Thần Hy Khúc
Chương 156: Phiên ngoại 06
Cái lạnh của tuyết thấm vào tận xương cốt. Ngoài trời tuyết rơi phủ trắng xóa, không thể nhìn thấy dù là một tia sáng le lói.
Những phiến lá nặng trĩu bởi bông tuyết to sụ bám đặc trên bề mặt, chầm chậm ngả mình theo một đường xiên nhất định. Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống đất, dần tan ra thành giọt nước nhỏ li ti.
Vưu Thần mở mắt nhìn, nhận ra bản thân đang đứng trong khu vườn của dinh thự. Xung quanh y không có một bóng người, lạnh lẽo âm u, cô đơn tịch mịch.
Bông tuyết nhỏ bám trên tóc y, khóe mắt y, trên bả vai của y. Từng chút một như muốn phủ trắng cơ thể bất động ấy.
Ngay sau đó bỗng có một giọng nói cất lên từ đằng xa, ấm áp dịu dàng.
“Đã lâu không gặp.”
Vưu Thần cả người cứng nhắc quay lại nhìn, chớp mắt một cái, hạt tuyết tan ra, y không dám tin vào trước mặt mình lúc này chính là người kia. Nắm tay siết vào lại buông lõng.
“Sao lại…” Vưu Thần không biết nên mở lời thế nào, chăm chú nhìn vào đối phương, càng lúc càng mơ hồ.
Ngược lại, người kia vẫn điềm tĩnh đi đến trước mặt y. Dưới cái giá lạnh của tiết trời, nàng một chút cũng không run rẩy, khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên, cười thật mảnh.
“Cậu trông vẫn như vậy, đầy lạnh lùng và cao ngạo.”
Vưu Thần thoáng nhíu mày, đầu nhẹ lắc một cái, “Tôi đang mơ?”
“Có thể.” Nàng lại cười, sau đó bất ngờ cầm lấy bàn tay lạnh như băng của y, vỗ lên đó hai cái, “Thật ra thì tôi đến để giúp cậu.”
“Giúp tôi?”
Nàng gật đầu, nói tiếp: “Cậu không biết bản thân đang rất nguy kịch ư? Tiểu Hy rất lo lắng cho cậu, mọi người đều đang mong chờ cậu tỉnh lại. Cho nên tôi mới xuất hiện ở đây để giúp cậu.”
Vưu Thần nghe vậy, nét cười trên mặt càng lạnh dần. Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa tỏ, nhưng y tin vào bản thân của mình, tin vào những sự thật không có cách nào trở về như xưa.
Vì vậy y gạt bàn tay của nàng ra, trầm khan tự mình khẳng định một lần: “Nhưng cô đã chết rồi.”
Hai tiếng “đã chết” như một điều cấm kỵ trong lòng Đồng Xuyến Yên. Có một khắc, ánh mắt của nàng ngưng đọng, tràn ngập đau đớn khổ sở, nhưng một khắc sau đã trở về dáng vẻ bình tĩnh.
Đồng Xuyến Yên cúi nhìn đôi tay của mình, trầm ngâm chốc lát: “Cậu không nghĩ mình cũng sắp như thế sao?”
Vưu Thần nhìn đối phương, đáy lòng bất an, sắp như thế là như thế nào?
Sắp chết ư?
Không thể nào.
Trước đó không phải mình vẫn còn bên cạnh Vưu Chiếu Hy hay sao? Rõ ràng khi ấy mình còn đứng trước mặt em ấy, mặc sức người dân trong Thú tộc phản đối chuyện của hai người bọn họ, vẫn ngoan cố ương ngạnh bảo vệ sinh mạng của cậu lẫn đứa bé trong bụng.
Nhưng rồi sau đó thì sao?
Vưu Thần nhắm mắt lại, muốn yên tĩnh nghiền ngẫm những chuyện vừa mới xảy ra. Hồi lâu, dường như có một tia ký ức lóe lên, soi sáng khung cảnh đẫm máu ở Tây Kim Môn.
Trước bóng tối chính là máu, một màu đỏ rực loang lỗ trên mặt đất.
Lồng ngực vì kinh sợ mà phập phồng.
Vưu Thần choàng mở mắt, mơ màng lùi lại hai bước, theo bản năng muốn vươn tay vịn vào thứ gì đó để chống đỡ. Không ngờ Đồng Xuyến Yên đã nhanh hơn y, vội tiến tới, đỡ lấy đối phương.
Nàng rũ mi mắt, sau khi Vưu Thần đứng vững lại, nàng mới duỗi bàn tay chạm lên ngực trái của y, thầm nói: “Vết thương ở đây thật sự quá nghiêm trọng.”
Vưu Thần nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia, đầu chân mày thoáng chau vào nhau, y cầm lấy tay Đồng Xuyến Yên, dứt khoát gỡ ra khỏi người mình.
“Ý của cô có phải vì vết thương trước đó nên tôi mới ở đây hay không?”
Đồng Xuyến Yên gật đầu: “Mũi giáo có độc, một khi thấm vào máu sẽ không cách nào cứu chữa. Cậu biết rõ điều này mà đúng không? Cho dù ma cà rồng có bất tử đi nữa vẫn tồn tại một số yếu điểm, nếu như chẳng may bị tổn thương ở những chỗ đó sẽ khó mà sống sót.”
Nói rồi nàng từng bước chậm rãi đi sang phía bên kia, thong thả ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn ngắm từng đóa Bỉ Ngạn.
Vườn hoa này đã có từ rất lâu rồi. Mục Lỗi từng nói trước khi anh sinh ra thì những bông hoa này đã tồn tại. Màu đỏ rực rỡ dưới trời tuyết lạnh, đẹp đến không thể cưỡng lại.
