Chương 111: Hàng Phục Lang Vương (1)
Kim sắc Lang Vương tránh không kịp, thân thể khổng lồ bị chém một đao,
thân thể lui về phía sau mấy bước, lộ ra vết đao chảy máu đầm đài thấy
cả xương.
Lăng Tiếu đơn đao chỉ vào kim sắc Lang Vương lạnh lùng nói:
- Thần phục ta hoặc chết?
Đối mặt với nhân loại đột nhiên xuất hiện, thân là kim sắc Lang Vương
của Phong Lang, không có lộ ra vẻ khiếp đảm, ngược lại mở ra cái miệng
máu lớn như cái khay, lộ ra đôi răng nanh dữ tợn sắc bén, phi thẳng đến
Lăng Tiếu bổ tới.
Sau khi Kim sắc Lang Vương đại chiến tám con nhị giai Phong Lang, thân
thể là thời điểm suy yếu nhất, tốc độ rõ ràng so với mới vừa rồi muốn
giảm xuống rất nhiều.
Lăng Tiếu cười nói:
- Xem ra không để cho ngươi chút giáo huấn, ngươi là không biết nên lựa chọn như thế nào rồi.
Lăng Tiếu từ khi nhìn ra con Kim sắc Lang Vương này chính là Tam nhãn
Phong Lang biến dị, tương lai có thể trưởng thành đến Lang Vương đẳng
cấp cao đáng sợ, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một cái đại trợ lực,
nội tâm của hắn từ trước đến giờ chưa từng có khát vọng đánh bại con kim sắc Lang Vương này để làm tọa kỵ như bây giờ.
Hôm nay con kim sắc Phong Lang này hẳn chỉ có thực lực mới vào nhị giai
cao cấp, còn chưa đạt tới thời điểm tam giai linh trí sơ khai, nhưng mà
Lăng Tiếu tin tưởng nó đã có được linh tính, chỉ cần thể hiện ra thực
lực càng cường đại hơn đánh ngã nó, tuyệt đối có thể thu phục được,
giống như mấy ngày trước gặp hai con trung giai Hắc Hùng kia, chỉ cần
xuất ra đày đủ chân thành cũng có thể đạt được tín nhiệm của bọn chúng.
Lăng Tiếu tự biết cứng đối cứng tuyệt đối không có khí lực lớn như con
Lang Vương này, cho nên chỉ có ở trên tốc độ mà mưu lợi rồi. Hôm nay con Lang Vương này nếu không bị thương, có cho Lăng Tiếu một trăm lá gan
cũng không dám vuốt râu nó, bởi vì bất kể là trên tốc độ hay lực lượng,
Lăng Tiếu cùng Lang Vương này chênh lệch quá xa, mà hôm nay Lăng Tiếu
chính là biết lúc này thân thể của Lang Vương là suy yếu nhất, giờ phút
này không hạ nó, ngày sau chỉ sợ là không có cơ hội.
Lăng Tiếu triển khai thân hình, né qua Lang Vương nhào tới, trở tay dùng chuôi đao hướng thân sói chém tới.
Ngao ô!
Lang Vương lần nữa bị công kích, chịu không nổi hống khiếu một tiếng.
Nó chỉ cảm thấy uy nghiêm Lang Vương của mình bị nhận lấy ô nhục, nhân loại đáng chết này lại dám bỏ đá xuống giếng.
Lang Vương điều chỉnh thân thể, mở ra miệng máu, một đạo kim sắc quang mang giống như sấm hướng Lăng Tiếu oanh tới.
- Ta dựa vào, còn uy mãnh như vậy.
Lăng Tiếu quái khiếu một tiếng, lăng không nhảy lên tránh khỏi oanh tạc, Ngân Quỷ huyết đao trong tay hướng vết thương trên người Lang Vương
không ngừng chém tới.
Kim sắc Phong Lang vừa mới trở thành Lang Vương thật là xui xẻo a!
Mới vừa vặn thuận lợi đoạt được vương vị, hiện giờ lại bị một cái nhân
loại đáng chết thực lực thường thường chém lung tung, không khỏi khơi
dậy hung tính nguyên thủy nhất của nó.
Nó chống đỡ được một cái oanh đả, sau đó dùng lang đầu trực tiếp đụng vào bộ ngực Lăng Tiếu.
Nhất thời Lăng Tiếu tựa như đạn pháo bắn bay ra ngoài, trục tiếp đụng phải thân cây lớn mới dừng lại.
Lang Vương càng thông tuệ hơn người, thừa cơ lần nữa đánh tới, lợi trảo kiên quyết đánh thẳng vòa trên mặt của Lăng Tiếu.
- Mẹ kiếp, ngươi đây là ép ta đả thương ngươi.
Lăng Tiếu vừa mới bò dậy, liền thấy lợi trảo nghênh mặt mà đến, không thể không nghiêm túc, trực tiếp dùng đao phong bổ tới.
Phốc!
Lang trảo bị Lăng Tiếu chém trúng, Lăng Tiếu lại bị chấn lui mấy bước,
mà Lang Vương kia đau đớn thu lang trảo về, càng không ngừng dùng đầu
lưỡi liếm chân trước bị thương.
Lăng Tiếu thấy tình huống này thầm nghĩ:
- Xem ra phải cho nó đổ máu nhiều một chút mới bằng lòng nghe lời.
Quyết định chủ ý, hắn cất đảo lại, rút ra Lam Tinh kiếm.
Thân thể nghiêng về phía trước mau lẹ, kiếm quang đại thịnh.
- Kiếm Lưu Ngân!
Vô số kiếm ảnh hướng Lang Vương tập quyển mà đi.
Lang Vương muốn lần nữa há miệng xuất ra công kích thuộc tính, đáng tiếc mới vừa rồi mở ra con mắt thứ ba đã hao tổn tất cả năng lượng của nó,
lúc vừa rồi miễn cưỡng sử dụng một lần, hiện tại lại không thể tiếp tục
xuất ra thuộc tính công kích, chỉ đành phải xoay người chạy trốn.
- Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy!
Lăng Tiếu nhìn thấu ý đồ của Lang Vương, tốc độ lại đề thăng một phần.
Kiếm quang vẫn là đánh đến sau lang vĩ, một đoạn lang vĩ trực tiếp bị cắt đứt.
Ô ô ô!
Lang Vương bi thương kêu lên.
Đúng lúc này, trong lang động lại chạy ra ba con Phong Lang, đi thẳng
tới trước mặt Lang Vương, càng không ngừng hướng tới chỗ Lang Vương bị
thương.
Nhìn một cái liền biết tam con Phong Lang này đoán chừng là lang phi của Lang Vương rồi.
Ba con Phong Lang này dài chừng hơn hai mét, thực lực hẳn chỉ là nhất
giai cao cấp, Lăng Tiếu cũng không phải là rất sợ, nhưng mà hắn biết lại không tốc chiến tốc thắng, để cho Lang Vương này gọi về nhiều lang quần hơn thì phiền toái.
Không đợi ba con Phong Lang kia công kích tới, Lăng Tiếu chính là đoạt tấn công rồi.
Lần anyf Lăng Tiếu xuất thủ không lưu lại đường sống nào, trực tiếp hạ sát thủ.
Ba con Phong Lang kia nhận thấy được nguy hiểm, vô cùng nhanh chóng tránh ra.
Phong Lang trời sinh liền có Phong thuộc tính, tốc độ tự nhiên so với linh thú bình thường thì nhanh hơn nhiều lắm.
Lăng Tiếu không chiếm dược tiện nghi, không dám khinh thường, lần nữa
rút ra Ngân Quỷ huyết đao, đao kiếm hợp bíc, đánh ra một chiêu mạnh nhất mà trước mình chính mình có thể sử dụng hướng Lang Vương đánh tới:
- Đao Vô Ảnh, Kiếm Lưu Ngân!
Lang Vương vẫn đang liếm nỏa đoạn lang vĩ bị chặt đứt của nó, đối với
loài sói mà nói đây là tượng trưng đắc ý nhất, tự ngạo nhất của nó, hôm
nay bị chặt đứt, nó có thể không bi thương sao?
Lang Vương không kịp phản ứng, ăn trọn một chiêu của Lăng Tiếu, cả người bị oanh bay, kim mao trên người nhiều chỗ bị cắt đứt, vết thương lại
nhiều thêm mấy chục chỗ, ngã trên mặt đất không còn khí lực bò dậy.
Lăng Tiếu cũng không quá tốt, hắn mặc dù đánh trúng Lang Vương, đáng
tiếc phía sau lại bị ba con Phong Lang trảo mấy cái, trên người mấy đạo
vết thương hiện lên, máu tươi điên cuồng chảy ra không ngừng.
- Tê!
Lăng Tiếu khuôn mặt vặn vẹo, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, nếu
không phải hắn tu luyện Kim Cương Ngũ Biến quyết đặc biệt có thể chịu
đau mà nói, chỉ sợ hiện tại cũng muốn ngã xuống rồi.
Ba con Phong Lang thấy Lang Vương đang không ngừng thấp giọng kêu, đối
với Lăng Tiếu lại càng hận cực kỳ, làn nữa đồng thời hướng Lăng Tiếu
đánh tới, tự mình mở ra miệng máu dường như muốn ăn tươi hắn.
- Bản thiếu gia đưa các ngươi cùng lên đường.
Lăng Tiếu chịu đựng đau đớn, đao kiếm lần nữa xuất ra.
Một ngân một lam, lưỡng sắc quang mang thẳng cắt vào trong miệng của ba con Phong Lang.
Phốc phốc phốc!
Ba con Phong Lang đều bị Lăng Tiếu một đao một kiếm chém đầu mà chết.
Lăng Tiếu cũng không nhìn ba con Phong Lang đã chết một cái, vội vàng
nuốt hai khỏa đan dược, sau đó sải bước hướng Lang Vương đi tới.
Bình luận truyện