Chương 583: Người quen
Địch Áo không nhịn được thở dài một hơi, trịnh trọng nói: "Tác Phỉ Á, Lao Lạp không đủ kinh nghiệm đối phó với tình huống chung quanh, nàng biết rõ chuyện này mà. Nếu như nàng thật không yên lòng, ta có thể cam đoan cho dù là bây giờ hay là sau này, ở trong mắt ta Lao Lạp chỉ là một tiểu hài tử, không hơn."
Nhìn thấy Địch Áo nghiêm túc như thế, Tác Phỉ Á ngược lại cảm thấy hơi băn khoăn. Thật ra nàng không muốn náo lớn, chỉ đơn thuần phát ra lời cảnh báo mà thôi.
"Ai muốn ngươi bảo đảm rồi?" Tác Phỉ Á nghiêng đầu, nhỏ giọng nói một câu.
"Đừng có suy nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ nàng không có lòng tin đối với ta, không có lòng tin đối với mình sao?" Địch Áo tức thời nhích tới gần, nói nhỏ bên tai Tác Phỉ Á.
Địch Áo thở ra nhiệt khí làm cho Tác Phỉ Á tim đập gia tốc nhanh vài phần, vốn muốn đẩy ra rồi lại không nỡ, nhất là biết không lâu sau mình sẽ phải rời khỏi Địch Áo một đoạn thời gian. Tác Phỉ Á lại càng quý trọng thời điểm hiện tại.
Nhưng mà nguyện vọng cuối cùng của Địch Áo vẫn không thể hoàn thành, khi Tác Phỉ Á nóng mặt tim đập rộn ràng thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nghe thấy thanh âm bên ngoài truyền vào, Địch Áo và Tác Phỉ Á lập tức tách ra nhanh như chớp. Chỗ tốt của Phong hệ võ sĩ thể hiện ra rõ ràng, thân hình Địch Áo thoáng cái thay đổi vị trí ngồi ở trên ghế đối diện Tác Phỉ Á. Thậm chí còn có dư thời gian sửa sang lại quần áo chỉnh tề.
Khi đám người Lôi Mông đi vào trong lều thì Địch Áo và Tác Phỉ Á đã thật ngồi ngay ngắn tại chỗ, giữa hai người còn cách nhau một cái bàn, bộ dạng nhàn nhã nước sông không phạm nước giếng, đúng là vô cùng hoàn mỹ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ
Thế nhưng tình thế cấp bách Địch Áo và Tác Phỉ Á đã bỏ qua một việc, đó là lấy quan hệ giữa hai người hoàn toàn không cần thiết cẩn thận như thế. Nhất là trên mặt Tác Phỉ Á vẫn còn đỏ ửng như ráng chiều, ngược lại càng khiến cho người ta hoài nghi.
Người đi vào đầu tiên là Lôi Mông, thấy Địch Áo còn không có vẻ gì khác lạ, dù sao da mặt Địch Áo cũng dày Tác Phỉ Á hàng chục lần. Nhưng khi ánh mắt Lôi Mông rơi vào trên mặt Tác Phỉ Á thi thân hình liền cứng ngắc lại chốc lát. Sau đó Lôi Mông quay đầu dùng sức ho khan vài tiếng, cố gắng "giúp cho" những người phía sau suy nghĩ hướng đến vấn đề tế nhị.
"Ngươi có bệnh hả?" Đi vào thứ hai chính là Y Toa Bối Nhĩ, trợn mắt liếc sang Lôi Mông càu nhàu.
"Ta phát hiện ngươi càng ngày càng không giống thục nữ." Lôi Mông bất đắc dĩ lắc đầu thở dài tiếc hận.
"Đối với ngươi có cần thiết không?" Y Toa Bối Nhĩ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy Lôi Mông sang một bênkhông chút khách khí. Ngay sau đó Y Toa Bối Nhĩ thấy được Tác Phỉ Á đỏ mặt im lìm không lên tiếng, lập tức ý thức được cái gì đó, không khỏi há to miệng ngẩn người ra.
"Tại sao các ngươi không vào trong?" Ca Đốn kỳ quái cất bước tiến vào, sau đó cũng trợn mắt há mồm y như Y Toa Bối Nhĩ.
