Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 53
Lúc Kha Dương đi tắm thì Diệp Huân ngồi nhắn tin với Từ Siêu, trước đó gã đã nhắn liên tiếp sáu tin nhắn qua hỏi tình huống thế nào, có nguy hiểm không.
Diệp Huân buồn cười nhắn lại, chị hai, nêu có chuyện thì tôi lấy đâu thời gian mà trả lời chị chứ, chị không thể gọi điện hỏi sao?
Từ Siêu hồi phục tinh thần, đệch, nếu bà đây nói sợ quỷ sẽ theo sóng điện thoại chạy qua, cậu tin không!
Cái này tôi tin, lá gan chị cỡ nào chứ.
Cậu chưa ngủ à, đang làm hay gì?
Chị quan tâm chi.
Nếu đang làm thiệt á thì chị không làm phiền hai người nữa đâu.
Chị cô đơn quá phải không, để tôi gọi điện cho Lương Tử qua hầu chị.
Đừng bẻ lái, chị nói nè, đây không phải phong cách của cậu, Kha Dương cò bản lĩnh lớn tới vậy sao?
Cái gì?
Bị người ta đè còn bị cắn, chuyện thế này đánh chết chị cũng không tưởng tượng được lại xảy ra trên người cậu…
Cút!
Diệp Huân cắn môi, hơi cười cười, đừng nói Từ Siêu tưởng không ra ngay chính hắn cũng không ngờ tới có ngày như thế.
Kha Dương tắm xong đi ra, tóc còn ướt nhẹp dán lên trán, khăn tắm quấn tùy tiện bên hông y như lắc hai cái là rớt mất, Diệp Huân chống đầu nhìn nửa người trên xinh đẹp của cậu, còn huýt sáo mấy hơi.
“Đẹp trai hen,” Kha Dương sấy tóc, quay lưng về phía hắn, từng đường cong trên cơ thể lộ ra theo động tác nâng tay đến mê người, “Chảy nước miếng vì dáng người quyến rũ của em rồi chứ gì.”
Diệp Huân cười cười, cúi đầu nhắn tin cấp tốc cho Từ Siêu, tôi phải ăn tiệc lớn, chị cứ rơi lệ cô đơn một mình đi.
“Không mặc gì ở trong à?” Diệp Huân quăng điện thoại lên sô pha nửa nằm nửa ngồi híp mắt đánh giá Kha Dương, làn da màu tiểu mạch của cậu được ánh đèn dát lên một lớp sáng mỏng, cơ thể rắn chắc dẻo dai, hắn thấy hơi khô nóng có ý muốn quăng cậu lên giường ngay lập tức.
“Dạ, không mặc,” Kha Dương kéo khăn tắm, ” Khi nãy quên mang theo….”
“Tính ngủ nud3 à?” Diệp Huân đứng lên đi tới phía sau cậu, hắn dùng ngón tay điểm nhẹ lên lưng cậu rồi vẽ một đường xuống dưới.
Cơ thể Kha Dương căng cứng, cậu quay đầu lầy máy sấy thổi vào mặt hắn mấy cái: “Đừng quậy.”
Diệp Huân im lặng đặt cằm lên vai cậu ngửi mùi thơm vừa tắm xong, ngón tay hắn lần xuống dưới kéo khăn tắm làm nó rơi trên mặt đất.
“Em đệch!” Kha Dương hoảng sợ bước nhanh về trước va phải cái tủ.
Diệp Huân cười cười lui lại khoanh tay nhìn Kha Dương luống cuống quăng máy sấy nhặt cái khăn tắm lên quấn lại. Tư thế xoay người coi được ghê, ngón tay hắn còn xoa xoa thêm mấy cái.
“Anh điên rồi hả,” cậu quấn chặt cái khăn xong, nghĩ nghĩ cột thêm mấy nút thắt trên lưng nữa mới đi về phòng ngủ, “Một đống tuổi mà còn thích giỡn như thế đấy.”
“Em chạy làm gì.” Hắn cảm thấy vui nên rượt theo vào phòng ngủ.
“Hôm nay anh có uống rượu đâu mà y như tên ngốc thế…” Kha Dương cởi khăn mặc quần vào.
“Ông đây muốn giở thói điên của con nít đấy,” Diệp Huân lật khăn lên vỗ mông cậu một cái vang thành tiếng, “Có đứa cởi s@ch chạy tới chạy lui quyến rũ tôi nè.”
“Ông nội anh!” Kha Dương nhịn hết nổi mà mắng một câu rồi quay lại chỉ chỉ hắn, “Anh muốn làm gì!”
“Thì làm đó.” Diệp Huân ngã lên giường cở áo dang tay dang chân.
Kha Dương cạn lời, hắn mặc áo ngủ nên chỉ cần cởi một cái là hiện ra hết, mà với cậu thì đây là hấp dẫn rất lớn, trong mắt cậu lại hiện lên hình ảnh hắn thở dồn dập dưới người mình vào hôm đó, yết hầu chợt khô khốc, cậu cầm quần mà không biết nên buông xuống hay mặc vào.
“Thì ra là không được sao, ngài Kha.” Diệp Huân nâng tay che đi ánh mắt, ý cười trên miệng rất rõ ràng.
“Đệch.” Những lời này khiến Kha Dương hết do dự mà quăng cái quần lên giường rồi trực tiếp nhào tới móc vào sau gáy hắn.
Diệp Huân biết chắc cậu sẽ hành động như vậy nên Khi Kha Dương vừa mới ra động tác hắn đã lăn sang một bên làm cậu chụp ếch lên nệm.
“Ngài Kha,” Diệp Huân không chờ cậu bật dậy đã nghiêng qua rồi đ è xuống, hắn lấy tay sờ s0ạng khắp người cậu, “Đừng nhúc nhích.”
Khi hắn hôn lên gáy thì cậu kéo tay hắn nhéo nhéo, thứ cảm giác nhói nhói như muỗi chích khiến cậu thậu hưởng thị, cậu thích cái hôn của hắn, mềm nhẹ dịu dàng ngập tràn hấp dẫn.
Kha Dương nhắm mắt cảm nhận từng nụ hôn cùng ve vuốt rơi xuống cơ thể, hơi thở của hắn thật ấm áp lướt qua lưng khiến lòng cậu run lên.
“Anh…” Kha Dương thấp giọng mở miệng, hắn đã đứng lên cậu có thể nghe tiếng cởi qu@n áo, góc áo sượt qua đùi làm d*c vọng của cậu hơi ngẩng lên.
“Đừng lên tiếng.” Diệp Huân cắt ngang lời rồi dán tới thổi một hơi nhẹ vào tai, đầu lưỡi hắn đảo quanh lỗ tai còn tay để sát vào bụng cầm lấy phía dưới.
“Đệch…” Kha Dương bị ngón tay của hắn khiêu khích tới thở dồn dập, cậu cúi đầu cắn răng bật ra một tiếng.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái.”
Diệp Huân li3m cần cổ rồi cắn một cái vào vai cậu, hắn cảm nhận làn da co dãn mà nổi lên hưng phấn, cơ thể Kha Dương luôn khiến hắn không ngừng lại được.
“… Anh muốn trả thù sao ạ.” Kha Dương khép mắt nhỏ giọng khàn khàn hỏi một câu.
“Ừ,” Diệp Huân cười cười dùng lưỡi lướt trên lưng cậu theo từng đốt sống rồi quay lại khắp lưng, “Tôi muốn thịt em.”
Thắt lưng của Kha Dương bởi vì tập bóng lâu năm mà vô cùng dẻo dai làm hắn nhịn không được cắn thêm một cái, một tay hắn sở nhẹ nhàng trên lưng cậu, tay kia tăng tốc độgn tác làm hơi thở của cậu thay đổi, cơ thể cũng căng cứng.
Diệp Huân nhìn cậu thành thật dựa vào giường vẻ mặt hưởng thụ khiến trong lòng hắn rất muốn đè cậu xuống tiến quân thần tốc nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, hắn không muốn đem chuyện thế này thành ra đánh nhau.
Hắn buông cậu ra rồi vươn tay lần tìm dưới gối.
“Làm gì vậy?” Kha Dương không kịp thích ứng với việc tay hắn đột nhiên rời khỏi, cậu nhíu mày nhéo nhéo đùi hắn.
“Em đừng cử động, ngoan nào.” Diệp Huân nhanh chóng đè vai cậu xuống rồi moi ra một cái lọ nhỏ.
Lúc hắn đổ bôi trơn ra thì có hơi do dự nên rốt cuộc không có thoa lên Kha Dương vì hắn biết cậu nhận ra nhất định sẽ không phối hợp nên chỉ có thể tự làm cho mình…
Lúc Diệp Huân sáp vào sau lưng cậu cảm thấy chỗ hắn đụng vào hơi lạnh nhưng không để ý nhiều, sự ấm áp khi hắn nắm lấy khiến đầu óc cậu hơi mê muội, kỹ thuật tay của hắn rất tốt, tất cả đụng chạm dù nhẹ nhất cũng khiến h@m muốn của cậu tăng vọt, cậu chìm vào khiêu khích của hắn tới mất hồn mất vía.
Cho tới khi Diệp Huân đẩy tới trước cậu mới phát hiện có chỗ không đúng.
“Khoan khoan,” Kha Dương mở mắt ra muốn quay lai nhìn hắn, “Anh muốn…”
Diệp Huân cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi hắn chơi đùa linh hoạt trong miệng cậu còn tay thì giữ lưng lại để đẩy tới.
“Á…” Cuối cùng Kha Dương cũng biết hắn muốn làm gì nên bắt đầu giãy dụa.
Cậu không có chuẩn bị tâm lý để người khác tiến vào, cậu còn nhớ vẻ mặt đau đớn của Diệp Huân lần trước nên luôn cảm thấy mình làm khó anh ấy rồi, nhưng đổi lại là cậu nằm dưới cậu vẫn nuốt không vào.
Diệp Huân khẽ thở dài vươn người tăng lực tay đè vai Kha Dương lại, hắn chưa từng mạnh bạo với ai vì trước giờ chưa gặp ai trái ngược và cũng không cần phải tới mức này nhưng cậu lại không giống bọn họ, hắn thích đứa nhỏ này nên thân thể cậu luôn có sức hấp dẫn không thể chối từ.
Kha Dương nằm sấp bị mình đè dưới thân nên giãy dụa khó khăn, hắn nhân cơ hội này đẩy thắt lưng về trước một cái.
“Em….đệch…” Kha Dương chôn nửa mặt mình vào gối, khi Diệp Huân tiến vào mang tới cơn đau vượt qua ngưỡng chịu đựng khiến tâm s1nh lý sinh ra áp lực tới mức nhăn mày thành một đường.
Diệp Huân nhìn thấy có hơi đau lòng nhưng kh0ái cảm khi tiến vào khiến hắn hưng phấn, cảm giác được nơi chật hẹp bao lấy đem đến k1ch thích không nhỏ nên hắn tiếp tục đẩy tới.
“Á—–” Kha Dương đột nhiên hét lên, xoay tay lại tóm lấy tay hắn đầu ngón tay bấu sâu vào trong da, “Anh mẹ nó muốn giết người thiệt mà…”
Hắn thấy mồ hôi túa ra ở thái dương của cậu hẳn cậu đang đau tới mức chịu hết nổi rồi nên đành ngừng lại một cách bất đắc dĩ: “Còn được không…”
“Được hay không anh còn không biết sao!” Kha Dương cử động cánh tay cả người nhủi xuống giường như mai phục chờ giặc tới, “Ra tay ác quá ác luôn đó!”
“Thì tôi cảm thấy không tới mức này nên mới hỏi đấy thôi.” Diệp Huân dùng tay đè cậu lại.
“Ra ngoài đi mà, xin anhhhhh,” Kha Dương chôn mặt trong gối lầm bà lầm bầm, “Em chết thiệt đó, lần trước làm anh đau nên giờ anh trả thù phải không… Anh coi, anh vừa đụng một cái là em y như heo bị giết á, anh thấy cũng hết ham đúng hông…”
Diệp Huân bị cậu nói tới muốn cười, ham phấn xìu xuống một tí nên lỏng tay ra. Kha Dương bắt được sự thay đổi này bèn nhanh chóng uốn người túm lấy cánh tay hắn kéo thật mạnh, hắn không có đề phòng nên bị kéo ngã thẳng xuống giường.
Kha Dương bất chấp phía sau còn đau như lửa đốt đã nhào lên cưỡi trên lưng Diệp Huân đè hai tay hắn l3n đỉnh đầu.
“Sao nào, đổi thành em à?” Diệp Huân nhìn Kha Dương đang trợn mắt nhìn mình, cười cười.
Kha Dương thật sự không thể nhìn Diệp Huân cười, mặc kệ là cười kiểu gì tươi cười hay trêu tức cũng khiến hô hấp của cậu không thông, đặc biệt là tại thời điểm thế này. Tuy đau đớn đã dọa cho h@m muốn của cậu lui binh không ít nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, chưa gì đã bừng bừng sức sống.
“Đúng á!” Cậu ấn lên tay rồi cúi đầu nhìn hắn rồi lại vươn tay còn lại lấy cái chai nhỏ kế bên, “Anh để thứ này mọi chỗ luôn hả, đệch….”
“Đỡ phải ra ngoài lấy vào.” Diệp Huân nghiêng đầu, hắn gần như đã quăng mất mong muốn ban đầu của mình, bộ dạng cố chịu đau của Kha Dương khiến hắn cảm thấy không đành lòng làm tiếp.
“Giúp em đi.” Kha Dương đặt bôi trơn vào tay hắn.
Diệp Huân có thể nhìn thấy ngọn lửa nho nhỏ trong ánh mắt của cậu, hắn cười cười, đổ bôi trơn ra rồi vuốt vuốt cậu mấy cái. Vuốt v e có chất bôi trơn khiến cậu mất khống chế, cậu lấy chai thuốc nâng chân hắn lên cẩn thận bôi vẽ, cậu không muốn làm đau hắn nữa vì lọai đau đớn này cậu vừa mới nếm qua rồi.
Lúc tiến vào cơ thể Diệp Huân, cậu nghe tiếng th ở dốc của hắn vang nhẹ bên tai hình như không đau khổ như lần trước, cậu đẩy chậm rãi về trước rồi hôn lên khóe miệng hắn: “Đau không?”
“Đau, em rút ra sao?” Diệp Huân vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu.
“Em không có định lực tốt như vậy đâu, anh kiên nhẫn chút đi…” Kha Dương hôn hắn rồi đẩy thắt lưng đi vào đường hầm nóng bỏng.
Hơi thở của Diệp Huân hỗn loạn, lần này thoải mái hơn lần trước, động tác của cậu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, sau khi tiến vào không vội động mà tạm dừng chờ hắn thích ứng mới cử động.
Sau khi động vài cái thì Diệp Huân bật ra tiếng r3n rỉ cảm nhận thứ kh0ái cảm trước giờ chưa từng có.
Phản ứng này khiến hưng phấn của cậu tăng vọt, cậu đỡ lưng hắn đẩy nhanh động tác rồi nhìn người dưới thân hít thở dồn dập đang từ từ nhắm mắt lại, người này bình thường vẫn giữ vẻ mạnh mẽ cương quyết giờ đây lại đang cau mày run rẩy theo tiết tấu của mình, loại k1ch thích này còn vượt xa hơn nhu cầu s1nh lý nhiều.
“Em muốn nghe giọng của anh.” Kha Dương cúi xuống nói bên tai Diệp Huân.
Hắn hé mắt liếc một cái, vừa th ở dốc vừa trả lời: “Coi bản lĩnh của em tới đâu…Khoan, ngài Kha.”
Những lời này làm nhiệt huyết của Kha Dương vọt lên não, cậu tạm buông cơ thể hắn ra rồi túm lấy cánh tay kéo ngược lại đẩy xuống giường sau đó đẩy tới từ phía sau, lần này cậu không dừng mà trực tiếp c ắm vào.
Tay Diệp Huân níu chặt tấm chăn dưới người mình bật ra một tiếng rên nhỏ qua kẽ răng.
Kha Dương giữ thắt lưng hắn có hơi mê loạn, tiếng rên kiềm nén của hắn thật gợi cảm làm cậu muốn nghe nhiều hơn bèn vừa đâm vào thật sâu vừa ôm vai hắn: “Lớn hơn nữa….”
Nương theo từng va chạm của cậu trong người mình làm ngón tay nắm chăn của hắn trắng bệch vì nắm quá chặt, cơ thể cong thành đường nét xinh đẹp.
“Ư…” Diệp Huân không kiềm chế giọng của mình nữa, tiếng rên run rẩy này rót vào tai Kha Dương trở thành âm thanh tuyệt vời nhất, hắn gần như hét lên khi cậu đâm vào nơi sâu nhất của mình, “Á….”
