Chương 47
Chương 47
Minh Tô dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, ngẩn ra. Hoàng hậu gầy quá, tay nàng ấy như chỉ được bọc bởi một lớp da mỏng, gân xanh trên mu bàn tay lộ rất rõ.
"Minh Tô......" Hoàng hậu lên tiếng.
Tay Minh Tô hơi run một chút, nhìn hoàng hậu, trong lòng có chút kháng cự.
Nàng muốn thoát nhưng không thoát được, hoàng hậu dùng sức kéo cổ tay nàng, kéo nàng ngồi lại chỗ cũ.
Đương nhiên là Trịnh Mật phát hiện nàng ấy kháng cự, Minh Tô không thích nàng gọi tên nàng ấy. Nàng chỉ có thể vờ như không thấy được, thở dài một tiếng, nói: "Đừng vội."
Minh Tô cũng không giãy giụa nữa, để mặc nàng ấy nắm cổ tay mình. Nếu nàng muốn hành động theo ý tưởng thì nhất định phải có người theo dõi trong cung. Hoàng hậu là người được chọn tốt nhất, đây cũng là lý do vì sao nàng nói một phần kế hoạch ra.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ mõ canh ba, tối nay hoàng đế vẫn nghỉ lại ở chỗ Tiết mỹ nhân, xem ra hẳn là rất vui.
Trịnh Mật phát hiện biện pháp của Minh Tô khả thi, chỉ là nàng ấy không thể trở thành người gánh tiếng xấu nịnh thần này được.
Minh Tô nhìn chén cháo trên bàn, cháo đã hết, chén cháo vẫn chưa được dọn. Nhớ lại vừa rồi, chén cháo đó trắng mịn vừa miệng, chắc chắn là đã hầm lâu.
Chẳng lẽ hoàng hậu đã sớm đoán được nàng sẽ đến, sẽ uống nhiều trên yến tiệc nên sai người chuẩn bị sao?
"Ta đã sai người xuất cung điều tra? Trịnh Mật lên tiếng. Suy nghĩ về chén cháo của Minh Tô cũng bị rút đi, trong mắng nàng ấy bình tĩnh không chút gợn sóng, cũng không kinh ngạc, bất mãn khi bị người khác điều tra.
Trịnh Mật thấy vậy, bèn nói tiếp: "Tình hình ngươi không ổn khiến ta rất lo, nhưng hỏi ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ không chịu nói. Ta đã điều ta nhiều ngày, mới đầu còn tìm được chút manh mối để lại, hình như có liên quan đến tam hoàng tử và ngũ hoàng tử. Nhưng vài ngày sau, ngươi đã lau sạch mọi vết tích, khiến ta không tìm ra được gì nữa."
Đây là tự nhiên, Minh Tô cụp mắt, cười một chút: "Dù sao thế lực của nương nương vẫn chưa lan ra ngoài cung. Nhưng ngược lại, nếu nương nương muốn giấu chuyện gì ở trong cung thì nhi thần cũng sẽ không tra ra được gì cả."
Nàng ấy mỉa mai không mềm không cứng, Trịnh Mật chỉ cảm thấy không có biện pháp với nàng ấy. Nàng vẫn nắm cổ tay Minh Tô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cô tay nàng ấy, xoa dịu sự cuồng giận của Minh Tô.
Nàng dùng lực vừa phải, là cảm giác Minh Tô quen thuộc. Quả nhiên Minh Tô không trào phúng nữa, chỉ là nét mặt vẫn có chút không vui, lông mày khẽ nhếch lên. Trịnh Mật nhìn mà mềm lòng, thở dài rồi nói: "Để ta làm cho."
Minh Tô bất ngờ, đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng.
Trịnh Mật bình tĩnh nói: "Ngươi nói không sai, là bệ hạ tự tìm đường chết. So với việc để hắn tiếp tục bại hoại triều cương, gây họa cho thiên hạ thì chi bằng buộc hắn thoái vị sớm. Con đường này ngươi không thể làm được, nhưng ta có thể làm."
Minh Tô không bao giờ nghĩ rằng nàng ấy sẽ đưa ra quyết định như vậy. Nàng bất chợt không biết nên có biểu cảm như nào, nói gì,... Do dự một lúc lâu, lại thấy hoàng hậu không dao động chút nào, thế mới biết nàng ấy đang nói nghiêm túc.
"Ngươi......" Sau khi Minh Tô tự mình nghĩ ra biện pháp này thì liên tục lặp lại từng bước cân nhắc, suy nghĩ cẩn thận từng chi tiết một. Nhưng nàng chưa từng nghĩ là hoàng hậu sẽ có quyết định như vậy. Nàng dừng một chút, mới nói: "Không cần ngươi đâu, ta đã sắp xếp kỹ lưỡng rồi."
Nàng lạnh lùng nói nhưng rất kiên định.
Nhưng Trịnh Mật còn kiên định hơn cả nàng: "Có một số việc, ta làm được nhưng ngươi thì không. Thứ nhất, dù sao thì hậu cung dễ che giấu hơn tiền triều, tai mắt của các đại thần không tinh nhạy, ta dễ bề ra tay hơn. Thứ hai, ta là hoàng hậu, ta chuẩn bị mỹ nhân cho bệ hạ là hành động đức hạnh. Ngươi là con gái, nào có đạo lý nhắc đến chuyện cơ thiếp của phụ thân. Còn thứ ba......"
Trịnh Mật tạm dừng một lát, cười nói: "Ngươi xảy ra chuyện thì ta chưa chắc sẽ bảo vệ được ngươi. Nhưng ta xảy ra chuyện, thì ngươi lại có thể bảo vệ được ta."
Nàng ấy còn phải suy nghĩ nhiều như vậy. Minh Tô hơi hơi hé môi, nhận thấy hoàng hậu nói rất đúng. Chuyện trong hậu cung luôn được giấu kín, tiền triều không được đưa mắt tò mò. Hoàng hậu làm việc trong hậu cung sẽ được che giấu ổn thoả, sẽ không truyền tới tai bá quan. Mà nàng ấy tuyển chọn mỹ nhân cho hoàng đế, theo lý thường cũng là việc đương nhiên, sẽ không có người hoài nghi.
Hoàng hậu cân nhắc được mất rất chính xác, chỉ có một chuyện nàng ấy không đoán được. Đó là nàng sớm đã không để sinh tử vào mắt.
"Minh Tô......" Hoàng hậu vẫn gọi nàng như vậy, Minh Tô nhìn nàng, "Ngươi phải sống thật tốt, an nguy của người rất quý giá, ngươi không thể xúc động, cũng không thể lấy mạng mình ra tranh được."
Nàng ấy vẫn biết được, đột nhiên Minh Tô không biết nói gì.
Trịnh Mật đương nhiên là biết được. Khoảng thời gian này, tuy điện hạ nhìn như không có việc gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được sự lười nhác trên người điện hạ, như thể không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Chỉ có mới vừa rồi, khi điện hạ nói đến bệ hạ, nàng ấy lộ ra oán khí phẫn nộ thì dáng vẻ mới có chút sức sống.
Nàng rất sợ nàng ấy sẽ xảy ra chuyện, kết quả là hôm nay nàng ấy đã nói ra suy nghĩ của mình.
Biện pháp này tuy là khả thi, nhưng lại quá điên cuồng và cũng quá mức buông bỏ bản thân.
"Tự mình vào cung mới thấy được, tuy nhìn công chúa như là hoành hành ngang ngược, không thông tình đạt lý. Nhưng ta nhìn kỹ thì cũng nhìn ra được công chúa đang chậm rãi tích tụ thế lực, đi từng bước một, chắc chắn mà không hấp tấp. Ta không biết vì sao ngươi đột nhiên lại trở nên vội vàng như thế, đến nỗi hoàn toàn không để tâm đến an nguy của mình. Nhưng Minh Tô à, ngươi phải biết rằng, ta, còn có Thục phi, đều hy vọng ngươi có thể sống tốt và bình an." Trịnh Mật nhìn nàng ấy nói.
Minh Tô nhìn nàng ấy, ngữ điệu, ánh mắt nàng ấy rất giống A Mật.
Nàng nhịn không nổi nên hỏi một câu: "Vậy còn ngươi? Sau khi chuyện thành thì ngươi muốn gì?"
Trịnh Mật cười cười một chút, thấy bầu không khí trước mắt có hơi nặng, bèn nói đùa: "Sau khi chuyện thành thì ta muốn một hậu vị."
Vốn chỉ là vui đùa, nhưng vừa nói xong thì nàng lại thật sự muốn hướng đến.
Nếu Minh Tô có thể đăng cơ, mà nàng có thể làm hoàng hậu của nàng ấy, hàng đêm đồng sàng cộng chẩm, dùng bữa cùng nơi, nói chuyện cùng nhau. Nàng ấy than vãn chuyện trong cung khiến người ta nhọc lòng thế nào, nàng giúp nàng ấy phân ưu, khuyên nàng ấy bình tâm tĩnh khí.
Hoặc có thể chưa chắc là đế hậu, dù cho chỉ là một cặp phu thê bình thường, hai nàng sống ở trên núi hoặc là ven sông đều được. Dù đó là ở đâu, chỉ cần có thể ở bên nhau thì cũng là chuyện mà bây giờ nàng mơ cũng không dám mơ.
Hiển nhiên Minh Tô không đoán được nàng sẽ có yêu cầu như vậy, lộ ra vẻ khó xử.
Trịnh Mật thấy được, nàng nói: "Ý ta nói là hậu vị thái hậu. Công chúa chớ có lo ngại."
Hóa ra là ngôi thái hậu, Minh Tô thở phào, nói ngay: "Nương nương yên tâm, nếu chuyện thành công thì nhi thần tất tôn nương nương lên làm thái hậu, cùng ngồi cùng ăn với mẫu phi ta."
Trịnh Mật gật đầu, nàng cười nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Chỉ chốc lát đã quyết định xong. Ban đầu Minh Tô cũng nghĩ muốn làm theo biện pháp của nàng thì trong hậu cung nhất định phải có một người để ý giúp nàng, hoàng hậu là sự lựa chọn tốt nhất. Có nàng ấy để ý, đám người Hiền phi Đức phi sẽ bị cản trở ở bên ngoài, dù cho có chuyện đột ngột phát sinh thì cũng kịp truyền tin ra bên ngoài.
Bây giờ hoàng hậu đã đề nghị nhận chuyện đó thì sẽ càng thuận lợi hơn và tránh được không ít nguy hiểm.
Nhưng Minh Tô cũng không tính chuyện gì cũng để hoàng hậu đi làm. Đã đồng ý hứa cho nàng ấy ngôi vị thái hậu, thì cũng muốn nàng ấy ở thể ở trong cung yên vui vô lo.
Minh Tô chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng dường như có thêm sự ràng buộc, ràng buộc với thế gian này.
"Cũng không còn sớm nữa, công chúa sớm về nghỉ ngơi đi." Trịnh Mật nói.
Vừa nói vừa đứng lên, tỏ ý muốn tiễn nàng về. Minh Tô cũng đứng lên theo, trong đầu lại nghĩ về câu nói muốn hậu vị vừa rồi của hoàng hậu. Nàng đột nhiên hỏi: "Câu nói vừa rồi của nương nương thật sự chỉ là bông đùa thôi sao?"
Nàng biết là hoàng hậu thích nàng, tối nay lại càng chứng thực. Nếu không thích thì có ai chịu như thoải mái nhận lấy việc nguy hiểm như vậy chứ.
Trịnh Mật không ngờ nàng ấy sẽ hỏi như vậy, bước chân chợt dừng lại.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại bước đến cửa điện như thường, đưa lưng về phía Minh Tô, nói: "Đương nhiên là bông đùa rồi. Hiện giờ ngươi là công chúa ta là hoàng hậu, nếu ngày sau thuận lời, ngươi sẽ hoàng đế mà ta lại là thái hậu. Giữa ta và ngươi, ta sao dám có hy vọng xa vời."
Sao dám có hy vọng xa vời...... Minh Tô đọc thầm câu này ở trong lòng, lại hỏi: "Nếu mai sau ta muốn nạp nữ nhân vào cung thì ngươi sẽ thế nào?"
Hoàng hậu đưa lưng về phía nàng, hôm nay nàng ấy mặc triều phục màu đỏ, tay áo rộng, phía dưới là áo váy, đứng thẳng đưa lưng về phía nàng, nhìn trông vô cùng đoan trang.
Cơ thể nàng ấy không nhúc nhích, giọng nói cũng rất bình tĩnh: "Nếu có ngày đó thì mong công chúa ban cho ta một tòa đạo quán, ta nguyện ở trong đó làm bạn với thanh đăng."
Nàng ấy nói xong thì mở cửa điện ra, gió lạnh lập tức ùa vào điện, sự ấm áp bị quét sạch không còn tý nào. Minh Tô lạnh đến mức rùng mình.
Hoàng hậu đứng ngoài cửa điện, quay đầu lại nhìn nàng, có lẽ là vì câu nói vừa rồi nên nhìn mặt nàng ấy trông rất cô đơn quạnh quẽ.
Minh Tô đi qua.
Ngoài điện rất yên lặng, trời đêm đen nhánh, không một bóng cung nhân. Rõ ràng là vì để tránh tai mắt người khác nên đã lệnh cho toàn bộ cung nhân lui xuống.
"Nhi thần cáo lui." Minh Tô hành lễ.
"Đi đi......" Trịnh Mật nói.
Minh Tô đi rồi, nàng đi được vài bước thì Trịnh Mật gọi nàng lại. Minh Tô quay người lại, chờ nàng mở miệng.
Trịnh Mật nói: "Ngươi ở tiền triều, dù là làm gì thì cũng nhất định phải ổn định triều cương, không thể để bách tính bị vạ lây. Nếu không, ngươi ta chính là tội nhân."
Minh Tô nói: "Việc này nhi thần và nương nương không hẹn mà hợp."
Khuôn mặt Trịnh Mật dịu xuống, lúc này mới nói: "Vậy là tốt rồi, mau về đi."
Minh Tô lại hành lễ, sau đó mới rời đi.
Nàng ra khỏi điện Nhân Minh, đi dọc theo cung đạo. Điện Nhân Minh và điện Trinh Quán cùng một hướng, nàng đã đi không biết bao nhiêu lần, sớm đã thuộc làu. Bây giờ nàng đạp đêm đen, vừa đi đi vừa suy nghĩ đến lời hoàng hậu nói.
"Nếu có ngày đó thì mong công chúa ban cho ta một tòa đạo quán, ta nguyện ở trong đó làm bạn với thanh đăng."
Hoàng hậu nói như vậy đấy, nàng ấy thích nàng, biết được cùng nàng vô duyên và nàng ấy sẽ không ngăn cản, nhưng cũng không muốn thấy nàng thân mật với người khác.
Minh Tô suy nghĩ, nói thể mới thê lương bi ai làm sao, nhưng hẳn cũng rất động lòng người. Tiếc là nàng không cảm giác được, lòng nàng không chút gợn sóng.
Trong lúc hoàng hậu nói, nàng chỉ nghĩ là nếu A Mật còn sống thì tốt rồi.
Sau khi xong việc, nàng nhất định sẽ sách phong nàng nàng ấy làm hoàng hậu, các nàng ngày ngày ngủ chung giường với nhau. A Mật sẽ ôm nàng một cái, hoặc là nàng ôm A Mật một cái.
Ngày nào cũng vậy.
Nếu các đại thần không chịu thì nàng cũng không cần thiên hạ nữa, nàng và A Mật sẽ làm một đôi phu thê bình thường. Năm đó các nàng đi qua nhiều châu quận như vậy, gặp rất nhiều cảnh đẹp, tiếc là như ăn táo mà nuốt cả quả, không ngắm nhìn kỹ càng được.
Nếu có lúc đó, nàng và A Mật sẽ cùng đi chung, đi lại tất cả những con đường từng đi qua. Khi đó hẳn hai nàng sẽ rất vui nhỉ?
Minh Tô đi về phía điện Trinh Quán, Huyền Quá chờ nàng đã trong điện. Thấy nàng trở về thì vội vàng bước đến: "Điện hạ về rồi ạ."
Minh Tô gật đầu, cho hắn lui xuống, tự vào tẩm điện.
Khi nằm xuống, nàng nghĩ là hoàng hậu rất tốt nhưng nàng đã có A Mật rồi, vậy thì bồi thường bằng cái khác đi. Nghe nói nhà nàng ấy còn có một đệ đệ, mấy ngày nữa đi nhìn thử, nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.
Nàng nghĩ như vậy rồi nhắm mắt lại, trong lòng vẫn là hình bóng của Trịnh Mật.
Đến mùng năm Minh Tô mới nhín ra được chút thời gian. Trước tiên, nàng chọn một ngày sai người đưa bái thiếp đến Đường trạch, đến mùng năm, sáng sớm Minh Tô đã đến cửa. Trong Đường trạch chỉ có một kẻ hầu và một tỳ nữ, rất là đơn sơ giản dị, hoàn toàn không giống nhà của nhất quốc chi mẫu.
Đệ đệ hoàng hậu tên Diễn, khi Minh Tô đến thì hắn mới bước ra khỏi phòng. Khuôn mặt có sự thanh cao của người đọc sách nhưng cũng có khí phách thiếu niên.
Minh Tô nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy rất thú vị. Tính tình hoàng hậu và Đường Diễn hoàn toàn khác nhau.
Nghe nói Đường Diễn là do hoàng hậu nuôi từ nhỏ, nhưng từ trên người hắn lại nhìn không ra sự thông tuệ của hoàng hậu, ngược lại có phần già dặn.
Minh Tô cười cười, cũng không lên mặt với hắn, nói: "Không cần đa lễ, tính ra thì cô phải gọi ngươi một tiếng cậu mới đúng."
Đường Diễn chắp tay vái chào, lạnh lùng nói: "Không dám nhận."
Bây giờ bọn họ vẫn đừng trong đình, để tránh thất lễ nên Minh Tô chỉ dẫn Huyền Quá vào theo, còn thị vệ thì để ngoài cổng. Nàng nhìn nhìn vào trong nhà.
Đường Diễn thấy được, bèn nói: "Thỉnh Tín Quốc điện hạ vào cùng thảo dân."
Minh Tô cười nói: "Được......"
Đường Diễn đi trước dẫn đường, nơi ở cũng không cũ nát nhưng cũng không mới, càng không thể gọi là xa hoa tráng lệ, nhìn qua nhìn lại thì chỉ là nhà của một tiểu quan ngũ phẩm hoặc tứ phẩm. Minh Tô thấy lạ: "Sau khi nương nương vào cung thì chưa từng quan tâm đến trong nhà sao?"
Đường Diễn ngồi vô cùng ngay ngắn, nghe vậy thì đáp: "Hoàng hậu nương nương mỗi tháng đều sẽ phái người tới thăm hỏi, cũng để lại không ít vàng bạc ngọc khí."
Minh Tô gật gật đầu, thế này mới đúng. Hoàng hậu hành sự chu toàn, lại yêu thương ấu đệ này như thế, sao lại vừa vào cung thì không quan tâm được.
Nhưng đã có tiền vật, mà cái phủ đệ này không mở rộng ra hơn. Đối với quốc cữu mà nói, thì nơi này quả thực xứng đáng được gọi là thanh bần.
Đường Diễn có vẻ nhìn ra được sự nghi vấn của nàng, hờ hững nói: "Sống thanh bần vui đời đạo là lòng ta an rồi, cũng không có gì không tốt cả."
Hắn đã nói như vậy làm Minh Tô cũng không dám nói gì hơn, chỉ đành phải lén đè ngân phiếu ba ngàn lượng nàng mang theo, không đề cập tới, để tránh ảnh hưởng hắn sống thanh bần vui đời đạo.
Nàng uống hớp trà, trà này cũng không phải là trà ngon, pha trà thật sự thô sợ, làm hỏng hương vị của trà. Hoàn toàn không giống thanh hương như từ tay hoàng hậu.
Nàng lại càng cảm thấy nơi này không hợp với hoàng hậu, hoàn toàn không giống nơi hoàng hậu đã ở hơn hai mươi năm.
Đường Diễn kiệm lời, công chúa không mở miệng thì hắn cũng không biết nói cái gì, hoặc là hắn căn bản không muốn nói chuyện vời với công chúa, chỉ cầm tách trà ngồi đó.
Minh Tô cũng không có gì không được tự nhiên, có trường hợp vào nàng chưa gặp qua, há lại để một thư sinh chưa nhập sĩ như hắn vào mắt được.
Nàng tự mình nhìn quanh thính đường này một vòng, càng xem cảm giác quái dị càng mạnh hơn.
Người bình thường có lẽ sẽ không để ý, nhưng Minh Tô là người lớn lên trong chốn cung đình, lại từng phiêu bạt bên ngoài, còn từng làm ăn mày. Nên phân biệt phú phần, quý tiện rất rõ.
Hoàng hậu hiển lộ tri thư đạt lý, dịu dàng đoan trang, và sự thong dong trấn định trong từng cử chỉ của nàng, không hợp với căn nhà thanh bần giản dị này.
Minh Tô nghĩ nghĩ, nói: "Có thể đưa cô đến nơi khuê các trước kia của nương nương ngồi một chút không?"
-----
Hôm qua mình nghĩ mình đăng rồi, trời ạ
Bình luận truyện