Thần Hoàng Đế Tôn Bạo Sủng Tuyệt Thế Luyện Đan Sư

Chương 3: 3: Ai Sợ Ai Làm Lớn Chuyện Thì Làm Lớn Chuyện




Diệp Dao Quang sửa sang lại y phục của mình, không chút để ý bước xuống bậc thang, trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Khuynh Tiên."Ly Vương điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân.

Tiên nhi muội muội nhà ta là nữ nhi chưa gả vậy mà ngươi lại đứng trước mặt mọi người ôm ấp nàng lâu như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.


Lẽ nào ngươi giải trừ hôn ước với ta là vì muốn đổi thành cưới Tiên nhi muội muội của ta à?"Diệp Dao Quang đóng miệng mở miệng là gọi Tiên nhi muội muội, thản nhiên mà sâu xa, chân thành tha thiết.Diệp Khuynh Tiên nâng cánh tay của mình, giãy giụa ra khỏi vòng tay của Quân Vô Trần.Quân Vô Trần ngàn lần không muốn buông tay ra, hắn ta giương cằm cao ngạo nói: "Tiên nhi tâm địa thiện lương, dịu dàng thanh thoát, thiên phú trác tuyệt.

Ta với nàng là một đôi trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp."Diệp Dao Quang cười khẩy nói: "Ly Vương điện hạ, mẫu thân ruột thịt của Tiên nhi muội muội thế nhưng lại là một kỹ nữ có đôi tay ngọc được ngàn người gối, đôi môi mọng được ngàn người nếm.

Ngươi cho rằng bệ hạ sẽ đồng ý hôn sự này sao?"Diệp Dao Quang đảo mắt một vòng, giọng nói to lớn vang dội."Tiểu thư khuê các khắp kinh thành, ai mà không có huyết mạch thanh cao, thân phận tôn quý hơn Tiên nhi muội muội.

Long tử long tôn Ly Vương điện hạ lại đi coi trọng kẻ có huyết mạch đê tiện trên người như Tiên nhi muội muội, ha ha, ngài nên đi xem thái y đi."Quân Vô Trần tức giận đến ngứa răng, căm giận nói: "Tình yêu đích thực là vô giá, tình yêu là có thể vượt qua mọi khó khăn trở ngại.


Chỉ có loại nữ nhân lòng tham không đáy, thủ đoạn độc ác như ngươi mới có thể nghĩ...!Diệp Dao Quang, ngươi nhìn bản vương."Diệp Dao Quang còn không thèm để ý đến Quân Vô Trần, vô cớ coi thường hắn khiến Quân Vô Trần mất hết mặt mũi.Nàng là một kẻ tàn độc xấu xa như ác quỷ, dựa vào cái gì mà không để ý đến tài trí hơn người của bản vương?Quân Vô Trần giơ tay lên, đang muốn bắt lấy cổ tay của Diệp Dao Quang thì Diệp Dao Quang đã đi trước một bước, phất tay tát một phát lên mặt Diệp Khuynh Tiên.Một tát này rơi xuống, khiến khuôn mặt mềm mại trắng noãn của Diệp Khuynh Tiên in lên một dấu bàn tay đỏ tươi."Tỷ tỷ, tỷ đánh muội?""Ta thích đánh ngươi thì đánh ngươi, lẽ nào còn muốn ta phải báo sớm với ngươi một tiếng, để ngươi còn biết đường mà diễn à?"Diệp Khuynh Tiên cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng đè x.uống cảm xúc kích động thô bạo đang muốn bùng nổ.Diệp Dao Quang vui vẻ lắc đầu: "Ta còn là một người thích trực tiếp."Diệp Dao Quang cũng là một người bước ra từ chốn trạch đấu.

Năm đó nàng từng bước oanh động, cẩn thận từng li từng tí đánh bại mẹ kế, đánh bại tổ mẫu, đánh bại tằng tổ mẫu...!Đánh bại cả đệ đệ ruột thịt, không thể nói là không có kinh nghiệm phong phú được.Dựa theo bản tính mấy trăm năm, Diệp Dao Quang vô cùng căm ghét thể loại quanh co lòng vòng, âm mưu quỷ kế.Đối với kẻ thù, Diệp Dao Quang luôn có một biện pháp, đó là đánh tới khi nào nghe lời, giết đến khi nào sợ thì thôi."Diệp Dao Quang, trong mắt ngươi không còn bản vương nữa hay sao hả?" Mở to mắt nhìn người mình thương bị Diệp Dao Quang đánh, Quân Vô Trần đã không nhịn được nữa mà ra tay giống như rồng rời khỏi biển sâu, khí thế kinh người.Diệp Dao Quang nghiêng ngươi tránh đi, hai tay giơ lên, nắm lấy cổ tay Quân Vô Trần, hung hăng vặn răng rắc một tiếng, vặn gãy cánh tay của Quân Vô Trần.Quân Vô Trần đau đến mức hai mắt đỏ bừng, mũi phun ra ngọn lửa tức giận: "Diệp Dao Quang, bản vương muốn giết ngươi."Quân Vô Trần rút bội kiếm bên hông ra, kiếm quang chợt lóe lên, thẳng tay hướng về phía đầu của Diệp Dao Quang.Mặc dù cỗ thân thể này không tu luyện được, nhưng một người đã giết địch mấy trăm năm như Diệp Dao Quang thì thừa sức để đối phó với một người dựa vào đan dược để tăng lên Linh Nhân giả bát phẩm như hắn.Chỉ thấy Diệp Dao Quang cong ngón tay búng nhẹ, bội kiếm nhẹ nhàng bắn ra, dưới lực đạo cực kỳ ảo diệu rung lên.


Quân Vô Trần vậy mà lại không giữ chặt được bội kiếm, leng keng một tiếng, bội kiếm rơi xuống đất.Diệp Dao Quang dẫm lên chuôi bội kiếm, bội kiếm xoay tròn lên không trung, cứ tự nhiên mà rơi vào tay Diệp Dao Quang."Diệp Dao Quang, ngươi động thủ với bản vương, là phạm thượng, mắt thấy vô phép tắc.

Bản vương muốn vào cung cáo trạng Tể tướng, để xem đến tột cùng là tại sao hắn lại có thể nuôi dạy ra loại người lớn mật, vô pháp vô thiên như ngươi?"Thân là Linh Nhân giả bát phẩm mà lại nhiều lần mất mặt trên tay của kẻ phế vật này, Quân Vô Trần giận tím mặt, bày ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng lôi cha của hắn là Hoàng đế ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện