Chương 7: Lưỡng bại câu thương
"Bất quá Đôn Hoàng sa mạc nằm ở nam vực của Đằng Vân đại lục, chỉ là một địa phương rất nhỏ mà thôi, mà ngay cả nam vực cũng chỉ rộng bằng một phần mười Đằng Vân đại lục, cường giả giống đại trưởng lão có rất nhiều" A Nhật Na nói tiếp.
Nam vực, lúc trước Công Dương Hạo cũng có nói đến nam vực, Trương Hiểu Vũ hỏi: "Nam vực lớn cỡ bao nhiêu" Trên quyển sách nọ cũng không nói cụ thể về diện tích của nam vực nên Trương Hiểu Vũ có chút mơ hồ. A Nhật Na khoa tay múa chân nói: "Toàn bộ Đôn Hoàng sa mạc này nam bắc ngang dọc chừng vạn dặm, đông tây rộng chừng mấy ngàn dặm, còn nam vực rộng ít nhất cũng gấp Đôn Hoàng sa mạc ngoài trăm lần" Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Kháo, Trương Hiểu Vũ lắc lắc đầu, nam bắc ngang dọc chừng vạn dặm, đông tây rộng chừng mấy ngàn dặm, xem ra diện tích Đôn Hoàng sa mạc ít nhất cũng đến một trăm ngàn kilomet vuông, so với quốc gia mình còn lớn hơn một chút. Nếu diện tích nam vực lớn hơn gấp trăm lần thì chẳng phải là mười triệu kilomet vuông sao, còn rộng gấp đôi diện tích bề mặt tinh cầu của mình, đại lục này xác thực là quá lớn rồi.
Thoát khỏi rung động trong đầu, Trương Hiểu Vũ rời ánh mắt sang cuộc chiến đấu giữa hai người.
Sau khi có ba viên hỏa diễm đạn cuối cùng hung ác bắn đến thì hoàng thổ chi thuẫn rốt cuộc hỏng mất, hóa thành thổ nguyên khí tối tinh thuần tiêu tán trong thiên địa.
Một đao chém ra, hơn mười viên hỏa diễm đạn cùng nổ, Ô Lương Vũ nương theo sức nổ của hỏa diễm đạn mà thân hình bay lên không xoay tròn một vòng rồi đối mặt với Hỏa diễm cự thần mà chém ra một đao hủy diệt.
Tuy nhiên đao mang lần này chém ra không giống lúc trước, tựa như từ thân đao phóng ra một cái huyễn ảnh thật lớn, trong nháy mắt hỏa mạc đã bị phá vỡ, giống như là tầng mây bị vén ra và ánh mặt trời từ trong thiên địa bắn xuống, thật rung động lòng người.
"Công Dương Hạo, đừng tưởng rằng chỉ ngươi mới tiến bộ, mười năm nay ta cũng không phế bỏ công phu, Cự Linh thần đao, phá cho ta"
Trương Hiểu Vũ tâm thần vừa động, một chiêu này không phải là giống một chiêu đao kia của Lý Niếp Phong trong bộ phim Phong Vân sao. Đây chẳng qua là do người ta dùng chân khí biến ảo thành đao cương thật lớn nên tạo ra ảo giác như đang cầm một thanh đao dài hơn mười thước vậy. Còn Ô Lương Vũ lúc này đao cương còn lớn hơn nhiều, dài chừng ba mươi mấy thước nên hắn cầm trên tay giống như phàm nhân cầm một cây Cự Linh thần đao chém thiên liệt địa vậy.
Hỏa diễm cự thần trong Công Dương Hạo nhận thấy uy thế một đao này hết sức cường đại, không khoa trương chút nào, cho dù là một con sông đối diện với một đao này cũng bốc hơi hết nên vẻ mặt trong nháy mắt ngưng trọng như nước, hỏa diễm phía ngoại vi chợt kịch liệt co rút lại cuối cùng hỏa diễm quanh thân đều thu nhỏ lại một vòng nhưng nhìn qua càng thêm ngưng thật.
Rống to một tiếng, Hỏa diễm cự thần lúc này đã thu nhỏ lại chỉ còn có hai ba thước vung tay đánh ra một cái hỏa diễm quyền thật lớn mang theo khí tức khủng bố lao ra đối kháng với đao cương.
"Ầm!" một tiếng, trên không trung cường quang bạo khởi, ánh sáng màu đỏ và màu vàng từ tâm vụ nổ phát ra hầu như là tràn ngập trong phạm vi mấy trăm thước xung quanh.
Sau lần va chạm, sa mạc dưới chân hai người lún sâu xuống đồng thời vô số sóng cát cao hơn mười thước liên tiếp tựa như thiên quân vạn mã làn ra tứ phương.
"Mau lui về phía sau" Trương Hiểu Vũ vội kéo A Nhật Na thối lui ra sau, mỗi làn sóng cát phía trước đều có thể đem bọn họ chôn vùi đến đùi, hiện tại lại có nhiều sóng cát như vậy cùng kéo đến, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không hay lắm.
Sau khi lui ra sau năm sáu chục mét hai người mới dừng lại, trong lòng vẫn sợ hãi nhìn về sa mạc phía trước.
Hỏa diễm quyền đầu cùng đao cương thật lớn hơi giao phong thì hỏa diễm quyền đầu rõ ràng là đã rơi xuống hạ phong. Tuy nhiên điều này không chứng tỏ thực lực Công của Dương Hạo không bằng Ô Lương Vũ mà do vũ kỹ của Cự Linh thần đao quá mức uy mãnh, cao thủ đồng cấp dưới một chiêu này đành phải tránh lui ba thước .
Gần một lát công phu sau, hữu quyền của Hỏa diễm cự thần lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà hỏng mất, ầm ầm sụp đổ còn đao cương của Ô Lương Vũ thì màu sắc cũng ảm đạm đi nhiều, xem ra cũng bị Hỏa diễm cự thần đánh thương.
"Xem ngươi có thể ngăn tới khi nào" Ô Lương Vũ vung đao cương thật lớn rồi liên tục chém về phía hoả diễm quanh thân cự thần.
Hỏa diễm cự thần từ đầu vẫn đứng yên không nhúc nhích lúc này bất đắc dĩ phải tả hoảng hữu thiểm, tránh né đao cương công kích, chỉ lúc nào tránh không xong mới vung quyền lên đánh lại.
Nếu căn cứ vào thân hình Hỏa diễm cự thần mà phán đoán thì cho rằng tốc độc của nó rất chậm, so với người thường đi bộ không sai biệt nhiều nhưng đối với nhân loại nhỏ bé mà nói thì một bước của Hỏa diễm cự thần, cho dù là bước đi chậm rãi thì nhân loại cũng không thể bằng được, nó nhẹ nhàng đi một bước đã ra xa mấy chục thước.
Đối mặt với công kích của Ô Lương Vũ, Hỏa diễm cự thần không ngừng lui bước, tuy có vẻ như bị rơi xuống hạ phong nhưng thật ra vẫn chưa bị nhiều thương tổn.
Nhìn mà chiến đấu trên không, Trương Hiểu Vũ không ngừng tặc lưỡi. Trong hai người này, Công Dương Hạo chủ về phòng ngự, tầng hỏa diễm trên người ngưng thật vô cùng giống như là khôi giáp vậy, kẻ nào thực lực không đủ thì ngay cả tư cách phá vỡ hỏa diễm cũng không có. Ô Lương Vũ chủ về công kích, Cự Linh đao cương to lớn gấp đại đao mấy chục lần, chỉ đâu đánh đó, nhìn qua ý thái nhàn nhã, uy phong lẫm lẫm.
"Ô Lương Vũ, công pháp ngươi tu luyện bất quá chỉ là Nhân cấp trung thừa, dùng để thúc dục vũ kỹ Cự Linh thần đao Địa cấp tiểu thừa nhất định là đã cố hết sức rồi! Ta đoán nguyên lực của ngươi còn lại nhiều nhất không qua ba thành" Hỏa diễm cự thần vừa né tránh vừa phát ra thanh âm ong ong châm chọc nói.
Ô Lương Vũ cười lạnh nói: "Cứ cho là ngươi đoán đúng đi, Cự Linh thần đao xác thực là tiêu hao nhiều nguyên lực nhưng bất quá ta muốn xem liệu ngươi có đủ năng lực chống đỡ đến lúc tiêu hao hết nguyên lực hay không" Nói xong tốc độ công kích của hắn càng thêm mau lẹ, đao cương như bão táp chém về phía Công Dương Hạo.
Tuy nhiên màn chiến đấu gay cấn này sẽ rất nhanh bị phá vỡ.
Trên không trung sa mạc cách đó mấy dặm, năm sáu đạo nhân ảnh tốc độ cực nhanh đang phá không phi hành, bởi vì độ cao không lớn nên phía sau đám nhân ảnh này cát sa mạc bị kình phong cuốn lên tạo thành một cái đuôi dài thẳng tắp như sa long màu vàng lao về phía phát sinh chiến đấu.
Phi hành ở tầng trời thấp như vậy nhất định là cao thủ cấp Võ vương, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là cao thủ Thần Sa Phủ. Trương Hiểu Vũ vội kéo A Nhật Na bất động thanh sắc trốn vào một cái hố cát.
Ô Lương Vũ vẻ mặt thoáng có chút xao động rồi thản nhiên nói: "Người Thần Sa phủ đến rất nhanh, xem ra hôm nay không thể tận tâm bồi tiếp rồi"
Công Dương Hạo thấy có tiếp viện thì cảm thấy mừng rỡ, đương nhiên cũng càng thêm cảnh giác. Thực lực của Ô Lương Vũ không thua hắn, cho dù là có thêm cao thủ cấp Võ vương nhưng cũng chưa chắc đã lưu được hắn, nên cẩn thận một chút vẫn hay hơn.
Quả nhiên, thế công của Ô Lương Vũ vừa chậm lại thì thấy thổ nguyên khí trong thiên địa với tốc độ điên cuồng lao về phía đao cương và ngưng tụ quấn quanh trên đó, khiến cho đao cương nguyên bản dài ba mươi thước dần dần khuếch trương đến bốn năm mươi thước, hơn nữa vẫn càng không ngừng cắn nuốt thêm thổ nguyên khí bàng bạc.
Vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét đối với cao thủ cấp bậc Võ vương cũng chỉ cần mười mấy hơi thở mà thôi, mang theo sa long cuồn cuộn, sáu gã cao thủ Võ vương lao đến rồi rút ra vũ khí, bộ dáng muốn liền gia nhập vào chiến trường.
"Hoành Tảo Thiên Quân" Ô Lương Vũ sắc mặt dữ tợn, huy động đao cương lúc này đã dài đến bảy mươi thước quét ngang ra.
Trong chốc lát, phong vân biến sắc, đao cương thật lớn mang theo âm thanh gào rú làm quỷ thần sợ hãi quét qua, hào quang màu vàng như ánh hoàng hôn hung bạo cuốn theo tầng tầng sóng cát khủng bố trước đó chưa từng thấy, cao ước chừng mấy chục thước phô thiên cái địa, che khuất thiên không.
Công Dương Hạo chính là mục tiêu đầu tiên của đao cương nên trong nháy mắt công phu hỏa diễm trên người đã hỏng mất đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi chém vào Công Dương Hạo, đao cương thoáng ảm đạm nhưng vẫn thừa thế mang theo uy thế bá đạo lao vào sáu gã Võ vương.
Bình luận truyện