Thần Điển

Chương 593: Ngọn núi quỷ dị



Lao Lạp cho rằng Địch Áo không tin mình, trong lòng gấp gáp cố ý đề cao giọng lên: "Thật sự đó."

"Ta biết là thật." Địch Áo mỉm cười gật đầu, sau đó cẩn thận quan sát tình hình bốn phía: "Nhưng diễn sinh thể đã không còn ở đây nữa, chúng ta đi sang nơi khác thử xem."

Kết quả không nằm ngoài Địch Áo dự đoán, người trong thôn trang đã biến mất toàn bộ, ngay cả heo chó dê bò, súc vật gì gì đó cũng biến mất sạch sẽ.

"Diễn sinh thể có thể tiêu hóa một lần nhiều như vậy?" Địch Áo đưa ra nghi vấn, mặc dù thôn trang hơi nhỏ nhưng cũng có hai mươi mấy nông trại, số người phải gần trăm, cộng thêm súc vật, gia cầm ở chung một chỗ thì trọng lượng đại khái chừng chục tấn. Thể tích diễn sinh tuy lớn nhưng làm sao nuốt vào trong người hết được? Cho dù nuốt được thì làm sao di chuyển đây?

"Ta không rõ ràng lắm." Lao Lạp lắc đầu nói.

Hai người đi một vòng quanh thôn, Địch Áo cố ý gia tăng cước bộ rung động mặt đất, nhưng diễn sinh vẫn không có xuất hiện.

"Ngươi nói phạm vi diễn sinh thể hoạt động chỉ cách mẫu thể một đoạn nhất định?" Địch Áo rốt cuộc bỏ qua ý định dò tìm diễn sinh thể.

Lao Lạp gật đầu xác nhận, hình như chưa yên tâm bổ sung vào một câu: "Hẳn là như vậy, nhưng trước đây ta chưa từng nhìn thấy diễn sinh thể của loài này, cho nên chỉ là theo lý thuyết mà thôi."

Lần này Địch Áo rốt cuộc nhận ra vấn đề, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lao Lạp: "Không cần thiết để ý như vậy, loài vật này chưa từng có ai nhìn thấy. Cho dù ngươi nói sai thì ta cũng không trách gì đâu."

Lao Lạp nghe thế liền mím môi cười cười, sau đó quay đầu đi không nói một câu. Địch Áo không hiểu ra sao trong lòng nghĩ thầm: "Phản ứng vậy là sao chứ?"

Thấy Lao Lạp không nói lời nào, Địch Áo cũng không hỏi nữa. Đứng ở nơi đó suy tính vị trí, hắn đã xác định rõ vị trí của hai diễn sinh thể rồi, từ đó hợp lại chỉ ra một phương hướng nhất định là không sai.

Nhìn thôn trang tĩnh mịch đầy chết chóc kia, Địch Áo dẫn Lao Lạp trở lại địa phương trước đó nghỉ ngơi, hai người chỉ ngủ mấy canh giờ, trời vừa sáng liền đi về phía nam.

Đi không được bao xa, Địch Áo phát hiện một binh trạm quy mô khá nhỏ, hẳn là chịu trách nhiệm truyền tin tức. Bên trong binh trạm không có một bóng người, lần này dấu vết xuất hiện rõ ràng hơn, tất cả đá xanh lát trên mặt đất đều bị đẩy lên nằm ngổn ngang, bốn phía binh trạm là hàng đống hố to hố nhỏ, bùn đất rải rác khắp nơi.

Không cần Lao Lạp xác nhận, Địch Áo đã biết đây là kết quả của diễn sinh thể làm ra, bởi vì như vậy đã chứng minh Địch Áo lựa chọn lộ tuyến chính xác.

Rời khỏi binh trạm tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng hai người nhìn thấy một ít nông cụ, bánh xe ngựa, gỗ lát tường nằm rải rác dọc đường. Xem ra loài vật này một đường vừa đi vừa ăn sạch sẽ, hễ thấy thứ gì là nuốt ngay thứ đó.

Đi tới thêm một đoạn khá xa, Địch Áo đột nhiên có cảm giác đói bụng, lúc bình thường chỉ cần bảo Miêu Tử tùy tiện bắt một, hai con mồi là được, căn bản không cần Địch Áo và Lao Lạp động thủ. Nhưng Địch Áo mới vừa mở miệng liền ý thức một vấn đề nghiêm trọng, những nơi diễn sinh thể đi qua đều quét sạch mọi sinh vật còn sống, làm gì còn lưu lại con mồi để bọn họ bắt?

