Thần Khống Thiên Hạ

Chương 53: Vi Đại Nhi (2)​



- Ha hả, đệ đệ ngươi thật tốt!

Vi Đại Nhi che cái miệng nhỏ nhắn si ngốc cười nói, hai vú lay động để cho nam nhân bên cạnh thấy đến thẳng mắt, Lăng Tiếu ngồi ở đối diện nàng lại càng nuốt một ngụm nước miếng.

Lúc này, tiểu nhị đã mang tới Xà canh, thịt sói cùng hảo tửu thượng hạng đến cho Lăng Tiếu rồi.

Lăng Tiếu để cho tiểu nhị phân ra một nửa đem đến trên bàn cho Hổ Lục, Hổ Thất, để cho bọn họ cùng nhau ngồi xuống ăn.

Hổ Lục, Hổ Thất mới đầu nhất định không chịu cùng Lăng Tiếu ngồi ăn, Lăng Tiếu phải dùng giọng ra lệnh để cho bọn họ ngồi xuống cùng dùng.

- Hai vị đại ca thật là thái quá mức hủ lậu rồi!

Lăng Tiếu uống một ngụm rượu, hướng về phía Vi Đại Nhi lắc đầu than tiếc nói.

Mặc dù Hổ Lục, Hổ Thất là hộ vệ của Lăng gia, hưng mà Lăng Tiếu lại không đem bọn họ trở thành người hầu, tuy nói không đem bọn họ làm thành huynh đệ có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, nhưng cùng nhau ngồi xuống uống rượu một chút, ăn thịt một chút vẫn là có thể.

Liền ở một điểm này, Vi Đại Nhi không khỏi đối với Lăng Tiếu xem trọng một phần, trong lòng thầm nghĩ:

- Lăng gia thiên tài này dáng điệu tựa hồ không phải là rất lớn đi! Bất quá…

Nghĩ đến đây, một đạo tiếng hô tục tằng từ dưới lầu truyền đén:

- Vi Đại Nhi, ngươi cái thối phiếu tử mau cút xuống dưới cho lão tử, nếu không lão tử liền giết chết ngươi.

Tiếng hô này trong nháy mắt truyền khắp Vị Hương cư.

Vi Đại Nhi đang cùng Lăng Tiếu đối ẩm trong nháy mặt khuôn mặt đỏ bừng, bất quá nàng vẫn cố nén tức giận, nhẹ nhàng nói với Lăng Tiếu:

- Đệ đệ, có người nhục mạ tỷ tỷ của ngươi, ngươi nói tỷ tỷ nên làm cái gì bây giờ?

Không nhận thức Vi Đại Nhi còn tưởng nàng là nữ tử yếu ót một tay trói trói gà không chặt, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta đau lòng.

Lúc này Lăng Tiếu rốt cục ý thức được Vi Đại Nhi vì sao phải mời khách rồi, xem ra ý không ở trong lời a (có dụng ý khác)!

Bất quá Lăng Tiếu nhưng không thèm để ý bị lợi dụng một chút nào, ở trong nhận thức của hắn chỉ có hắn là nam nhân anh tuấn như vậy mới có tư cách bảo vệ nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhân cơ hội này cướp lầy trái tim của nàng cũng chưa hẳn là không thể.

Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, không đáp lại lời nói của Vi Đại Nhi:

- Sơn thôn dã nhân ở đâu đến, dám đối với tỷ tỷ ta lên tiếng bất kính, có can đảm đi lên đây, bản thiếu gia đem ngươi thiến đi, ném đi cho dã thú ăn.

Chỉ chốc lát sau, cầu thang truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng xao động, lục tục xuất hiện thân hình năm người.

Năm người đều là lộ ra một cỗ bản sắc thảo mãng, một cỗ sát lục chi khí nồng đậm từ da thịt bền chắc cường tráng phát ra, trên cánh tay từng vết thương dữ tợn khiến cho người ta thấy mà kinh hãi.

Người cầm đầu lag cao nhất cùng cường tráng nhất, trên đầu có khắc một cái đầu sói dữ tợn, đầu sói lộ ra từng chiếc răng âm thâm hung ác, cực kỳ dọa người. Hắn chính là Phó đoàn trưởng Hắc Lang của đại dong binh đoàn Thanh Lang đoàn ở Vẫn Thạch thành.

Hắc Lang, ba mươi ba tuổi, thực lực đồng dạng với Vi Đại Nhi là đê giai Huyền Sĩ, nhưng hắn đã bước vào đê giai Huyền Sĩ nhiều năm, lại trải qua nhiều năm ở Hoang Tùng sơn mạch săn giết linh thú, một thân tu vi sớm đã đến đê giai Huyền Sĩ đỉnh phong, nếu không phải là lực lĩnh ngộ của hắn hơi thấp một chút, sợ đã sớm trở thành trung giai Huyền Sĩ rồi.

Mới vừa rồi ở dưới lầu hét lớn chính là bản thân Hắc Lang.

