Chương 124: Lạc Thi Thi gặp nạn: Thần Ma Cửu Biến
Tia sáng tán đi, trên truyền tống đài xuất hiện sáu người, đúng là bọn Trương Hiểu Vũ.
Diệp Tiêu Đình nhìn thoáng qua nhân số, sự mỉm cười không khỏi nhạt đi một chút, xem ra tình huống cũng không quá tốt.
"Sư tổ, chúng ta gặp người của Đấu Chiến Quốc, bọn La Nguyên Phách đều..." Tiêu Linh mở miệng nói.
Diệp Tiêu Đình gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Thu hoạch thế nào." Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Tôn Hổ cười nói: "Diệp tiên sinh, lần này chúng ta thắng lợi trở về, tổng cộng là tám kiện nguyên khí." Dư ra đến hai kiện theo thứ tự là La Nguyên Phách và trường kiếm thủy thuộc tính của Trương Hiểu Vũ.
"Tốt, sau khi các ngươi tìm được nguyên khí cũng không thể lơ là tu vi xuống, ngoại vật thủy chung là ngoại vật, không thể đánh đồng với bản thân được." Diệp Tiêu Đình lộ ra thần sắc thoả mãn, sau đó lại nói vài lời.
Tất cả mọi người đều gật gật đầu, đệ nhất cao thủ Thiên La quốc Diệp Tiêu Đình, lời hắn nói ra đều là vàng ngọc, có thể làm cho bọn hắn bớt đi đường quanh co rất nhiều.
Chỉ sau chốc lát, truyền tống đài bên Đấu Chiến Quốc cũng phát sáng lên.
Nhạc Phong nghe được lời nói của bọn Phong Vô Cực, sắc mặt cổ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, ánh mắt sắc bén làm cho hắn nhịn không được rung động một cái.
Thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt Trương Hiểu Vũ hơi tái, đây này chẳng lẽ là thực lực Võ Tông, vừa rồi Nhạc Phong liếc về phía hắn giống y như có người lăng không đánh tới một quyền, nhịn không được muốn né tránh ra chỗ khác. Đương nhiên, Trương Hiểu Vũ cố gắng kiềm chế ảo giác, không có di chuyển, chỉ là tâm thần dường như đã bị thương, làm cho hắn cảm giác được sự mỏi mệt.
Diệp Tiêu Đình thấy sự khác thường của Trương Hiểu Vũ, hắn quay về phía Nhạc Phong tức giận nói: "Nhạc Phong, ngươi cũng thật không biết xấu hổ, lại ra tay với vãn bối, quả thực là vứt hết mặt mũi của Võ Tông chúng ta."
"Ha ha, ta nghe bọn hắn nói thực lực vị thiếu niên này có chút cổ quái, nhịn không được thử qua một chút, không phải là việc gì to tát!" Nhạc Phong bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Diệp Tiêu Đình hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu hỏi Trương Hiểu Vũ: "Ngươi không sao chứ!"
Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi."
"Sư tổ, hắn quá hèn hạ, lại dùng hồn lực công kích Trương Hiểu Vũ." Tiêu Linh không cam lòng nhìn Nhạc Phong. Trương Hiểu Vũ khó hiểu nói: "Công kích hồn lực là cái gì?"
Diệp Tiêu Đình cảm thấy có lỗi với việc không kịp bảo vệ Trương Hiểu Vũ lúc vừa rồi, hắn giải thích: "Thật ra hồn lực cũng chỉ là lực lượng linh hồn, sơ kỳ gọi là tâm thần, khi tâm thần tu luyện tới lúc cường đại, có thể thoát ly khỏi sự trói buộc của nhân thể, công kích linh hồn người khác bằng hình thức không thể nào trông thấy những được, gọi là hồn lực công kích."
Đột phá sự trói buộc của nhân thể, Trương Hiểu Vũ chợt nhớ tới, tâm thần của mình không phải đã có thể tán ra bên ngoài mười mét sao? Chẳng lẽ đây chính là hồn lực.
"Phải tới cảnh giới gì mới tu được Hồn lực?" Trương Hiểu Vũ hiếu kỳ hỏi.
Diệp Tiêu Đình nói: "Hẳn là phải tới Võ tông cảnh giới, hoặc là đỉnh phong Võ Hùng cũng có thể tu luyện thành."
Ít nhất phải đỉnh phong Võ Hùng mới có thể tu thành hồn lực, Trương Hiểu Vũ không biết việc mình tu thành hồn lực ở hiện tại đại biểu cho cái gì, nhưng khẳng định là việc có lợi với mình.
"Tiểu tử, có thể thừa nhận năm thành hồn lực công kích của ta, không tệ." Nhạc Phong cười tủm tỉm nói, trong nội tâm cực kỳ kinh ngạc, hồn lực công kích đối phó đồng cấp không có hiệu quả gì, nhưng dùng để đối phó kẻ có tu vi thấp hơn mình thì dễ như trở bàn tay. Nhưng Trương Hiểu Vũ bị hắn công kích bằng năm thành hồn lực, lại chỉ cảm thấy mỏi mệt một chút mà thôi.
Trương Hiểu Vũ mặt không biểu tình, mở miệng nói: "Đa tạ tiền bối chỉ giáo!"
Diệp Tiêu Đình nhẹ nhàng gật đầu, Trương Hiểu Vũ này coi như là thông minh cơ trí, Võ tông cường giả như bọn họ, duy ngã độc tôn đã quen, vui nhất là có khi có người dám chống đối bọn họ. Vốn hắn còn lo lắng Trương Hiểu Vũ sẽ đắc tội Nhạc Phong, nhưng hiện tại xem ra hắn đã lo lắng vô ích.
Kỳ thật Trương Hiểu Vũ thể hiện ra sự thành thục không thuộc về thanh niên trẻ tuổi, lại để cho Nhạc Phong có chút kiêng kị, dù sao thanh niên bình thường đều là khí thịnh, không mấy người bị hãm hại mà lại biểu hiện bình thường như vậy.
"Thiếu niên này không đơn giản, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này nhất định tiền đồ vô lượng, có nên thừa dịp cánh chim chưa gặp gió mà hủy diệt hắn hay không, dù sao hắn cũng là người của Thiên La Quốc."Trong đầu Nhạc Phong hiện lên một cái ý niệm như vậy.
Ai cũng không biết loại tuyệt đỉnh nhân vật thành danh đã lâu như Nhạc Phong lại nổi lên ý niệm bóp chết thiên tài trong đầu, Diệp Tiêu Đình triệu hoán hổ điêu cực lớn đến, bay về hướng Hoàng thành.
Trở lại trong Hoàng thành, Trương Hiểu Vũ nghe được một cái tin tức vô cùng không tốt, Lạc Thi Thi đã xảy ra chuyện.
"Thi đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nhanh nói rõ đi." Từ khi Trương Hiểu Vũ xuyên việt đến nay, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự lo lắng vô cùng.
Thi Đại Nguyên cũng không hề dễ chịu, mở miệng nói: "Ngay tại mấy ngày hôm trước, sư phụ tiểu thư tìm tới, nghe được Huyền Âm Môn đã đổi chủ nhân, hơn nữa tiểu thư lại bị Ô Lương Vũ hãm hại, trong nội tâm cảm thấy tức giận nên liền dẫn tiểu thư đi qua trả thù, chuẩn bị đoạt lại Huyền Âm Môn."
Trương Hiểu Vũ hỏi: "Sư phụ Thi Thi là cái cao thủ cấp bậc gì."
"Võ Hùng cấp năm, Thiên La quốc bài danh thứ sáu."
Bài danh cao hơn Ô Lương Vũ, cho dù không địch lại cả Huyền Âm Môn, thì việc đào tẩu cũng hẳn là chắc chắn, sao lại bị bắt, chẳng lẽ Ô Lương Vũ mời cao thủ gì đến trợ trận sao.
Thi Đại Nguyên lắc đầu, trầm trọng nói: "Ta nghe nói, Ô Lương Vũ tìm được một kiện nguyên giáp trong sa mạc."
Chiếm được một kiện nguyên giáp? Khó trách dù Ô Lương Vũ có đối mặt Thần Sa Phủ đuổi giết cũng muốn đi đến sa mạc Đôn Hoàng, thì ra là có tin tức của nguyên giáp, nếu như đoán không sai, thì đại đao màu vàng trên tay hắn cũng là nguyên khí, công phòng nhất thể như vậy, đúng là ác mộng với Võ Hùng đồng cấp.
Làm sao bây giờ, Trương Hiểu Vũ gãi gãi đầu, vội vàng xao động đi tới đi lui.
Thi Đại Nguyên bỗng nhiên nói: "Trương huynh đệ, không phải ngươi có quen biết với Ngọc Liên công chúa à? Có lẽ nàng có thể giúp đỡ được."
Trương Hiểu Vũ xoay người nói: "Ý ngươi là dùng thân phận công chúa để đi uy hiếp Ô Lương Vũ à, có thể được sao?"
"Đương nhiên không phải như vậy, Ô Lương Vũ là Võ Hùng cường giả, làm sao có thể bị thân phận công chúa hù dọa, ý ta là mượn thế lực sư môn Ngọc Liên công chúa."
Là Diệp Tiêu Đình, Diệp Tiêu Đình là sư tổ Tiêu Linh, hơn nữa lại là đệ nhất cao thủ Thiên La Quốc, đúng là có đủ tư cách, nhưng người ta có hỗ trợ không? Mặc kệ, Trương Hiểu Vũ quyết định khuya hôm nay phải đi vào hoàng cung.
. . .
Đêm tối như nước, trong một cái sân lớn ở hoàng cung, mỹ phụ mặc quần áo màu xanh nước biển lắc lắc đầu nói: "Tiểu huynh đệ, thật không có ý tứ, chuyện này cha ta không thể giúp được."
Trương Hiểu Vũ nhận ra mỹ phụ mặc quần áo màu xanh nước biển, đúng là sư phụ của Tiêu Linh, là cao thủ đứng thứ mười của Thiên La quốc - Diệp Bạch Phượng. Không thể tưởng được nàng lại là con gái của Diệp Tiêu Đình, hắn vội hỏi: "Tại sao, nếu như các ngươi chịu giúp thì Trương Hiểu Vũ ta sẽ làm cho các ngươi ba việc, hoặc là để ta gia nhập môn phái các ngươi cũng được."
Diệp Bạch Phượng lắc đầu, "Thế lực của bản thân Ô Lương Vũ chúng ta cũng không để vào mắt, nhưng sau lưng hắn chính là Đầu Đà Lão Tổ." một trong lục đại Võ Tông của Đằng Vân Đại Lục.
Đầu Đà Lão Tổ, đây là danh xưng Trương Hiểu Vũ lần đầu tiên nghe được, ngay cả Diệp Tiêu Đình cũng hết sức kiêng kỵ, khó trách Ô Lương Vũ ngang ngược càn rỡ nhiều năm như vậy, nhưng không ai đi giết hắn.
Trong phòng, Tiêu Linh nói: "Sư tổ, chuyện này ngươi thật không giúp sao."
Diệp Tiêu Đình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Linh nhi, ngươi không biết sự đáng sợ của Lục Đại Võ Tông đâu, đây chính là sức chiến đấu mạnh nhất Đằng Vân Đại Lục, không thể đụng vào được."
"Sư tổ, ngươi thấy tiềm lực Trương Hiểu Vũ như thế nào." Tiêu Linh đột nhiên hỏi.
"Là thiên tài tuyệt thế, thành tựu trong tương lai không cách nào đánh giá được."
"Vì sao không thừa dịp hắn khó khăn mà giúp đỡ một phen. Với tính cách của hắn, sau này chắc chắn sẽ báo đáp chúng ta, thậm chí thành người của chúng ta nữa."
Diệp Tiêu Đình chỉ là nói một câu, "Thiên tài bị bóp chết cũng không phải là thiên tài, Linh nhi, ngươi tốt nhất là bảo trì chút khoảng cách với hắn, tránh việc chọc phải phiền toái."
Bình luận truyện