Cho dù còn có dã thú may mắn sống sót, chỉ sợ đã chạy trốn rất xa, ẩn núp rất kỹ, dã thú trực giác nhạy bén hơn nhân loại nhiều lắm, một khi giữ vững trạng thái ẩn mình thì rất khó lòng tìm thấy.

May là Lao Lạp có mang theo lương khô, nếu không Địch Áo đành phải tìm đại một thôn trang đìu hiu nào đó tìm thực vật lót dạ. Miêu Tử hiển nhiên không có hứng thú với lương khô, nằm lười biếng ở một bên, cái đuôi dài gõ gõ xuống mặt đất tỏ vẻ kháng nghị.

Địch Áo và Lao Lạp đang ăn thì Miêu Tử bỗng nhiên nhảy dựng lên, cùng lúc đó Lao Lạp cũng dừng động tác, tinh thần Địch Áo rung lên hỏi: "Tới?"

Lao Lạp gật đầu, thời gian nặng nề trôi qua, Địch Áo thấy mặt đất nơi xa đội lên một cái gò nhỏ đang nhanh chóng di động tới chỗ mình.

Địch Áo ném lương khô cho Lao Lạp, sải bước tiến lên nghênh đón.

Nghe thấy tiếng bước chân của Địch Áo, tốc độ ụ đất di động càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã vọt tới vị trí dưới chân Địch Áo. Hắn phi thân nhảy ngược về phía sau, đồng thời phất tay bắn ra một đạo thanh mang đánh xuống ụ đất kia.

Địch Áo tính toán tương đối chính xác, khi thanh mang sắp chạm vào mặt đất đồng thời diễn sinh thể từ dưới đất chui lên vừa vặn trúng ngay Phá Không Trảm của hắn. Thanh mang lóe sáng dễ dàng xuyên phá cái xác kinh tởm của diễn sinh thể, chất lỏng tanh hôi từ trong người nó văng ra bốn phía.

Không biết là vì Địch Áo xuất thủ góc độ hơi lệch, hay là tư thế diễn sinh thể lao ra không đúng. Lần này đạo Phá Không Trảm không thể cắt diễn sinh thể thành hai mảnh như trước, mà chỉ cắt đứt diễn sinh thể chừng nửa đoạn thân. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

Mấu chốt nhất chính là lần trước là vào ban đêm, ánh sáng không đủ nên khó nhìn thấy tình hình cụ thể. Bây giờ lại khác hẳn, mảng lớn huyết nhục chỗ vết cắt ngọ nguậy nhúc nhích không ngừng, có nhiều chỗ còn co quắp phun dòng máu đỏ sẫm tung toé. Địch Áo nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Diễn sinh thể co rút vài lần, sau đó từ từ ổn định là thân thể của mình bám vào mặt đất hung hăng lao tới Địch Áo. Do vận động kịch liệt nên da thịt chỗ vết thương nhất thời nứt ra, một đường đi tới đâu máu me bắn ra tới đó nhưng nó làm như không cảm thấy một chút đau đớn.

Địch Áo tuyệt đối không muốn dây dưa với loại quái vật này, đầu tiên là thả ra một đạo Phá Không Trảm rồi vội vã ngưng tụ quang cầu. Ngay sau đó nhắm ngay phần đầu diễn sinh thể bắn ra.

"Ầm !"

Kèm theo một tiếng nổ vang dội, đủ các loại tay cụt, chân đứt, máu thịt bê bết, nội tạng nát bét ở trong bụng diễn sinh thể bay lên không trung, sau đó bay tán loạn nằm rải rác dưới mặt đất.

"Tại sao đánh nát nó vậy chứ?" Lao Lạp chạy tới lên tiếng trách cứ Địch Áo.

"Tại sao?" Địch Áo lấy làm kỳ quái vì Lao Lạp phản ứng như thế, chẳng lẽ mình ra tay quá tàn nhẫn? Hẳn là không phải vậy, từ trước tới giờ nha đầu này ra tay còn điên cuồng, tàn nhẫn hơn mình nữa mà?

