Thần Điển

Chương 566: Lên chức



Giọng nói Tác Phỉ Á rất bình tĩnh, nhưng chính là vì quá bình tĩnh ngược lại làm cho Địch Áo cảm giác không được tự nhiên, cười khổ nói: "Ta có gì để nói chứ, đám người Á Nhĩ Duy Tư không nói cho các ngươi biết sao? Ta đi tới cung điện Bất Hủ Vương An Đức Sâm để tìm bí mật hai lần tiến hóa, lúc đó vội vàng quá không kịp thu xếp gì hết. Ta dĩ nhiên muốn báo cho các ngươi một tiếng, nhưng Á Nhĩ Duy Tư không đồng ý, nói là phải lập tức chạy đi, ta có biện pháp gì đây?"

Nghe được mấy chữ hai lần tiến hóa, ánh mắt đám người Lôi Mông chợt thay đổi, ngay cả Tác Phỉ Á cũng xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Nhưng chỉ là trong nháy mắt Tác Phỉ Á đã khôi phục bộ dạng lạnh lẽo: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó Á Nhĩ Duy Tư mang ta đi tới cung điện An Đức Sâm." Địch Áo gãi gãi đầu không biết tại sao Tác Phỉ Á lại hỏi như vậy.

"Như vậy hả? Thì ra Á Nhĩ Duy Tư chỉ mang một mình ngươi đi, vậy thì kỳ quái, tại sao trong khoảng thời gian này ta không thấy Lao Lạp?" Giọng nói Tác Phỉ Á tuy ra vẻ bình thản, nhưng thực tế ra sao chỉ có một mình nàng biết rõ.

Địch Áo bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Tác Phỉ Á có vẻ tức giận như vậy. Thì ra là vì ghen tuông nha? Bí mật hai lần tiến hóa vô cùng trọng yếu, Địch Áo nếu quả thật đi một mình thì Tác Phỉ Á sẽ không có thái độ như thế, vấn đề là Địch Áo còn mang theo Lao Lạp. Bản thân Tác Phỉ Á là vị hôn thê danh chính ngôn thuận bị ném ở lại đây, ngay cả chào hỏi cũng không có. Vừa nghĩ tới đây, Địch Áo cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.

"Vốn là dự định đi một mình, bởi vì là vấn đề thời gian cấp bách nên cần Á Nhĩ Duy Tư mang ta phi hành, nhiều người chẳng khác nào có thêm một gánh nặng. Nhưng Lan Bác Tư Bản nói tòa cung điện An Đức Sâm có quan hệ tới Băng Xuyên bộ tộc, cho nên ta mang Lao Lạp cùng đi."

Địch Áo vội vàng giải thích tiếp: "Cũng may nhờ có Lao Lạp và Miêu Tử, nếu không chúng ta không thể nào tiến hóa lần hai thành công."

Địch Áo tường thuật toàn bộ quá trình lại một lần, đến khi Địch Áo nói xong, đám người Tác Phỉ Á đã khiếp sợ tột đỉnh. Nhất là nghe đến đoạn Dĩ Tát và Địch Uy liên thủ dự định xông vào cung điện, Tác Phỉ Á quên mất mục đích ban đầu, vội vã chạy đến bên cạnh Địch Áo kiểm tra tỉ mỉ tra. Cho đến lúc xác nhận Địch Áo không có chuyện gì mới bình tĩnh trở lại.

"Nói cách khác, Miêu Tử đã hoàn thành tiến hóa lần hai?"

Ca Đốn bỗng nhiên hỏi.

"Đúng vậy, các ngươi không phát hiện bộ dạng Miêu Tử to ra không ít sao?" Địch Áo đáp.

"Đâu chỉ có thế, ta thấy Lao Lạp mới biến hóa lớn nha, đã trổ mã thành đại cô nương rồi." Lôi Mông cười nói.

Thật ra Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny đã sớm phát hiện Lao Lạp biến hóa, chỉ là lúc trước e ngại ước định với Tác Phỉ Á cấp cho Địch Áo một chút trừng phạt. Vì thế bọn họ vẫn chịu đựng không có biểu lộ gì, giờ phút này đã sớm tò mò bu tới bên cạnh Lao Lạp, chỉ có mấy tháng không gặp Lao Lạp đã biến hóa lớn như vậy, quả thực là không thể nào tin nổi. Xem ra cho dù là thời điểm nào, nữ nhân vẫn luôn luôn quan tâm diện mạo nhất.

