Chương 623: Hội nghị đàm phán
Quân Đồ Minh bất chợt há miệng cười điên cuồng, hắn hoàn toàn có lý do để cười vui vẻ như vậy, phản bội ta thì thế nào? Tất cả đều tới công kích ta thì thế nào? Không phải là các ngươi cũng phải chết ở chỗ này hay sao?
Thế nhưng ngay khi Quân Đồ Minh chuẩn bị thiêu đốt tính mạng của mình đến mức tận cùng, ba thân ảnh bỗng nhiên từ hậu phương nhanh chóng bay tới.
Vọt tới gần Quân Đồ Minh trước chính là Lao Lạp, không biết nàng dùng biện pháp gì lại có thể vượt qua Địch Áo ngay thời khắc cuối cùng. Hai tay vũ động tạo ra một dãy hư ảnh mờ ảo, trong nháy mắt đã đánh ra không biết bao nhiêu quyền, lĩnh vực quanh người Quân Đồ Minh nhất thời chấn động điên cuồng.
Cơ hồ là trong cùng một lúc Miêu Tử há miệng gầm lên một tiếng, một tia sóng xung kích hình tròn từ miệng nó bắn thẳng ra nện vào lĩnh vực của Quân Đồ Minh. Giờ phút này Quân Đồ Minh đã dùng tất cả lực lượng để công kích đám cường giả liên quân, lĩnh vực vốn không còn chắc chắn bị công kích mãnh liệt lập tức nổ ầm ầm rồi tiêu tán.
Theo sau chót là Phong Ngân xanh ngọc của Địch Áo, bên trong làn gió còn ẩn chứa tia sáng vàng kim mờ mờ ảo ảo.
Quân Đồ Minh đang ở trạng thái điên cuồng không ý thức được xảy ra chuyện gì, vào lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất đó là giết chết tất cả mọi người hiện diện ở chỗ này. Trên thực tế chỉ thiếu chút xíu nữa là hắn có thể thành công, chỉ cần thêm thời gian một giây thậm chí là nửa giây, hắn có thể phá hủy lĩnh vực của các cường giả liên quân. Tuy bọn họ đã tụ tập lực lượng sẵn sàng phóng thích bí kỹ nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước.
Từng đám Thủy Châu trí mạng rơi xuống lần nữa, Quân Đồ Minh thậm chí đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng địch nhân tuyệt vọng rơi rụng ở trước mặt mình. Nhưng đúng giây phút này, tất cả Thủy Châu đột ngột dừng lại ở giữa không trung, sau đó dần dần hóa thành mảng hơi nước mù mịt rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Xảy ra chuyện gì?" Quân Đồ Minh vừa sợ vừa giận, sau đó hình ảnh trước mắt bỗng nhiên tối đen phảng phất như lâm vào thế giới hư vô mờ mịt không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất kỳ vật gì tồn tại.
Đây là một vấn đề cuối cùng Quân Đồ Minh đặt ra ở trên đời này, nhưng có lẽ hắn vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội nhận được đáp án.
Thời gian trước đó một cái chớp mắt, đầu tiên là Miêu Tử và Lao Lạp liên thủ công phá lĩnh vực Quân Đồ Minh, sau nữa là Địch Áo phóng ra một đạo Phong Ngân chém ngang thân thể Quân Đồ Minh thành hai khúc. Quân Đồ Minh mất đi lĩnh vực bảo vệ cũng không khác gì Thần Vũ Giả bình thường. Ít nhất đối mặt Phong Ngân cũng bị áp chế rất lớn.
Chiến tranh phát triển cho đến bây giờ, toàn bộ Thần Vũ Giả của Nguyệt Ảnh đế quốc đã vẫn lạc. Chiến đấu ở dưới đất cũng xuất hiện kết quả rất nhanh, ngoại trừ hàng ngũ võ sĩ cao cấp hai tay dính đầy máu tươi, các chiến sĩ bình thường của liên quân đã được rút về hậu phương. Ngay cả Quân Đồ Minh cũng chết đi, quân đội của Nguyệt Ảnh hồi đế quốc cũng tiêu mất chiến ý, bây giờ bọn họ còn có lý do gì để tiếp tục chiến đấu, mà nếu chiến đấu thì chiến vì ai đây?
