Chương 207: Thánh Giả
Sông Xích Viêm mặc dù rất dài, nhưng độ rộng so với sông bình thường cũng không hơn bao nhiêu, hơn nữa thời tiết trên mặt sông không có thiên biến vạn hóa như biển rộng, hơn nữa đội thuyền này cũng là chiến thuyền kiểu mới của Thiên Công Tộc. Tốc độ so với đi trên biển rộng nhanh hơn gấp mấy lần, đạt tốc độ kinh người mỗi ngày hơn ba ngàn dặm, không tới ba tháng sẽ đi qua Tây Vực, tới nội hải Bắc Vực.
Sau đó lại trôi qua hai tháng, mọi người đã thấy bờ biển Bắc Vực và núi cao trùng điệp ở phương xa.
Sau khi lên bờ, tất cả mọi người bay vút lên trên không trung, hướng phía trong núi ở phương xa cả đám liên miên không dứt cùng cao ngất bay đi.
"Tất cả Dực Nhân Tộc bọn ta đều sinh hoạt tại trên núi, đợi lát nữa ngươi sẽ thấy được." Vũ Hạo nói.
Rất nhanh Trương Hiểu Vũ cùng bọn người đã biết được ý của Vũ Hạo, trước mắt tiến vào đến lãnh thổ Dực Nhân Tộc, mọi người chưa từng tới đây lần nào nên là đều rung động trước nó, phía trên lớp núi non trùng điệp chính là tầng tầng lớp lớp kiến trúc, đến giữa sườn núi phía dưới thì không có nữa, dù sao thì tất cả đều có cánh nên sẽ không có Dực Nhân nào lại chọn sống ở dưới chân núi.
"Chỗ này thật đẹp quá." Lạc Thi Thi mê say nói.
Lý Tú ở chỗ Thủy Chi Quốc đã xem như là một nơi rất đẹp, nhưng là so với nơi này cũng không đáng giá nhắc tới.
Có vài phần giống như thành thị tương lai, bất quá biến thành người bay, nhà cao tầng biến thành núi lớn, Trương Hiểu Vũ nghĩ tới thành thị tương lai như ở trên phim đoán.
"Vũ Hoàng đã trở lại, còn có công chúa Vũ Yên cũng đã trở lại." Phụ cận Dực Nhân thấy được Vũ Hạo và Vũ Yên, tất cả đều đưa tay phải lên bên ngực trái, cung kính cúi người.
Cũng không biết bay qua mấy trăm dặm, mọi người thấy đến một tòa núi lớn cao vút trong mây bàng bạc trên, kiến trúc trên núi lớn cực kỳ xa hoa tinh xảo, hơn nữa vô cùng có quy luật và sắp xếp theo trình tự từ dưới lên, khiến cho cả tòa núi lớn giống như một tòa thánh tháp cực lớn, đây là Cung Lan Sơn của Dực Nhân Tộc hoàng giả.
Mà Dực Nhân Tộc hoàng cung ngay tại đỉnh núi Cung Lan, nơi đó là một mảnh cung điện mênh mông liên miên, còn có thật nhiều Dực Nhân chiến sĩ áo giáp ngân sắc đứng canh gác.
"Cung nghênh Vũ Hoàng, cung nghênh công chúa Vũ Yên." Tất cả Dực Nhân chiến sĩ quỳ một chân xuống đất, cao giọng cung kính nói.
Vũ Hạo nói với bọn người Trương Hiểu Vũ: "Cùng ta đi vào trong đại điện."
Đại điện hoàng cung Dực Nhân to lớn dị thường, chiều cao có vài chục mét, phương viên vài trăm mét, cột trụ phải mười tám người mới ô hết, bên trên còn có khắc rất nhiều chuyện xưa và truyền thuyết của Dực Nhân tộc.
Một vị mỹ nữ Dực Nhân cực kỳ đoan trang xinh đẹp chứng kiến Vũ Yên, vui mừng đến phát khóc ôm lấy Vũ Yên nhỏ nhắn xinh xắn nói: "Yên nhi, ngươi rốt cục đã trở lại, bốn năm!"
Vũ Yên cũng là hai mắt đẫm lệ mông lung, nói: "Vâng! Là Vũ Yên không tốt, lại để cho mẫu hậu lo lắng."
"Về đến là tốt rồi, khuya hôm nay ta cho người chuẩn bị những món ăn ngươi thích nhất."
Vũ Hạo cười nói: "Mộng Lan, người mà chiếu cố Vũ Yên bốn năm nay là tiểu huynh đệ Hiểu Vũ, tổ chức muốn buôn bán Vũ Yên cũng bị hắn một tay tiêu diệt." .
Mộng Lan cực kỳ cảm kích nói: "Đa tạ vị tiểu huynh đệ này, từ nay về sau mặc dù có bất cứ chuyện gì yêu cầu, Dực Nhân Tộc bọn ta nhất định giúp ngươi giải quyết." .
"Mộng Lan, ngươi còn không biết a! Hiểu Vũ so võ công với ta còn có phần lợi hại hơn, ta nghĩ dẫu có trợ giúp chúng ta cũng có thể trợ giúp hắn rất ít." .
Mộng Lan nghe vậy, cảm kích trong ánh mắt mang theo tôn kính, đạt tới tồn tại như vậy, lại quyền lực, quyền thế cũng không để vào mắt, khó trách Vũ Hoàng coi trọng hắn như vậy.
Sau khi dùng qua bữa tối vô cùng phong phú, Vũ Hạo phái người đi mời Dực Nhân Tộc tiên tri Lai Đức Ân, đến để kiểm tra đo lường xem Trương Hiểu Vũ có Dực Nhân huyết mạch trong người hay không.
Lai Đức Ân tiên tri là một trong mười hai vị tiên tri của Dực Nhân tộc, hắn tinh thông Dực Nhân lịch sử văn hóa và biết rất nhiều bí ẩn, mà việc kiểm tra đo lường huyết mạch cũng là do hắn thí nghiệm thành công ở tám mươi năm trước.
Nửa canh giờ qua đi, một vị bạch Dực Nhân cực kỳ ưu nhã hào phóng đi vào đại điện, tay phải đặt lên ngực trái, nhưng lại không có kho lưng nói: "Vũ Hoàng." .
Vũ Hoàng khoát tay áo, cất cao giọng nói: "Lai Đức Ân, ngươi vì hắn mà kiểm tra đo lường một chút xem có Dực Nhân huyết mạch của chúng ta không." .
Lai Đức Ân chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ nhìn vài cái, chậm rãi nói: "Không tệ, ta từ trên người vị tiểu huynh đệ này ta cảm nhận được huyết mạch khí tức của tộc ta, không biết vị này chính là?" Lai Đức Ân hỏi thăm Vũ Hạo.
Vũ Hạo nói: "Lai Đức Ân, vị này bây giờ chính là bá chủ Nam Vực Trương Hiểu Vũ, thực lực còn ở phía trên ta."
A, Lai Đức Ân trong mắt hiện lên kinh ngạc, trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được cấp bậc Lục Võ Tông chính là ngàn năm khó gặp, nếu là thật sự có Dực Nhân huyết mạch đối với cả Dực Nhân Tộc đều là chuyện tốt.
"Ta sẽ kiểm tra cho hắn." Lai Đức Ân từ bên trong nguyên giới lấy ra một quả cầu thủy tinh, phía trên quả cầu thủy có một cái lỗ lớn cỡ nắm tay, bên trong có một ít chất lỏng sền sệt trong suốt.
Đem cầu thủy tinh thật cẩn thận đặt ở trên một cái kệ, Lai Đức Ân mỉm cười nói: "Ngươi nhỏ một giọt máu vào đấy, ta sẽ quan sát màu sắc máu của ngươi biến hóa ra sao." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trương Hiểu Vũ theo lời xuất ra một giọt máu tươi rơi vào chất lỏng trong thủy tinh cầu.
Bọn người Vũ Hoàng chăm chú nhìn xem máu biến hóa.
Chỉ thấy có một giọt máu lớn như móng tay tiến vào trong chất lỏng, bên ngoài có gì đó không ngừng bị phân giải, thật giống như cái thứ chất lỏng này có hiệu quả bài trừ tạp chất.
Trương Hiểu Vũ nhịn không được hỏi: "Lai Đức Ân tiên tri, không biết máu Dực Nhân là như thế nào."
Lai Đức Ân tiên tri giải thích: "Chất lỏng bên trong thủy tinh cầu gọi là Chân Thực Chi Thủy, có thể phân giải tì ra huyết mạch Dực Nhân đồng thời trừ khử những thứ khác, nếu bây giờ còn thừa lại máu màu bạc nhàn nhạt, thì chính là huyết mạch Dực Nhân bình thường; Màu bạc bình thường là huyết mạch Dực Nhân tinh nhuệ; Màu bạc sáng thì là huyết mạch Hoàng tộc Dực Nhân; Còn nếu có màu bạc chói lóa thì là huyết mạch thần thánh Dực Nhân trongtruyền thuyết." .
Nguyên lai là như vậy, huyết mạch Dực Nhân cũng phân tinh khiết không tinh khiết, cao quý không cao quý.
Ước chừng một phút đồng hồ đi qua, máu chậm rãi biến thành màu bạc hơi nhạt, nhưng lại không ngừng chiết xuất.
Lai Đức Ân gặp tình huống như vậy, nói: "Tiểu huynh đệ quả nhiên có huyết mạch tộc nhân của bọn ta."
Vũ Hoàng cũng là mừng rỡ, quả nhiên không ngoài dự kiến của hắn, Trương Hiểu Vũ thật sự có Dực Nhân huyết mạch, mặc dù trong cơ thể hắn còn có được nhân loại huyết mạch.
Máu từ nhạt màu bạc nhà nhạt đang dần dần chuyển thành màu bạc, nhưng lại không ngừng biến hóa hướng về màu bạc tinh khiết cực hạn. Điều này làm cho rất nhiều người đều trở tay không kịp, chẳng lẽ Trương Hiểu Vũ có huyết mạch Dực Nhân Hoàng tộc trong người, đây chính là đại sự, huyết mạch Hoàng tộc Dực Nhân tổng cộng chỉ có hơn một trăm cái.
Bất quá mọi chuyện xa xa không có chấm dứt, máu Trương Hiểu Vũ đã là màu bạc tinh khiết, nhưng vẫn đang chuyển hóa chiết xuất, chậm rãi sáng lên.
Hấp, Lai Đức Ân và Vũ Hạo đồng thời hít sâu một hơi, Dực Nhân Tộc đã mấy ngàn năm nay không có xuất hiện qua huyết mạch thần thánh Dực Nhân, mà đúng là thật sự trùng hợp, trong cơ thể Trương Hiểu Vũ lại có huyết mạch thần thánh Dực Nhân.
Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên, trong cơ thể ta có huyết mạch thần thánh Dực Nhân, cũng thật không thể tin được, không đúng, chính là huyết mạch trong cơ thể Tiểu Mã, là ấn ký duy nhất hắn lưu lại trên người Hiểu Vũ. Vậy cũng không biết thân thế Tiểu Mã rốt cuộc là như thế nào, Trương Hiểu Vũ đột nhiên sinh ra hứng thú nồng hậu đối với hắn.
Trước mắt, ở bên trong máu màu bạc phát sáng là một chút hồng sắc quang mang, theo một quy luật nào đó vận chuyển không dừng.
Lai Đức Ân nhìn về phía Vũ Hạo nói: "Vũ Hoàng, cái này!"
Vũ Hoàng chỉ kinh ngạc chốc lát, sau đó cười to nói: "Tốt, hiểu Vũ, không biết ngươi có hứng thú làm thánh giả của Dực Nhân Tộc hay không."
Lai Đức Ân giải thích với Trương Hiểu Vũ: "Phàm là Dực Nhân có huyết mạch thần thánh đều được gọi là thánh giả, không bị sự thống trị của Vũ Hoàng, có thể hưởng dụng tất cả tài nguyên của Dực Nhân Tộc." .
Trương Hiểu Vũ chần chờ một chút, nói: "Ta xem hay là thôi đi! Ta thấy tình huống hiện tại cũng không rõ ràng, huống chi trong cơ thể ta còn có huyết mạch nhân loại."
Vũ Hoàng nói: "Hiểu Vũ, cái này cùng với huyết mạch nhân loại cũng không có sao, huống chi trong lịch sử tộc ta cũng có một người giống như ngươi, trong cơ thể có huyết mạch chủng tộc khác."
Lai Đức Ân nói: "Dù sau khi trở thành thánh giả, ngươi cũng là ngươi, sẽ không bị bất cứ cái gì ước thúc, muốn làm gì cũng được, đương nhiên không thể cố ý thương tổn tộc nhân." .
"Hiểu Vũ, đây chỉ là một cái xưng hô, đối với ngươi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng thứ, nếu như chúng ta lừa ngươi, thì ngươi có thể tùy ý giải trừ thân phận Thánh Giả của ngươi." Vũ Hoàng chờ mong nhìn Trương Hiểu Vũ.
Chẳng khác gì là trên đầu có nhiều hơn một cái danh hiệu, dẫu sao thì là có lợi chứ không có hại, hơn nữa có thể hưởng dụng được tài nguyên Dực Nhân Tộc, Trương Hiểu Vũ khẽ gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, ta đây coi như thừa nhận danh phận Thánh Giả!" .
Vũ Hoàng và Lai Đức Ân nghe vậy thì cười rộ lên, Dực Nhân Tộc đã mấy ngàn năm không có xuất hiện thánh giả, hôm nay xuất hiện một người chắc chắn sẽ ghi vào sử sách Dực Nhân Tộc, bọn hắn cũng được thụ thánh huy huyết mạch Dực Nhân thần thánh, trên đường tu hành tất nhiên sẽ thuận lợi rất nhiều.
"Người đâu, bắt đầu từ ngày mai, ở Thánh sơn kiến tạo một Thánh điện cho Thánh Giả." Vũ Hoàng lớn tiếng mệnh lệnh cho người dưới.
Trương Hiểu Vũ nói: "Tiền bối, thánh điện coi như không cần đi! Ta cũng không thường ở nơi này."
Lai Đức Ân đột nhiên nói: "Thánh giả, hiện tại thân phận của ngài đã khác xưa rồi, từ nay về sau phải gọi hắn ta là Vũ Hoàng!"
Vũ Hoàng nói: "Thánh giả, Thánh điện chính là biểu tượng của Dực Nhân Tộc, huống chi sau này bất kể lúc nào ngươi đi vào Dực Nhân Tộc thì nhất định phải vào ở Thánh điện." .
"Dực Nhân Tộc bọn ta có tổng cộng bảy tòa thánh sơn, hôm nay đã có năm tòa Thánh điện, cộng thêm một tòa của ngươi chính là sáu tòa Thánh điện." Lai Đức Ân vinh quang nói.
Trong lúc ấy, không tới ba ngày thì Dực Nhân trên mấy trăm ngọn núi xung quanh Cung Lan Sơn cũng đã biết Dực Nhân Tộc sinh ra một vị thánh giả mới, hơn nữa tin tức với tốc độ cực nhanh lan truyền ra xung quanh, tin tưởng rằng không bao lâu cả mấy ngàn vạn Dực Nhân của Dực Nhân tộc đều sẽ biết được tin tức lớn này.
Mà Trương Hiểu Vũ lại hoàn toàn không biết gì đối với mấy thứ này cả, bởi vì hắn đang ở tàng thư bên trong tháp mà tìm kiếm sách vở liên quan tới cốt nguyên lực, đồng thời hỗ trợ cùng tìm với hắn còn có Vũ Hạo, về phần Lạc Thi Thi và Lý Tú bởi vì thân phận quan hệ khác nhau nên không thể tiến vào bên trong tàng thư tháp, còn Vũ Yên thì đã đi du ngoạn danh thắng của Dực Nhân Tộc.
Hai người trực tiếp bỏ qua hai tầng bên dưới, tiến vào tầng thứ ba là tầng trọng yếu nhất, trong này có rất nhiều công pháp cao nhất và vũ kỹ, còn có những sách vở bí ẩn mà không thể để người khác biết được.
Thời gian ba ngày trôi qua, Trương Hiểu Vũ căn bản không có tìm được một tin tức gì về cốt nguyên lực, ngược lại phát hiện ra có sách vở giới thiệu về nhục nguyên lực và huyết nguyên lực.
Nhục nguyên lực thì không cần phải nói, Trương Hiểu Vũ đã biết đây là nguyên lực chỉ có Man tộc mới có thể tu luyện, mà giới thiệu về huyết nguyên lực thì lại có hai thượng cổ môn phái, một là Thiên Huyết Môn, hai là Huyết Ma Quật.
Huyết Ma Quật, Trương Hiểu Vũ còn nhớ rõ ở Thủy Quốc giết chết Ân Sơn Dã, hắn chính là đệ tử Huyết Ma Quật, bây giờ lại không biết Thiên Huyết Môn và Huyết Ma Quật có quan hệ như thế nào, Trương Hiểu Vũ tiếp tục tìm kiếm.
Thiên Huyết Môn môn chủ đời thứ nhất là Huyết Đế còn Huyết Ma Quật quật chủ đời thứ nhất là Huyết Ma đế, bọn họ chính là đồng môn sư huynh đệ, về sau chẳng biết tại sao toàn bộ rời khỏi môn phái, tự thân sáng lập ra môn phái thuộc về riêng mình.
Huyết Đế tiếp tục nghiên tu huyết nguyên lực và huyết chi đạo, mà Huyết Ma đế sau khi phát hiện ra ma lực Ma Uyên và huyết nguyên lực kết hợp lại với nhau sẽ tạo ra uy lực thập phần bá đạo, liền thử thăm dò hai chủng thuộc tính lực lượng rồi kết hợp cùng một chỗ, nghiên cứu ra tà ác huyết nguyên lực cực kỳ đáng sợ.
Thiên huyết môn chính là ở bên ngoài hải vực xa xôi nghìn dặm, nhưng ở trong lãnh thổ nội hải lại có một cái phân đường, gọi là Huyết đường, đường chủ Huyết đường chính là Huyết đạo nhân một trong Thất Vũ Hải.
Thượng cổ môn phái quả nhiên đáng sợ, còn chưa tới mười năm cấm chế sẽ biến mất, khi đó Đằng Vân Đại Lục sắp phải hứng chịu tai nạn một vạn năm một lần, Trương Hiểu Vũ có thể tự bảo vệ bản thân mình cũng đã không dễ dàng gì, huống hồ lại muốn đối kháng cùng những thượng cổ môn phái này, quả thực là muốn chết, đặc biệt là chưởng môn đời thứ nhất thượng cổ môn phái đều là tuyệt thế cường giả cấp bậc Vũ Đế, mặc dù hôm nay đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng ai biết họ có thể xuất hiện lại lần nữa hay không.
Còn nữa, lúc trước mình từ Huyết đao lấy được công pháp Huyết nguyên lực tu luyện, đối phương nói rằng sau này sẽ có phiền toái rất lớn, suy nghĩ một chút cũng không khó đoán ra, Huyết Đao trên cơ bản đến từ Huyết đường, mà Huyết Đường lại là một cái phân đường của Thiên Huyết môn, thật có phiền toái rất lớn.
Đem sách vở cất lại chỗ cũ, Trương Hiểu Vũ thoáng cười khổ một chút, đại môn phái mạnh mẽ chính thức thì ra là ở bên ngoài cấm chế, cùng những thượng cổ môn phái kia so sánh, cái gì Lục Võ Tông Thất Vũ Hải bất quá là pháo hôi mà thôi, mình nhất định phải tiến giai Võ Tôn trước khi cấm chế biến mất, nếu không năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, đó mới là chỗ bi ai.
Bình luận truyện