Ca Đốn lại không quan tâm chuyện này, vẻ mặt lộ vẻ mất mác nói: "Xem ra đầu Hỏa Hống Thú của ta hết chỗ dùng rồi."

Vốn là Tác Phỉ Á không có giận thật, chỉ có điều trong lòng cảm giác có chút không thoải mái mà thôi. Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình thì cơn giận đã sớm tan thành mây khói rồi, lúc này đang kéo tay Lao Lạp nói chuyện ríu rít.

"Không đúng !" Y Toa Bối Nhĩ bỗng nhiên kinh hô, trợn mắt nhìn Lao Lạp: "Các ngươi phát hiện không? Lao Lạp lại có thể nói chuyện."

Tuyết Ny ở phía sau đẩy lưng Y Toa Bối Nhĩ một cái, oán giận nói: "Lao Lạp trước giờ vẫn biết nói chuyện mà?"

"Không đúng không đúng." Y Toa Bối Nhĩ khoát tay liên tục: "Ý của ta là bây giờ Lao Lạp nói chuyện lưu loát hơn trước kia nhiều, chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện?"

Nghe Y Toa Bối Nhĩ nói như thế, đám người Tác Phỉ Á mới ý thức được đúng là như thế. Mặc dù Lao Lạp nói không nhiều lắm, nhưng không còn lắp bắp giống như trước nữa.

"Lao Lạp, là khi nào?" Tác Phỉ Á vui mừng hỏi.

Lao Lạp nở nụ cười thật tươi, nàng có thể cảm giác được Tác Phỉ Á đang cao hứng vì mình: "Sau khi hoàn thành tiến hóa, ta tốt lên."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Lao Lạp là Thủ hộ giả, Miêu Tử tiến hóa tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với Lao Lạp. Vậy thì xem ra Miêu Tử đúng là phúc tướng, chẳng những trợ giúp Địch Áo hoàn thành hai lần tiến hóa, ngay cả vấn đề Lao Lạp nói chuyện cũng được giải quyết.

"Địch Áo, ngươi bây giờ là mấy giai?" Lôi Mông hỏi vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm nhất.

"Lan Bác Tư Bản tiên sinh nói ta sắp đột phá." Địch Áo gãi đầu cười cười.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, những người khác nghe rất rõ ràng, Địch Áo nói là sắp đột phá chứ không phải lên cấp. Hơn nữa là từ chính miệng Lan Bác Tư Bản nói ra hiển nhiên độ tin cậy không thể nghi ngờ. Mặc dù đã biết Địch Áo hoàn thành hai lần tiến hóa sẽ có biến hóa rất lớn, tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nhưng Địch Áo cho ra đáp án vượt xa mọi người dự tính.

Ở trên chiến trường tôi luyện trong quãng thời gian dài như vậy, người lên cấp nhanh nhất là Tuyết Ny chỉ là Võ Tôn cấp ba. Còn Địch Áo đã mò gần tới bức tường Thánh giả rồi, trong lúc nhất thời từ đáy lòng mọi người sinh ra cảm giác vô lực, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ biến thái để hình dung cái tên Địch Áo này thôi.

Lôi Mông há to miệng không biết nên nói gì cho phải, hầu kết nhúc nhích lên xuống mấy lần, thanh âm nghe có vẻ khổ sở: "Ta không nghe lầm chứ?"

Địch Áo buồn cười lắc đầu: "Không cần khoa trương như vậy. Ta chỉ là vận khí tương đối tốt thôi, nếu như không có thành công hoàn thành hai lần tiến hóa, sợ rằng đã bị các ngươi đuổi kịp rồi."

Lôi Mông phục hồi tinh thần lại, nhìn kỹ Địch Áo trên dưới mấy lần: "Ta cảm thấy bản thiếu gia anh minh thần võ thế này, tại sao lại có thể thua kém kém nhiều như vậy?" Sau đó Lôi Mông không thèm để ý Địch Áo, tiến tới bên cạnh Lao Lạp đổi sang khuôn mặt tươi cười cầu tài: "Lao Lạp, chỗ các ngươi hẳn là có không ít yêu thú chứ?"

Lao Lạp hiển nhiên biết Lôi Mông đang có chủ ý gì, cười cười nói: "Yêu thú quả thật không ít, nhưng Miêu Tử chỉ có một."

"Không nên hẹp hòi như vậy nha! Ta không có dự định tranh đoạt Miêu Tử với ngươi. Huống chi Miêu Tử đã bị cái tên Địch Áo kia dùng qua rồi."

Địch Áo dở khóc dở cười nhìn Lôi Mông: "Không biết nói chuyện thì câm miệng đi, cái gì gọi là ta dùng qua?"

Mấy người Tác Phỉ Á cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Lôi Mông, Lôi Mông vội vàng thay đổi lời nói: "Nghĩa là không thể tiến hóa lần nữa, như vậy đúng chưa? Ta nói này Lao Lạp, mọi người quen biết lâu như vậy, điểm chuyện nhỏ này chẳng lẽ ngươi không giúp ta?"

Lao Lạp thở dài bất đắc dĩ: "Không phải là ta không giúp ngươi, Miêu Tử ở chỗ chúng ta gọi là Thánh thú, mà mỗi thời đại chỉ có một Thánh thú mà thôi. Nếu không phải vậy, lúc ban đầu ta sẽ không gặp được các ngươi." Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

Nói tới đây, Lao Lạp không biết nhớ ra cái gì đó, khóe miệng chợt nở nụ cười vui vẻ, không thể không nói, bây giờ Lao Lạp có mị lực quá lớn, trong nháy mắt làm cho Lôi Mông có cảm giác tâm thần dao động.

Địch Áo cũng là hiểu ý cười thành tiếng, nhớ tới lần đầu tiên gặp Lao Lạp thì nàng toàn thân vô cùng dơ bẩn, nhìn qua không khác gì một tên dã nhân. Khi đó ai có thể ngờ được sau này Lao Lạp lại biến thành mỹ nữ xinh đẹp thế này chứ?

Khi Lôi Mông đang ngẩn người nhìn Lao Lạp, đột nhiên cảm giác được trên người lạnh lẽo, theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Y Toa Bối Nhĩ ở đối diện đang nhíu mày nhìn sang. Lôi Mông vội vàng ho khan một tiếng: "Như vậy nhỉ? Coi như xong, ta vẫn tương đối thích tự lực cánh sinh, không phải là Thánh giả thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?"

"Đúng là không có gì lớn." Ca Đốn nói một câu vô cùng thâm thúy: "Không biết là người nào hàng ngày gào thét muốn cùng Địch Áo đơn đấu, bây giờ Địch Áo trở lại rồi đó, thế nào? không dám hả?"

"Đơn đấu với Địch Áo cho thấy ta có lòng cầu tiến." Lôi Mông liếc về phía Ca Đốn: "Ít nhất ta sẽ không lãng phí thời gian trên người của ngươi."

Ca Đốn giận dữ đang định giáo huấn Lôi Mông một phen, bỗng nhiên có võ sĩ chạy vào báo cáo, nói là chiến sự tiền tuyến bộc phát căng thẳng. Ca Đốn chẳng quan tâm dây dưa với Lôi Mông nữa, lập tức xoay người chạy ra ngoài, Tuyết Ny cũng đồng dạng như vậy. Địch Áo thấy vậy lấy làm kỳ quái, Ca Đốn còn dễ nói, tại sao Tuyết Ny cũng chiến đấu vậy nhỉ?

Tác Phỉ Á nhìn thấu Địch Áo đang nghi hoặc điều gì, cười nói: "Hôm nay Ca Đốn và Tuyết Ny đã là tiểu đội trưởng rồi, dĩ nhiên không thể rảnh rỗi chơi với ngươi lâu được."

Thì ra sau khi Địch Áo rời đi hai bên vẫn tiếp tục hành động ám sát cường giả Võ Tôn, càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Vì thế dẫn đến hậu quả là cường giả Võ Tôn thay nhau chết hàng loạt. Theo lý thuyết nhờ có Thần Vực và Thiên Không Thành trợ giúp thì cường giả Võ Tôn sẽ không thiếu, nhưng võ sĩ và tướng lãnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người trước chỉ có lực chiến đấu đạt đến yêu cầu, người sau lại cần phải có kinh nghiệm chiến trường phong phú mới đảm nhận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện