Chương 163: Đại Thu Hoạch
Lăng Tiếu ở trong bí cảnh không kiếm được thứ gì, nhưng mà ở bên ngoài
lại thu được tiên thiên âm phong sát khí, trong thời gian ngắn đột phá
lên Huyền Sĩ trung giai, thật sự làm cho tâm tình của hắn thoải mái.
Hơn nữa trước mặt còn có một đống Âm Phong Thảo, Âm Phong Thú đã chết, những Âm Phong Thảo này vô chủ, có thể bỏ qu sao?
- Nhưng mà nơi này tối thiểu có cả ngàn gốc Âm Phong Thảo, cho dù ta hái toàn bộ cũng không có hộp chứa, hao tổn tâm trí ah!
Lăng Tiếu gãi gãi đầu và buồn rầu.
Nhiều Âm Phong Thảo như vậy, nếu như không có hộp gấm cất chứa thì chỉ
sợ quay về linh khí mất hết, dược lực không còn, mà không hái thì trời
đánh.
Âm Phong Thảo có thể giúp võ giả phong thuộc tính chiết suất độ tinh
khiết, càng khiến cho võ giả có cơ hội ngưng luyện thành âm phong sát
khí, thế nhưng mà hôm nay Lăng Tiếu đã có được tiên thiên âm phong sát
khí, những Âm Phong Thảo với hắn có cũng được, không có chẳng sao, nhưng mà Âm Phong Thảo mang đi đấu giá lại bán được giá trên trời, đây chính
là đại phát! Huống chi độc ưng cũng có một ít phong thuộc tính, có thể
cho hắn hấp thu, nếu như năng lực lĩnh ngộ của hắn đủ mạnh, ngưng luyện
ra âm phong sát khí thì kiếm lớn rồi.
- Đáng chết, nếu có không gian giới trong truyền thuyết thì ta không phiền não như vậy rồi!
Lăng Tiếu thầm mắng một câu, tam tư của hắn chuyển động, chiếc nhẫn trong tay phát sáng.
Bỗng nhiên lúc này trong óc Lăng Tiếu hiện ra nhiều thứ.
Trong óc hiện ra trạng thái chân không chừng mười mét vuông, bên trong
có một quyển sách và một quyển trục bằng da thú cổ xưa, còn có mấy bình
nhỏ, trong góc còn có linh thảo và thú đan.
- Cái này...
Sắc mặt Lăng Tiếu hoảng hốt, ánh mắt củ hắn nhìn qua chiếc nhẫn, đồng tử co rụt lại, hắn rõ ràng nhìn thấy đồ vật giống như đúc trong đầu của
hắn.
Lăng Tiếu lợi dụng tinh thần ý thức muốn lấy quyển sách, ngay sau đó quyển sách hiện ra trong tay của hắn.
- Đây là không... Không... Không gian giới!
Lăng Tiếu nuốt nuốt nước miếng tự nói ra.
Ngay sau đó hắn cầm quyển sách ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Ha ha... Ha ha... Nhân phẩm của ta bạo phát rồi, đây tuyệt đối là
không gian giới củ cường giả Địa Hoàng giai, ta nói cường giả Địa Hoàng
giai vì sao cần đồ trang sức bình thường chứ, Âm Phong Thảo không cây
nào thoát được.
Lăng Tiếu có thể dùng ý niệm thu lấy thứ gì hắn muốn trong không gian giới.
- Quả nhiên thuận tiện, khó trách trong sách nói nó khoa trương như thế, hơn mười mét vuông có thể chứa nhiều thứ, về sau không cần mang đồ trên lưng rồi, Mộng Kỳ được truyền thừa, ta rỗi rãnh không ít,
Lăng Tiếu phi thường hài lòng nhìn qua không gian giới, sau đó hắn mang
thú đan Âm Phong Thú cất vào, sau đó hắn bắt đầu thu thập Âm Phong Thảo.
Lăng Tiếu tốn nửa giờ mới thu hạch xong ngàn gốc Âm Phong Thảo.
- Ha ha, lần này phát!
Lăng Tiếu thoả mãn cười một tiếng, đang chuẩn bị quay về động phủ.
Ầm ầm!
Nhất thời một tiếng nổ vang lên, trên mặt đất có đất đá bắn ra.
- Không tốt, Mộng Kỳ!
Lăng Tiếu thiếu chút nữa té ngã, lúc này nhớ tới trong động phủ lf Vân Mộng Kỳ, kinh hô một tiếng lao qua.
Nhưng mà Lăng Tiếu còn chưa tới gần, toàn bộ đất đá lớn đã phong bế cửa
động phủ, tình huống trong động phủ không rõ ràng, hiện trường càng lộn
xộn.
Lắc lư đình chỉ, tất cả khôi phục bình tĩnh
- Không, Mộng Kỳ còn ở bên trong, Mộng Kỳ, ngươi ngàn vạn không thể có việc gì!
Thần sắc Lăng Tiếu khẩn trương lên, tâm của hắn khó chịu, đao kiếm mang theo huyền lực chém đá.
Rầm rầm!
Những tảng đá bị đao kiếm của Lăng Tiếu chém bay tứ tung, đáng tiếc cái
quá nhiều đá rơi, thể tích vừa lớn lại cứng rắn, bằng thực lực Huyền Sĩ
trung giai của hắn muốn chém ra quá khó khăn.
Cho dù như vậy hắn vẫn liều mngj.
Đúng vào lúc này trong động truyền ra âm thanh đùng đùng.
Ầm ầm!
Tiếng động còn lớn hơn cả Lăng Tiếu nghe được, chỉ thấy đất đá ở cửa động bay ra ngoài.
Lăng Tiếu cũng bị khí thế cường đại làm lui vài chục bước.
Cửa động đả thông, một đạo hỏa quang bắn về phía Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vung đao kiếm nghênh đón, lại phát hiện là ấu kỳ lân.
Ấu kỳ lân trực tiếp chui vào trong ngực Lăng Tiếu, Lăng Tiếu ôm lấy nó, vuốt lông đỏ thẫm mềm mại của nó.
- Tiểu gia hỏa không sao chứ?
Ấu kỳ lân không có trả lời Lăng Tiếu, nó nhe răng với cửa động và ánh mắt đầy địch ý.
Lúc này Vân Mộng Kỳ từ trong động phủ đi ra.
Chỉ thấy toàn thân của nàng có hào quang óng ánh như nước, một cảm giác
áp bách cường đại từ trên người của nàng hiện ra, rất hiển nhiên thực
lực của nàng đã khôi phục, hơn nữa càng thêm tinh tiến. Gương mặt của
nàng hoàn mỹ thuần khiết, trong đôi mắt dịu dàng mang theo ý vị hàm súc, giống như đầm nước tĩnh mịch, thanh tịnh trong veo không mang tạp chất
nào, làm cho người ta càng không dám có tâm tư với nàng, da thịt tuyết
trắng như ngọc, thân thể càng thành thục hơn.
Giờ khắc này Lăng Tiếu bị phong thái của Vân Mộng Kỳ làm hấp dẫn không kiềm được.
- Súc sinh đáng chết, không ngờ dám phá hỏng truyền thừa của ta, ta giết ngươi!
Vân Mộng Kỳ nhìn qua ấu kỳ lân trong ngực Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương mang theo sát cơ đậm đặc.
Ấu kỳ lân trong ngực Lăng Tiếu nhìn qua Vân Mộng Kỳ gầm nhẹ, một chút
cũng không sợ Vân Mộng Kỳ. Ấu kỳ lân đại chiến với Âm Phong Thú cấp bốn
đại mà đi sợ một Linh Sư nhân loại sao.
- Hỏng bét!
Thần sắc Lăng Tiếu nhảy dựng lên, biết rõ ấu kỳ lân khẳng định gây rắc
rối làm gián đoạn truyền thừa, vậy đối với Vân Mộng Kỳ mà nói là tổn
thất không đo lường được, khó trách nàng tức giận như vậy.
- Ngươi ném nó ra, ta giết nó!
Đôi mắt dễ thương của Vân Mộng Kỳ nhìn qua Lăng Tiếu nói ra, trong giọng nói tràn ngập vẻ đạm mạc, giống như nên như vậy.
- Kỳ... Mộng Kỳ, nó là ta cứu trở về, muốn trách thì ngươi trách ta đi, ta nghĩ nó cũng không cố ý!
Lăng Tiếu trấn an Vân Mộng Kỳ.
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi không biết ta đang tiếp nhận truyền thừa sao,
ngươi có biết ta tổn thất bao nhiêu không, nếu như cho ta nhiều thời
gian một chút, ta nhất định còn có thể tiến thêm một bước.
Vân Mộng Kỳ nhìn qu Lăng Tiếu tức giận nói.
Lăng Tiếu làm sao không biết chuyện đột phá quá trọng yếu với võ giả
chứ, huống chi võ giả càng cao giai mỗi khi tiến thêm một bước rất gian
nan, có đôi khi vài năm, thậm chí vài chục năm mới có thể tiến giai đột
phá, mà hôm nay Vân Mộng Kỳ đạt được truyền thừa khiến người ta mơ ước,
thế nhưng mà cuối cùng lại bị ấu kỳ lân làm gián đoạn, cũng không thể
trách Vân Mộng Kỳ tức giận như vậy.
- Thế nhưng mà... Chuyện đã diễn ra, ta xem cũng bỏ đi, ngươi xem nó đáng yêu như vậy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm giết nó sao?
Lăng Tiếu giải vây cho ấu kỳ lân.
Vân Mộng Kỳ tức giận nhìn qua Lăng Tiếu, hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong động.
- Ai, tiểu gia hỏa ngươi xông đại họa, hạnh phúc của bản thiếu gia chỉ sợ hủy trong tay của ngươi rồi.
Lăng Tiếu vuốt ấu kỳ lân trong ngực.
Nhưng mà nói thật, hôm nay thực lực Vân Mộng Kỳ tăng lên rất nhiều,
nhưng mà hắn không cho rằng Vân Mộng Kỳ sẽ là đối thủ của tiểu gia hỏa
này, tiểu gia hỏa này tối thiểu có thực lực cấp ba cao cấp hoặc là cấp
bốn, có thể so với võ giả Vương giai của nhân lọai.
Bình luận truyện