Chương 51: Rời đi
Nhổ ra một ngụm trọc khí, Trương Hiểu Vũ chậm rãi mở mắt ra, một vòng tinh quang màu lam nhạt chợt lóe rồi biến mất.
Trong cơ thể lôi nguyên lực rốt cục chuyển hóa hoàn thành toàn bộ, không cần tận lực vận chuyển nó, Trương Hiểu Vũ cũng có thể cảm nhận được biến hóa Lôi Thiểm Quyết mang lại cho mình, chẳng những các phương diện tố chất thân thể tăng lên rất lớn, mà còn triệt để củng cố tu vi Đại Võ Sư cấp một.
Quan sát thân thể trần truồng, Trương Hiểu Vũ cười khổ một tiếng, trong quá trình chuyển hóa phải loại bỏ một ít tạp chất, mà tạp chất tức là những năng lượng lôi thuộc tính thô ráp, bài xuất từ lỗ chân lông, khó trách cả y phục cũng bị thiêu rụi.
Từ trong nguyên giới lấy ra một bộ quần áo màu xanh da trời mới, Trương Hiểu Vũ rất nhanh mặc vào, sau đó vận động thân thể, vẫn là rất vừa người.
Dưới chân tia sáng màu lam nhạt chợt lóe, thân hình đột ngột bắn đi, trong nháy mắt đã đi tới cửa ra vào đại sảnh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn khoảng ba thành, đây vẫn chỉ là hiệu quả sơ bộ của Lôi Thiểm Quyết, chờ sau này luyện đến đại thành, sẽ thật sự có tốc độ của tia chớp.
Nhìn quanh một chút, Trương Hiểu Vũ đi tới trước cái bàn dài, cầm quyển sách trên đó lên.
Trong quyển sách ghi lại một môn vũ kỹ, đúng là Phong Lôi Chưởng Trương Hiểu Vũ đã ghi nhớ ở trong thạch thất, Phong Lôi Chưởng này là do Lôi Ngạo mất hai mươi năm công phu sáng tạo ra, tuy không phải là tuyệt học kinh thiên động địa gì, nhưng đã vô cùng tài giỏi, thuộc về vũ kỹ Nhân cấp trung thừa.
Đương nhiên, Phong Lôi Chưởng trong quyển sách so với trong Phong Lôi Chưởng trong thạch thất phức tạp hơn một chút, hẳn là trải qua rất nhiều lần sửa chữa mới xác định cuối cùng. Text được lấy tại https://truyenbathu.net
Cầm nó ném vào trong Nguyên giới, Trương Hiểu Vũ ở trong bốn phía phủ thành chủ đi một chút, nhìn xem có tài bảo gì không, dù sao nơi này không có một bóng người, giữ lại cũng là vô dụng, không bằng tiện nghi chính mình.
Ở một tầng hầm ngầm bí mật, Trương Hiểu Vũ tìm được rồi ba cái rương lớn hoa lệ, chặt đứt khóa kim loại mở ra, lập tức hào quang đại phóng, chói mắt vô cùng.
Trong ba cái rương đều là vàng thỏi, mỗi một rương đều nặng hơn một ngàn cân, ba rương cộng lại tối thiểu nhất có ba nghìn cân hoàng kim, tương đương với ba mươi vạn lượng bạc.
Sau khi bỏ toàn bộ vào trong nguyên giới, lúc này Trương Hiểu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, ba mươi vạn lượng ở cái thế giới này tuyệt đối là một số tài phú lớn, chỉ sợ một ít gia tộc cỡ trung cũng chỉ có tài sản như vậy thôi, cơ hồ tương đương với ba trăm ngàn nhân dân tệ kiếp trước.
Nên rời đi rồi, không biết Tiểu Hỏa còn ở đó hay không, nếu như không, Trương Hiểu Vũ cũng không đi tìm, mình muốn đi Thiên La quốc, mang theo một con Phún Hỏa Tích Dịch to lớn như vậy đúng là không tiện. Dù sao Thiên La quốc không phải sa mạc, nhân khẩu dày đặc, nhiều hơn số người thưa thớt sa mạc Đôn Hoàng rất nhiều.
Ra khỏi Lôi Minh Cổ Thành, Trương Hiểu Vũ rất nhanh đi vào trong đại sảnh thạch thất thâm thúy, thân hình liên thiểm, bằng tốc độ cực nhanh đi ra bên ngoài.
Trên đường đi, vô số Quỷ Diện Hầu đánh lén, muốn giết chết cái nhân loại kiêu ngạo này, chỉ là hiện tại Trương Hiểu Vũ tốc độ nhanh như một trận gió, cả bóng dáng của hắn cũng không sờ tới, rất nhanh đã biến mất trong đại sảnh.
Đi vào biên giới động khẩu, Trương Hiểu Vũ vận chuyển Hắc Ma Thủ, cắm thật sâu ở trên vách đá, nhanh chóng bò lên phía trên vách núi.
"Người nào." Trên vách núi có hơn mười người thợ săn, nhìn thấy Trương Hiểu Vũ đi lên, toàn bộ rút vũ khí ra, một người quát lạnh nói.
Trương Hiểu Vũ hừ nhẹ một tiếng, "Cút ngay."
"Muốn chết, đem hắn bắt lại cho ta!" Những thợ săn này đều là thành viên Cuồng Phong thợ săn đoàn lưu lại, nhìn thấy có người từ phía dưới đi lên, liền cho rằng trên người hắn có giấu tài bảo, nơi nào chịu thả người.
Cười lạnh một tiếng, Trương Hiểu Vũ đánh ra một quyền.
Phanh một tiếng, thân thể thợ săn bay vút ra ngoài, trên ngực lõm vào một mảnh.
Không có không đi xử lý những người này, Trương Hiểu Vũ dưới chân điện mang chợt lóe, nhanh chóng rời đi.
Phún Hỏa Tích Dịch đã không còn ở đó nữa, Trương Hiểu Vũ thở dài một hơi, trở lại trong tiểu trấn. Đem thức ăn, dược phẩm mua đầy đủ, sau đó liền hướng Bắc Phương lên đường.
---
Trên bầu trời, bảy đạo bóng đen hướng về vị trí vách núi bay vụt đến, phía đầu tiện là một con Phi Điểu, đằng sau là năm nam một nữ, nếu như Trương Hiểu Vũ ở thì sẽ nhận ra sáu người này, đúng là sau người đuổi giết Ô Lương Vũ lúc trước.
Sáu người đi theo phía sau Vân Tước của Thác Bạt Nam, rất nhanh đã đáp xuống cửa sơn động trên. vách núi
"Nơi này có ma khí tồn tại?" Hách Liên Xuân Thủy nhíu mày.
Bên cạnh một người trung niên mở miệng nói: "Nếu như ta đoán không sai, nơi này hẳn chính là ma huyệt sáu trăm năm trước bị trấn áp, không thể ngờ được lại nằm ở đây, khó trách mấy trăm năm qua cũng không ai tìm thấy." Trung niên là tộc trưởng Thuần Tử Dã Thuần Tử Gia, cũng là một thành viên trong trưởng lão hội.
"Đi vào trước, mọi người cẩn thận một chút, không nên phá hư phong ấn." Tuy Ma huyệt đã bị phong ấn, nhưng nếu như phá hư phong ấn thì sa mạc Đôn Hoàng rất có thể sẽ sớm gặp phải ma tai, Hách Liên Xuân Thủy nhắc nhở.
Trong đại sảnh thâm thúy, sáu vị Võ Vương cao thủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tiện tay chém một đạo năng lượng đã đánh nát lân phiến của một con Quỷ Diện Hầu, phảng phất như sáu cái cối xay thịt, một đường đi qua, vô luận là Quỷ Diện Hầu hay là Hầu Vương đều nhất nhất đánh bay ra ngoài.
Rất nhanh, sáu người đã tới địa điểm phát sinh đại chiến với Quỷ Diện Hầu khổng lồ lúc trước.
"Phong nhi."
"Nhược nhi."
...
Ngoại trừ Hách Liên Xuân Thủy, năm người còn lại vẻ mặt kinh hãi, chạy lên đỡ vãn bối của gia tộc mình, chậm rãi quán thâu nguyên lực vào trong thân thể bọn hắn.
Hách Liên Xuân Thủy nhìn mọi người, một mình đi về phía trước, nàng có thể cảm nhận được chỗ ma khí lộ ra, chỉ là một chút rất nhỏ rất nhỏ, rất có thể là do phong ấn bị buông lỏng, đương nhiên, theo như cái tiến độ này, ít nhất trong mấy chục năm ma khí cũng không lan ra khỏi ngọn núi, cũng không cần phải quá lo lắng.
Con đường phía trước bị cửa đá ngăn trở, Hách Liên Xuân Thủy ánh mắt như điện, bóng tối xung quanh cũng không thể ngăn cản được nàng, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy cơ quan ở trong lồng sắt. Bất quá, cơ quan đã bị hủy diệt, mất đi công dụng của nó.
Khẽ cau mày, Hách Liên Xuân Thủy duỗi bàn tay ra, thanh sắc quang mang đại phóng, nhẹ nhàng vung ra đánh ra một trảm.
Oanh, cả đại sảnh chấn động mấy cái, ẩn ẩn có mảnh đá vụn từ phía trên rơi xuống, nhìn lại cửa đá đã xuât hiện một vết chém sâu nửa thước.
"Thế nào, chúng ta cùng nhau công kích đánh nát nó." Sau lưng đi tới bốn người, người vừa nói chuyện là Đông Dã Trường Thanh tộc trưởng Đông Dã Gia Tộc, còn lại một người đã lưu lại chiếu cố năm tiểu bối.
Hách Liên xuân thủy lắc đầu, "Không thể động, cái cửa đá này độ dày rất lớn, nếu như mạnh mẽ mở ra, chỉ sợ ngọn núi sẽ sụp đổ xuống, tạo thành ảnh hưởng gìthì không phải l chúng ta có thể đoán trước được."
"Vậy thì ra ngoài đi! Mấy tiểu tử kia mặc dù không lo lắng tính mạng, nhưng cần phải điều dưỡng một chút, nếu không khó tránh khỏi để lại tai hoạ ngầm."
Tất cả mọi người đều đồng ý, đi ra bên ngoài sơn động.
Phiêu phù ở trên bầu trời, Thuần Tử Dã nhìn qua hơn mười người thợ săn trên vách núi nói: "Không thể để cho địa điểm của Ma Huyệt truyền đi, những người này đều giết."
Sáu đạo năng lượng bàng bạc ba một tiếng bắn xuống các loại năng lượng hỗn hợp cùng một chỗ trên vách núi, vô tình gặt hái nhân mạng, trong nháy mắt hơn mười người thợ săn đã bị năng lượng xé rách thành mảnh nhỏ.
Bình luận truyện