Chương 20: Cơ hội
Trong nháy mắt mọi người đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ lưu lại từng vết máu bầm đen, còn có nửa đầu lưỡi dính trên vách tường. Ngõa Tây Lý cười híp mắt nói: "Địch Áo, ngươi làm đúng là không tệ, thanh niên trẻ tuổi phải như vậy, không nên e ngại khiêu khích và khiêu chiến."
Thần sắc Địch Áo bất chợt thay đổi quái dị liếc sang Ngõa Tây Lý, hắn không nói gì vì biết vị đạo sư tiện nghi này tựa hồ đang khích lệ hắn đi giết người phóng hỏa…
Không biết thì không có tội, Ngõa Tây Lý truyền thụ kinh nghiệm cho hắn không có cách nào tưởng tượng nổi. Có một ít bí mật cho dù là Quang Mang võ sĩ cũng không được tiếp xúc, có lẽ là không có tư cách. Nhưng càng bước đến gần Cực Hạn võ sĩ là càng tiếp cận với cột trụ nguyên lực.
Vài ngàn năm trước, vô số sao băng từ trên trời giáng xuống phá hủy toàn bộ đại lục, chẳng những dẫn phát sinh vật cảm ứng nguyên lực, còn để lại rất nhiều mảnh vỡ thiên tai, còn được gọi là mảnh vỡ tinh thần, bên trong đó ẩn chứa lực lượng bàng bạc dày đặc như nước trong biển cả. Hấp thu nguyên lực từ thiên nhiên hiệu quả cực kỳ yếu ớt, nếu muốn nhanh chóng tăng cường thực lực chỉ có thể tận lực thu thập mảnh vỡ thiên tai.
Mỗi một khối mãnh vỡ thiên tai đều là trân bảo, ta có nhiều hơn ngươi một khối thì lực lượng của ta sẽ tăng nhanh hơn ngươi một chút, tiếp xúc với nguồn gốc lực lượng sớm hơn ngươi một bước. Cực Hạn võ sĩ là quần thể võ lực cơ bản trên đại lục, cao hơn còn có Võ Tôn, lên thêm một tầng nữa là Thánh Vũ Sĩ, không có ai chịu buông tha cơ hội tăng cường lực lượng. Bởi vì tranh đoạt một khối hoặc vài khối mãnh vỡ thiên tai có thể dẫn phát thảm kịch, mỗi một ngày đều phát sinh liên tục.
Ngõa Tây Lý có thể sống tới ngày nay có ý nghĩa hắn đã trải qua vô số lần huyết chiến, hắn không thể nào không ra tay tranh giành.
Mãnh vỡ thiên tai không có cách nào tìm kiếm quy mô lớn, chỉ có thể dùng tay hoặc thân thể chạm vào chốc lát mới có khả năng cảm ứng được nguyên lực ba động, từ đó mới có thể xác định đó là mãnh vỡ thiên tai. Phần lớn mãnh vỡ thiên tai trên đại lục đều tập trung ở trong tay các đế quốc, công quốc, còn có đại quý tộc. Loại ưu thế này một khi tạo thành sẽ rất khó phá vỡ, trừ phi bọn họ tự giết lẫn nhau. Còn rất nhiều mãnh vỡ thiên tai ẩn sâu bên trong vùng hoang dã, tầng nham thạch, hoặc là đáy biển, thậm chí là trong thân thể dã thú. Dĩ nhiên, dã thú có mãnh vỡ thiên tai sẽ hung mãnh hơn dã thú bình thường nhiều lắm.
Cho nên bất kể các khu vực hoang vu, vắng vẻ đến mức nào đều có thân ảnh người mạo hiểm xuất hiện. Ở trong Khắc Lý Tư bình nguyên còn chưa được khai phá này cũng có một Đôi Tháp trấn mang ý nghĩa như thế.
"Địch Áo, khuyết điểm của ngươi chính là quá bình tĩnh, tĩnh táo không phải là không tốt, nhưng tĩnh táo quá độ chính là hèn yếu." Ngõa Tây Lý nói: "Có đôi lúc đừng ngại để cho máu của mình bốc cháy lên, sôi trào lên, bất kể đối mặt đối thủ như thế nào, ngươi đều phải tin tưởng rằng bản thân cường đại hơn hẳn đối phương."
Địch Áo cười cười, hắn cảm giác phong cách của Ngõa Tây Lý có thiên hướng nghiêng về cực đoan, nhưng Ngõa Tây Lý đau khổ khuyên can là vì hắn, hắn không nên phụ tấm lòng người ta.
"Bây giờ... là lúc rời đi." Ngõa Tây Lý đột nhiên trầm ngâm nói.
"Rời đi? Ngài bảo ta lúc này rời khỏi trang viên?" Địch Áo sửng sốt: "Ta nhớ là ngài đã nói ta bây giờ còn chưa có tư cách đi ra ngoài?"
"Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ." Ngõa Tây Lý nói: "Ngươi đã giết chết tên kia, nếu tiếp tục lưu lại sẽ làm cho Tác Phỉ Á cảm thấy khó xử, không rõ hả? Ngươi mới là điểm yếu lớn nhất của Tác Phỉ Á, nếu như ngươi ra đi thì hôn ước kia tự động mất hiệu lực. Khi đó Tác Phỉ Á sẽ được khôi phục tự do, ta tin tưởng nàng có đầy đủ năng lực đối mặt khó khăn, tin tưởng ta đi, những ngày qua ta đã hiểu không ít chuyện, chỉ cần Tác Phỉ Á giữ vững thân phận chưa lập gia đình sẽ có rất nhiều con cháu quý tộc tận hết sức lực trợ giúp nàng."
"Nhưng mà..." Địch Áo cho rằng Ngõa Tây Lý quyết định quá đột ngột.
"Ngươi ở lại đây chỉ là một gánh nặng, ngươi đi ra ngoài sẽ trở thành cỗ lực lượng quyết định trong tương lai. Tùy thời ngươi đều có thể trở về, khi đó ngươi mới có khả năng cung cấp trợ giúp chân chính cho Tác Phỉ Á." Ngõa Tây Lý nói: "Hơn nữa ngươi đã bị trì hoãn quá lâu, hiện tại đang ở vào thời kỳ hoàng kim cuối cùng. Nếu như ngươi lãng phí tinh lực trên mặt cảm tình nam nữ, đến cuối cùng ngươi sẽ hối tiếc không kịp."
Địch Áo sửng sờ trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Trước kia ngài từng lãng phí rồi hả? Cho nên bây giờ... rất hối hận?"
"Ngươi, tên tiểu tử này..." Ngõa Tây Lý đầu tiên là giận dữ, tiếp theo là tinh thần dần dần suy sụp. Địch Áo không có đoán sai, thời điểm Ngõa Tây Lý mười chín tuổi từng yêu thích một nữ tử như điên dại, đáng tiếc là hắn theo đuổi suốt năm năm cũng vẫn không có kết quả. Cho đến khi cô bé kia lập gia đình hắn mới hóa bi phẫn thành sức lượng, toàn tâm toàn lực vùi đầu vào việc tu luyện. Bây giờ cảm thụ được lực lượng của mình suy thoái từng ngày, thân thể già nua theo từng ngày. Hắn quả thật hối hận ban đầu hoang đường, cho nên hắn lo lắng Địch Áo đi vào con đường sai lầm cũ. Tác Phỉ Á thật sự quá xuất sắc, hắn không tin Địch Áo có thể khống chế tình cảm.
"Hắc hắc... ở độ tuổi này ai nấy đều như vậy mà?" Địch Áo cười ha hả nói: "Bản thân mình tùy tâm tùy ý làm rất nhiều chuyện lại không cho đám hậu bối hưởng thụ tuổi trẻ, hình như có điểm không nói đạo lý?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Địch Áo, đây là giáo huấn cả đời ta dùng bản thân mình thể nghiệm." Ngõa Tây Lý nghiêm mặt nói: "Ngươi tốt nhất nghiêm túc lại cho ta."
"Được rồi, ngài bảo ta khi nào rời đi?" Địch Áo vẫn phải nghe lời, biến chuyển thái độ chỉ trong chớp mắt.