Diệp Huân buồn cười nhắn lại, chị hai, nêu có chuyện thì tôi lấy đâu thời gian mà trả lời chị chứ, chị không thể gọi điện hỏi sao?
Từ Siêu hồi phục tinh thần, đệch, nếu bà đây nói sợ quỷ sẽ theo sóng điện thoại chạy qua, cậu tin không!
Cái này tôi tin, lá gan chị cỡ nào chứ.
Cậu chưa ngủ à, đang làm hay gì?
Chị quan tâm chi.
Nếu đang làm thiệt á thì chị không làm phiền hai người nữa đâu.
Chị cô đơn quá phải không, để tôi gọi điện cho Lương Tử qua hầu chị.
Đừng bẻ lái, chị nói nè, đây không phải phong cách của cậu, Kha Dương cò bản lĩnh lớn tới vậy sao?
Cái gì?
Bị người ta đè còn bị cắn, chuyện thế này đánh chết chị cũng không tưởng tượng được lại xảy ra trên người cậu…
Cút!
Diệp Huân cắn môi, hơi cười cười, đừng nói Từ Siêu tưởng không ra ngay chính hắn cũng không ngờ tới có ngày như thế.
Kha Dương tắm xong đi ra, tóc còn ướt nhẹp dán lên trán, khăn tắm quấn tùy tiện bên hông y như lắc hai cái là rớt mất, Diệp Huân chống đầu nhìn nửa người trên xinh đẹp của cậu, còn huýt sáo mấy hơi.
“Đẹp trai hen,” Kha Dương sấy tóc, quay lưng về phía hắn, từng đường cong trên cơ thể lộ ra theo động tác nâng tay đến mê người, “Chảy nước miếng vì dáng người quyến rũ của em rồi chứ gì.”
Diệp Huân cười cười, cúi đầu nhắn tin cấp tốc cho Từ Siêu, tôi phải ăn tiệc lớn, chị cứ rơi lệ cô đơn một mình đi.
“Không mặc gì ở trong à?” Diệp Huân quăng điện thoại lên sô pha nửa nằm nửa ngồi híp mắt đánh giá Kha Dương, làn da màu tiểu mạch của cậu được ánh đèn dát lên một lớp sáng mỏng, cơ thể rắn chắc dẻo dai, hắn thấy hơi khô nóng có ý muốn quăng cậu lên giường ngay lập tức.
“Dạ, không mặc,” Kha Dương kéo khăn tắm, ” Khi nãy quên mang theo….”
“Tính ngủ nud3 à?” Diệp Huân đứng lên đi tới phía sau cậu, hắn dùng ngón tay điểm nhẹ lên lưng cậu rồi vẽ một đường xuống dưới.
Cơ thể Kha Dương căng cứng, cậu quay đầu lầy máy sấy thổi vào mặt hắn mấy cái: “Đừng quậy.”
Diệp Huân im lặng đặt cằm lên vai cậu ngửi mùi thơm vừa tắm xong, ngón tay hắn lần xuống dưới kéo khăn tắm làm nó rơi trên mặt đất.
“Em đệch!” Kha Dương hoảng sợ bước nhanh về trước va phải cái tủ.
Diệp Huân cười cười lui lại khoanh tay nhìn Kha Dương luống cuống quăng máy sấy nhặt cái khăn tắm lên quấn lại. Tư thế xoay người coi được ghê, ngón tay hắn còn xoa xoa thêm mấy cái.
“Anh điên rồi hả,” cậu quấn chặt cái khăn xong, nghĩ nghĩ cột thêm mấy nút thắt trên lưng nữa mới đi về phòng ngủ, “Một đống tuổi mà còn thích giỡn như thế đấy.”
“Em chạy làm gì.” Hắn cảm thấy vui nên rượt theo vào phòng ngủ.
“Hôm nay anh có uống rượu đâu mà y như tên ngốc thế…” Kha Dương cởi khăn mặc quần vào.
“Ông đây muốn giở thói điên của con nít đấy,” Diệp Huân lật khăn lên vỗ mông cậu một cái vang thành tiếng, “Có đứa cởi s@ch chạy tới chạy lui quyến rũ tôi nè.”
“Ông nội anh!” Kha Dương nhịn hết nổi mà mắng một câu rồi quay lại chỉ chỉ hắn, “Anh muốn làm gì!”
“Thì làm đó.” Diệp Huân ngã lên giường cở áo dang tay dang chân.
Kha Dương cạn lời, hắn mặc áo ngủ nên chỉ cần cởi một cái là hiện ra hết, mà với cậu thì đây là hấp dẫn rất lớn, trong mắt cậu lại hiện lên hình ảnh hắn thở dồn dập dưới người mình vào hôm đó, yết hầu chợt khô khốc, cậu cầm quần mà không biết nên buông xuống hay mặc vào.
“Thì ra là không được sao, ngài Kha.” Diệp Huân nâng tay che đi ánh mắt, ý cười trên miệng rất rõ ràng.
“Đệch.” Những lời này khiến Kha Dương hết do dự mà quăng cái quần lên giường rồi trực tiếp nhào tới móc vào sau gáy hắn.
Diệp Huân biết chắc cậu sẽ hành động như vậy nên Khi Kha Dương vừa mới ra động tác hắn đã lăn sang một bên làm cậu chụp ếch lên nệm.
“Ngài Kha,” Diệp Huân không chờ cậu bật dậy đã nghiêng qua rồi đ è xuống, hắn lấy tay sờ s0ạng khắp người cậu, “Đừng nhúc nhích.”
Khi hắn hôn lên gáy thì cậu kéo tay hắn nhéo nhéo, thứ cảm giác nhói nhói như muỗi chích khiến cậu thậu hưởng thị, cậu thích cái hôn của hắn, mềm nhẹ dịu dàng ngập tràn hấp dẫn.
Kha Dương nhắm mắt cảm nhận từng nụ hôn cùng ve vuốt rơi xuống cơ thể, hơi thở của hắn thật ấm áp lướt qua lưng khiến lòng cậu run lên.
“Anh…” Kha Dương thấp giọng mở miệng, hắn đã đứng lên cậu có thể nghe tiếng cởi qu@n áo, góc áo sượt qua đùi làm d*c vọng của cậu hơi ngẩng lên.
“Đừng lên tiếng.” Diệp Huân cắt ngang lời rồi dán tới thổi một hơi nhẹ vào tai, đầu lưỡi hắn đảo quanh lỗ tai còn tay để sát vào bụng cầm lấy phía dưới.
“Đệch…” Kha Dương bị ngón tay của hắn khiêu khích tới thở dồn dập, cậu cúi đầu cắn răng bật ra một tiếng.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái.”
Diệp Huân li3m cần cổ rồi cắn một cái vào vai cậu, hắn cảm nhận làn da co dãn mà nổi lên hưng phấn, cơ thể Kha Dương luôn khiến hắn không ngừng lại được.
“… Anh muốn trả thù sao ạ.” Kha Dương khép mắt nhỏ giọng khàn khàn hỏi một câu.
“Ừ,” Diệp Huân cười cười dùng lưỡi lướt trên lưng cậu theo từng đốt sống rồi quay lại khắp lưng, “Tôi muốn thịt em.”
Thắt lưng của Kha Dương bởi vì tập bóng lâu năm mà vô cùng dẻo dai làm hắn nhịn không được cắn thêm một cái, một tay hắn sở nhẹ nhàng trên lưng cậu, tay kia tăng tốc độgn tác làm hơi thở của cậu thay đổi, cơ thể cũng căng cứng.
Diệp Huân nhìn cậu thành thật dựa vào giường vẻ mặt hưởng thụ khiến trong lòng hắn rất muốn đè cậu xuống tiến quân thần tốc nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, hắn không muốn đem chuyện thế này thành ra đánh nhau.
Hắn buông cậu ra rồi vươn tay lần tìm dưới gối.
“Làm gì vậy?” Kha Dương không kịp thích ứng với việc tay hắn đột nhiên rời khỏi, cậu nhíu mày nhéo nhéo đùi hắn.
“Em đừng cử động, ngoan nào.” Diệp Huân nhanh chóng đè vai cậu xuống rồi moi ra một cái lọ nhỏ.
Lúc hắn đổ bôi trơn ra thì có hơi do dự nên rốt cuộc không có thoa lên Kha Dương vì hắn biết cậu nhận ra nhất định sẽ không phối hợp nên chỉ có thể tự làm cho mình…
Lúc Diệp Huân sáp vào sau lưng cậu cảm thấy chỗ hắn đụng vào hơi lạnh nhưng không để ý nhiều, sự ấm áp khi hắn nắm lấy khiến đầu óc cậu hơi mê muội, kỹ thuật tay của hắn rất tốt, tất cả đụng chạm dù nhẹ nhất cũng khiến h@m muốn của cậu tăng vọt, cậu chìm vào khiêu khích của hắn tới mất hồn mất vía.
Cho tới khi Diệp Huân đẩy tới trước cậu mới phát hiện có chỗ không đúng.
“Khoan khoan,” Kha Dương mở mắt ra muốn quay lai nhìn hắn, “Anh muốn…”
Diệp Huân cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi hắn chơi đùa linh hoạt trong miệng cậu còn tay thì giữ lưng lại để đẩy tới.
“Á…” Cuối cùng Kha Dương cũng biết hắn muốn làm gì nên bắt đầu giãy dụa.
Cậu không có chuẩn bị tâm lý để người khác tiến vào, cậu còn nhớ vẻ mặt đau đớn của Diệp Huân lần trước nên luôn cảm thấy mình làm khó anh ấy rồi, nhưng đổi lại là cậu nằm dưới cậu vẫn nuốt không vào.
Diệp Huân khẽ thở dài vươn người tăng lực tay đè vai Kha Dương lại, hắn chưa từng mạnh bạo với ai vì trước giờ chưa gặp ai trái ngược và cũng không cần phải tới mức này nhưng cậu lại không giống bọn họ, hắn thích đứa nhỏ này nên thân thể cậu luôn có sức hấp dẫn không thể chối từ.
Kha Dương nằm sấp bị mình đè dưới thân nên giãy dụa khó khăn, hắn nhân cơ hội này đẩy thắt lưng về trước một cái.
“Em….đệch…” Kha Dương chôn nửa mặt mình vào gối, khi Diệp Huân tiến vào mang tới cơn đau vượt qua ngưỡng chịu đựng khiến tâm s1nh lý sinh ra áp lực tới mức nhăn mày thành một đường.
Diệp Huân nhìn thấy có hơi đau lòng nhưng kh0ái cảm khi tiến vào khiến hắn hưng phấn, cảm giác được nơi chật hẹp bao lấy đem đến k1ch thích không nhỏ nên hắn tiếp tục đẩy tới.
“Á—–” Kha Dương đột nhiên hét lên, xoay tay lại tóm lấy tay hắn đầu ngón tay bấu sâu vào trong da, “Anh mẹ nó muốn giết người thiệt mà…”
Hắn thấy mồ hôi túa ra ở thái dương của cậu hẳn cậu đang đau tới mức chịu hết nổi rồi nên đành ngừng lại một cách bất đắc dĩ: “Còn được không…”
“Được hay không anh còn không biết sao!” Kha Dương cử động cánh tay cả người nhủi xuống giường như mai phục chờ giặc tới, “Ra tay ác quá ác luôn đó!”
“Thì tôi cảm thấy không tới mức này nên mới hỏi đấy thôi.” Diệp Huân dùng tay đè cậu lại.
“Ra ngoài đi mà, xin anhhhhh,” Kha Dương chôn mặt trong gối lầm bà lầm bầm, “Em chết thiệt đó, lần trước làm anh đau nên giờ anh trả thù phải không… Anh coi, anh vừa đụng một cái là em y như heo bị giết á, anh thấy cũng hết ham đúng hông…”
Diệp Huân bị cậu nói tới muốn cười, ham phấn xìu xuống một tí nên lỏng tay ra. Kha Dương bắt được sự thay đổi này bèn nhanh chóng uốn người túm lấy cánh tay hắn kéo thật mạnh, hắn không có đề phòng nên bị kéo ngã thẳng xuống giường.
Kha Dương bất chấp phía sau còn đau như lửa đốt đã nhào lên cưỡi trên lưng Diệp Huân đè hai tay hắn l3n đỉnh đầu.
“Sao nào, đổi thành em à?” Diệp Huân nhìn Kha Dương đang trợn mắt nhìn mình, cười cười.
