Chương 118: Trung phẩm nguyên khí: Cuồng Phong Mâu
Trương Hiểu Vũ xuất hiện cũng làm cho đại chiến hai bên dừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục chiến đấu cùng một chỗ, trong chốc lát, khí kình trong không gian tuôn ra, hỗn loạn vô cùng.
Chiến đấu cùng Dạ Trường Phong là thanh niên thanh sam anh tuấn, tốc độ so với Dạ Trường Phong còn nhanh hơn, nhất là công pháp của hắn không giống người thường, từ phía sau lưng kéo dài ra một đôi cánh năng lượng cực lớn màu xanh, giống như hai cây đại đao, giữa tia chớp huy vũ, màu đen dày đặc bị xé rách phá thành mảnh nhỏ.
"Dạ Trường Phong, Hắc Thiên Tông Hắc Dạ Chi Tử cũng không gì hơn cái này." Thanh sam thanh niên vẻ mặt trào phúng.
Dạ Trường Phong trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào, ngón trỏ và ngón cái không biết lúc nào đã cài lên một thanh tiểu kiếm màu đen, ngắn nhỏ lại sắc bén dị thường kiếm quang phun ra nuốt vào bất định, tựa như tùy thời muốn bay ra ngoài.
Thanh sam thanh niên nhìn thấy tiểu kiếm trên tay Dạ Trường Phong, sắc mặt ngưng trọng lên, chợt vừa cười nói: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có nguyên khí sao?" Nói xong từ bên trong nguyên giới lấy ra một cây bạch kim đại kiếm, xa xa chỉ vào Dạ Trường Phong.
"Phong Vô Cực, ngươi không phải đối thủ của ta." Cường đại tin tưởng, bễ nghễ khí thế, Dạ Trường Phong nhàn nhạt nói.
Phong Vô Cực hừ hừ cười lạnh, cầm theo bạch kim đại kiếm chém về phía Dạ Trường Phong.
Đối thủ Tiêu Linh là một nữ tử người trẻ tuổi, có thể nhìn ra được, công kích của đối phương phi thường quỷ dị, hơn nữa không phải quỷ dị bình thường, có thể trực tiếp dùng đồng tử tiến hành công kích, thành từng mảnh hỏa cầu ở quanh thân Tiêu Linh trống rỗng hình thành, đan vào thành mạng nhện giống như khu vực tử vong.
"Mộ Dung Gia đồng kỹ quả nhiên vô cùng quỷ dị, có thể ngưng mắt nhìn tạo ra công kích." Một quyền đánh rơi mảng lớn hỏa cầu, Tiêu Linh thân hình chớp động, thẳng đi lên.
Nữ tử tuổi trẻ rõ ràng là nét mặt tươi cười như hoa, một đôi đồng tử hết lần này tới lần khác làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi thâm bất khả trắc, màu đỏ vặn vẹo từ chỗ sâu trong đồng tử tiêu tan, nàng cười nói: "Tiêu Linh, không biết Hoàng Cực Phách Thế Quyền của ngươi đã luyện tới trình độ nào, có áo nghĩa của chính mình hay không, nếu không chính là không thắng được ta."
Đánh bạo hỏa cầu, thân thể Tiêu Linh chợt dừng lại, cũng cười nói: "Mộ Dung Tuyết, nếu như ta đoán không sai, trong mười mét phía trước đã bị đồng tử của ngươi tập trung, chỉ cần ta đi vào, lập tức sẽ kích nổ toàn bộ hỏa cầu."
Mộ Dung Tuyết có chút kinh ngạc: "Xem ra ngươi cũng không phải ngu xuẩn như vậy, nhưng mà ngươi cho rằng chỉ có vậy thôi sao?"
Rầm rầm rầm!
Một khỏa hỏa cầu có lẽ không đáng sợ, nhưng mà trước mắt hơn mười trên trăm khỏa hỏa cầu đồng loạt nổ tung, khí kình đè ép cùng một chỗ lực phá hoại khủng bố tột đỉnh, vốn là chỉ là màu đỏ lập tức chất chồng thành màu đỏ sậm thâm trầm.
"Hiện tại cho ngươi chứng kiến áo nghĩa của ta, Hoàng Cực Phách Thế Quyền áo nghĩa: Kim Sắc Thì Đại!"
Từ nữ tử tuyệt mỹ biến thành nữ hoàng cao cao tại thượng, Tiêu Linh tiến lên một bước, hướng về không gian màu đỏ sậm đánh ra một quyền mạnh nhất của mình.
Màu vàng quyền kình như điên long, như thông thiên chi kiều, lại như ánh mặt trời sáng chói, làm cho người ta mơ màng vô hạn, hy vọng vô hạn.
Lý Dục và Kim Liệt chiến đấu vô cùng kịch liệt, chiêu thức đều là trực tiếp, không có chút mưu lợi nào, Mạc Tà Nhận và búa lớn của đối phương oanh kích cùng một chỗ, tuôn ra hoa lửa sáng chói.
"Oanh Dương Phủ!" Kim Liệt thân hình khôi ngô dị thường, cao cao đứng giữa không trung giống như ma thần khí thế kinh người, một búa hung hăng đánh tới Lý Dục.
Lý Dục không lùi không tiến, Mạc Tà Nhận giơ nghiêng, nghênh đón đối phương huy vũ ra một lưỡi dao màu vàng kim.
Những người khác đều tự tìm đến đối thủ của mình, kích liệt chiến đấu.
. . .
"Thiên tài bị bóp chết cũng cũng không phải là thiên tài, để cho ta hủy diệt ngươi cái thiên tài không may này! Khôi Hỏa Trảm." Vũ khí của trung niên gầy gò là một cây đại đao đầu hổ, ngọn lửa màu đỏ thẫm không ngừng phun ra.
Trương Hiểu Vũ hai tay dò xét trước, chuẩn xác cầm sóng trảm kích đối phương công tới, kình đạo mãnh liệt làm cho hắn bay lui ra ngoài mấy chục thước.
Không hổ là nguyên giáp, cả sóng trảm kích mạnh như vậy cũng có thể đón đỡ mà không hề tổn thương, nếu như dùng tới Hắc Ma Thủ, cường độ hai tay Trương Hiểu Vũ chính thức tăng lên vài cấp độ, không thể phá vỡ.
Vù, thân ảnh không biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh Trương Hiểu Vũ, một cước hung hăng đem Trương Hiểu Vũ đạp bắn ra, trung niên gầy gò lúc này hai tay giơ đầu hổ đại đao lên cao cao, một mảng hỏa hồng đao cương cực lớn ở phía trên liên tiếp, hướng về đầu Trương Hiểu Vũ bổ tới.
Là đao cương, nhưng mà so với Ô Lương Vũ kém không biết bao nhiêu, cho ta xem đến tột cùng mạnh như thế nào, Trương Hiểu Vũ hai đấm mạnh mẽ đánh lên, như thiên vương nắm tháp oanh kích đao cương.
Chi chi chi! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đao cương và quyền phong ma sát tuôn ra vô số hoa lửa, màu đỏ và màu xanh da trời trong suốt rung động lấy chỗ tiếp xúc làm trung tâm hướng về bốn phía đẩy ra, uy lực vô cùng.
Hây, một quyền đánh nát đao cương, Trương Hiểu Vũ giống như thiên thần đứng vững ở trước người trung niên gầy gò hơn mười mét, thản nhiên nói: "Ngươi cũng chỉ có chút trình độ ấy, hoàn toàn không đủ xem, hiện tại tới ta tấn công, Phách Không Quyền."