Đồng Xuyến Yên nâng trong tay một đóa Bỉ Ngạn, khóe môi mang theo ý cười: “Cậu rất thích hoa này nhỉ? Tiểu Hy có vẻ cũng rất thích. Đã nhiều năm rồi, tôi vẫn luôn mong muốn có một ngày mình sẽ gặp được Tiểu Hy bằng xương bằng thịt, có thể nắm lấy đôi tay của thằng bé, có thể ôm thằng bé vào lòng… Nhưng mà, tôi biết cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Ánh mắt Vưu Thần càng lúc càng tối lại.
Giọng nói trầm thấp cất lên, chẳng thể cảm nhận được hạnh phúc hay là bi thương, chậm rãi thốt ra: “Tôi không thể nhớ nổi số lần mà mình thực hiện thí nghiệm trên người cô, chỉ biết đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng mọi thứ vẫn không có kết quả.”
Đồng Xuyến Yên như vừa thở dài một tiếng. Nàng đứng dậy, váy trắng khẽ tung lên theo động tác vung tay, vô tình tạo nên một khung cảnh hữu tình dưới nền tuyết trắng.
“Làm một người đã chết sống lại không phải điều dễ dàng, thậm chí nó còn là một chuyện rất viễn vông, cậu có thấy thế không? Hơn nữa, nếu như tôi sống lại, những rắc rối trong quá khứ sẽ bị khơi gợi, sẽ khiến cho thật nhiều người đau khổ…”
“Tiểu Hy có lẽ sẽ không như vậy.”
Nhắc đến Vưu Chiếu Hy khiến nụ cười của Đồng Xuyến Yên càng thêm ấm áp dịu dàng.
“Còn có Thiệu Quân và Thiệu Lâm nữa, tôi cũng muốn được nhìn thấy chúng. Nhưng cậu biết không? Khi một người đã quá khổ sở mệt mỏi thì chết đi chính là một lối thoát. Những tổn thương không còn nữa, quá khứ cũng sẽ bị chôn vùi theo năm tháng, mọi thứ sẽ trở lại bình lặng như trước. Cho nên, cậu đừng cố gắng cứu sống tôi nữa, những gì đã qua đều phải cho qua đi, những người đã chết rõ ràng đã hết duyên phận với trần gian rồi.”
Vưu Thần nhắm mắt trầm mặc rất lâu: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho em ấy mà thôi.”
Đồng Xuyến Yên nhìn thấu được tâm tư của đối phương, ánh mắt dần dần ảm đạm nhưng không hề lạnh lẽo. Nàng bước tới vài bước, cách Vưu Thần một khoảng nhất định, nghiêng đầu dịu dàng nói:
“Không phải chỉ cần có cậu ở bên cạnh đã đủ bù đắp rồi ư? Vưu Thần, bây giờ người mà Tiểu Hy cần nhất chính là cậu. Cho nên, cậu tuyệt đối không được rời khỏi thằng bé, nhất định phải sống thật lâu, sống trọn đời mà yêu thương Tiểu Hy.”
Phía đối diện, Vưu Thần nâng mi nhìn Đồng Xuyến Yên một cách chăm chú, có vẻ đang mơ màng nghĩ đến chuyện gì đó, cho tới khi vẻ mặt của nàng trở nên bối rối, y mới ép bản thân dời tầm mắt.
Đồng Xuyến Yên ngồi xuống một phiến đá gần đó, cong môi cười: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Hình như tôi không thay đổi gì mấy…”
Vưu Thần nhìn xuống chóp mũi của chính mình, thừa nhận: “Phải, cô không hề thay đổi, vẫn là bộ váy thuần trắng, vẫn là nét mặt điềm nhiên, vẫn là…”
Vẫn là một người phụ nữ khiến cho bao kẻ đàn ông muốn ngang tàng chiếm đoạt.
Cho dù Đồng Xuyến Yên từ trước đến giờ chưa từng dùng sắc đẹp của bản thân chủ tâm dụ dỗ những người khác, nhưng nàng từng nói với Vưu Thần rằng, mang thân phận là một loài hồ ly, đặc tính chính là gian xảo dụ hoặc, không thể tránh khỏi được điều đó.
Thế nên Vưu Thần mới nói với Vưu Viễn Vọng: “Đã là đặc tính chỉ có thể chấp nhận, không thể thay đổi.”
Tất cả những chuyện xoay quanh Đồng Xuyến Yên, Vưu Thần cơ hồ chưa bao giờ quên đi dù một chuyện rất nhỏ.
Từ ngày đầu tiên Đồng Xuyến Yên đến Vưu gia, cho đến buổi sáng cả hai một ngồi một đứng thao thao trò chuyện bất tuyệt, mặc dù chỉ là nàng nói y nghe, nhưng khung cảnh hài hòa hơn bao giờ hết.
Đó là những lúc Mục Lỗi bị Vưu Quán Thanh nhốt vào trong một căn phòng khác, không thể đến thăm người trong lòng mình được.
Đồng Xuyến Yên luôn mặc váy thuần một màu trắng, dài qua mắt cá chân. Cô ngồi bó gối, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, mắt nhìn về phía bức tường, vẻ mặt yên tĩnh thản nhiên như chưa có sự tổn thương nào.
Đứng bên ngoài phòng giam chính là Vưu Thần. Một vị thiếu gia nổi tiếng cao ngạo lẫn chút ngang tàng lãnh khốc, vậy mà chấp nhận đứng trong nơi tăm tối ngột ngạt ấy, chỉ để lắng nghe đối phương tâm sự kể chuyện.
Có lúc Đồng Xuyến Yên kể xong câu chuyện, vừa ngẳng mặt lên liền phát hiện Vưu Thần đang lặng lẽ quan sát mình. Khi đó nàng nảy sinh một linh cảm bất an, dần dần lại không để ý đến nữa, vì Vưu Thần không hề vượt qua giới hạn.
Tựa như một kẻ âm thầm đầy kiên nhẫn, chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn ngắm đối phương.
Có điều, Đồng Xuyến Yên không biết được tình cảm của Vưu Thần dành cho nàng đến tận cùng là gì?
Thật sự là tình yêu ư?
Hay là sự hy sinh bảo bọc?
Hoặc là, một chút nhất thời của tuổi trẻ.
Đồng Xuyến Yên nghĩ điều này là có khả năng nhất.
Vưu Thần trầm mặc rất lâu, giống như không còn gì để nói. Cơ thể của y đứng bất động dưới tuyết, hàng mi bị phủ một lớp tuyết mỏng tang, dần tan ra thành giọt nước.
“Vưu Thần.”
Đồng Xuyến Yên bỗng đứng dậy, đi về phía Vưu Thần, thấp giọng hỏi: “Tình cảm năm ấy của cậu là ngộ nhận đúng không?”
Giọng nói truyền đến, đánh thức nội tâm hỗn loạn của Vưu Thần. Vưu Thần nhìn đối phương, lát sau nặng nề trút một hơi thở. Câu hỏi này bản thân y đã tự hỏi rất nhiều lần rồi, không cách nào đếm xuể, một trăm lần, một nghìn lần, một trăm nghìn lần, trong suốt hai mươi năm, lúc nào y cũng đi tìm câu trả lời.
Nhưng mà bây giờ trả lời câu hỏi này liệu có còn quan trọng hay không?
Hiện tại, mình chỉ yêu người đó mà thôi, chỉ một người, không ai khác.
Đồng Xuyến Yên khẽ nhướn mày: “Vưu Thần, cậu có nghe tôi hỏi không?”
“Năm đó…” Vưu Thần thình lình lên tiếng, “…trái tim tôi thật sự động lòng với cô, nhưng là vì sự tác động bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm, càng không rung động với bất kỳ ai. Cho đến khi cô xuất hiện, tình cảm của Mục Lỗi dành cho cô làm tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng. Liệu có người sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu ư? Tôi thắc mắc điều này và muốn tìm ra đáp án cho bằng được. Có điều, không may là lại nảy sinh tình cảm với một người không nên.”
Dừng lại một lúc, Vưu Thần cười trầm khan, giống như đang cười giễu cho bản thân ngày xưa đã quá ngu dại, chỉ vì một sự tò mò vô bổ mà nảy sinh tình cảm.
“Mọi chuyện đều là thật, tôi cũng đã thừa nhận với Tiểu Hy rằng tôi từng động lòng với mẹ của em ấy. Tuy nhiên, mục đích của việc giúp cô sống lại có chút thay đổi. Thoạt đầu tôi vì muốn xem khả năng của mình đến đâu cũng như là muốn cô sống lại để tiếp tục thách thức tình cảm của tôi, liệu tôi có trở thành một kẻ điên tình hay không? Nhưng sau đó, tôi lại thích một người khác, thích đến tự nhiên, chẳng hề lường trước, chẳng hề phòng bị, đơn giản là đặt ở trong tim, mãi mãi không thay đổi. Cho nên mục đích bị thay đổi, chuyển thành muốn cứu sống cô để khiến Tiểu Hy hạnh phúc khi có mẹ ở cạnh.”
“Và rồi tôi không thể thành công. Có lẽ do sự điên rồ trong lòng tôi mà làm liên lụy quá nhiều người, làm bao người đau đớn khổ sở, cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi là một kẻ điên, thật sự rất điên cuồng…”
Đồng Xuyến Yên lặng lẽ nghe hết tất thảy những lời tâm sự chôn giấu sâu dưới đáy lòng của đối phương. Hiếm khi người này chấp nhận bộc lộ suy nghĩ của mình như thế.
Nàng nhìn Vưu Thần, khóe mắt ậng nước, có lẽ vì cảm động, cũng có lẽ là đau lòng.
“Khi yêu ai cũng vô thức trở thành một người điên, điên cuồng trong tình yêu của họ. Cả Lý Dư Trạch, cả cậu, cả Mục Lỗi, thậm chí là Tiểu Hy, Thiệu Quân, Thiệu Lâm…Ai rồi cũng sẽ như thế, chỉ vì yêu. Cậu không cần tự trách mình nữa, mọi thứ cậu làm tôi đều hiểu thấu cả.”
Đồng Xuyến Yên đặt tay lên ngực trái, trong lồng ngực không có tiếng tim đập, yên tĩnh vô cùng.
Nhưng mà vẫn còn một dòng máu đang chảy.
“Cậu còn nhớ trước kia cậu từng cho tôi một dòng máu thuần chủng của Huyết tộc không? Tuy dòng máu ấy không đủ sức khiến tôi tỉnh dậy, nhưng nó luôn nằm ở đây, trong tim tôi, tựa như gắn kết chặt chẽ với sinh mệnh của cậu vậy. Tôi từng nghe Mục Lỗi nói qua khi một ma cà rồng thuần chủng cho đi giọt máu của mình, sinh mệnh của cả hai người đó đều sẽ gắn chặt với nhau.”
Đồng Xuyến Yên mỉm cười mãn nguyện: “Điều này thật tuyệt, phải không? Vì trước kia cậu đã cho tôi giọt máu ấy, cho nên bây giờ tôi sẽ trả lại cậu một giọt nước mắt.”
Vưu Thần lần đầu tiên ngây người: “Sao lại là nước mắt?”
Đồng Xuyến Yên giữ nguyên nụ cười điềm nhiên ấy: “Để cứu sống cậu. Tôi không thể hồi sinh, nhưng cậu thì còn có thể. Tôi sẽ giúp cậu, xem như tôi không còn nợ cậu nữa. Cảm ơn cậu, Vưu Thần.”
Cảm ơn cậu năm ấy đã không ghét bỏ một hồ ly như tôi…
Lời nói vừa dứt, một giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi xuống, thấm vào lớp tuyết dày đặc trên mặt đất.
Vưu Thần sững sờ nhìn xuống giọt nước mắt không còn tồn tại, khung cảnh xung quanh bỗng chốc xoay chuyển không ngừng.
Giọng nói của Đồng Xuyến Yên xa dần, thay thế bằng một loạt hỗn âm vấn vít bên tai.
Vưu Thần lần nữa choàng tỉnh, chỉ khác là lúc này y đang nằm trên giường bệnh trắng toát. Vườn hoa không còn nữa, Đồng Xuyến Yên cũng không còn nữa.
Vưu Thần nặng nề đảo đôi ngươi, nhìn từng khuôn mặt đang kinh ngạc nhìn mình.
Vưu Hạ bước tới, lập tức kiểm tra độ nhạy của đồng tử. Thấy người kia có phản ứng, cậu thoáng mỉm cười, quay lại nói với tất cả mọi người trong phòng: “Anh ấy tỉnh rồi.”
Tuy nhiên, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng ngay sau đó.
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ trao nhau những ánh mắt vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm. Riêng Vưu Chiếu Hy thì không như thế.
Cậu từng bước đi đến bên giường bệnh, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vưu Thần, áp lên gò má của mình, thấp giọng gọi: “Vưu Thần, Vưu Thần, anh có nghe thấy em gọi không?”
Vưu Thần đảo mắt nhìn qua phía cậu, rất lâu sau cũng không trả lời.
Có điều, khóe mắt y mơ hồ có một giọt nước mắt.
Vưu Chiếu Hy tinh mắt nhìn thấy được, đáy lòng càng gợn sóng to hơn. Cậu cúi người, gọi thêm một lần nữa. Vưu Thần gắng sức hé môi, gần như muốn lấy toàn bộ tim gan bên trong ra ngoài, chỉ để thốt lên hai tiếng “Tiểu Hy”.
Vài tháng sau, sức khỏe của Vưu Thần dần dần hồi phục trở lại. Tuy vết thương đã lành, cũng không để lại sẹo lớn, nhưng đôi lúc vẫn sẽ vô thức nhói lên. Mỗi lần như thế, Vưu Chiếu Hy đều cau mày nhăn nhó, bảo rằng do y hút thuốc quá nhiều nên mới bị đó thôi.
Vưu Thần chỉ im lặng nhìn cậu, không phản biện một lời. Sau đó, mọi người đều tình cờ phát hiện, y đã ngầm đổi bao thuốc lá từ hai mươi điếu xuống còn mười điếu. Và đương nhiên, trong một tháng, y chỉ cố gắng hút mỗi mười điếu mà thôi.
Vì chuyện này mà Vưu Kiện từng trêu y rằng, anh vậy mà sợ vợ?
Vưu Thần khoát tay, trầm ngâm mỉm cười, đáy mắt lộ ra một tia cưng chiều dung túng cho người nào đó.
Khi sức khỏe đã hoàn toàn ổn định, Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy đi đến một nơi. Đó là một ngọn đồi vắng vẻ thanh tịnh. Trên đỉnh đồi có một cây anh đào, hoa nở rực rỡ một vùng.
Vài cánh hoa lả lơi rơi xuống quanh một phần mộ.
Cả hai người chậm rãi đi đến trước bia mộ của một người. Vưu Thần mang theo một bó đỗ quyên đặt xuống đất.
Vưu Chiếu Hy đứng lặng người một hồi mới lên tiếng nói: “Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng đã có một nơi an nghỉ thật tốt rồi. Không còn ngột ngạt, cũng không còn đau đớn nữa… Mặc dù con rất muốn được mẹ ôm vào lòng, dỗ dành như những đứa trẻ khác, nhưng con hiểu được sự tổn thương mà mẹ đã phải chịu đựng nhiều năm qua. Mẹ nhìn xem, Vưu Thần đã hồi phục rồi, con cũng không còn vấn đề gì nữa. Cho nên…mẹ hãy yên lòng an nghỉ nhé…”
Vưu Thần đứng bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cậu, lồng chặt vào nhau. Y ngước mắt nhìn từng cánh anh đào cuốn theo gió, lát sau mới cúi đầu, nói khẽ: “Không được khóc đâu.”
Vưu Chiếu Hy sắp sửa bật khóc thì bị người kia buông lời ngăn chặn, đành phải nuốt nước mắt vào trong. Hai người đứng thêm một lúc nữa mới quay người rời đi.
“Sao anh lại mua hoa đỗ quyên?”
“Chỉ là thấy thuận mắt nên mua.”
“Đừng qua mắt em. Em biết ý nghĩa của nó.”
“Vậy à?”
“Đương nhiên!”
“Vậy tôi sẽ tặng em một bó thủy tiên.”
“Thủy tiên…hm…”
“Chắc là không biết rồi.”
“Hm, đợi em về sẽ tra ra thôi.”
Cuộc trò chuyện cứ thế nhỏ dần, trả lại không gian yên tĩnh nơi ngọn đồi.
Những cánh hoa rơi xuống tấm bia đá. Một luồng gió thổi đến, làm cho tất cả đều bay tán loạn, vô tình để lộ bốn hàng chữ khắc trên đó.
Đường đến Nại Hà, Bỉ Ngạn đỏ
Nhớ về một kiếp, yêu, hận, tình, thù
Vọng Hương đài nhìn về chốn cũ
Một bát Vong Tình, thành hư vô…
Hết.
Những phiến lá nặng trĩu bởi bông tuyết to sụ bám đặc trên bề mặt, chầm chậm ngả mình theo một đường xiên nhất định. Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống đất, dần tan ra thành giọt nước nhỏ li ti.
Vưu Thần mở mắt nhìn, nhận ra bản thân đang đứng trong khu vườn của dinh thự. Xung quanh y không có một bóng người, lạnh lẽo âm u, cô đơn tịch mịch.
Bông tuyết nhỏ bám trên tóc y, khóe mắt y, trên bả vai của y. Từng chút một như muốn phủ trắng cơ thể bất động ấy.
Ngay sau đó bỗng có một giọng nói cất lên từ đằng xa, ấm áp dịu dàng.
“Đã lâu không gặp.”
Vưu Thần cả người cứng nhắc quay lại nhìn, chớp mắt một cái, hạt tuyết tan ra, y không dám tin vào trước mặt mình lúc này chính là người kia. Nắm tay siết vào lại buông lõng.
“Sao lại…” Vưu Thần không biết nên mở lời thế nào, chăm chú nhìn vào đối phương, càng lúc càng mơ hồ.
Ngược lại, người kia vẫn điềm tĩnh đi đến trước mặt y. Dưới cái giá lạnh của tiết trời, nàng một chút cũng không run rẩy, khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên, cười thật mảnh.
“Cậu trông vẫn như vậy, đầy lạnh lùng và cao ngạo.”
Vưu Thần thoáng nhíu mày, đầu nhẹ lắc một cái, “Tôi đang mơ?”
“Có thể.” Nàng lại cười, sau đó bất ngờ cầm lấy bàn tay lạnh như băng của y, vỗ lên đó hai cái, “Thật ra thì tôi đến để giúp cậu.”
“Giúp tôi?”
Nàng gật đầu, nói tiếp: “Cậu không biết bản thân đang rất nguy kịch ư? Tiểu Hy rất lo lắng cho cậu, mọi người đều đang mong chờ cậu tỉnh lại. Cho nên tôi mới xuất hiện ở đây để giúp cậu.”
Vưu Thần nghe vậy, nét cười trên mặt càng lạnh dần. Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa tỏ, nhưng y tin vào bản thân của mình, tin vào những sự thật không có cách nào trở về như xưa.
Vì vậy y gạt bàn tay của nàng ra, trầm khan tự mình khẳng định một lần: “Nhưng cô đã chết rồi.”
Hai tiếng “đã chết” như một điều cấm kỵ trong lòng Đồng Xuyến Yên. Có một khắc, ánh mắt của nàng ngưng đọng, tràn ngập đau đớn khổ sở, nhưng một khắc sau đã trở về dáng vẻ bình tĩnh.
Đồng Xuyến Yên cúi nhìn đôi tay của mình, trầm ngâm chốc lát: “Cậu không nghĩ mình cũng sắp như thế sao?”
Vưu Thần nhìn đối phương, đáy lòng bất an, sắp như thế là như thế nào?
Sắp chết ư?
Không thể nào.
Trước đó không phải mình vẫn còn bên cạnh Vưu Chiếu Hy hay sao? Rõ ràng khi ấy mình còn đứng trước mặt em ấy, mặc sức người dân trong Thú tộc phản đối chuyện của hai người bọn họ, vẫn ngoan cố ương ngạnh bảo vệ sinh mạng của cậu lẫn đứa bé trong bụng.
Nhưng rồi sau đó thì sao?
Vưu Thần nhắm mắt lại, muốn yên tĩnh nghiền ngẫm những chuyện vừa mới xảy ra. Hồi lâu, dường như có một tia ký ức lóe lên, soi sáng khung cảnh đẫm máu ở Tây Kim Môn.
Trước bóng tối chính là máu, một màu đỏ rực loang lỗ trên mặt đất.
Lồng ngực vì kinh sợ mà phập phồng.
Vưu Thần choàng mở mắt, mơ màng lùi lại hai bước, theo bản năng muốn vươn tay vịn vào thứ gì đó để chống đỡ. Không ngờ Đồng Xuyến Yên đã nhanh hơn y, vội tiến tới, đỡ lấy đối phương.
Nàng rũ mi mắt, sau khi Vưu Thần đứng vững lại, nàng mới duỗi bàn tay chạm lên ngực trái của y, thầm nói: “Vết thương ở đây thật sự quá nghiêm trọng.”
Vưu Thần nhìn xuống bàn tay trắng nõn kia, đầu chân mày thoáng chau vào nhau, y cầm lấy tay Đồng Xuyến Yên, dứt khoát gỡ ra khỏi người mình.
“Ý của cô có phải vì vết thương trước đó nên tôi mới ở đây hay không?”
Đồng Xuyến Yên gật đầu: “Mũi giáo có độc, một khi thấm vào máu sẽ không cách nào cứu chữa. Cậu biết rõ điều này mà đúng không? Cho dù ma cà rồng có bất tử đi nữa vẫn tồn tại một số yếu điểm, nếu như chẳng may bị tổn thương ở những chỗ đó sẽ khó mà sống sót.”
Nói rồi nàng từng bước chậm rãi đi sang phía bên kia, thong thả ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn ngắm từng đóa Bỉ Ngạn.
Vườn hoa này đã có từ rất lâu rồi. Mục Lỗi từng nói trước khi anh sinh ra thì những bông hoa này đã tồn tại. Màu đỏ rực rỡ dưới trời tuyết lạnh, đẹp đến không thể cưỡng lại.
Đồng Xuyến Yên nâng trong tay một đóa Bỉ Ngạn, khóe môi mang theo ý cười: “Cậu rất thích hoa này nhỉ? Tiểu Hy có vẻ cũng rất thích. Đã nhiều năm rồi, tôi vẫn luôn mong muốn có một ngày mình sẽ gặp được Tiểu Hy bằng xương bằng thịt, có thể nắm lấy đôi tay của thằng bé, có thể ôm thằng bé vào lòng… Nhưng mà, tôi biết cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Ánh mắt Vưu Thần càng lúc càng tối lại.
Giọng nói trầm thấp cất lên, chẳng thể cảm nhận được hạnh phúc hay là bi thương, chậm rãi thốt ra: “Tôi không thể nhớ nổi số lần mà mình thực hiện thí nghiệm trên người cô, chỉ biết đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng mọi thứ vẫn không có kết quả.”
Đồng Xuyến Yên như vừa thở dài một tiếng. Nàng đứng dậy, váy trắng khẽ tung lên theo động tác vung tay, vô tình tạo nên một khung cảnh hữu tình dưới nền tuyết trắng.
“Làm một người đã chết sống lại không phải điều dễ dàng, thậm chí nó còn là một chuyện rất viễn vông, cậu có thấy thế không? Hơn nữa, nếu như tôi sống lại, những rắc rối trong quá khứ sẽ bị khơi gợi, sẽ khiến cho thật nhiều người đau khổ…”
“Tiểu Hy có lẽ sẽ không như vậy.”
Nhắc đến Vưu Chiếu Hy khiến nụ cười của Đồng Xuyến Yên càng thêm ấm áp dịu dàng.
“Còn có Thiệu Quân và Thiệu Lâm nữa, tôi cũng muốn được nhìn thấy chúng. Nhưng cậu biết không? Khi một người đã quá khổ sở mệt mỏi thì chết đi chính là một lối thoát. Những tổn thương không còn nữa, quá khứ cũng sẽ bị chôn vùi theo năm tháng, mọi thứ sẽ trở lại bình lặng như trước. Cho nên, cậu đừng cố gắng cứu sống tôi nữa, những gì đã qua đều phải cho qua đi, những người đã chết rõ ràng đã hết duyên phận với trần gian rồi.”
Vưu Thần nhắm mắt trầm mặc rất lâu: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho em ấy mà thôi.”
Đồng Xuyến Yên nhìn thấu được tâm tư của đối phương, ánh mắt dần dần ảm đạm nhưng không hề lạnh lẽo. Nàng bước tới vài bước, cách Vưu Thần một khoảng nhất định, nghiêng đầu dịu dàng nói:
“Không phải chỉ cần có cậu ở bên cạnh đã đủ bù đắp rồi ư? Vưu Thần, bây giờ người mà Tiểu Hy cần nhất chính là cậu. Cho nên, cậu tuyệt đối không được rời khỏi thằng bé, nhất định phải sống thật lâu, sống trọn đời mà yêu thương Tiểu Hy.”
Phía đối diện, Vưu Thần nâng mi nhìn Đồng Xuyến Yên một cách chăm chú, có vẻ đang mơ màng nghĩ đến chuyện gì đó, cho tới khi vẻ mặt của nàng trở nên bối rối, y mới ép bản thân dời tầm mắt.
Đồng Xuyến Yên ngồi xuống một phiến đá gần đó, cong môi cười: “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Hình như tôi không thay đổi gì mấy…”
Vưu Thần nhìn xuống chóp mũi của chính mình, thừa nhận: “Phải, cô không hề thay đổi, vẫn là bộ váy thuần trắng, vẫn là nét mặt điềm nhiên, vẫn là…”
Vẫn là một người phụ nữ khiến cho bao kẻ đàn ông muốn ngang tàng chiếm đoạt.
Cho dù Đồng Xuyến Yên từ trước đến giờ chưa từng dùng sắc đẹp của bản thân chủ tâm dụ dỗ những người khác, nhưng nàng từng nói với Vưu Thần rằng, mang thân phận là một loài hồ ly, đặc tính chính là gian xảo dụ hoặc, không thể tránh khỏi được điều đó.
Thế nên Vưu Thần mới nói với Vưu Viễn Vọng: “Đã là đặc tính chỉ có thể chấp nhận, không thể thay đổi.”
Tất cả những chuyện xoay quanh Đồng Xuyến Yên, Vưu Thần cơ hồ chưa bao giờ quên đi dù một chuyện rất nhỏ.
Từ ngày đầu tiên Đồng Xuyến Yên đến Vưu gia, cho đến buổi sáng cả hai một ngồi một đứng thao thao trò chuyện bất tuyệt, mặc dù chỉ là nàng nói y nghe, nhưng khung cảnh hài hòa hơn bao giờ hết.
Đó là những lúc Mục Lỗi bị Vưu Quán Thanh nhốt vào trong một căn phòng khác, không thể đến thăm người trong lòng mình được.
Đồng Xuyến Yên luôn mặc váy thuần một màu trắng, dài qua mắt cá chân. Cô ngồi bó gối, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, mắt nhìn về phía bức tường, vẻ mặt yên tĩnh thản nhiên như chưa có sự tổn thương nào.
Đứng bên ngoài phòng giam chính là Vưu Thần. Một vị thiếu gia nổi tiếng cao ngạo lẫn chút ngang tàng lãnh khốc, vậy mà chấp nhận đứng trong nơi tăm tối ngột ngạt ấy, chỉ để lắng nghe đối phương tâm sự kể chuyện.
Có lúc Đồng Xuyến Yên kể xong câu chuyện, vừa ngẳng mặt lên liền phát hiện Vưu Thần đang lặng lẽ quan sát mình. Khi đó nàng nảy sinh một linh cảm bất an, dần dần lại không để ý đến nữa, vì Vưu Thần không hề vượt qua giới hạn.
Tựa như một kẻ âm thầm đầy kiên nhẫn, chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn ngắm đối phương.
Có điều, Đồng Xuyến Yên không biết được tình cảm của Vưu Thần dành cho nàng đến tận cùng là gì?
Thật sự là tình yêu ư?
Hay là sự hy sinh bảo bọc?
Hoặc là, một chút nhất thời của tuổi trẻ.
Đồng Xuyến Yên nghĩ điều này là có khả năng nhất.
Vưu Thần trầm mặc rất lâu, giống như không còn gì để nói. Cơ thể của y đứng bất động dưới tuyết, hàng mi bị phủ một lớp tuyết mỏng tang, dần tan ra thành giọt nước.
“Vưu Thần.”
Đồng Xuyến Yên bỗng đứng dậy, đi về phía Vưu Thần, thấp giọng hỏi: “Tình cảm năm ấy của cậu là ngộ nhận đúng không?”
Giọng nói truyền đến, đánh thức nội tâm hỗn loạn của Vưu Thần. Vưu Thần nhìn đối phương, lát sau nặng nề trút một hơi thở. Câu hỏi này bản thân y đã tự hỏi rất nhiều lần rồi, không cách nào đếm xuể, một trăm lần, một nghìn lần, một trăm nghìn lần, trong suốt hai mươi năm, lúc nào y cũng đi tìm câu trả lời.
Nhưng mà bây giờ trả lời câu hỏi này liệu có còn quan trọng hay không?
Hiện tại, mình chỉ yêu người đó mà thôi, chỉ một người, không ai khác.
Đồng Xuyến Yên khẽ nhướn mày: “Vưu Thần, cậu có nghe tôi hỏi không?”
“Năm đó…” Vưu Thần thình lình lên tiếng, “…trái tim tôi thật sự động lòng với cô, nhưng là vì sự tác động bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm, càng không rung động với bất kỳ ai. Cho đến khi cô xuất hiện, tình cảm của Mục Lỗi dành cho cô làm tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng. Liệu có người sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu ư? Tôi thắc mắc điều này và muốn tìm ra đáp án cho bằng được. Có điều, không may là lại nảy sinh tình cảm với một người không nên.”
Dừng lại một lúc, Vưu Thần cười trầm khan, giống như đang cười giễu cho bản thân ngày xưa đã quá ngu dại, chỉ vì một sự tò mò vô bổ mà nảy sinh tình cảm.
“Mọi chuyện đều là thật, tôi cũng đã thừa nhận với Tiểu Hy rằng tôi từng động lòng với mẹ của em ấy. Tuy nhiên, mục đích của việc giúp cô sống lại có chút thay đổi. Thoạt đầu tôi vì muốn xem khả năng của mình đến đâu cũng như là muốn cô sống lại để tiếp tục thách thức tình cảm của tôi, liệu tôi có trở thành một kẻ điên tình hay không? Nhưng sau đó, tôi lại thích một người khác, thích đến tự nhiên, chẳng hề lường trước, chẳng hề phòng bị, đơn giản là đặt ở trong tim, mãi mãi không thay đổi. Cho nên mục đích bị thay đổi, chuyển thành muốn cứu sống cô để khiến Tiểu Hy hạnh phúc khi có mẹ ở cạnh.”
“Và rồi tôi không thể thành công. Có lẽ do sự điên rồ trong lòng tôi mà làm liên lụy quá nhiều người, làm bao người đau đớn khổ sở, cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi là một kẻ điên, thật sự rất điên cuồng…”
Đồng Xuyến Yên lặng lẽ nghe hết tất thảy những lời tâm sự chôn giấu sâu dưới đáy lòng của đối phương. Hiếm khi người này chấp nhận bộc lộ suy nghĩ của mình như thế.
Nàng nhìn Vưu Thần, khóe mắt ậng nước, có lẽ vì cảm động, cũng có lẽ là đau lòng.
“Khi yêu ai cũng vô thức trở thành một người điên, điên cuồng trong tình yêu của họ. Cả Lý Dư Trạch, cả cậu, cả Mục Lỗi, thậm chí là Tiểu Hy, Thiệu Quân, Thiệu Lâm…Ai rồi cũng sẽ như thế, chỉ vì yêu. Cậu không cần tự trách mình nữa, mọi thứ cậu làm tôi đều hiểu thấu cả.”
Đồng Xuyến Yên đặt tay lên ngực trái, trong lồng ngực không có tiếng tim đập, yên tĩnh vô cùng.
Nhưng mà vẫn còn một dòng máu đang chảy.
“Cậu còn nhớ trước kia cậu từng cho tôi một dòng máu thuần chủng của Huyết tộc không? Tuy dòng máu ấy không đủ sức khiến tôi tỉnh dậy, nhưng nó luôn nằm ở đây, trong tim tôi, tựa như gắn kết chặt chẽ với sinh mệnh của cậu vậy. Tôi từng nghe Mục Lỗi nói qua khi một ma cà rồng thuần chủng cho đi giọt máu của mình, sinh mệnh của cả hai người đó đều sẽ gắn chặt với nhau.”
Đồng Xuyến Yên mỉm cười mãn nguyện: “Điều này thật tuyệt, phải không? Vì trước kia cậu đã cho tôi giọt máu ấy, cho nên bây giờ tôi sẽ trả lại cậu một giọt nước mắt.”
Vưu Thần lần đầu tiên ngây người: “Sao lại là nước mắt?”
Đồng Xuyến Yên giữ nguyên nụ cười điềm nhiên ấy: “Để cứu sống cậu. Tôi không thể hồi sinh, nhưng cậu thì còn có thể. Tôi sẽ giúp cậu, xem như tôi không còn nợ cậu nữa. Cảm ơn cậu, Vưu Thần.”
Cảm ơn cậu năm ấy đã không ghét bỏ một hồ ly như tôi…
Lời nói vừa dứt, một giọt nước mắt trong suốt khẽ rơi xuống, thấm vào lớp tuyết dày đặc trên mặt đất.
Vưu Thần sững sờ nhìn xuống giọt nước mắt không còn tồn tại, khung cảnh xung quanh bỗng chốc xoay chuyển không ngừng.
Giọng nói của Đồng Xuyến Yên xa dần, thay thế bằng một loạt hỗn âm vấn vít bên tai.
Vưu Thần lần nữa choàng tỉnh, chỉ khác là lúc này y đang nằm trên giường bệnh trắng toát. Vườn hoa không còn nữa, Đồng Xuyến Yên cũng không còn nữa.
Vưu Thần nặng nề đảo đôi ngươi, nhìn từng khuôn mặt đang kinh ngạc nhìn mình.
Vưu Hạ bước tới, lập tức kiểm tra độ nhạy của đồng tử. Thấy người kia có phản ứng, cậu thoáng mỉm cười, quay lại nói với tất cả mọi người trong phòng: “Anh ấy tỉnh rồi.”
Tuy nhiên, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng ngay sau đó.
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ trao nhau những ánh mắt vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm. Riêng Vưu Chiếu Hy thì không như thế.
Cậu từng bước đi đến bên giường bệnh, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vưu Thần, áp lên gò má của mình, thấp giọng gọi: “Vưu Thần, Vưu Thần, anh có nghe thấy em gọi không?”
Vưu Thần đảo mắt nhìn qua phía cậu, rất lâu sau cũng không trả lời.
Có điều, khóe mắt y mơ hồ có một giọt nước mắt.
Vưu Chiếu Hy tinh mắt nhìn thấy được, đáy lòng càng gợn sóng to hơn. Cậu cúi người, gọi thêm một lần nữa. Vưu Thần gắng sức hé môi, gần như muốn lấy toàn bộ tim gan bên trong ra ngoài, chỉ để thốt lên hai tiếng “Tiểu Hy”.
Vài tháng sau, sức khỏe của Vưu Thần dần dần hồi phục trở lại. Tuy vết thương đã lành, cũng không để lại sẹo lớn, nhưng đôi lúc vẫn sẽ vô thức nhói lên. Mỗi lần như thế, Vưu Chiếu Hy đều cau mày nhăn nhó, bảo rằng do y hút thuốc quá nhiều nên mới bị đó thôi.
Vưu Thần chỉ im lặng nhìn cậu, không phản biện một lời. Sau đó, mọi người đều tình cờ phát hiện, y đã ngầm đổi bao thuốc lá từ hai mươi điếu xuống còn mười điếu. Và đương nhiên, trong một tháng, y chỉ cố gắng hút mỗi mười điếu mà thôi.
Vì chuyện này mà Vưu Kiện từng trêu y rằng, anh vậy mà sợ vợ?
Vưu Thần khoát tay, trầm ngâm mỉm cười, đáy mắt lộ ra một tia cưng chiều dung túng cho người nào đó.
Khi sức khỏe đã hoàn toàn ổn định, Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy đi đến một nơi. Đó là một ngọn đồi vắng vẻ thanh tịnh. Trên đỉnh đồi có một cây anh đào, hoa nở rực rỡ một vùng.
Vài cánh hoa lả lơi rơi xuống quanh một phần mộ.
Cả hai người chậm rãi đi đến trước bia mộ của một người. Vưu Thần mang theo một bó đỗ quyên đặt xuống đất.
Vưu Chiếu Hy đứng lặng người một hồi mới lên tiếng nói: “Mẹ, cuối cùng thì mẹ cũng đã có một nơi an nghỉ thật tốt rồi. Không còn ngột ngạt, cũng không còn đau đớn nữa… Mặc dù con rất muốn được mẹ ôm vào lòng, dỗ dành như những đứa trẻ khác, nhưng con hiểu được sự tổn thương mà mẹ đã phải chịu đựng nhiều năm qua. Mẹ nhìn xem, Vưu Thần đã hồi phục rồi, con cũng không còn vấn đề gì nữa. Cho nên…mẹ hãy yên lòng an nghỉ nhé…”
Vưu Thần đứng bên cạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cậu, lồng chặt vào nhau. Y ngước mắt nhìn từng cánh anh đào cuốn theo gió, lát sau mới cúi đầu, nói khẽ: “Không được khóc đâu.”
Vưu Chiếu Hy sắp sửa bật khóc thì bị người kia buông lời ngăn chặn, đành phải nuốt nước mắt vào trong. Hai người đứng thêm một lúc nữa mới quay người rời đi.
“Sao anh lại mua hoa đỗ quyên?”
“Chỉ là thấy thuận mắt nên mua.”
“Đừng qua mắt em. Em biết ý nghĩa của nó.”
“Vậy à?”
“Đương nhiên!”
“Vậy tôi sẽ tặng em một bó thủy tiên.”
“Thủy tiên…hm…”
“Chắc là không biết rồi.”
“Hm, đợi em về sẽ tra ra thôi.”
Cuộc trò chuyện cứ thế nhỏ dần, trả lại không gian yên tĩnh nơi ngọn đồi.
Những cánh hoa rơi xuống tấm bia đá. Một luồng gió thổi đến, làm cho tất cả đều bay tán loạn, vô tình để lộ bốn hàng chữ khắc trên đó.
Đường đến Nại Hà, Bỉ Ngạn đỏ
Nhớ về một kiếp, yêu, hận, tình, thù
Vọng Hương đài nhìn về chốn cũ
Một bát Vong Tình, thành hư vô…
Hết.
Bình luận truyện