"Ngươi..." Địch Áo trở mặt quá nhanh khiến cho Ngõa Tây Lý cảm thấy hoài nghi, hắn ngó chừng Địch Áo thật lâu, thấy thần sắc Địch Áo rất trịnh trọng không giống đang nói đùa, lúc này mới gật đầu nói: "Ngươi có thể quyết định là tốt rồi, thế nhưng không cần gấp gáp, cái tên Cát Mỗ kia kiêu ngạo như thế, dù sao cũng phải giáo huấn hắn một chút."
"Không phải là đã giáo huấn rồi sao?" Địch Áo nói.
"Còn không đủ." Ngõa Tây Lý nói: "Không thể giết hắn, làm thế sẽ mang đến phiền toái cho Tác Phỉ Á, ừ... hắn mang đến một nhóm hộ vệ, tên thực lực mạnh nhất là Quang Mang võ sĩ cấp một hai gì đó, giao cho ta, khuya hôm nay ta đi xử lý hắn."
"Không cần." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Để ta tới."
"Ngươi?" Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Đây là một gã Quang Mang võ sĩ, đừng tưởng rằng bản thân nắm giữ một ít kỹ xảo đã trong mắt không có người, ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
"Nếu như chính diện giao thủ có lẽ ta không đỡ nổi mấy chiêu."Địch Áo cười: "Nhưng để ta len lén giết chết hắn, chuyện này không tính là vấn đề khó khăn."
"Ngươi thật sự nắm chắc?" Ngõa Tây Lý lộ vẻ kinh ngạc.
"Ừ." Địch Áo gật đầu nói: "Cho dù ta thất thủ không phải là còn có ngài hay sao?"
"Tốt, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào." Ngõa Tây Lý nói.
"Đúng rồi, ngài muốn đi đâu?" Địch Áo nói: "Cùng đi với ta chứ?"
"Không, ta sẽ đi bảo vệ Tác Phỉ Á, tránh cho ngươi không yên lòng về nàng." Khóe miệng Ngõa Tây Lý nở nụ cười hòa ái, thật sự là hắn đang nói dối. Nói một cách nghiêm khắc, hắn và Địch Áo không có tồn tại tình cảm, đơn giản chỉ là vì tò mò và có hứng thú với phương thức chiến đấu của Địch Áo. Vì thế hắn mới quyết định hướng dẫn Địch Áo đi lên con đường võ đạo. Bản thân hắn đã không có biện pháp hoàn thành mơ ước, hắn hi vọng Địch Áo có thể hoàn thành thay cho hắn. Mặc dù Tác Phỉ Á thiên phú rất tốt, nhưng so sánh với Địch Áo vẫn còn thua kém không ít, nếu người trước là nhân tài thì Địch Áo chính là thiên tài. Một thiên tài chỉ dùng thời gian ba ngày đột phá liên tiếp mười cấp, vì thế hắn không thể nào để ý tới Tác Phỉ Á, sau khi Địch Áo rời đi hắn sẽ lặng lẽ đi theo Địch Áo, bảo vệ Địch Áo vượt qua giai đoạn yếu ớt nhất, nguy hiểm nhất, cái giai đoạn tùy thời đều có khả năng bị mạt sát.
Về phần tại sao không nói rõ ràng cho Địch Áo biết, là bởi vì Địch Áo phải tự mình cảm thụ tư vị tử vong. Nếu như biết có người âm thầm bảo vệ, làm chuyện gì cũng không gặp nguy hiểm, chẳng những gây ảnh hưởng bất lợi khi Địch Áo gia tăng lực lượng, có khi sẽ lưu lại tai hoạ ngầm trong tương lai.
"Cảm ơn ngài." Địch Áo mặc dù thông minh nhưng không thể nào đoán được ý nghĩ chân thực của Ngõa Tây Lý dưới tình huống không có một chút đầu mối, lời cám ơn này phát ra từ tim từ phổi của hắn, vì hậu phương được giữ vững an toàn hắn mới rời đi không cần cố kỵ.
Vào lúc này La Y đã đánh xe ngựa đi vào trong sân, liếc thấy vết máu trên mặt đất liền thất kinh: "Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác những gã võ sĩ ở bên ngoài có thần sắc không đúng, nơi này..."
"Không có gì, đã xong rồi." Địch Áo nói: "La Y, ngươi chạy qua chỗ Bích Cơ một chuyến, nhìn xem thương thế Bách Lệ Nhi ra sao. Nếu như nàng đã có thể bước đi thì bảo nàng đến đây, còn nữa, tận lực không để cho người khác biết ta bảo ngươi đi tìm Bách Lệ Nhi."
"Ta sẽ đi ngay bây giờ sao? Thiếu gia."
"Ừ, đi nhanh về nhanh." Địch Áo gật đầu nói.
Chờ La Y đi ra ngoài sân, Ngõa Tây Lý mới tò mò hỏi: "Ngươi tìm Bách Lệ Nhi làm gì?"
"Ta cần một ít trợ giúp." Địch Áo nói: "Ngài không cho rằng một mình ta sẽ đi thẳng tới trước mặt tên Quang Mang võ sĩ kia rồi vung đao chém chết chứ? Hơn nữa, ta cần xác minh dùng phương thức của ta rốt cuộc có thể giết chết một Quang Mang võ sĩ hay không?" Địch Áo có ý tứ là Khắc Lý Tư bình nguyên hoang vu không thể so với những kia thành thị trung tâm, ngoại trừ đại đa số Thiên Phú võ sĩ, bởi vì số lượng Cực Hạn võ sĩ rất ít ỏi nên lực lượng quyết định sẽ do Quang Mang võ sĩ tạo thành,. Nếu như lấy phương thức của hắn có khả năng xử lý một gã Quang Mang võ sĩ, sau này ra ngoài mạo hiểm hắn sẽ có mức phán đoán tiêu chuẩn cho riêng mình.
Qua chừng mười phút, La Y vội vàng lái xe ngựa vào sân, sau đó mở cửa khoang xe đỡ Bách Lệ Nhi đi xuống.
Bách Lệ Nhi bước đi rất khó khăn, nhưng Địch Áo tìm nàng chắc chắn là có chuyện, vì thế nàng nhất định phải tới. Tính cách Bách Lệ Nhi tương đối mạnh mẽ, nàng không muốn thiếu nợ Địch Áo.
"Thiếu gia, ngài tìm ta có việc?" Không đợi Địch Áo mở miệng, Bách Lệ Nhi đã chủ động hỏi.
"Ngươi từng tiếp xúc với Cát Mỗ rồi hả?"
"Cát Mỗ? Ngài nói là Cát Mỗ Nam tước?" Bách Lệ Nhi sửng sốt.
"Đúng thế, chính là hắn."
"Đã tiếp xúc mấy lần, đây là một tên rất đáng ghét." Bách Lệ Nhi nói, vừa nhắc tới Cát Mỗ lửa giận trong lòng Bách Lệ Nhi lại danag ra, bây giờ nàng đã hiểu mình hoàn toàn bị Cát Mỗ lợi dụng.
"Hôm nay ngươi tìm thời gian nói chuyện với hắn một chút." Địch Áo nói: "Đem chuyện vài ngày trước nói cho hắn biết."
"Vài ngày trước xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi vì ta mới bị Tác Phỉ Á đánh một trận, cho nên ngươi cực kỳ thống hận ta, đồng thời nguyện ý giúp hắn diệt trừ ta."
"Ngài muốn..." Sắc mặt Bách Lệ Nhi tái nhợt, trước mắt Địch Áo dự định đối phó Cát Mỗ? Vậy sẽ dẫn đến chuyện lớn, Cát Mỗ là Nam tước, nếu hắn xảy ra vấn đề ở trong trang viên, ngay cả Tác Phỉ Á tiểu thư cũng sẽ bị dính líu.
"Yên tâm, ta sẽ không đối phó Cát Mỗ." Địch Áo nhìn thấu Bách Lệ Nhi băn khoăn: "Ta muốn đối phó cái tên Quang Mang võ sĩ bên cạnh Cát Mỗ."
"Địch Áo, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Ngõa Tây Lý hỏi.
"Ta cần cơ hội, một cơ hội tiếp cận tên Quang Mang võ sĩ kia."
Bình luận truyện