Chương 164: Ngư Nhân Tộc ngạo mạn cuồng vọng
Ngày hôm sau, mọi người liền cáo từ Lý Mật.
Vũ Đại Vũ Nhị cố ý dậy sớm, ở trong các tửu lâu nổi danh của Thủy Quốc mua rất nhiều đặc sản, rượu ngon và hoa quả, cuối cùng phải phái hơn năm mươi tên đệ tử Vân gia mới đem những thứ mua sắm chuyển lên thuyền.
Nhìn qua Thủy Quốc còn lại một chút sau lưng, Vũ Đại một bên cạnh gặm trong tay cá chuối chiên giòn, một bên nói: "Nơi tốt!"
"Sau này không có ý tưởng gì khác thì ở chỗ này dưỡng lão!" Vũ Nhị một tay cầm hoa quả, tay kia cầm cánh gà chiên, mơ hồ không rõ nói.
Trương Hiểu Vũ nói: "Chỗ này khá tốt, nhưng lại làm hao mòn chí khí, ta thấy tận lực không tới là tốt hơn." .
Vũ Đại cười to nói: "Hiểu Vũ nói đúng, ta còn muốn tiến giai đến Võ Tôn, ngao du khắp thế giới. Thế giới này những nơi tốt đẹp còn nhiều lắm."
Vân Linh nhi đi tới nói: "Ta muốn đi Nam Cực Tiên Đảo, còn các ngươi?" .
"Ta muốn đi Thiên Không Thành." .
Trương Hiểu Vũ hỏi: "Những chỗ các ngươi nói ta đều chưa nghe qua bao giờ."
Vân Linh Nhi trừng hai tròng mắt xinh đẹp một phen, nói: "Ta hoài nghi ngươi có phải người của thế giới này hay không, hai địa phương chúng ta nói đều rất nổi tiếng, trong truyền thuyết là chỗ thần tiên đã từng ở lại." .
Trương Hiểu Vũ lúng túng nói: "Ta từ nhỏ đã là được cô nhi, một mực dốc lòng tu luyện, cho nên rất nhiều chuyện cũng không biết."
Ba người đồng tình nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, Vân Linh Nhi giải thích: "Nam Cực Tiên Đảo nằm ở ngoài hàng tỉ dặm Nam Vực, nghe nói nơi này không gian ngũ quang thập sắc, phảng phất như mộng ảo, mà Nam Cực Tiên Đảo là một tòa đảo nhỏ lơ lửng ở giữa không trung, mặc dù chưa từng có người nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng vào sự tồn tại của nó trên thế giới này." .
Vũ Đại chờ không được nói: "Thiên Không Thành cũng càng nổi tiếng hơn, truyền thuyết ở thời đại Thái Cổ, chúng thần ở lại trên này, nó ẩn nấp ở trên tầng mây, phiêu bồng trong gió, hơn nữa không ngừng di chuyển vòng quanh Nguyên Tinh." .
Nguyên Tinh là tên của tinh cầu mọi người đang sống, trên bề mặt ngoại trừ Đằng Vân Đại Lục ra, toàn bộ chỗ khác đều là biển rộng, cái này Trương Hiểu Vũ đã sớm biết.
"Ha ha, chờ ta có thực lực, đem cả Nguyên Tinh đều du lịch một lần!" Trương Hiểu Vũ nói.
"Nhớ rõ mang ta đi theo." Trải qua hơn nửa tháng ở chung, Vũ Đại Vũ Nhị có lý do tin tưởng, với tiềm lực của Trương Hiểu Vũ không có chuyện gì không làm được.
Dực Hổ Hào lấy tốc độ mỗi ngày hai nghìn dặm đi về phía trước, ở buổi sáng ngày thứ tư, đã xảy ra biến ốc, không phải không phải Dực Hổ Hào có vấn đề, mà phía trước có một đội tàu đông nghịt chặn đường bọn họ, , trong đó không thiếu thuyền lớn cấp hải thú.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vân Linh Nhi hỏi thăm nhân viên dò xét.
Nhân viên dò xét nói: "Tình huống rất phiền toái, nghe nói Hoàng Kim Đảo sẽ xuất hiện tại đây, hiện tại đã có rất nhiều người tới đây đoạt bảo, trong đó có cả đội thuyền của Thiên La Quốc, hải tặc nổi danh, còn có Ngư Nhân Tộc."
"Đội tàu của Ngư Nhân Tộc." Vân Linh Nhi lông mày nhíu lại, đôi mắt trở thành hình chữ xuyên (川).
Trương Hiểu Vũ nói: "Trong biển rộng thực sự có Ngư Nhân Tộc tồn tại?" Dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, Trương Hiểu Vũ không cách nào xác định đó có phải là chủng tộc khác với nhân tộc hay không. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ
Vân Linh Nhi gật gật đầu: "Ngư Nhân Tộc tự xưng là hậu đại hải thần, trên người có đặc thù của người và cá cá, tinh thông thủy tính, sức chiến đấu trong nước vượt xa nhân loại và chủng tộc khác, hơn nữa theo tu vi tăng cao, những bộ phận thuộc về con người càng ngày càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn biến thành hình người."
"Những ngư nhân này ta đã cùng bọn họ chiến đấu qua, mười phần giảo hoạt, một khi đánh không lại ngươi, lập tức tiến vào trong biển, nếu không đuổi theo thì khá tốt, đuổi theo thì hắn sẽ trêu đùa ngươi trong biển, sau đó tùy thời tiến công, phi thường khó chịu." Vũ Nhị hiển nhiên nếm qua thiệt thòi từ ngư nhân, lời nói này nói ra mang theo chút chán ghét.
Cổ Quản gia nói: "Chúng ta cũng không để ý tới tài bảo trên Hoàng Kim Đảo, không cần phải đi dây dưa cùng bọn họ." Nói thật, mười triệu lượng hoàng kim đối với ai cũng là hấp dẫn không nhỏ, kể cả Vân gia Đông Vực, nhưng hiện tại đội thuyền của bọn hắn chỉ có vài người, không đủ để mạo hiểm.
Vân Linh Nhi nói: "Cũng chỉ sợ bọn họ không chịu cho đi." Ngư Nhân Tộc này trời sinh cuồng vọng, có cảm giác ưu việt, hơn nữa vô cùng thù hận nhân loại, ở trên biển rộng thường xuyên tập kích đội tàu nhân loại.
Trương Hiểu Vũ nói: "Nhân số chúng ta mặc dù ít, nhưng mà cũng không e ngại bọn chúng dám động thủ thì, Cổ tiền bối và ta sẽ cho bọn chúng nếm một chút đau khổ." .
Trương Hiểu Vũ nói ra lời này tự nhiên không phải lỗ mãng, Đằng Vân Đại Lục cùng với hải vực xung quanh mặc dù có không ít cao thủ Võ Tông, nhưng cao thủ Võ Tông tiếp cận cảnh giới Khuy Đạo cũng không có nhiều như vậy, hiện tại trên Dực Hổ Hào có hai người, trừ phi gặp được tồn tại như Lục Đại Võ Tông và Thất Vũ Hải, nếu không căn bản không cần lo lắng.
Cổ Quản gia nói: "Hiểu Vũ nói cũng đúng, có đôi khi thực lực đại biểu tất cả, lái thuyền qua đó đi!"
Vân Linh Nhi ngẫm lại cũng thấy chính xác, liền lớn tiếng nói: "Lấy tốc độ ba thành lái thuyền, đi thẳng tới."
Thuyền lớn cấp Hải thú tiến vào hải vực này tự nhiên khiến cho không ít người chú ý, tất cả thủ lĩnh của các đội tàu ào ào cầm lấy kính viễn vọng do Thiên Công Tộc chế tạo dò xét.
Bên Thiên La Quốc là những môn phái ở ven biển kết thành liên minh, mấy vị chưởng môn đều ở trên một chiếc thuyền to lớn nhất.
"Là người Vân gia Đông Vực!" Trong đó có một cái trung niên rất uy nghiêm lấy kính viễn vọng ra, nói với bên cạnh ba người.
"Bọn họ cũng chỉ có một con thuyền, hẳn là trùng hợp đi qua nơi đây, không cần để ý tới bọn họ." .
"Cũng đúng, Vân gia không phải chúng ta có thể trêu chọc, nhưng mà những ngư nhân kia ngạo mạn quen thói, có khả năng sẽ chọc vào bọn họ." .
"Hừ hừ, bọn họ đánh nhau mới tốt, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi." .
Trên một thuyền lớn cấp Hải thú.
Ngồi ở trên ghế là một ngư nhân thân cao chừng hơn ba thước, đầu cá mập cực lớn đã bắt đầu thành hình người đơn giản, mở miệng rộng đầy răng nhọn ra cười nói: "Là đội thuyền Vân gia." .
Bên cạnh là một người bạch tuộc có một đôi tay bình thường của nhân loại, cùng với ba đôi râu bạch tuộc cười nói: "Lão đại, có muốn trêu bọn họ một phen không?"
Người cá mập liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi không sợ lão gia hỏa Vân Trung Hạc kia tới liều mạng với ngươi?"
Người bạch tuộc ngạo mạn nói: "Sợ cái gì, Nguyên soái là một trong Thất Vũ hải, không kém hơn Lục Đại Võ Tông của bọn hắn, huống chi chúng ta chỉ trêu chọc một phen mà thôi." .
"Để nguyên soái biết ngươi lấy tên hắn ra quậy phá khắp nơi, không lột da ngươi mới là lạ."
Người bạch tuộc nịnh nọt nói: "Không phải có lão đại ngươi hỗ trợ nói tốt sao?"
Người cá nói: "Không cần phải làm quá phận, bọn họ cũng không có lá gan tranh đoạt bảo tàng Hoàng Kim Đảo." .
"Hắc hắc, yên tâm, ta làm việc rất có chừng mực." .
Dực Hổ Hào từ bên cạnh Thiên La Quốc chạy qua, không có lọt vào bất luận cái gì ngăn trở, cái này cũng nằm trong dự liệu của mọi người, tin tưởng còn không có bao nhiêu người nguyện ý đi dẫn đến tồn tại như Lục Đại Võ Tông.
Xuyên qua đội tàu Thiên La Quốc, phía trước là đội tàu Ngư Nhân Tộc, nhìn qua các loại ngư nhân hình thù kỳ quái đứng đầy trên mép thuyền, Trương Hiểu Vũ nhịn không được thở dài một hơi, quá dọa người.
"Oa, mỹ nữ!" .
"Loại nữ tử nhân loại này chịu theo ta lên giường, một năm không xuống nước ta cũng nguyện ý." .
"Hắc hắc, tù binh bắt nửa tháng trước có không ít nữ tử nhân loại, làn da bóng loáng có thể theo ngư nhân chúng ta so sánh, cũng không biết cái nữ tử này thế nào." .
...
Theo Dực Hổ Hào đi vào, những lời khó nghe trong miệng đám ngư nhân không ngừng tuôn ra, khuôn mặt Vân Linh Nhi tràn đầy sương lạnh.
Vũ Đại mạnh mẽ vỗ rào chắn, cả giận nói: "Bọn người tạp giao này thật đáng chết, ta chịu không được." .
Vũ Đại đã rút đại đao ra, chuẩn bị hung hăng chiến một trận.
"Tiểu tử kia rút đao, như thế nào, muốn theo ngư nhân chúng ta đối nghịch, phải biết trước hậu quả như thế nào." .
"Nếu không phải lão đại phân phó, đã sớm đi lên đoạt tài bảo, nữ nhân của bọn chúng."
Đứng ở phía sau rào chắn, người bạch tuộc khóe miệng cười lạnh một tiếng, hai cánh tay phía trên cùng huy vũ về phía Dực Hổ Hào.
Sau một khắc, mặt biển đột nhiên sóng nổi mãnh liệt, phảng phất sắp có thủy quái gì cực lớn sắp sửa phá nước ra, đương nhiên, thủy quái không có, sóng lớn thì xuất hiện rõ ràng.
Một cơn sóng biển cao mấy chục thước phóng lên trời, hướng về phía Dực Hổ Hào đánh tới.
Lấy nhãn lực Trương Hiểu Vũ nhìn ra sóng biển cũng không có bao hàm nguyên lực, không tồn tại lực công kích, nhưng nếu rơi lên trên Dực Hổ Hào, khó tránh khỏi bị xối ướt sũng, tạo thành chuyện cười.
"Thiên Lôi Ấn." Sự nhẫn nại của Trương Hiểu Vũ cũng không tốt lắm, hắn dẫn đầu công kích, một tia chớp màu xanh lam xẹt qua mặt biển.
Rầm, sóng biển mãnh liệt bị cắt thành hai nửa, hóa thành vô hình, đương nhiên, chuyện còn không có chấm dứt, tia sét thẳng tắp phảng phất như một cây trường kiếm thật dài, có chút không thể tưởng tượng được trực tiếp đem thuyển của người bạch tuộc cắt làm hai đoạn, chỗ bị cắt ra còn phả khói xanh.
Dưới tình huống đột ngột như thế, ngư nhân trên thuyền kinh hoảng ào ào rơi vào trong nước, tình hình y như lùa vịt xuống nước.
Bình luận truyện