bọn họ, nhưng lại chật vật như vậy, chuyện gì thế này?
Long uy chỉ nhằm vào Mặc Nguyên, nhưng ba người quá mạnh mẽ, vẫn bắt được khí tức kia, điều này làm cho trong lòng bọn họ phát lạnh, phát lên một loại bản năng sợ hãi.
Mặc Nguyên nằm sát đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thiên Vân, run giọng nói:
- Tổ… Tổ Long đại nhân!
Nếu không phải Tổ Long, ai sẽ có Long uy như vậy, cuồn cuộn vô tận, để hắn không có chút tâm ý phản kháng.
Tổ Long!
Ba người Hách Liên Dung đều tê cả da đầu, có khả năng sao?
Ánh mắt của Hách Liên Thiên Vân đảo qua, Long uy toả ra, đùng đùng đùng… ba người Hách Liên Dung cũng không tự chủ được quỳ xuống.
Tất cả mọi người nhìn mà trố mắt, bốn vị này đều là Phá Hư Cảnh a! Muốn giết Phá Hư Cảnh cũng khó như lên trời, huống chi là để bọn họ khuất nhục quỳ xuống, độ khó này chí ít vượt qua gấp trăm lần.
Lẽ nào... Vị này thực sự là Tổ Long đại nhân sao?
Hách Liên Thiên Vân không khỏi đắc ý, trước nhiều lần gặp khó, để hắn muốn hoài nghi nhân sinh, cũng còn tốt, vẫn là người bình thường nhiều. Hắn hừ một tiếng nói:
- Hiện tại chịu nghe bản tọa nói chưa?
- Đại nhân có lệnh, xin cứ việc phân phó!
Bốn người Hách Liên Dung đều nằm rạp ở trên mặt đất, biểu hiện cung kính.
Long uy như vậy quá thuần khiết quá cuồn cuộn, còn vượt qua Hải Hoàng đương đại vô số lần.
Chân Long Thiên Tử!
- Nếu bản tọa trở về, tứ hải cộng chủ không phải bản tọa thì không còn ai khác!
Hách Liên Thiên Vân không biết ngượng nói.
- Chiêu cáo thiên hạ cho bản tọa, bảo Ngao gia lập tức tới đây bái kiến, chuẩn bị nhường ngôi!
Lời này nếu để võ giả ở Trung Châu nghe được, nhất định sẽ xem thường, cười hắn là người điên! Chỉ là Dũng Tuyền Cảnh lại dám bảo tứ hải cộng chủ nhường chỗ, cái này không phải chuyện cười sao?
Nhưng bốn người Hách Liên Dung không cảm thấy buồn cười chút nào, trái lại cho là chuyện đương nhiên.
Tổ Long đại nhân a, đó là tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào? Tiếp thu vị trí Hải Hoàng là chuyện tất nhiên, bằng không ai dám đặt địa vị trên Tổ Long, cái này không phải tạo phản sao?
Chỉ có Lăng Hàn biết, cái này không phải Tổ Long gì, mà là cường giả số một không biết bao nhiêu vạn năm trước của Long tộc, đạt đến độ cao Á Long. Có điều, vị Á Long đại nhân này lấy răng của Chân Long phục sinh, chỉ luận huyết mạch, xưng một tiếng Chân Long cũng không quá đáng.
- Tổ Long đại nhân, Nhân tộc này giết con cháu Long tộc, cầu Tổ Long đại nhân đáp ứng, để ta tiêu diệt hắn.
Mặc Nguyên vẫn không chịu buông tha Lăng Hàn.
Hách Liên Thiên Vân trừng mắt lên nói:
- Nhân tộc này là phụ thân của đồ đệ bản tọa, cũng là huynh đệ của bản tọa, ngươi muốn giết huynh đệ của bản tọa sao?
Hắn trừng như thế, Long uy tràn ngập, cực kỳ đáng sợ.
Mặc Nguyên sợ đến ngã xuống nói:
- Không dám! Không dám!
Đường đường là cường giả Phá Hư Cảnh, lại như cừu non run rẩy.
Cái này ở thế giới Nhân tộc là chuyện không thể xảy ra, cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục, có thể đi tới Phá Hư Cảnh, người nào không phải kỳ tài ngút trời, vương giả trong vương giả, làm sao mất tiết tháo chứ?
---------------
Bình luận truyện