Mặc dù giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng các cường giả may mắn còn sống sót vẫn vô cùng buồn bực. Bởi vì bọn họ trả giá quá thảm trọng, nhất là Thần Vực lại càng bi thảm mặt mày ai nấy như đưa đám. Lan Bác Tư Bản vẫn lạc là đả kích trầm trọng đối với tất cả thành viên Thần Vực. Điểm duy nhất có thể làm cho bọn họ cảm thấy an ủi chính là người thừa kế duy nhất của Bất Hủ Vương rốt cuộc đã trưởng thành, hơn nữa lại còn đích thân giết chết Quân Đồ Minh báo thù cho Lan Bác Tư Bản.
Thế nhưng người cũng đã chết, kẻ còn sống vẫn phải làm một số việc công khai quan điểm. Ví dụ như phân bổ lãnh thổ và tài nguyên cho các thế lực mới, dĩ nhiên còn phải thu hồi tòa tháp tín ngưỡng từ chỗ Quân Đồ Minh mang về Thần Vực.
Tất cả mọi người đều rất dứt khoát, nhanh chóng tụ tập vào trong Vương cung của Nguyệt Ảnh đế quốc tiến hành thương nghị.
Lan Bác Tư Bản vẫn lạc nên Thần Vực hiển nhiên phải tìm ra một người nắm quyền mới, nhờ có Đạt Tư Ngũ Đức và Mạc Lâm cố gắng khuyên bảo, Địch Áo bất đắc dĩ đón nhận chức vụ này. Thật ra Địch Áo vốn không muốn ngồi lên vị trí này, ngồi trên vị trí càng cao thì trách nhiệm và gánh nặng lại càng lớn, Địch Áo luôn luôn không thích bị gò bó trong một khuôn khổ cứng nhắc. Chẳng qua là Mạc Lâm nhắc tới Lan Bác Tư Bản kỳ vọng với Địch Áo nên hắn không có cách nào phản bác, đối với một vị lão nhân đã hy sinh to lớn như vậy, Địch Áo thật sự không đành lòng cô phụ kỳ vọng của người ta.
Địch Áo trở thành người đứng đầu Thần Vực chỗ tốt tự nhiên hiện ra rõ ràng, các cường giả liên quân còn sống sót đều thiếu nợ Địch Áo một nhân tình lớn. Nếu không phải vì Địch Áo xuất thủ giết chết Quân Đồ Minh ở thời khắc cuối cùng, bọn họ không có khả năng bình an ngồi ở chỗ này nói chuyện vui vẻ như vậy.
Khi bọn họ biết được Địch Áo đã đột phá tiến vào hàng ngũ Thần Vũ Giả liền cảm thán thế sự vô thường, quả thực là Quân Đồ Minh đưa cho Địch Áo một phần đại lễ. Nhưng nói đi sẽ phải nói lại, nếu không có phần lễ vật đặc thù này thì cục diện bây giờ không biết sẽ biến thành hình dáng gì nữa, khả năng lớn nhất chính là hai bên lưỡng bại câu thương, cường giả cao cấp không còn sống nổi một người.
Cho nên dưới tình huống như vậy, không có người nào da mặt đủ dày tranh đoạt công lao với Địch Áo. Hoắc Phu Mạn không cần phải nói, cho dù bỏ qua thân phận của Địch Áo, chỉ riêng ân tình Lan Bác Tư Bản cứu viện cũng đủ để Hoắc Phu Mạn lựa chọn thối lui ra khỏi tràng tranh đoạt tài nguyên này. Về phần Phổ Lai Tư không có bao nhiêu quyền hạn lên tiếng, dù sao tính từ chỉnh thể thực lực thì Thiên Không thành là thế lực yếu nhất ở nơi này.
Địch Áo dĩ nhiên không làm chuyện gì quá phận, kết quả cuối cùng là Thần Vực nhận lấy lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc, tất cả tài nguyên hiện có của Nguyệt Ảnh đế quốc thuộc về Sư Tâm đế quốc và Thiên Không thành. Thật ra lúc chiến tranh mới vừa bộc phát, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tòa tháp cao được xây dựng từ tinh thần hạch kia. Thế nhưng tình hình hiện tại ai nấy đều thiếu Thần Vực món nợ nhân tình quá lớn nên không có người nào nhắc tới chuyện này. Dù sao tòa tháp vốn thuộc về Thần Vực, bây giờ chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi.
Nhằm tránh cho tương lai có thể bộc phát xung đột giữa các thế lực với nhau, mọi người còn đề ra nghị định phát triển cùng với phạm vi hoạt động cụ thể. Trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc này đã không còn ai rảnh rỗi ôm tâm tư tranh bá, làm như vậy chỉ là phòng ngừa cẩn thận mà thôi.
Trong đợt thương nghị này, Hoắc Phu Mạn còn trịnh trọng hứa hẹn Sư Tâm đế quốc từ nay về sau vĩnh viễn không đứng ở phía đối lập với Thần Vực. Lấy địa vị Hoắc Phu Mạn nói ra lời này hiển nhiên không có người nào nghi ngờ. Phổ Lai Tư nghe được tin tức kia sắc mặt nhất thời tái nhợt, vội vàng tỏ ý Thiên Không thành cũng đứng ở phía Thần Vực vô điều kiện.
Còn dư lại một ít chuyện tình nhỏ nhặt thì Địch Áo trực tiếp giao cho Mạc Lâm xử lý, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.
Đế đô Sư Tâm đế quốc, trong trang viện của Lôi Mông, một nhóm người đang tụ tập lại ăn bữa trưa. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Tác Phỉ Á, ngươi cứ tiếp tục như vậy sao?" Đường Ân nhíu mày nhìn sang con gái của mình, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
An Đông Ny ngồi cạnh xiên một miếng thịt bò bỏ vào dĩa cho Tác Phỉ Á, ôn nhu nói: "Cơm là phải ăn, đừng suy nghĩ nhiều !"
"Các ngươi ăn trước đi, ta không đói." Tác Phỉ Á miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó không nói gì nữa.
Y Toa Bối Nhĩ liếc sang Tác Phỉ Á bộ dạng buồn bã chẳng thèm động đũa, lặng lẽ đá Lôi Mông một cước cố ý lên giọng nói: "Này, ngươi nói chiến đấu ở tiền tuyến thế nào rồi?"
Lôi Mông đang vùi đầu khổ chiến với dĩa thịt bò liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Y Toa Bối Nhĩ. Vẻ mặt hắn rõ ràng là đang hỏi: "tại sao lại là ta?"
Y Toa Bối Nhĩ nhất thời giận dữ không có chỗ phát tiết, âm thầm đạp chân Lôi Mông một cái, sau đó trợn mắt lườm lườm Lôi Mông, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Hả?"
Lôi Mông lập tức hít vào một hơi lạnh, lúc này mới kịp hiểu ra bà cô này không có cách khuyên giải mới nhờ mình hỗ trợ, vội vàng nói: "Ngươi hỏi chuyện này là đúng người rồi. Còn phải hỏi sao? Kết quả là tất nhiên thắng lợi vẻ vang, đánh đâu thắng đó, ta nói đúng không? Ca Đốn…"
"Mụ nội hắn, tự dưng gọi ta làm gì?" Ca Đốn oán hận muốn đè Lôi Mông xuống đánh một trận, nhưng miệng lại bắt buộc phải phối hợp nói: "Dĩ nhiên, vốn là chiến đấu chênh lệch quá xa, rõ ràng là bên phía chúng ta bên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Một người phun một bãi nước miếng cũng có thể dìm chết bọn họ, mọi người thấy ta nói đúng không?"
Y Toa Bối Nhĩ vô lực vỗ vỗ trán mình, lầm bầm: "Các ngươi có thể tìm ra lý do gì có sức thuyết phục hơn không?"
Ca Đốn từ xấu hổ chuyển thành tức giận nói: "Tại sao ngươi không bảo Lôi Mông tìm đi?"
Lôi Mông cười cười rất là bình tĩnh nói: "Ngày hôm qua là ta tìm rồi, cho nên hôm nay đến phiên ngươi."
"Đến phiên cái rắm, ngày hôm trước và hôm kia đều là ta tìm đó, hôm nay đến phiên ngươi mới đúng."
"Là vậy sao? Thế nào mà ta quên mất nhỉ?" Lôi Mông giả bộ ngu quay mặt sang hướng khác lẩm bẩm.
"Đi ra ngoài đơn đấu !" Ca Đốn lập tức vứt khăn ăn xuống bàn, đứng lên.
Bình luận truyện