Kha Dương thật sự không thể nhìn Diệp Huân cười, mặc kệ là cười kiểu gì tươi cười hay trêu tức cũng khiến hô hấp của cậu không thông, đặc biệt là tại thời điểm thế này. Tuy đau đớn đã dọa cho h@m muốn của cậu lui binh không ít nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, chưa gì đã bừng bừng sức sống.
“Đúng á!” Cậu ấn lên tay rồi cúi đầu nhìn hắn rồi lại vươn tay còn lại lấy cái chai nhỏ kế bên, “Anh để thứ này mọi chỗ luôn hả, đệch….”
“Đỡ phải ra ngoài lấy vào.” Diệp Huân nghiêng đầu, hắn gần như đã quăng mất mong muốn ban đầu của mình, bộ dạng cố chịu đau của Kha Dương khiến hắn cảm thấy không đành lòng làm tiếp.
“Giúp em đi.” Kha Dương đặt bôi trơn vào tay hắn.
Diệp Huân có thể nhìn thấy ngọn lửa nho nhỏ trong ánh mắt của cậu, hắn cười cười, đổ bôi trơn ra rồi vuốt vuốt cậu mấy cái. Vuốt v e có chất bôi trơn khiến cậu mất khống chế, cậu lấy chai thuốc nâng chân hắn lên cẩn thận bôi vẽ, cậu không muốn làm đau hắn nữa vì lọai đau đớn này cậu vừa mới nếm qua rồi.
Lúc tiến vào cơ thể Diệp Huân, cậu nghe tiếng th ở dốc của hắn vang nhẹ bên tai hình như không đau khổ như lần trước, cậu đẩy chậm rãi về trước rồi hôn lên khóe miệng hắn: “Đau không?”
“Đau, em rút ra sao?” Diệp Huân vươn tay vỗ nhẹ lưng cậu.
“Em không có định lực tốt như vậy đâu, anh kiên nhẫn chút đi…” Kha Dương hôn hắn rồi đẩy thắt lưng đi vào đường hầm nóng bỏng.
Hơi thở của Diệp Huân hỗn loạn, lần này thoải mái hơn lần trước, động tác của cậu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, sau khi tiến vào không vội động mà tạm dừng chờ hắn thích ứng mới cử động.
Sau khi động vài cái thì Diệp Huân bật ra tiếng r3n rỉ cảm nhận thứ kh0ái cảm trước giờ chưa từng có.
Phản ứng này khiến hưng phấn của cậu tăng vọt, cậu đỡ lưng hắn đẩy nhanh động tác rồi nhìn người dưới thân hít thở dồn dập đang từ từ nhắm mắt lại, người này bình thường vẫn giữ vẻ mạnh mẽ cương quyết giờ đây lại đang cau mày run rẩy theo tiết tấu của mình, loại k1ch thích này còn vượt xa hơn nhu cầu s1nh lý nhiều.
“Em muốn nghe giọng của anh.” Kha Dương cúi xuống nói bên tai Diệp Huân.
Hắn hé mắt liếc một cái, vừa th ở dốc vừa trả lời: “Coi bản lĩnh của em tới đâu…Khoan, ngài Kha.”
Những lời này làm nhiệt huyết của Kha Dương vọt lên não, cậu tạm buông cơ thể hắn ra rồi túm lấy cánh tay kéo ngược lại đẩy xuống giường sau đó đẩy tới từ phía sau, lần này cậu không dừng mà trực tiếp c ắm vào.
Tay Diệp Huân níu chặt tấm chăn dưới người mình bật ra một tiếng rên nhỏ qua kẽ răng.
Kha Dương giữ thắt lưng hắn có hơi mê loạn, tiếng rên kiềm nén của hắn thật gợi cảm làm cậu muốn nghe nhiều hơn bèn vừa đâm vào thật sâu vừa ôm vai hắn: “Lớn hơn nữa….”
Nương theo từng va chạm của cậu trong người mình làm ngón tay nắm chăn của hắn trắng bệch vì nắm quá chặt, cơ thể cong thành đường nét xinh đẹp.
“Ư…” Diệp Huân không kiềm chế giọng của mình nữa, tiếng rên run rẩy này rót vào tai Kha Dương trở thành âm thanh tuyệt vời nhất, hắn gần như hét lên khi cậu đâm vào nơi sâu nhất của mình, “Á….”
Bình luận truyện