"Như vậy ta làm sao biết nó hấp thụ bao nhiêu chất dinh dưỡng được?" Lao Lạp mất hứng nói.

"Ngươi..." Địch Áo há miệng, lát sau mất tự chủ nhớ lại cảnh Lao Lạp đứng ở giữa một đống thịt vụn thò tay vào trong thân thể con quái vật kia "kiểm tra tình trạng", không biết thần kinh nha đầu này làm thế nào rèn luyện mà bền bỉ tới cỡ đó.

"Có cần thiết không?" Địch Áo cười khổ, gãi gãi đầu nói.

"Tại sao không?" Lao Lạp trợn mắt nhìn Địch Áo: "Từ đó có thể phân tích ra khoảng cách mẫu thể có xa lắm không."

Địch Áo triệt để hết chỗ nói rồi, đừng nói là bảo Địch Áo đích thân động thủ, chỉ mới suy nghĩ đã thấy không thoải mái trong người. Còn Lao Lạp đối với công việc này lại có vẻ bình thản như thường, cũng may Địch Áo đã đánh nát diễn sinh thể, phần còn dư lại hiển nhiên không có giá trị nghiên cứu. Nếu không đoán chừng Lao Lạp lại nhào tới "kiểm tra" thì Địch Áo có khi ăn không tiêu mấy ngày.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, lần này cảnh giác đề cao thêm vài phần. Bởi vì Lao Lạp đã nói hai diễn sinh thể sẽ không hoạt động cùng khu vực, như vậy trên đoạn đường kế tiếp, bọn họ sẽ đụng phải mẫu thể bất kỳ lúc nào.

Căn cứ theo lời Lao Lạp, thực lực mẫu thể mạnh gấp mấy lần diễn sinh thể, nhưng Địch Áo không lo lắng chuyện này. Nhiều nhất đánh không lại thì chạy là được, một con yêu thú ăn cơm cũng cần ngoại lực trợ giúp, làm sao có thể tạo thành uy hiếp đối với một vị Thánh giả?

Địch Áo càng chạy càng kinh hãi, từ khi phát hiện diễn sinh thể đầu tiên, Địch Áo đã chạy tới chừng vài trăm dặm, cảnh tượng đập vào mắt hầu như là yên tĩnh tuyệt đối, không còn một con vật nào còn sống nổi trong phạm vi này. Nếu như mẫu thể vẫn tiếp tục sinh sản theo tốc độ này, chẳng phải là Nguyệt Ảnh đế quốc sẽ bị quét sạch hay sao? Nhưng Địch Áo hủy bỏ ý nghĩ này rất nhanh, lấy trí tuệ Quân Đồ Minh không thể nào bỏ qua việc này. Nếu Quân Đồ Minh dám đặt mẫu thể ở chỗ này nhất định là có thủ đoạn khống chế nó.

Đến gần ban đêm, hai người Địch Áo xuyên qua rừng cây tiến vào một vùng hoang dã bao la, do đi thẳng theo hướng nam nên địa thế liên tục thay đổi. Sắc trời dần dần tối đen, Địch Áo và Lao Lạp tăng tốc bước nhanh hơn, nghỉ ngơi trên cánh đồng bát ngát không phải là chuyện tốt.

Đi thêm một đoạn không xa, cuối tầm mắt Địch Áo xuất hiện một sườn núi nho nhỏ, bởi vì khoảng cách quá xa nên Địch Áo không thể xác định ngọn núi cao bao nhiêu. Nhưng hai người cảm giác bên đó có một thứ gì đó bất thường, cho nên bọn họ quan sát cẩn thận mấy lần, rốt cuộc nhận ra vấn đề là mặt đất bình thường sẽ phủ đầy cỏ xanh, còn mặt đất bên sườn núi lại có màu vàng quỷ dị.

Dĩ nhiên điều này không thể đại biểu chuyện gì, Địch Áo không để ý quá mức, dẫn Lao Lạp bước nhanh tới. Khi hai người càng lúc càng gần ngọn núi, Địch Áo bắt đầu xem xét toàn cảnh chung quanh, mặt đất nơi này không có một gốc cỏ xanh, sườn núi trụi lủi khô khốc trái ngược với vùng hoang dã sinh cơ dào dạt mà hai người vừa đi qua như một trời một vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện