Chương 9: 9: Thí Sinh Mã Số 09
Hơn một tuần sau, vào thứ Tư, Tạ Tụng Vân cuối cùng cũng trở lại trường học.
Các diễn đàn lớn của trường cũng đang tranh luận gay gắt.
Nhưng những thứ này cùng Giang Kính Thu đều không có quan hệ gì, bởi vì hiện tại cậu đang trả lời vấn đề xảo quyệt của giáo viên Sinh lý.
Có lẽ các môn học khác của Giang Kính Thu đều rất không tệ, Sinh lý lại chỉ thi hạng B, cũng có vẻ không coi trọng tiết Sinh Lý, làm cho giáo viên Sinh Lý rất tức giận.
Giang Kính Thu bị làm khó dễ, cậu không trả lời được.
"..."
"Đừng nghĩ rằng sinh lý không bao gồm trong kỳ thi tuyển sinh đại học,thì sẽ không học tập chăm chỉ.
Bài kiểm tra trình độ học vấn của em không quan trọng? "Giáo viên Sinh lý hiển nhiên rất là tức giận.
Bài kiểm tra trình độ học vấn ngoài các môn thi đại học, còn có thêm bài kiểm tra sinh lý, làm kết quả tốt nghiệp trung học phổ thông.
......!
Sau giờ học.
Phương Hạ an ủi: "Đây là trần trụi gây khó dễ.
Nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo cậu quá nổi bật, có thể vượt mặt Alpha trong lớp tiến vào top 5, đầu óc cậu như vậy sao mà lớn được vậy nhỉ? "
Giang Kính Thu mặt không chút thay đổi nhìn Phương Hạ: "Cảm ơn, có được chút an ủi.
"
"Hey, đi đến phòng thay đồ, hôm nay cùng một lớp học chơi bóng rổ trong nhà.", lớp phó thể dục Cao Nguyên đứng trên bục giảng hét lên.
Vừa nghe lời này, các nữ Beta và Omega vừa rồi còn ghét bỏ trời quá nóng đều tăng tốc.
Giang Kính Thu: "Chỉ có bốn mươi phút đánh như thế nào?"
Phương Hạ: "Kệ đi, giải trí mà thôi, tùy tiện đánh thôi.
Dù sao cũng không liên quan đến Beta chúng ta, trong lớp vừa vặn còn lại năm Alpha, khẳng định bọn họ lên.
"
Trong lớp có một Alpha đúng lúc xin nghỉ trong thời kỳ mẫn cảm.
Giang Kính Thu và Phương Hạ kết bạn đến phòng thay đồ.
Thay quần áo xong, Giang Kính Thu liền đi ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi cửa, liền đối mặt với Tạ Tụng Vân đi đến.
Nghĩ đến chuyện ngày đó, Giang Kính Thu có chút xấu hổ.
Ở một mức độ nào đó, Giang Kính Thu cũng rất thông cảm với Alpha và Omega của thế giới.
Giang Kính Thu gật gật đầu với Tạ Tụng Vân, xem như chào hỏi, xoay người rời đi.
Tạ Tụng Vân dừng một hồi mới đi theo.
- ---
Diễn đàn trường ————:
[Tiết tiếp theo, lớp 1 và lớp 5 chơi bóng rổ!]
[Không phải đâu, nam thần của tôi mới từ bệnh viện trở về đã để cho anh ấy chơi bóng rổ, mệt anh ấy, tôi sẽ đau lòng." ]
[Lầu trên cậu không muốn nhìn ư.
]
[Muốn.]
[Muốn xem cũng vô dụng, chỉ có học giáo dục thể chất mới có thể xem được.
]
[Cảm ơn trời, hôm nay chúng tôi chạy ngoài trời, họ chơi trong nhà.
]
[Thật thảm, chậc chậc.
]
[Lớp 5? Đó có phải là lớp học mà Giang gì đó đang ở phải không?]
[Sao, cậu còn muốn tìm cậu ấy gây rắc rối?]
[Nhắc nhở một chút, mấy ngày trước, Tạ Tụng Vân đã thanh minh, còn đưa ra tin tức nói không cho phép lấy danh nghĩa của cậu ta làm một số việc.
Đừng gây rắc rối! ]
[Vài ngày trước? Khi đó Tạ Tụng Vân còn đang trong thời kỳ mẫn cảm mà.
Tại sao tôi không nghe tin tức? ]
[Cậu không tin, cậu đi thử đi! ]
[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! ]
[......!]
————
"?——"
Tiếng còi vang lên, không khí trên sân trong nháy mắt nóng lên.
Giang Kính Thu và Phương Hạ ngồi ở một bên, tuy rằng xác suất lớn không cần thiết, nhưng nam Beta trong lớp vẫn tới làm người thay thế.
Băng ghế dự bị bên kia của lớp 1 tốt hơn nhiều, đều là Alpha, Giang Kính Thu còn nhìn thấy hai nữ Alpha.
Alpha nữ cũng thưa thớt như nam Omega, trong lớp một chỉ có hai alpha nữ, hoặc giống như lớp năm cái gì cũng không có, chỉ có một lớp có hai người.
"AAAAAAAA——" Tạ Tụng Vân ghi một bàn thắng đầu tiên, nữ Beta và Omega bên cạnh thét chói tai, cũng không biết các cô bình thường yếu đuối, lấy đâu ra khí lực gọi ra khí thế như vậy, tựa như có thể phá vỡ nóc nhà.
Khi khán giả la hét, sân đấu bắt đầu nóng lên.
Kết thúc hiwjwp 1, lớp năm đã bị dẫn trước.
Sau giờ nghỉ, hiệp 2 bắt đầu rất nhanh.
Toàn bộ sân bóng rổ một lần nữa đầy la hét và cổ vũ.
"Tạ Tụng Vân, cố lên!!! "Đây là giọng nói của một nữ sinh lớp 5, đinh tai nhức óc, ngay phía sau Phương Hạ.
Phương Hạ quay đầu nói: "Sao cậu hét to vậy.
"
Cô gái: "Cậu quản được chắc?" "
Giang Kính Thu cũng bị hai người bọn họ hấp dẫn chú ý.
Phương Hạ còn muốn nói nữa, đột nhiên một tiếng huýt sáo, toàn trường yên tĩnh lại.
Hai người nhìn về phía sân.
Cao Nhiên đang ôm chân ngồi trên mặt đất, chung quanh vây quanh một vòng người.
Giang Kính Thu nghe người bên cạnh nói là Cao Nhiên đi chặn bóng thì bị trẹo chân.
Y tế nhà trường đến, gánh Cao Nhiên đi tới ghế dự bị bên này trước.
"Tôi bị trật chân nên không thể đánh.
"Cao Nhiên là đội trưởng, cậu ta dùng tầm mắt quét một vòng, cuối cùng đặt trên người Giang Kính Thu, "Cậu đi lên.
"
"Tôi? "Giang Kính Thu có chút kinh ngạc.
"Nhanh lên." Cao Nhiên nói xong liền bị gánh đi.
Giang Kính Thu cũng không ở kéo cơ, làm nóng người, lên sân khấu.
Trận đấu bắt đầu lại, lúc này lớp 5 đã tụt lại phía sau hai điểm.
Bởi vì không rõ thực lực của Giang Kính Thu, bốn đội viên khác trong lớp năm liền tự mình cướp bóng, bọn họ phối hợp ăn ý, trong lúc nhất thời cũng đánh kịch liệt.
Giang Kính Thu biết rõ suy nghĩ của bọn họ, cũng không cưỡng cầu, tận lực phối hợp.
Cho đến khi trận đấu chỉ còn năm giây nữa là kết thúc, tỷ số đã được san bằng.
Mà lúc này Tạ Tụng Vân đã lấy được bóng, hắn đứng ở trong đường ba điểm, đầu gối chìm xuống, trọng tâm hạ thấp, ném ba điểm.
.
Truyện Phương Tây
Giang Kính Thu nhảy dựng lên.
"?——"
Thi đấu kết thúc.
Bởi vì thời gian không đủ, lại là giải trí, cũng không có thi đấu thêm giờ.
......
Tiết tự học buổi tối.
"Má ơi, Giang Kính Thu, cậu đẹp trai ngây người luôn" Phương Hạ đến bây giờ còn không có từ ngữ nào để miêu tả cảnh tượng đó.
"Ừ ừ ừ." Giang Kính Thu đang ở làm bài.
Phương Hạ còn muốn nói nữa, Giang Kính Thu đánh gãy cậu, "Bài tập ngữ văn mai phải giao rồi"
Phương Hạ: "Cậu cho tôi tham khảo không phải tốt rồi sao?."
Giang Kính Thu: "Có viết văn."
"Ôi, không nói sớm." Phương Hạ vội vàng ngồi lên tác nghiệp.
Giang Kính Thu cũng rốt cuộc thanh tĩnh.
Tan học, về đến nhà, Giang Kính Thu rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi, di động đột nhiên hiện lên thông báo kết bạn.
"Vân?" Giang Kính Thu đồng ý bạn tốt xin.
Giang Kính Thu: [ Tạ Tụng Vân? ]
Tạ Tụng Vân: [ Ừ.
]
Giang Kính Thu: [ Có chuyện gì sao? ]
Tạ Tụng Vân: [ Tôi muốn cậu giúp tôi một việc được không? ]
Tạ Tụng Vân: [Thứ bảy có thể gặp mặt không? ]
Gặp được mặt khác của Tạ Tụng Vân,cậu đối với Tạ Tụng Vân không tự giác có điểm trìu mến.
Giang Kính Thu: [ Có thể.
]
Tạ Tụng Vân: [ Mèo con cảm ơn.jpg ]
Hàn Dật Trúc: "Tin tưởng tôi, cho dù là muốn cậu ta hỗ trợ, nhưng bản chất vẫn là theo đuổi người, nói ngọt chút, đáng yêu chút, người kia khẳng định sẽ thích.
Đến lúc đó không phải cái gì đều đồng ý với cậu à.
Đợi lát nữa tôi cho cậu mấy bộ nhãn dán, cậu phải học được, không cần giống như mấy ông già cổ hủ."
Nghĩ đến lời Hàn Dật Trúc nói, Tạ Tụng Vân lâm vào trầm tư, hy vọng hữu dụng.
Tạ Tụng Vân buông di động, nhìn áo trên đầu giường, là ngày đó Giang Kính Thu cởi ra, mặt trên đã không có tin tức tố.
Bên này Giang Kính Thu mở ra tủ quần áo, đem quần áo ngày đó lúc mặc đi giặt sạch, trong lòng nghĩ vừa lúc thứ bảy còn trả Tạ Tụng Vân.
Bình luận truyện