Hắc Lang nhìn lướt qua Lăng Tiếu liền nhìn được ra hắ chỉ là đê giai Huyền Giả tu vi, sau đó không nhìn tới Lăng Tiếu nữa, chuyển qua nhìn chằm chằm vào Vi Đại Nhi, lạnh lùng nói:

- Vi Đại Nhi, thức thời mau đem vật đó giao ra đây, nếu không lão tử không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn Lãnh Xà đoàn các ngươi từ Vẫn Thạch thành biến mất.

- Khấu khí thật lớn, nếu là Thanh Lang ở chỗ này có lẽ ta còn e ngại mấy phần, nhưng Hắc Lang ngươi còn không có bổn sự kia.

Vi Đại Nhi nhìn Hắc Lang, đôi mắt đẹp hiện lên sát khí nồng đậm nói.

- Hừ, có hay không có bổn sự này hiện tại ta sẽ cho ngươi biết.

Hắc Lang hừ lạnh một tiếng, rút Lang Nha bổng ở sau lưng ra, từng cái gai sắt dữ tợn tràn đầy sát cơ.

- Uy, ngươi đây là cái đại thúc ghê tởm nào a, chẳng lẽ không nghe thấy lời nói của bổn thiếu gia sao? Lại dám khi dễ tỷ tỷ của ta, ngươi là muốn chết đi?

Lăng Tiếu một bên xé một khối thịt sói ném vào trong miệng, một bên dương dương tự đắc nói.

Cái trán của Hắc Lang hiện lên một đạo hắc tuyến, căm tức trừng mắt liếc Lăng Tiếu, ngay sau đó cất tiếng cười to nói:

- Ha ha, ta còn tưởng rằng 'Mỹ nhân xà' ngươi thích nam nhân có bộ dáng gì, nguyên lai là cái nhân tình nho yếu này, một cái Huyền Giả nho nhỏ cũng dám ở trước mặt lão tử càn rỡ, có tin hay không một ngón tay của lão tử có thể đem ngươi bóp chết.

Lời vừa nói ra, Hổ Lục, Hổ Thất ở bên cạnh muốn đứng lên động thủ, nhưng mà bọn hắn thấy được Lăng Tiếu lặng lẽ sử ra tiểu động tác với bọn hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể cố nén vọng động.

Hắc Lang cũng không nhìn thấy tiểu động tác của tl, chỉ là đem tất cả lực chú ý để trên người Vi Đại Nhi.

Vi Đại Nhi tự nhiên biết thực là của Lăng Tiếu thấp kém, nhưng mà nàng mượn chẳng qua là thân phận của Lăng Tiếu, còn có thực lực của hai gã hộ vệ ở phía sau lưng hắn.

- Đệ đệ, ngươi nhìn người này thật khiến cho người ta chán ghét a, khiến cho tỷ tỷ đều không có tâm tư uống rượu tâm sự với ngươi rồi.

Vi Đại Nhi giống như là bị ủy khuất lớn lao, chu lên đôi môi khêu gợi, làm nũng nói.

Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, sau đó đứng lên, run lên tay áo, uy phong lẫm lẫm căm tức Hắc Lang, một thanh lam sắc trường kiếm từ phía sau xuất ra, kiếm chỉ Hắc Lang, kiếm khi bắt đầu khởi động, rất có khí thế một người đã đủ giữ quan ải.

- Lập tức cút ra khỏi nơi này cho ta, nếu không mỗi người lưu lại một ngón tay.

Lăng Tiếu âm u nói.

Hắc Lang nghe lời này không khỏi càn rỡ cười to lần nứa nói:

- Ha ha, đây là chuyện cười mà lão tử nghe được buồn cười nhất, ngươi có biết ta là ai không, lão tử là Phó đoàn trưởng Hắc Lang của Thanh Lang đoàn, nghe nói qua chưa, nếu không lập tức biến đi, lão tử lập tức lấy mạng của ngươi.

Trừ Hắc Lang là đê giai Huyền Sĩ ra, phía sau hắn còn có hai gã cao giai Huyền Giả cùng hai gã trung giai Huyền Giả, mà Lăng Tiếu chỉ có thực lực đê giai Huyền Giả, lại dám đối với bọn hắn nói như vyaaj, ở trong mắt người khác quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Vi Đại Nhi cũng không khỏi khinh bỉ Lăng Tiếu một phen, bất quá nàng cũng không gấp, dù sao hai gã hộ vệ kia sớm muộn sẽ xuất thủ, đến lúc đó nàng thoát thân tuyệt đối vô cùng dễ dàng.

- Ngươi đại khái có thể thử một chút có thể hay không lấy được mạng của ta.

Lăng Tiếu cười lạnh nói. Có thể ở trước mặt nữ nhân khoe khoang, đó là một chuyện vô cùng uy phong cùng tự hào, hắn tự nhiên không thể bỏ qua được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện