Thần Mộ 2
Chương 219: Bức phải nhảy xuống ma huyệt
Đại Long đoạn đao phát ra thần mang xanh biếc dài trăm trượng, sánh được với đệ thất đao của Nghịch Thiên thất ma đao!
"Ha… ha ha…" Thần Nam cười điên cuồng.
Đệ thất ma đao bổ mạnh tới, thần mang xanh lè lóe sáng, đao mang lại bùng lên, khí tức cuồng bá lan tràn.
Khắp trời là đao khí và long khiếu chi âm.
"A…"
"A…"
Huyết quang sáng lòa, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, Đại Long đao với uy thế hoành tảo thiên quân liên tục dẹp tan các đại trận, đệ tử các phái tử vong thảm trọng.
Huyết hoa ngập trời, đầu rơi vô số, thi thể tan nát văng tung tóe…
Hai mắt Thần Nam đỏ ngầu như nhập ma, long đao liên tục vung lên, tàn nhẫn quét sạch mọi sinh mệnh.
Từ xa nhìn lại, đao mang của Đại Long đao ảo hóa ra, ngưng tụ thành một con thanh long vô cùng tàn bạo, đang há miệng hút mọi sinh mệnh, hung long đi qua là sinh mệnh đổ rạp, huyết vũ tung tóe, tương thịt tơi bời.
Thần Nam như ma vương cưỡi ác long, tay cầm Đại Long đao hoành tảo bát phương, mặc kệ tiếng gào thê thảm, linh hồn giãy giụa, hắn như hóa thành ác ma tàn bạo nhất thiên địa.
Máu chảy hòa vào sát lục.
Thần Nam chém nát hư không, đánh tan mấy đại trận, mọi đệ tử trong đó bị chấn nát, hắn điên cuồng đồ sát như hổ vào đàn dê.
Đao mang trăm trượng của Đại Long đao vô cùng sắc bén, dù cương thi đại quân mình đồng da sắt mà khi long đao quét qua, mọi cương thi đều bị cắt làm đôi, không ít tên bị chấn nát.
Mọi tăng phật của Phật giáo không còn niệm phật nữa mà gào lên như quỷ khóc sói gào, khí chất tương phản hẳn thường ngày.
Còn môn đồ của Vô Ưu tiên tôn và tam đại ma vương cũng tổn thất thảm trọng. Họ là chủ lực truy sát, đương nhiên trở thành đối tượng chính của Thần Nam.
Đại Long đao quét ngang quét dọc, huyết quang xung thiên, đệ tử của các ma vương thường ngày tàn bạo, hôm nay gặp phải ác thần trên cơ, đối diện với tuyệt thế đại hung nhân dù họ có tàn bạo hơn nữa cũng chỉ biết ngoan ngoãn như mèo trước mặt hổ.
Người điên cuồng, thần ma khó chống.
Thần Nam chiến đấu với ý chí quyết tử, chìm hẳn vào cuồng bạo chi cảnh, chiến đấu trong làn mưa máu, trong hơi tanh, hắn như ác ma, trong mắt chỉ còn chém giết.
Huyết sắc đại đồ sát vẫn tiếp diễn nhưng Thần Nam bắt đầu nhắm trọng điểm bào những kẻ dần đầu đại quân truy sát, kể cả thân truyền đệ tử Huyết Thi của Thi Hoàng, đại đệ tử Hoài Nhân của Phật Tổ cùng ái đồ của mấy ma vương.
Đại Long đao cử thế vô song, trong lúc tất cả ngạc nhiên, một đao cắt đứt đầu Huyết Thi, rồi theo thế Lực Phách Hoa Sơn chẻ rọc xuống chân thành hai nửa.
Hắn ngửa mặt hú vang, thanh long tàn bạo lại chém đứt đôi mấy chục hồng mao cương thi xông tới.
Dù truy sát đại quân không sợ chất nhưng đối diện hung nhân như thế đều run rẩy, nhiều người hoảng sợ, vừa gầm hét vừa bỏ chạy.
Chỉ nửa khắc, mấy trăm thi thể hóa thành tương thịt rơi xuống đất, gần ngàn người bỏ chạy, số vây ráp Thần Nam còn không đầy hai ngàn.
Những người quan chiến ngoài xa thấy tình cảnh đầy máu tanh đều tỏ vẻ bất nhẫn, lòng đầy khí lạnh.
"Giết…"
Tiếng gào hét lại vang lên, huyết tinh đại chiến tiếp tục, cục diện trở thành quyết sinh tử.
Tiên vân phiêu động, ngoài xa hào quang trận trận, màu sắc rực rỡ, một bạch y nam tử phong thần như ngọc đứng trên mây dẫn gần trăm người tới.
Quan chiến giả sôi lên.
"Đạm Đài thánh địa thủ đồ Vương Chí đã tới."
"Họ đến viện trợ Thần Nam sao?"
"Chắc không phải, Thiên giới có quy tắc riêng, mấy Thần Vương cao thủ đã phát ra tất sát lệnh, dù Đạm Đài tiên tử cũng không dám chạm vào."
…
Vương Chí trải qua Thần Vương vương tấn cấp chiến, tuy chứ chân chính thành Thần Vương nhưng tu vi tăng vọt, cách cảnh giới Thần Vương không xa, chỉ còn chút xíu nữa là vượt qua.
Vị chuẩn Thần Vương anh tư hào sảng dẫn bản môn đệ tử đến, nhanh chóng vây Thần Nam vào giữa, quát các môn nhân đệ tử: "Bắt hắn."
Đại quân vây bắt Thần Nam đại hỉ, nhóm Vương Chí đến rất kịp thời, có thêm một đội sinh lực quân, Thần Nam tất chết.
Hơn trăm đệ tử Đạm Đài thánh địa nhanh chóng kết thành một trận pháp bí ẩn, tất cả cùng động, tinh thần chi quang hùng hậu tràn ra, vây chặt Thần Nam.
Nhiều người lộ vẻ kinh hãi, trong hơn trăm đệ tử này có mấy chục người cầm thất sắc thạch tàn phiến, đang sử dụng Tinh không tỏa ma trận của Đạm Đài thánh địa. Trận pháp uy lực kì tuyệt này thoát thai từ tinh không đại trận, có thể vây khốn cả Thần Vương. Tháy họ xuất thủ, trong lòng Thần Nam lạnh ngắt, ngửa mặt cười vang: "Đạm Đài quả nhiên xuất thủ với ta."
Đạm Đài thánh địa đã dùng đến tỏa ma trận, đệ tử các phái thở phào tự động lùi lại.
"Thần Nam, sư tôn truyền triệu ngươi, mong ngươi bó tay cùng ta đi gặp."
"Ha… ha ha… Đạm Đài Tuyền cho gọi ta? Ha ha… ả tưởng mình là nữ hoàng sao? Ngươi về bảo ả dù tự thân đế mời ta cũng không buồn gặp." Dù đang đối diện với tử vong uy hiếp, dao động tinh thần của hắn cũng không kịch liệt như hiện tại.
Vương Chí rít lên: "Lớn mật! Dám gọi danh hiệu của sư tôn, bắt cuồng đồ này lại cho ta."
Tỏa ma đại trận vận chuyển, tinh quang sáng chói, đạo đạo tinh huy chiếu xạ vào Thần Nam, áp lực kinh nhân vây kín hắn khiến hắn như sa vào đầm lầy, tỏa ma trận giữ cứng hắn lại.
Thần Nam rít lên, dung Đại Long đao thay lời nói, thân hình tuy chậm lại nhưng long đao uy thế cường thịnh hơn, nộ hỏa trong lòng cùng chiến ý ngùn ngụt cháy lên thành thần mang sáng choang hất bay phiến phiến tinh quang.
Tinh huy bị đánh bật, thân thể hắn lại hoạt động được, liên tục hú vang, long đao nối nhau bổ ra, đao mang như cầu vồng. Hắn quyết không để tỏa ma trận chân chính phát huy uy lực, bằng không khi bị giữ cứng lại, ngay cả quyền tự sát cũng bị mất.
Vương Chí đại nộ, tiến vào trong trận, được tỏa ma trận hiệp trợ, y công kích Thần Nam, chưởng lực gần đạt đến Thần Vương cấp nối nhau bổ tới.
Nhưng Đại Long đao uy chấn tam giới vô số năm, là bảo vật trong truyền thuyết, long khí phát ra hóa giải toàn bộ chưởng lực.
"Đại Long đao quả nhiên uy thế hãi nhân!" Vương Chí cười lạnh.
Thần Nam lạnh giọng: "Ngươi nói rằng ta dựa vào ngoại vật? Ha …ha ha… đáng hận thật. Nếu trời cao trả lại cho ta một vạn năm, ta còn sợ ai ở Thiên giới? Thần Vương, tiên chủ có là gì, càng không nói đến loại củi mục chuẩn Thần Vương như ngươi. Trời cao trả lại cho ta một vạn năm, ta sẽ hoành tảo Thiên giới, đối phó cỡ như ngươi cần một ngón tay cũng đủ."
Nghĩ đến vạn năm đã mất, lòng hắn dần phát cuồng: "Một vạn năm, ta đã mất đi quá nhiều."
Nộ ý ngùn ngụt, Đại Long đao trong tay hắn càng cường thịnh, đao mang đánh tan tỏa ma trận, nhất đao chém tan thân thể hơn mười đệ tử Đạm Đài thánh địa, hắn gầm vang: "Hai mươi năm ngắn ngủi, đại chiến một vạn năm, tất cả đến hết đây."
Đệ tử các phái Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Vô Ưu thấy hắn ra khỏi tỏa ma trận, đều thất sắc, lại đổ xô tới.
Đao quang kiếm ảnh, sầu vân thảm đạm, sóng máu phun trào, Thần Nam độc chiến đệ tử mấy phái, lòng hắn toàn hận và nộ. Đao mang nóng rãy chém rơi từng chiếc đầu, vô tận huyết vũ rải trên không, thi thể nối nhau rơi xuống.
Một tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ma khí hùng hồn như sóng thần tràn tới.
Các tu giả quan chiến hô lên.
"Tuyệt Tình ma vương đến rồi!"
"Lão đã đoạt xá thành công, tìm được thân thể thích hợp."
…
Lại một tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ô vân lan tràn.
"Hỗn Thiên ma vương đến rồi."
…
Đoạn huyết quang xung thiên, không trung truyền lại dao động kịch liệt, thinh không tưởng chừng vỡ tan.
"Thanh Thiện cổ ma đến rồi!"
….
Mọi quan chiến giả đều hít sâu một hơi khí lạnh, xem ra các cao thủ Thần Vương đã động sát ý với Thần Nam, cùng nhau hiện thân.
Thần Nam biết thời khắc sinh tử đã tới, hoặc phá toái không gian, ngạnh tiếp thiên phạt, hoặc tiến vào mộ huyệt Ma Chủ, hắn chọn quyết định thứ hai. Nếu không còn đường, hắn sẽ không dự chọn chống lại thiên phạt.
Hắn vung Đại Long đao hoành tảo bát phương, chém rụng một loạt oan hồn, đằng không thoát khỏi vùng huyết vũ, lao thẳng vào mộ Ma Chủ.
Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma từ xa lao tới như điện, những người vây công Thần Nam thấy các Thần Vương đến thì đều tâm thần đại chấn, hò hét vang trời lao tới.
Vô số quan chiến giả chầm chậm theo sau, biết rằng lần đại vây ráp này đang đi đến hồi kết.
Cự ly năm mươi dặm với Thần Vương dực chỉ là khoảnh khắc, cơ hồ chỉ lắc mình đã đến gần Ma Chủ chi mộ trong truyền thuyết.
Đó là một thạch lâm hoang lương, vô tận ma khí trùm kín, phụ cận không hề có sinh khí, chỉ có tử vong khí tức khiến ai nấy run rẩy tận linh hồn.
Từ phía ngoài vẫn nhìn rất rõ cảnh tượng bên trong.
Ở giữa thạch lâm có một thạch bi cao trăm trượng, bên trên khắc mấy đại tự cổ kính tang thương, qua quá nhiều năm tháng rồi nên hiếm người hiểu được ý nghĩa.
Khó lòng tưởng tượng được rằng, tấm bia đứng ở đây đã vô tận tuế nguyệt mà chưa sụp đổ hay có dấu hiệu phá toái.
Hơn nữa còn phát ra áp lực kinh hồn như cự ma còn sống.
Tuy đang lúc sinh tử quan đầu mà Thần Nam vẫn thấy kinh hãi, áp lực của thạch bi phát ra tựa hồ không kém hơn Trấn Ma thạch hắn từng thấy tại Nhân gian giới, đúng là thạch bi tà dị.
Phía trước thạch bi là một động huyệt rộng chừng trăm trượng, mọi ma khí từ đó bay lên.
Đó là mộ huyệt Ma Chủ.
Được coi là ma huyệt không đáy.
Thần Nam không do dự tiến ngay vào, ma khí ào ào khiến hắn gian nan cất bước, áp lực suýt nữa ép hắn bẹp dí, hắn cố gượng tiến đến gần ma huyệt.
Ma huyệt âm u cuồn cuộn ma vân nên không nhìn được cảnh vật phía dưới, thảm liệt khí tức phát ra tựa hồ muốn cướp đoạt tâm thần người ta.
Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma lạnh lùng đứng ngoài hư không nhìn hắn.
Truy sát đại quân đã tới, múa tít binh khí chằm chằm nhìn hắn.
Còn cả vô số quan chiến giả cũng tới, kinh hãi nhìn Ma Chủ chi mộ rồi nhìn hắn.
Hắn cười thê thảm: "Ha ha… ha ha. Lần này Thần Nam ta sẽ lưu danh trong lịch sử Thiên giới, lại khiến các Thần Vương truy sát, cả Thiên giới theo dõi, có điều các ngươi vĩnh viễn không bắt sống được ta."
Ngoài xa, một đạo tiên quang lóe sáng, quang ảnh nhanh chóng lao tới, dấy lên tiên vụ dày đặc.
Trong mắt hắn lóe sáng thần mang, không ngờ trong phút cuối này còn thấy mặt Đạm Đài Tuyền.
"Hận trời xanh đoạt của ta vạn năm." Tiếng nói thê lương của hắn vang khắp thiên địa rồi gào lớn với những người ở ngoài ma huyệt: "Nếu ta không chết, sau này sẽ khiến máu nhuộm trời xanh."
Đoạn hắn lao thẳng xuống ma huyệt sâu thẳm.
"Ha… ha ha…" Thần Nam cười điên cuồng.
Đệ thất ma đao bổ mạnh tới, thần mang xanh lè lóe sáng, đao mang lại bùng lên, khí tức cuồng bá lan tràn.
Khắp trời là đao khí và long khiếu chi âm.
"A…"
"A…"
Huyết quang sáng lòa, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, Đại Long đao với uy thế hoành tảo thiên quân liên tục dẹp tan các đại trận, đệ tử các phái tử vong thảm trọng.
Huyết hoa ngập trời, đầu rơi vô số, thi thể tan nát văng tung tóe…
Hai mắt Thần Nam đỏ ngầu như nhập ma, long đao liên tục vung lên, tàn nhẫn quét sạch mọi sinh mệnh.
Từ xa nhìn lại, đao mang của Đại Long đao ảo hóa ra, ngưng tụ thành một con thanh long vô cùng tàn bạo, đang há miệng hút mọi sinh mệnh, hung long đi qua là sinh mệnh đổ rạp, huyết vũ tung tóe, tương thịt tơi bời.
Thần Nam như ma vương cưỡi ác long, tay cầm Đại Long đao hoành tảo bát phương, mặc kệ tiếng gào thê thảm, linh hồn giãy giụa, hắn như hóa thành ác ma tàn bạo nhất thiên địa.
Máu chảy hòa vào sát lục.
Thần Nam chém nát hư không, đánh tan mấy đại trận, mọi đệ tử trong đó bị chấn nát, hắn điên cuồng đồ sát như hổ vào đàn dê.
Đao mang trăm trượng của Đại Long đao vô cùng sắc bén, dù cương thi đại quân mình đồng da sắt mà khi long đao quét qua, mọi cương thi đều bị cắt làm đôi, không ít tên bị chấn nát.
Mọi tăng phật của Phật giáo không còn niệm phật nữa mà gào lên như quỷ khóc sói gào, khí chất tương phản hẳn thường ngày.
Còn môn đồ của Vô Ưu tiên tôn và tam đại ma vương cũng tổn thất thảm trọng. Họ là chủ lực truy sát, đương nhiên trở thành đối tượng chính của Thần Nam.
Đại Long đao quét ngang quét dọc, huyết quang xung thiên, đệ tử của các ma vương thường ngày tàn bạo, hôm nay gặp phải ác thần trên cơ, đối diện với tuyệt thế đại hung nhân dù họ có tàn bạo hơn nữa cũng chỉ biết ngoan ngoãn như mèo trước mặt hổ.
Người điên cuồng, thần ma khó chống.
Thần Nam chiến đấu với ý chí quyết tử, chìm hẳn vào cuồng bạo chi cảnh, chiến đấu trong làn mưa máu, trong hơi tanh, hắn như ác ma, trong mắt chỉ còn chém giết.
Huyết sắc đại đồ sát vẫn tiếp diễn nhưng Thần Nam bắt đầu nhắm trọng điểm bào những kẻ dần đầu đại quân truy sát, kể cả thân truyền đệ tử Huyết Thi của Thi Hoàng, đại đệ tử Hoài Nhân của Phật Tổ cùng ái đồ của mấy ma vương.
Đại Long đao cử thế vô song, trong lúc tất cả ngạc nhiên, một đao cắt đứt đầu Huyết Thi, rồi theo thế Lực Phách Hoa Sơn chẻ rọc xuống chân thành hai nửa.
Hắn ngửa mặt hú vang, thanh long tàn bạo lại chém đứt đôi mấy chục hồng mao cương thi xông tới.
Dù truy sát đại quân không sợ chất nhưng đối diện hung nhân như thế đều run rẩy, nhiều người hoảng sợ, vừa gầm hét vừa bỏ chạy.
Chỉ nửa khắc, mấy trăm thi thể hóa thành tương thịt rơi xuống đất, gần ngàn người bỏ chạy, số vây ráp Thần Nam còn không đầy hai ngàn.
Những người quan chiến ngoài xa thấy tình cảnh đầy máu tanh đều tỏ vẻ bất nhẫn, lòng đầy khí lạnh.
"Giết…"
Tiếng gào hét lại vang lên, huyết tinh đại chiến tiếp tục, cục diện trở thành quyết sinh tử.
Tiên vân phiêu động, ngoài xa hào quang trận trận, màu sắc rực rỡ, một bạch y nam tử phong thần như ngọc đứng trên mây dẫn gần trăm người tới.
Quan chiến giả sôi lên.
"Đạm Đài thánh địa thủ đồ Vương Chí đã tới."
"Họ đến viện trợ Thần Nam sao?"
"Chắc không phải, Thiên giới có quy tắc riêng, mấy Thần Vương cao thủ đã phát ra tất sát lệnh, dù Đạm Đài tiên tử cũng không dám chạm vào."
…
Vương Chí trải qua Thần Vương vương tấn cấp chiến, tuy chứ chân chính thành Thần Vương nhưng tu vi tăng vọt, cách cảnh giới Thần Vương không xa, chỉ còn chút xíu nữa là vượt qua.
Vị chuẩn Thần Vương anh tư hào sảng dẫn bản môn đệ tử đến, nhanh chóng vây Thần Nam vào giữa, quát các môn nhân đệ tử: "Bắt hắn."
Đại quân vây bắt Thần Nam đại hỉ, nhóm Vương Chí đến rất kịp thời, có thêm một đội sinh lực quân, Thần Nam tất chết.
Hơn trăm đệ tử Đạm Đài thánh địa nhanh chóng kết thành một trận pháp bí ẩn, tất cả cùng động, tinh thần chi quang hùng hậu tràn ra, vây chặt Thần Nam.
Nhiều người lộ vẻ kinh hãi, trong hơn trăm đệ tử này có mấy chục người cầm thất sắc thạch tàn phiến, đang sử dụng Tinh không tỏa ma trận của Đạm Đài thánh địa. Trận pháp uy lực kì tuyệt này thoát thai từ tinh không đại trận, có thể vây khốn cả Thần Vương. Tháy họ xuất thủ, trong lòng Thần Nam lạnh ngắt, ngửa mặt cười vang: "Đạm Đài quả nhiên xuất thủ với ta."
Đạm Đài thánh địa đã dùng đến tỏa ma trận, đệ tử các phái thở phào tự động lùi lại.
"Thần Nam, sư tôn truyền triệu ngươi, mong ngươi bó tay cùng ta đi gặp."
"Ha… ha ha… Đạm Đài Tuyền cho gọi ta? Ha ha… ả tưởng mình là nữ hoàng sao? Ngươi về bảo ả dù tự thân đế mời ta cũng không buồn gặp." Dù đang đối diện với tử vong uy hiếp, dao động tinh thần của hắn cũng không kịch liệt như hiện tại.
Vương Chí rít lên: "Lớn mật! Dám gọi danh hiệu của sư tôn, bắt cuồng đồ này lại cho ta."
Tỏa ma đại trận vận chuyển, tinh quang sáng chói, đạo đạo tinh huy chiếu xạ vào Thần Nam, áp lực kinh nhân vây kín hắn khiến hắn như sa vào đầm lầy, tỏa ma trận giữ cứng hắn lại.
Thần Nam rít lên, dung Đại Long đao thay lời nói, thân hình tuy chậm lại nhưng long đao uy thế cường thịnh hơn, nộ hỏa trong lòng cùng chiến ý ngùn ngụt cháy lên thành thần mang sáng choang hất bay phiến phiến tinh quang.
Tinh huy bị đánh bật, thân thể hắn lại hoạt động được, liên tục hú vang, long đao nối nhau bổ ra, đao mang như cầu vồng. Hắn quyết không để tỏa ma trận chân chính phát huy uy lực, bằng không khi bị giữ cứng lại, ngay cả quyền tự sát cũng bị mất.
Vương Chí đại nộ, tiến vào trong trận, được tỏa ma trận hiệp trợ, y công kích Thần Nam, chưởng lực gần đạt đến Thần Vương cấp nối nhau bổ tới.
Nhưng Đại Long đao uy chấn tam giới vô số năm, là bảo vật trong truyền thuyết, long khí phát ra hóa giải toàn bộ chưởng lực.
"Đại Long đao quả nhiên uy thế hãi nhân!" Vương Chí cười lạnh.
Thần Nam lạnh giọng: "Ngươi nói rằng ta dựa vào ngoại vật? Ha …ha ha… đáng hận thật. Nếu trời cao trả lại cho ta một vạn năm, ta còn sợ ai ở Thiên giới? Thần Vương, tiên chủ có là gì, càng không nói đến loại củi mục chuẩn Thần Vương như ngươi. Trời cao trả lại cho ta một vạn năm, ta sẽ hoành tảo Thiên giới, đối phó cỡ như ngươi cần một ngón tay cũng đủ."
Nghĩ đến vạn năm đã mất, lòng hắn dần phát cuồng: "Một vạn năm, ta đã mất đi quá nhiều."
Nộ ý ngùn ngụt, Đại Long đao trong tay hắn càng cường thịnh, đao mang đánh tan tỏa ma trận, nhất đao chém tan thân thể hơn mười đệ tử Đạm Đài thánh địa, hắn gầm vang: "Hai mươi năm ngắn ngủi, đại chiến một vạn năm, tất cả đến hết đây."
Đệ tử các phái Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Vô Ưu thấy hắn ra khỏi tỏa ma trận, đều thất sắc, lại đổ xô tới.
Đao quang kiếm ảnh, sầu vân thảm đạm, sóng máu phun trào, Thần Nam độc chiến đệ tử mấy phái, lòng hắn toàn hận và nộ. Đao mang nóng rãy chém rơi từng chiếc đầu, vô tận huyết vũ rải trên không, thi thể nối nhau rơi xuống.
Một tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ma khí hùng hồn như sóng thần tràn tới.
Các tu giả quan chiến hô lên.
"Tuyệt Tình ma vương đến rồi!"
"Lão đã đoạt xá thành công, tìm được thân thể thích hợp."
…
Lại một tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ô vân lan tràn.
"Hỗn Thiên ma vương đến rồi."
…
Đoạn huyết quang xung thiên, không trung truyền lại dao động kịch liệt, thinh không tưởng chừng vỡ tan.
"Thanh Thiện cổ ma đến rồi!"
….
Mọi quan chiến giả đều hít sâu một hơi khí lạnh, xem ra các cao thủ Thần Vương đã động sát ý với Thần Nam, cùng nhau hiện thân.
Thần Nam biết thời khắc sinh tử đã tới, hoặc phá toái không gian, ngạnh tiếp thiên phạt, hoặc tiến vào mộ huyệt Ma Chủ, hắn chọn quyết định thứ hai. Nếu không còn đường, hắn sẽ không dự chọn chống lại thiên phạt.
Hắn vung Đại Long đao hoành tảo bát phương, chém rụng một loạt oan hồn, đằng không thoát khỏi vùng huyết vũ, lao thẳng vào mộ Ma Chủ.
Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma từ xa lao tới như điện, những người vây công Thần Nam thấy các Thần Vương đến thì đều tâm thần đại chấn, hò hét vang trời lao tới.
Vô số quan chiến giả chầm chậm theo sau, biết rằng lần đại vây ráp này đang đi đến hồi kết.
Cự ly năm mươi dặm với Thần Vương dực chỉ là khoảnh khắc, cơ hồ chỉ lắc mình đã đến gần Ma Chủ chi mộ trong truyền thuyết.
Đó là một thạch lâm hoang lương, vô tận ma khí trùm kín, phụ cận không hề có sinh khí, chỉ có tử vong khí tức khiến ai nấy run rẩy tận linh hồn.
Từ phía ngoài vẫn nhìn rất rõ cảnh tượng bên trong.
Ở giữa thạch lâm có một thạch bi cao trăm trượng, bên trên khắc mấy đại tự cổ kính tang thương, qua quá nhiều năm tháng rồi nên hiếm người hiểu được ý nghĩa.
Khó lòng tưởng tượng được rằng, tấm bia đứng ở đây đã vô tận tuế nguyệt mà chưa sụp đổ hay có dấu hiệu phá toái.
Hơn nữa còn phát ra áp lực kinh hồn như cự ma còn sống.
Tuy đang lúc sinh tử quan đầu mà Thần Nam vẫn thấy kinh hãi, áp lực của thạch bi phát ra tựa hồ không kém hơn Trấn Ma thạch hắn từng thấy tại Nhân gian giới, đúng là thạch bi tà dị.
Phía trước thạch bi là một động huyệt rộng chừng trăm trượng, mọi ma khí từ đó bay lên.
Đó là mộ huyệt Ma Chủ.
Được coi là ma huyệt không đáy.
Thần Nam không do dự tiến ngay vào, ma khí ào ào khiến hắn gian nan cất bước, áp lực suýt nữa ép hắn bẹp dí, hắn cố gượng tiến đến gần ma huyệt.
Ma huyệt âm u cuồn cuộn ma vân nên không nhìn được cảnh vật phía dưới, thảm liệt khí tức phát ra tựa hồ muốn cướp đoạt tâm thần người ta.
Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma lạnh lùng đứng ngoài hư không nhìn hắn.
Truy sát đại quân đã tới, múa tít binh khí chằm chằm nhìn hắn.
Còn cả vô số quan chiến giả cũng tới, kinh hãi nhìn Ma Chủ chi mộ rồi nhìn hắn.
Hắn cười thê thảm: "Ha ha… ha ha. Lần này Thần Nam ta sẽ lưu danh trong lịch sử Thiên giới, lại khiến các Thần Vương truy sát, cả Thiên giới theo dõi, có điều các ngươi vĩnh viễn không bắt sống được ta."
Ngoài xa, một đạo tiên quang lóe sáng, quang ảnh nhanh chóng lao tới, dấy lên tiên vụ dày đặc.
Trong mắt hắn lóe sáng thần mang, không ngờ trong phút cuối này còn thấy mặt Đạm Đài Tuyền.
"Hận trời xanh đoạt của ta vạn năm." Tiếng nói thê lương của hắn vang khắp thiên địa rồi gào lớn với những người ở ngoài ma huyệt: "Nếu ta không chết, sau này sẽ khiến máu nhuộm trời xanh."
Đoạn hắn lao thẳng xuống ma huyệt sâu thẳm.
Bình luận truyện