"Nha !" Có lẽ là vì muốn biểu đạt kinh ngạc của mình, Ca Đốn còn ý vị thâm trường ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Địch Áo lộ vẻ tán thưởng không thèm che dấu.
Cho nên khuôn mặt Tác Phỉ Á lại càng đỏ hơn.
Giật mình nhất chính là An Đông Ny, giờ phút này Tác Phỉ Á đỏ mặt muốn nhỏ ra máu rồi. An Đông Ny kìm lòng không đậu che miệng cố nín cười, hỏi nhỏ: "Các ngươi không phải là… thật...."
Địch Áo mắt thấy nếu như mình không nói chút gì, có lẽ Tác Phỉ Á sẽ phải tìm một cái lổ để chui vào núp, vội vàng ho khan một tiếng nói: "Các ngươi tới vừa lúc, có mọt chuyện ta muốn thương lượng với mọi người."
"Thì ra là như vậy… à nha !" Lôi Mông kéo dài thanh âm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Ta còn tưởng rằng ngươi đặc biệt sang đây tìm Tác Phỉ Á , xem ra là ta hiểu lầm rồi."
Lôi Mông vừa nói dứt lời, dùng ánh mắt ranh mãnh liếc sang Địch Áo, vẻ mặt muốn đáng ghét bao nhiêu là có bấy nhiêu. Đến cuối cùng ngay cả Y Toa Bối Nhĩ cũng nhịn không nổi nữa, tung một cước đá vào chân Lôi Mông: "Không nói câu nào cũng không ai bảo ngươi câm đâu !"
"Có phải là ngày nào ngươi không đánh ta trong lòng liền không thoải mái hả?" Lôi Mông thở dài đau khổ, cảm thấy cũng nên nói chuyện với Y Toa Bối Nhĩ cho rõ ràng rồi, nói chung là không thể nào cứ bị đánh oan như vậy mãi được.
"Ta đánh ngươi sao?" Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc nói: "Ai thấy ta đánh ngươi ?"
Lôi Mông quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện không có một người nào thèm nhìn mình, điều khiến Lôi Mông tức giận nhất là ngay cả Ca Đốn cũng quay đầu chuyển sang nơi khác, cũng quá mức thiếu nghĩa khí đi?
"Đừng làm rộn nữa, Địch Áo, có việc gì cần thương lượng với chúng ta hả?" Tuyết Ny là người tiểu tâm cẩn thận nhất, từ vẻ mặt Địch Áo là có thể nhận ra vấn đề này có lẽ rất trọng yếu.
"Thật sự có chuyện?" Đám người Lôi Mông lại không tin tưởng nhìn sang Địch Áo.
"Là thật, ta mới vừa nói với Tác Phỉ Á, nàng đã đồng ý rồi." Địch Áo cường điệu trước một câu, cứ như vậy ít nhất Tuyết Ny và Y Toa Bối Nhĩ sẽ không lên tiếng phản đối. Trên thực tế hai nữ tử này không thích chiến tranh, hoàn toàn là vì đi chung với mọi người mới đi ra trên chiến trường. An Đông Ny cũng là như thế, nếu không phải vì bị ép hôn sự thì nàng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
"Có cần nghiêm túc như vậy hay không?" Lôi Mông nói thầm một câu, nhưng vẻ mặt lại từ từ trầm trọng, mọi người đều có thể cảm giác được Địch Áo nói chuyện này nhất định có liên quan đến bọn họ.
"Nói mau đi, đến tột cùng là tại sao?" Y Toa Bối Nhĩ vội vàng thúc giục.
Địch Áo quan sát thần sắc mọi người, chậm rãi nói: "Các ngươi tạm thời phải rời khỏi chiến trường."
Đám người Lôi Mông hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Địch Áo đột nhiên nói như vậy.
"Địch Áo, ngươi không đi cùng chúng ta?" Tuyết Ny tìm ra điểm yếu rất nhanh.
Địch Áo lắc đầu, lặp lại một lần chuyện lúc trước nói với Tác Phỉ Á: "Đợi đến khi ta giải quyết xong tên Thần Vũ Giả kia rồi lại nói sau. Các ngươi nên quay trở về, thật ra bản thân các ngươi cũng cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Không có người nào nói chuyện, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lôi Mông.
"Nhìn ta làm gì?" Lôi Mông một thân buồn bực, lầm bầm: "Đây cũng không phải là ta chuyện riêng tình."
"Tính khí của ngươi là cố chấp nhất, không nhìn ngươi thì nhìn ai?" Y Toa Bối Nhĩ bĩu môi hỏi ngược lại.
Lần này Lôi Mông không có và tranh cãi với Y Toa Bối Nhĩ, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Nếu như chúng ta cùng đi, vậy thì chẳng khác nào một mình Địch Áo ở lại?"
"Không sao, còn có Lao Lạp." Tác Phỉ Á ở một bên bổ sung một câu.
Địch Áo nhất thời nhức đầu một trận, nhưng lúc này không có thời gian suy nghĩ vấn đề Tác Phỉ Á có ghen hay không. Mấu chốt là làm sao mới có thể thuyết phục được Lôi Mông. Bởi vì hắn lo lắng sẽ làm thương tổn lòng tự ái của tên này, nói nặng thì không được, nói nhẹ sợ rằng không có tác dụng gì.
Nằm ngoài Địch Áo dự liệu chính là Lôi Mông bỗng nhiên cười cười sảng khoái: "Ngươi không cần lo lắng, điểm nhỏ này ta vẫn có thể tự biết rõ, trình độ chiến đấu này làm sao chúng ta có tư cách tham dự vào. Thật ra ta cũng đã quen rồi, dù sao đây không phải là lần đầu tiên."
Nghe Lôi Mông nói những lời này, tất cả mọi người không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc bị Hắc Sơn Đại công người đuổi giết. Khi đó cũng là bọn họ đi trước một bước, Địch Áo lưu lại đối mặt cường giảVõ Tôn. Phải biết rằng khi đó Địch Áo chỉ là một Cực Hạn võ sĩ mà thôi, mặc dù tình huống hiện tại không giống lắm, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì không có hơn nhau bao nhiêu, đó là khoảng cách giữa bọn họ và Địch Áo vẫn còn chênh lệch một quãng khá xa.
Bọn họ dĩ nhiên không đến nổi sinh ra cảm giác ghen tỵ với Địch Áo, nhưng không tránh khỏi tâm trạng nặng nề như đưa đám. Đám người Lôi Mông mỗi ngày đều liều mạng chiến đấu, tu luyện nhằm đề cao thực lực của mình, có một phần nguyên nhân là do Địch Áo. Tên này lên cấp như y ngồi chiến mã cuồng phi, còn bọn họ dù cố gắng cỡ nào cũng như là ốc sên bò trên đất. Một đường đi tới, một đường rèn luyện lịch lãm, bọn họ không ngừng nỗ lực hết sức có thể, song khi ngẩng đầu lên tìm kiếm thân ảnh Địch Áo lại phát hiện khoảng cách giữa hai bên ngược lại càng ngày càng xa, tâm tình làm sao có thể tốt lên nổi?
Yên lặng ngắn ngủi trôi đi, Ca Đốn mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lôi Mông: "Thế nào? Còn không phục ?"
Sắc mặt Lôi Mông nhất thời có vẻ lúng túng: "Đã là chuyện rõ ràng rồi, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta? Rồi lại nói khi đó ngươi có dự định tranh giành chức đội trưởng với Địch Áo..."
"Thôi, được rồi." Ca Đốn vội vàng cắt đứt lời Lôi Mông: "Xem như ta chưa nói gì là được rồi chứ?"
Đám người Y Toa Bối Nhĩ đồng thời nở nụ cười, Địch Áo cảm động nhìn sang Ca Đốn, hắn dĩ nhiên biết Ca Đốn cố ý nói như vậy làm không khí điều hòa hơn một chút.
Lôi Mông đã đồng ý rời đi, những người khác tự nhiên không có ý kiến. Cho nên mọi người bắt đầu thương lượng thời gian rời khỏi chiến trường, hàn huyên một hồi lâu, Địch Áo chợt nhớ tới chuyện phụ thân của Tác Phỉ Á, Đường Ân lần trước gởi thư nói muốn đi tới nơi này. Dựa theo thời gian ít nhất phải thêm vài ngày nữa mới có khả năng chạy tới đây. Chờ hắn đi đến đoán chừng An Đông Ny đã trở lại đế đô rồi, chẳng phải là bảo hắn chạy thêm một chuyến?
Trọng yếu hơn nữa là một khi An Đông Ny về đến nhà, Đường Ân muốn tiếp tục theo đuổi là chuyện rất khó khăn, Đường Ân chỉ là một Bá tước ở công quốc vùng hẻo lánh, căn bản không thể đánh đồng với gia thế nhà An Đông Ny được. Dĩ nhiên, nếu như Địch Áo và Tác Phỉ Á lập gia đình tự nhiên là một chuyện hoàn toàn khác, nhưng bây giờ bọn họ chỉ mới đính hôn. Trên thế giới này không có đạo lý con rể cầu hôn thay nhạc phụ, Địch Áo không thể nào ra mặt dùm Đường Ân được.
Địch Áo bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, có lẽ Mạc Lâm sẽ có biện pháp, cho dù Mạc Lâm không được vẫn có thể để cho Lan Bác Tư Bản ra mặt. Nếu như phụ thân An Đông Ny dám không nể mặt Lan Bác Tư Bản, vậy thì Địch Áo chỉ có thể cúi đầu bội phục rồi.
Trong khi mấy người Địch Áo cho ra quyết định, đế đô phái ra một đội ngũ đã đi tới trên đường rồi. Vì hành động vây sát lần này, thế lực Sư Tâm đế quốc và Thần Vực phái ra một Thần Vũ Giả, đi theo còn có mấy Phong hệ Thánh giả. Cộng thêm nữa trên chiến trường còn có đám người Á Nhĩ Duy Tư và Thi Lạc Tư, đội hình này có thể nói là cường đại chưa từng có.
Mạc Lâm cũng ở trong đội ngũ này, mặc dù thực lực Mạc Lâm trong hàng ngũ Thánh giả không tính là người nổi bật, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Thánh giả bình thường nhiều lắm. Dù sao tuổi tác vẫn còn tại đó, tựa như những cường giả đi ra từ Tử Vong Chi Ca học viện, người nào cũng thân kinh bách chiến, kiến thức sâu rộng phi phàm, lực lượng không có cách nào thay thế nổi.
Mặc dù mọi người đều có năng lực phi hành, nhưng vì không muốn để lộ tin tức nên lựa chọn cưỡi ngựa. Dĩ nhiên, nếu như ngồi xe ngựa thì tính bí mật sẽ có thể đề cao hơn một chút, nhưng tốc độ đi đường quá chậm, bọn họ nhất định phải tới chiến trường trước khi Khải Mạn xuất hiện.
Ngày nọ buổi trưa, đoàn người Mạc Lâm đang nghỉ ngơi trong một tửu điếm ven đường, ăn uống vài món đơn giản, vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện với nhau. Thừa dịp thời gian nhàn hạ hiểu biết lẫn nhau hơn một chút nhằm tránh lúc chiến đấu phối hợp phát sinh sai lầm không đáng có.
Tiểu điếm truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó một thanh âm trung khí mười phần vang lên: "Cho chén canh nóng, một cân thịt bò."
Đoàn người Mạc Lâm đoán chừng là võ sĩ nào đó đi ngang qua, tiền tuyến đang đánh giặc hiển nhiên có rất nhiều võ sĩ muốn nhân cơ hội này kiến công lập nghiệp. Dọc theo đường đi bọn họ đã gặp không ít người như vậy.
Sau một lát, một người trung niên tóc hoa râm đi đến, ấn tượng đầu tiên về hắn là có vẻ kỳ quái. Không phải là vì thái dương tái nhợt, cũng không phải vì nam nhân cực kỳ anh tuấn, mà là người nam nhân này có tròng mắt màu hoa đào. Màu mắt này hiển nhiên không thể thấy nhiều, có lẽ phải dùng đến hai chữ yêu dị mới có thể hình dung được cảm giác của mọi người lúc này.
Mạc Lâm ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân, bỗng nhiên giật mình ngây người. Bởi vì hắn từng thấy qua người này, nếu như không có nhớ lầm thì hắn là phụ thân của Tác Phỉ Á, Đường Ân Nam tước.
Thế giới lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người tướng mạo giống nhau. Mạc Lâm trong lúc nhất thời không dám xác nhận chuyện này.
Bình luận truyện