Chương 242: Mộ Võ Đế: Lôi Thuộc Tính
"Đây không phải là Trương Hiểu Vũ môn chủ Huyền Âm Môn sao?" Có người nhận ra thân phận Trương Hiểu Vũ, rất là kinh ngạc, không biết đối phương sao lại ngồi ở chỗ ngồi bình thường.
Lão giả là đấu giá sư tự nhiên cũng nhận ra Trương Hiểu Vũ, bọn họ làm nghề này, đối với tuyệt đại bộ phận đại nhân vật đều nhất định phải rõ ràng, mà Trương Hiểu Vũ hôm nay có thể nói là người có quyền thế nhất, người không biết hắn rất ít.
Lão giả đấu giá sư cung kính cười nói: "Thì ra là Trương Môn Chủ, ngài có thể tới phòng đấu giá của chúng ta thật là làm cho nơi này vẻ vang!"
Trương Hiểu Vũ nói: "Trùng hợp đi qua, thuận tiện vào ngồi một chút, tiếp tục đi!"
Lão giả gật gật đầu, ánh mắt quét một vòng cao giọng nói: "Một ngàn vạn lượng hoàng kim, còn có ai tiếp tục tăng giá không, nếu không có thì cổ mộ tàn đồ này chính là của Trương Môn Chủ."
"Một ngàn hai trăm lượng hoàng kim!" Hắc y trung niên liếc qua Trương Hiểu Vũ, tiếp tục báo giá nói.
"Người kia là ai, ngay cả Trương Môn Chủ cũng không nể tình!"
"Cả thế lực đến từ bên ngoài cấm chế đều phải sợ hãi Trương Môn Chủ ba phần, người này lá gan cũng quá lớn đi!"
Ba người mỗi ngày theo thói quen chế tạo một ít phù lục, một thời gian ngắn xuống lại tích lũy không ít, nhất là phù lục cấp hai đã có mấy trăm tấm, có thể ban cho những đệ tử tinh nhuệ có cống hiến với môn phái, về phần phù lục cấp ba trở lên không phải có cống hiến là được, còn phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện.
Ngân Vương giống như đã triệt để ma hóa, càng ngày càng táo bạo, chứng kiến bất luận vật thể gì có sinh khí đều muốn đi lên cắn xé, vì không ảnh hưởng đến mọi người, Trương Hiểu Vũ đành phải đem hắn nhốt xuống chỗ sâu nhất dưới lao ngục tầng thứ ba, tứ chi dùng hàn thiết khóa lại, treo ở giữa không trung.
May mà ba ngày trước sau khi Cự Nhân Hoàng nhận được tin tức tự mình đuổi tới, đem Ngân Vương dẫn về, bất quá khi hắn chứng kiến tu vi Trương Hiểu Vũ hôm nay, trong mắt lóe lên thần sắc không thể tin, hiển nhiên là Trương Hiểu Vũ tiến bộ thật sự quá kinh người, khi đó hắn thậm chí có thể một chưởng chụp chết Trương Hiểu Vũ, mà bây giờ triệt để ngược lại, Trương Hiểu Vũ một đầu ngón tay nhỏ cũng có thể nghiền chết hắn.
Trương Hiểu Vũ cũng là lần đầu tiên gặp Cự Nhân Hoàng, hình dáng cũng giống như cự nhân bình thường, nhưng mà thân cao gần như đạt đến bảy thước, Ngân Vương cực lớn bị hắn dễ dàng xách lên.
Ở một chỗ thời gian quá lâu, Trương Hiểu Vũ cảm thấy có chút buồn bực, liền một mình một người đi ra ngoài giải sầu, hành tẩu ở trên đường phố Thương Dương Quận Thành.
Đi dạo một lúc, Trương Hiểu Vũ đi vào phòng đấu giá lớn nhất của Thương Dương Quận Thành.
Đấu giá hội nơi này đã tiến hành thời gian rất lâu, không hề có người hướng dẫn đi vào bên trong, ngược lại người đi ra có không ít, xem thần sắc vui sướng của bọn hắn không khó đoán ra nhất định đã mua được vật phẩm hài lòng, đối với vật phẩm còn lại đã không có gì hứng thú, đương nhiên, cũng có một số người trong túi tiêu sạch, không cách nào tiếp tục cạnh tranh.
Đi vào phòng đấu giá rộng rãi, Trương Hiểu Vũ tùy tiện chọn một chỗ ngồi bình thường ngồi xuống.
Trên đài đấu giá, một lão giả mỉm cười nói: "Vật phẩm kế tiếp là một tấm bản đồ không trọn vẹn, trải qua chuyên gia nghiên cứu, đây là địa đồ một tòa cổ mộ, hơn nữa là cổ mộ một vị cường giả, các vị có hứng thú thì có thể mua xuống, nói không chừng sau này có cơ hội tìm được một phần khác của địa đồ."
Cổ mộ cường giả, một ít cao thủ có chút tâm động, bọn họ không quan tâm bạc, quan tâm chỉ là đề cao tu vi, bất cứ cơ hội nào đều sẽ không bỏ qua, mà cổ mộ cường giả ngoại trừ có công pháp vũ kỹ ra, vận khí tốt nói không chừng có thể có được đan dược, thậm chí nguyên khí nguyên giáp.
Chứng kiến ánh mắt không ít người lóe lên rung động, lão giả hài lòng gật gật đầu, từ trên đài đấu giá lấy ra địa đồ không trọn vẹn, giơ lên nói: "Lộ tuyến địa độ này mặc dù huyền ảo, nhưng mà cuối cùng vẽ một cái cổ mộ xa hoa, trên tòa cổ mộ này có tiêu chí một thanh kiếm, chúng ta cũng chính là từ điểm này nhìn ra đây chắc chắn là cổ mộ cường giả." Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Sau khi tu vi đạt tới cấp bậc Võ Hùng, thị lực đều trở nên vô cùng tốt, cao thủ chân chánh trên phòng đấu giá đem tấm địa đồ cái này xem rành mạch, thực tế khi thấy tiêu chí thanh kiếm trên tòa cổ mộ xa hoa đã làm cho bọn họ nhịn không được tâm tư nhảy dựng lên, đây tuyệt đối là cổ mộ một cường giả, cấp bậc tối thiểu cũng là Võ Tông, mà Võ Tông đều có nguyên khí và nguyên giáp, đều là bảo bối giá trị liên thành.
Trương Hiểu Vũ đồng tử đột nhiên co rụt lại, tấm địa đồ này sao lại quen như vậy, dường như mình đã từng nhìn thấy, hồi tưởng lại kinh nghiệm mười năm của mình, Trương Hiểu Vũ nghĩ tới nguyên giới Quyền Tông lưu cho mình có thêm một tấm địa đồ không trọn vẹn, mà địa đồ đó là Võ Đế chi mộ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Trương Hiểu Vũ hiện lên lửa nóng, hồn lực lập tức tiến vào trong nguyên giới tìm được địa đồ không trọn vẹn nọ.
Màu sắc cùng địa đồ tàn khuyết trong tay lão giả cực kỳ giống nhau, đường cong trên mặt cũng giống như đúc, hai tấm địa đồ tàn khuyết rõ ràng có thể hợp lại, nói cách khác chúng nó vốn là một thể, về sau bị người cắt ra.
Khi đó nghe tới danh hiệu Võ Đế Trương Hiểu Vũ cũng không phải rất kinh ngạc, bởi vì hắn cũng không phải rõ ràng Võ Đế đại biểu cho cái gì, cho rằng chỉ là võ giả tương đối mạnh mà thôi. Nhưng mà hôm nay Trương Hiểu Vũ đã hiểu rõ, muốn đạt tới cảnh giới Võ Đế là khó cỡ nào, vẻn vẹn là cảnh giới Võ Tôn thì trong hàng tỉ người mới có vài người, hơn nữa một khi bước vào Võ Tôn, tuổi thọ có thể đạt tới vạn năm, nếu tiến giai Võ Đế, trường sanh bất lão cũng rất có thể.
Võ Tôn đối với người thường mà nói đã là thần, Võ Đế đối với Võ Tôn mà nói cũng là thần, mà địa đồ Võ Đế chi mộ tuyệt đối có thể làm cho đại bộ phận Võ Tôn tranh đến đầu rơi máu chảy, chớ đừng nói chi Trương Hiểu Vũ trước mắt còn không phải là Võ Tôn.
Nếu những người này biết cổ mộ này là của Võ Đế, không biết sẽ có phản ứng dạng gì, khóe miệng Trương Hiểu Vũ lộ ra mỉm cười.
"Giá khởi điểm, một trăm hai mươi vạn hoàng kim, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn lượng hoàng kim." Bộ dạng này thì nó chính là một trong vài món vật phẩm áp trục, giá cả đạt tới một trăm hai mươi vạn hoàng kim cũng là chuyện đương nhiên.
"Một trăm hai mươi vạn hai."
"Một một trăm ba mươi vạn lượng."
"Một trăm năm mươi vạn lượng."
". . ."
Giá cả từ từ dâng lên, rất nhanh liền đột phá năm trăm vạn, những phú hào nổi danh kia chứng kiến tình cảnh lần này, trong lòng âm thầm cảm khái, không nghĩ tới những võ giả này có tiền như vậy.
"Bảy trăm vạn lượng hoàng kim." Báo giá là một nam tử trung niên, thoáng cái đã tăng thêm hai trăm vạn lượng hoàng kim.
"Một ngàn vạn lượng hoàng kim." Thanh âm trong sáng từ phía sau truyền ra, ánh mắt mọi người men theo thanh âm nhìn qua, chứng kiến một thanh niên áo lam ngồi ở chỗ ngồi bình thường, giống như hạc giữa bầy gà, vô cùng dễ thấy.
Bình luận truyện