Thần Đạo Đan Tôn
Chương 840: Kì binh (Hạ)
Lăng Hàn, Mã Đa Bảo, Bát Vương đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Phá Hư Cảnh mười chín tuổi, đây cũng quá khuếch đại đi! Lăng Hàn đi lại đường cũ, Nhưng hiện tại đã sắp hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa trở lại Thiên Nhân Cảnh, cách Phá Hư Cảnh làm sao cũng phải hai, ba năm chứ?
Nhưng tốc độ của Lăng Hàn như vậy đã nhanh đến mức không thể nhanh hơn nữa, ngay cả hắn cũng phải áp chế cảnh giới, miễn cho căn cơ bất ổn, ảnh hưởng tiến cảnh ngày sau.
Phá Hư Cảnh mười chín tuổi? Cái quỷ gì!
Đây là cắn bao nhiêu linh dược mới đề cao ra? Phá Hư Cảnh như vậy khẳng định là con cọp giấy, tùy tiện Phá Hư tầng một nào cũng có thể đánh bại hắn.
Mã Đa Bảo nhìn chằm chằm Trác Kỳ Phương, một lát sau, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ thận trọng nói:
- Người này là Phá Hư tầng chín, thực lực rất mạnh, rất mạnh!
Ngay cả hắn cũng dùng hai câu rất mạnh, đủ thấy thận trọng.
Bát Vương đều kinh ngạc, đối phương trẻ tuổi như thế liền tới Phá Hư Cảnh đã để bọn họ có chút khó tiếp thu, nhưng thiên hạ xác thực có khả năng có thần dược nào đó, khiến người ta một bước lên trời, nhưng từ Phá Hư tầng một đến tầng chín, tốn mấy chục năm cũng không lâu một chút nào.
Phá Hư tầng chín mười chín tuổi, đây mới thật đáng sợ.
Ai có thể so với hắn?
Chỉ sợ chỉ có Hổ Nữu, bây giờ nàng cách Phá Hư Cảnh chỉ một bước, lấy nàng yêu nghiệt, từ tầng một đến tầng chín cũng không tốn bao nhiêu thời gian, có chín mươi chín phần trăm ở mười chín tuổi thì đạt đến Nhân đạo đỉnh cao.
Trên đời này... lại còn có người thứ hai yêu nghiệt như Hổ Nữu?
- Ai đánh với ta một trận?
Trác Kỳ Phương khiêu chiến nói.
- Cũng đừng để ta đợi lâu.
Nghĩa Sơn Vương khó chịu hắn ngạo mạn, lập tức nhảy ra nói:
- Bản vương đến!
- Được, ta liền chỉ điểm ngươi một chút.
Trác Kỳ Phương ngạo nhiên nói.
Nghĩa Sơn Vương giận dữ mà cười nói:
- Vậy thì lên trời cao chiến một trận!
- Không cần, một chiêu liền có thể chế phục ngươi, không cần lãng phí thời gian!
Trác Kỳ Phương cười nói, lời này tự nhiên càng thêm kiêu ngạo.
Nghĩa Sơn Vương giận tím mặt, cả người hắn quấn quanh ánh chớp, hai tay kết ấn, kim quang bắn ra bốn phía.
Lôi Động Cửu Thiên thêm Phúc Địa Ấn!
Trong lòng Lăng Hàn gật đầu, thần thông của Bát Vương quả nhiên liên hệ, mỗi người không chỉ nắm giữ một môn.
Trác Kỳ Phương lộ ra vẻ tò mò nói:
- Thần thông sao? Khà khà, ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút.
Hắn còn đứng chắp tay, hung hăng đến không biết trời đâu đất đâu.
Nghĩa Sơn Vương gầm lên một tiếng, thân hình đập ra, hóa thành một tia sét, nhanh vô cùng.
Thân hóa Lôi đình, tốc độ vốn kinh người, lại thêm Phá Hư Cảnh đứng ở Nhân đạo đỉnh cao, tốc độ kia càng thêm đáng sợ. Nghĩa Sơn Vương chỉ lưu lại tàn ảnh, chân thân đã giết tới trước người Trác Kỳ Phương, Thủ Ấn đánh ra, oanh tới ngực của đối phương, kim quang lóng lánh.
Oành!
Phúc Địa Ấn ghìm xuống, Trác Kỳ Phương bị đập đến chia năm xẻ bảy.
Đối với cường giả Phá Hư Cảnh mà nói, chia năm xẻ bảy là chia năm xẻ bảy, không có chút quan hệ nào tới tử vong, hắn hoàn toàn có thể trọng tố thân thể, nhưng nhất định sẽ bị trọng thương.
Như vậy, trận chiến này tự nhiên là hắn thất bại, cũng ý nghĩa đánh cược thất bại.
- Ha ha, có chút ý nghĩa, nhưng còn chưa đủ nhanh!
Thanh âm của Trác Kỳ Phương vang lên, thân thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thân thể bị nổ nát cũng đồng dạng là một tàn ảnh!
Bát Vương đồng thời biến sắc, bên Ngũ Tông thì phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy.
Trác Kỳ Phương ngạo nhiên mà đứng, hai tay vẫn đặt ở sau lưng, cười nói:
- Còn có thể mau hơn chút nữa sao, bằng không ngươi không đuổi kịp ta!
Nghĩa Sơn Vương hiện lên vẻ thận trọng, Mã Đa Bảo đánh giá người này rất mạnh rất mạnh. Tuy vừa nãy đối phương chỉ thể hiện ra tốc độ đáng sợ, nhưng tin tưởng sức chiến đấu cũng tuyệt đối không yếu, bằng không sẽ không được Mã Đa Bảo đánh giá như thế.
Hai tay hắn đan xen, có uy thế vô tận lưu chuyển.
- Lực lượng quy tắc?
Trác Kỳ Phương hơi nhướng mày.
- Lần này có chút phiền phức, một chiêu có khả năng giải quyết không được.
Nếu như trước đó hắn nói như vậy, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng, đánh bại Bát Vương cũng là sự tình không hiện thực, ngươi còn muốn một chiêu miểu sát? Nhưng vừa nãy hắn thể hiện ra tốc độ kinh người, phân lượng của hắn cũng nặng hơn, mọi người không thể không suy nghĩ.
Có thể, hắn thật rất mạnh mẽ.
Dù sao, từ Phá Hư mười lăm tinh bắt đầu, cách hai mươi tinh vẫn có năm đẳng cấp, tại sao người ta không thể là mười sáu tinh, mười bảy tinh, thậm chí mười chín, hai mươi tinh chứ?
Nghĩa Sơn Vương quát một tiếng chói tai, ánh chớp lấp lóe, hắn giết tới Trác Kỳ Phương lần thứ hai, Thủ Ấn màu vàng bay múa đầy trời.
Trác Kỳ Phương chỉ chuyển bước né tránh, ở trong kim quang đi lại như thường.
Có điều, lúc này Nghĩa Sơn Vương còn vận dụng lực lượng quy tắc, nhưng không giống Lăng Hàn chỉ có thể bố trí ở trên tay trái, mà hóa thành từng sợi, chậm rãi bện thành lưới, chụp Trác Kỳ Phương vào trong.
- Thu!
Nghĩa Sơn Vương hừ một tiếng, lưới quy tắc thu lại, như bắt cá, Trác Kỳ Phương không còn chỗ né tránh.
Trác Kỳ Phương cười nhạt, duỗi chỉ tay ra nhấn về phía trước:
- Mở!
Vù, trên ngón tay của hắn có hào quang nhàn nhạt lấp lóe, lưới quy tắc lập tức phá tan, hắn thong dong đi ra, cười nói:
- Vừa nãy coi như một chiêu đi, ta lại dùng một chiêu trấn áp ngươi!
Hắn tái xuất chỉ tay, giữa bầu trời nhất thời xuất hiện một cự chỉ màu bạc dài tới ngàn trượng, trấn về phía Trác Kỳ Phương, cự chỉ xẹt qua, không khí thiêu đốt, vạn vật hủy diệt.
- Mười tám tinh!
Đám người Thái Âm Vương kinh ngạc thốt lên, trên mặt có vẻ khó tin.
Uy lực của đòn đánh này, lại đạt đến mười tám tinh!
Ầm!
Cự chỉ điểm xuống, sơn băng địa liệt, liệt nhật tối tăm, vô số Tinh Thần từ giữa bầu trời rơi xuống.
Tất cả mọi người chấn kinh đến tê cả da đầu, đây thực sự là nhân lực có thể làm được sao? Cái này không phải Thần linh phát uy sao?
Nhưng Thiên Đạo Chi Nhãn không xuất hiện, nói rõ cái này vẫn là oanh kích do Nhân đạo đỉnh cao phát ra.
Rất nhiều cường giả ra tay, quét tro bụi đầy trời, đã thấy địa phương nguyên bản Nghĩa Sơn Vương đứng thẳng đã trở nên trống rỗng, không có tung tích hoặc mảnh vỡ thân thể của hắn.
- Trận chiến này, chúng ta thua.
Mã Đa Bảo nói, trong tay hắn mang theo Nghĩa Sơn Vương, nếu vừa nãy không phải hắn ra tay, Nghĩa Sơn Vương không chết cũng bị trọng thương.
Mười tám tinh đối chiến mười lăm tinh, đây là sức chiến nghiền ép đấu.
- Ha ha!
Trác Kỳ Phương nhìn Mã Đa Bảo nói.
---------------
Nhưng tốc độ của Lăng Hàn như vậy đã nhanh đến mức không thể nhanh hơn nữa, ngay cả hắn cũng phải áp chế cảnh giới, miễn cho căn cơ bất ổn, ảnh hưởng tiến cảnh ngày sau.
Phá Hư Cảnh mười chín tuổi? Cái quỷ gì!
Đây là cắn bao nhiêu linh dược mới đề cao ra? Phá Hư Cảnh như vậy khẳng định là con cọp giấy, tùy tiện Phá Hư tầng một nào cũng có thể đánh bại hắn.
Mã Đa Bảo nhìn chằm chằm Trác Kỳ Phương, một lát sau, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ thận trọng nói:
- Người này là Phá Hư tầng chín, thực lực rất mạnh, rất mạnh!
Ngay cả hắn cũng dùng hai câu rất mạnh, đủ thấy thận trọng.
Bát Vương đều kinh ngạc, đối phương trẻ tuổi như thế liền tới Phá Hư Cảnh đã để bọn họ có chút khó tiếp thu, nhưng thiên hạ xác thực có khả năng có thần dược nào đó, khiến người ta một bước lên trời, nhưng từ Phá Hư tầng một đến tầng chín, tốn mấy chục năm cũng không lâu một chút nào.
Phá Hư tầng chín mười chín tuổi, đây mới thật đáng sợ.
Ai có thể so với hắn?
Chỉ sợ chỉ có Hổ Nữu, bây giờ nàng cách Phá Hư Cảnh chỉ một bước, lấy nàng yêu nghiệt, từ tầng một đến tầng chín cũng không tốn bao nhiêu thời gian, có chín mươi chín phần trăm ở mười chín tuổi thì đạt đến Nhân đạo đỉnh cao.
Trên đời này... lại còn có người thứ hai yêu nghiệt như Hổ Nữu?
- Ai đánh với ta một trận?
Trác Kỳ Phương khiêu chiến nói.
- Cũng đừng để ta đợi lâu.
Nghĩa Sơn Vương khó chịu hắn ngạo mạn, lập tức nhảy ra nói:
- Bản vương đến!
- Được, ta liền chỉ điểm ngươi một chút.
Trác Kỳ Phương ngạo nhiên nói.
Nghĩa Sơn Vương giận dữ mà cười nói:
- Vậy thì lên trời cao chiến một trận!
- Không cần, một chiêu liền có thể chế phục ngươi, không cần lãng phí thời gian!
Trác Kỳ Phương cười nói, lời này tự nhiên càng thêm kiêu ngạo.
Nghĩa Sơn Vương giận tím mặt, cả người hắn quấn quanh ánh chớp, hai tay kết ấn, kim quang bắn ra bốn phía.
Lôi Động Cửu Thiên thêm Phúc Địa Ấn!
Trong lòng Lăng Hàn gật đầu, thần thông của Bát Vương quả nhiên liên hệ, mỗi người không chỉ nắm giữ một môn.
Trác Kỳ Phương lộ ra vẻ tò mò nói:
- Thần thông sao? Khà khà, ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút.
Hắn còn đứng chắp tay, hung hăng đến không biết trời đâu đất đâu.
Nghĩa Sơn Vương gầm lên một tiếng, thân hình đập ra, hóa thành một tia sét, nhanh vô cùng.
Thân hóa Lôi đình, tốc độ vốn kinh người, lại thêm Phá Hư Cảnh đứng ở Nhân đạo đỉnh cao, tốc độ kia càng thêm đáng sợ. Nghĩa Sơn Vương chỉ lưu lại tàn ảnh, chân thân đã giết tới trước người Trác Kỳ Phương, Thủ Ấn đánh ra, oanh tới ngực của đối phương, kim quang lóng lánh.
Oành!
Phúc Địa Ấn ghìm xuống, Trác Kỳ Phương bị đập đến chia năm xẻ bảy.
Đối với cường giả Phá Hư Cảnh mà nói, chia năm xẻ bảy là chia năm xẻ bảy, không có chút quan hệ nào tới tử vong, hắn hoàn toàn có thể trọng tố thân thể, nhưng nhất định sẽ bị trọng thương.
Như vậy, trận chiến này tự nhiên là hắn thất bại, cũng ý nghĩa đánh cược thất bại.
- Ha ha, có chút ý nghĩa, nhưng còn chưa đủ nhanh!
Thanh âm của Trác Kỳ Phương vang lên, thân thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thân thể bị nổ nát cũng đồng dạng là một tàn ảnh!
Bát Vương đồng thời biến sắc, bên Ngũ Tông thì phát ra tiếng hoan hô như sấm dậy.
Trác Kỳ Phương ngạo nhiên mà đứng, hai tay vẫn đặt ở sau lưng, cười nói:
- Còn có thể mau hơn chút nữa sao, bằng không ngươi không đuổi kịp ta!
Nghĩa Sơn Vương hiện lên vẻ thận trọng, Mã Đa Bảo đánh giá người này rất mạnh rất mạnh. Tuy vừa nãy đối phương chỉ thể hiện ra tốc độ đáng sợ, nhưng tin tưởng sức chiến đấu cũng tuyệt đối không yếu, bằng không sẽ không được Mã Đa Bảo đánh giá như thế.
Hai tay hắn đan xen, có uy thế vô tận lưu chuyển.
- Lực lượng quy tắc?
Trác Kỳ Phương hơi nhướng mày.
- Lần này có chút phiền phức, một chiêu có khả năng giải quyết không được.
Nếu như trước đó hắn nói như vậy, tất cả mọi người sẽ không tin tưởng, đánh bại Bát Vương cũng là sự tình không hiện thực, ngươi còn muốn một chiêu miểu sát? Nhưng vừa nãy hắn thể hiện ra tốc độ kinh người, phân lượng của hắn cũng nặng hơn, mọi người không thể không suy nghĩ.
Có thể, hắn thật rất mạnh mẽ.
Dù sao, từ Phá Hư mười lăm tinh bắt đầu, cách hai mươi tinh vẫn có năm đẳng cấp, tại sao người ta không thể là mười sáu tinh, mười bảy tinh, thậm chí mười chín, hai mươi tinh chứ?
Nghĩa Sơn Vương quát một tiếng chói tai, ánh chớp lấp lóe, hắn giết tới Trác Kỳ Phương lần thứ hai, Thủ Ấn màu vàng bay múa đầy trời.
Trác Kỳ Phương chỉ chuyển bước né tránh, ở trong kim quang đi lại như thường.
Có điều, lúc này Nghĩa Sơn Vương còn vận dụng lực lượng quy tắc, nhưng không giống Lăng Hàn chỉ có thể bố trí ở trên tay trái, mà hóa thành từng sợi, chậm rãi bện thành lưới, chụp Trác Kỳ Phương vào trong.
- Thu!
Nghĩa Sơn Vương hừ một tiếng, lưới quy tắc thu lại, như bắt cá, Trác Kỳ Phương không còn chỗ né tránh.
Trác Kỳ Phương cười nhạt, duỗi chỉ tay ra nhấn về phía trước:
- Mở!
Vù, trên ngón tay của hắn có hào quang nhàn nhạt lấp lóe, lưới quy tắc lập tức phá tan, hắn thong dong đi ra, cười nói:
- Vừa nãy coi như một chiêu đi, ta lại dùng một chiêu trấn áp ngươi!
Hắn tái xuất chỉ tay, giữa bầu trời nhất thời xuất hiện một cự chỉ màu bạc dài tới ngàn trượng, trấn về phía Trác Kỳ Phương, cự chỉ xẹt qua, không khí thiêu đốt, vạn vật hủy diệt.
- Mười tám tinh!
Đám người Thái Âm Vương kinh ngạc thốt lên, trên mặt có vẻ khó tin.
Uy lực của đòn đánh này, lại đạt đến mười tám tinh!
Ầm!
Cự chỉ điểm xuống, sơn băng địa liệt, liệt nhật tối tăm, vô số Tinh Thần từ giữa bầu trời rơi xuống.
Tất cả mọi người chấn kinh đến tê cả da đầu, đây thực sự là nhân lực có thể làm được sao? Cái này không phải Thần linh phát uy sao?
Nhưng Thiên Đạo Chi Nhãn không xuất hiện, nói rõ cái này vẫn là oanh kích do Nhân đạo đỉnh cao phát ra.
Rất nhiều cường giả ra tay, quét tro bụi đầy trời, đã thấy địa phương nguyên bản Nghĩa Sơn Vương đứng thẳng đã trở nên trống rỗng, không có tung tích hoặc mảnh vỡ thân thể của hắn.
- Trận chiến này, chúng ta thua.
Mã Đa Bảo nói, trong tay hắn mang theo Nghĩa Sơn Vương, nếu vừa nãy không phải hắn ra tay, Nghĩa Sơn Vương không chết cũng bị trọng thương.
Mười tám tinh đối chiến mười lăm tinh, đây là sức chiến nghiền ép đấu.
- Ha ha!
Trác Kỳ Phương nhìn Mã Đa Bảo nói.
---------------
Bình luận truyện