Vô thanh vô tức, hộ thể nguyên trên người lực trung niên gầy gò chia năm xẻ bảy, cũng nhanh chóng lan ra gần mặt ngoài. Trong lòng kinh hãi, trung niên gầy gò mạnh mẽ vận khởi nguyên lực toàn thân chống lại cỗ lực lượng Phách Không Quyền quỷ dị này, trong lúc nhất thời không khí quanh thân bay múa mọi nơi.
"Ma Lang Sát!"
Chiếm được thượng phong, Trương Hiểu Vũ bắt đầu sử dụng sát chiêu, quyền kình hóa thành cự lang, há miệng muốn nuốt trung niên gầy gò vào, hình tượng rít gào rống giận hung uy mênh mông cuồn cuộn.
"Cho rằng như vậy là có thể làm bị thương ta, chuyện cười, Hỏa Bạo Thiên Cương!" Lấy trung niên gầy gò làm trung tâm, một đoàn quang cầu nóng rực nhanh chóng tách ra, trong nháy mắt bắn tới cự lang.
Trương Hiểu Vũ thân hình run lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trên phía đỉnh đầu trung niên, hai tay nhẹ nhàng xoay tròn, một cột sáng lam sắc hình tròn từ trên trời giáng xuống, giống như lôi phạt. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện, ở đầu cột sáng hình tròn mơ hồ lưu chuyển lên một chữ màu xanh da trời 'Lôi' .
"Long Hình Trảm - Thăng Long." Trung niên gầy gò tìm được cơ hội thở dốc, thân hình xoay tròn, hỏa diễm đao quang lưu chuyển ở quanh thân ba thước, như một con rồng lửa phóng lên trời, nghênh đón thế công của Thiên Lôi Ấn.
Trên bầu trời, hai đạo màu sắc khác nhau trong suốt rung động mâu thuẫn, phủ lên hai người cũng như biến sắc.
Hai chân trùng trùng rơi trên mặt đất, trung niên gầy gò kêu lên một tiếng đau đớn, âm tàn nói: "Rất tốt, vốn không muốn bạo lộ bí mật cuối cùng, nhưng mà hiện tại không thể không lấy ra."
"Ha ha, có cái gì đều dùng ra hết đi, ta cũng còn chưa dùng toàn lực đâu.Trương Hiểu Vũ một điểm cũng không sợ đối phương, dù thực lực của hắn là Võ Vương cấp bốn, trên tay cầm cả nguyên khí.
"Ngươi rất nhanh sẽ chết, nhìn thế giới này lần cuối cùng đi! Ha ha!"
Là nguyên nhân gì làm cho hắn tự tin như vậy, Trương Hiểu Vũ vốn không quá để ý, nhưng mà hiện tại không thể không cẩn thận, ngàn vạn không thể lật thuyền trong mương.
"Khôi Hỏa Trảm!"
Chiêu này là một đao chiêu bình thường của trung niên gầy gò, nhưng mà lúc này đây thanh thế thật sự quá dọa người rồi, so với lúc trước mạnh hơn gấp năm lần, ngọn lửa đầy trời hội tụ thành một đạo màu đỏ dài mấy chục thước chảy ra, tất cả hướng về phía Trương Hiểu Vũ.
Làm sao có thể thế được, Trương Hiểu Vũ lập tức cảm thấy được bất thường, thân hình như điện thiểm, nhanh chóng lùi về phía sau.
Oanh, Trương Hiểu Vũ rút lui nhanh, tốc độ của lửa đó còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã đem hắn đánh bay ra ngoài xa hơn trăm thước, trùng trùng nện lên trên một tòa núi nhỏ.
Khảm ở trong nham thạch thật sâu, Trương Hiểu Vũ cháng đầu hoa mắt một hồi, thầm nghĩ: Nguyên khí bình thường tuyệt đối sẽ không tăng phúc nhiều uy lực như vậy, chẳng lẽ là trung phẩm nguyên khí.
Bình luận truyện