Thần Mộ 2
Chương 467: Thần Nam?
Vô diện nhân?
Thật khó tưởng tượng nổi.
Toái cốt và toái nhục trong cự quan đã bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà giờ lại "tràn" vào nhục thể Thần Nam, đúng là "tràn"! Như dịch thể chầm chậm chảy vào trong "bình."
Tất cả vượt ngoài thường lý cũng như nhân thức của con người.
Đồng thời sóng máu ngập trời xung kích khắp cổ thiên lộ, cự quan như hỏa sơn bùng nổ, phát ra khí tức hùng hồn chấn nhiếp không gian, thiên địa nhuộm một màu đỏ buồn thảm trải ra mênh mang, ngoài ra không còn màu sắc nào khác.
Ngay cả mắt Không Không, Tử Kim thần long cùng hai tiểu bất điểm phảng phất hóa thành màu máu, tất cả đều bị huyết mang che phủ.
"Gào… gào…"
Tiếng gầm chấn động màng tai, chấn nhiếp lòng người từ vực sâu vạn trượng truyền lên, cổ thiên lộ yên lặng suốt vô tận tuế nguyệt hiện giờ huyên náo, vô tận khí tức kinh hồn tràn khắp địa ngục không đáy rồi bay lên.
Ô vân cuồn cuộn, ma khí lan tràn.
Tiếng gầm vạch ngang trời mây, tử vong ma khí đen ngòm và vô tận huyết quang trên không hoàn toàn hợp lại, màu đỏ và đen kinh rợn hòa vào nhau khiến người ta có cảm giác "rùng mình."
Cự quan huyết quang xung thiên, ma khí tràn khắp thập phương, tiếng gầm vang vọng từ địa ngục không đáy càng lúc càng rõ ràng khiến hài cốt trên mặt đất rung rinh. Bạch cốt thế giới mênh mang dấy lên như sóng biển.
Khí tức kinh nhân càng lúc càng hiển hiện, cả Không Không và bọn Tử Kim thần long đều cảm thấy bất an.
Cùng lúc, tiếng gầm đến gần dần, gần như rời khỏi vực sâu. Thủy tinh khô lâu vẫn đứng lặng chợt lui lại một bước.
"Cắc."
Thanh âm cốt chưởng và khô cốt tiếp xúc vang lên, năm bộ khô lâu kia cùng tiến lên.
Tiếng gầm ngừng hẳn nhưng Không Không và Tử Kim thần long đều cảm giác áp lực kinh hồn như cự sơn, như một hành tinh, lại như một vũ trụ trùng trùng đè nén trong lòng.
Trong làn hắc ám ma khí, ba điểm thanh quang vô cùng lạnh lẽo khiến tất cả có cảm giác rụng rời, như ánh mắt băng lãnh của độc xà đang lặng lẽ nhìn họ từ vách đá cheo leo.
Huyền Huyền và Tác Tác cơ hồ cảm giác được hung hiểm, vô tận tiềm năng toàn bộ bạo phát, áp lực cực mạnh khiến tóc chúng dựng hết lên, làn da vốn mịn màng nổi lên một lớp gai ốc li ti, toàn thân phát ra hào quang chói lòa.
"Oành!"
Thủy tinh khô lâu chợt lăng không bay tới, lao bổ xuống vách đá, phát ra thần quang sáng chói, hào quang vô tận hình thành một thế giới mông lung, bao phủ kẻ vô danh ba mắt. Nhưng quả thật vô cùng tà dị, trong màn thần quang vẫn có một khoảng lớn vô cùng hắc ám, không nhận được chân dung của vô danh nhân.
Họ cùng lao xuống tuyệt vực, dao động kinh hồn phát ra, bắt đầu đại chiến kịch liệt.
Thần quang và ma khí cùng vút lên khiến huyết dịch quanh cự quan càng sáng chói.
Đương nhiên tất cả đều bắt nguồn từ huyết quan, vô tận huyết quang khiến sinh vật trong địa ngục không đáy bất an, có vài kẻ tiến lên mặt đất, nơi trước kia chúng không dám tới.
Lúc này Thần Nam thật sự hoảng sợ, hắn rất hiếm khi có cảm giác này. Hồng Hoang Kỳ diễn hóa thành cổ tinh không như tu di ẩn vào giới tử, cùng tiến vào huyết quan, tinh không mông lung hoàn toàn bị huyết thủy thấm vào.
Hồng Hoang Kỳ cũng không ngăn nổi, toái nhục và toái cốt cùng sóng máu ngập trời trong huyết quan tiến vào tinh không, che kín sao sáng và mọi tinh cầu, cả Thần Nam cũng bị nuốt chửng
"A…"
Hắn ngửa mặt hú vang, phát ra hào quang sáng chói nhưng huyết thủy vẫn không ngừng lại, xung phá làn ánh sáng ngăn cách, tràn vào miệng hắn.
Hắn thổ ra nhưng cũng bó tay, làn da nứt toác, toái nhục và toái cốt tràn vào, dung nhập khắp các bộ vị toàn thân!
Quả thật đáng sợ. Dù lúc không còn tu vi, đối diện Cái Thế quân vương Hắc Khởi hay Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc, đối diện lúc Lục đạo phá diệt hắn đều chưa từng có cảm giác này.
Hắn xác thật cảm giác hoảng sợ, không đủ sức ngăn chặn tất cả, đành trơ mắt nhìn huyết nhục và toái cốt nát vụn tiến vào thân thể mình, bị động đợi sự tình đáng sợ xảy ra.
Tuyệt đối hối hận!
Hắn quá ơ hờ, quá mạo hiểm, đánh giá bản thân và Hồng Hoang Kỳ quá cao nên trêu vào huyết quan, cự quan từng nuốt Hoàng Thiên cũng nguyên nhất thể với huyết quan này.
Thời giản phảng phất đình chỉ, trong không gian rộng lớn, hắn nghe được tiếng sóng máu vỗ, rung động lúc toái nhục và toái cốt tiến nhập thân thể.
Không biết bao lâu sau, huyết quan trong Hồng Hoang Kỳ dần tắt, hắn đứng lặng giữa tinh không.
Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn không thấy gì khác lạ, toái cốt và toái nhục tiến vào thân thể hắn cũng biến mất.
Thật sự không xảy ra gì sao?
Tiếng nước rơi xuống vạch ngang hư không tử tịch, là một giọt huyết châu lấp lánh từ mái tóc hắn rơi xuống, đọng trên trán, hắn khẽ đưa tay gạt xuống.
Màu đỏ tươi vô cùng yêu dị và kinh hồn. Nhìn thấy nó có nghĩa là tất cả đều xảy ra, giọt máu sau cùng cũng thấm qua da vào cơ thể hắn.
"A…"
Hắn ngửa mặt gầm vang như phát cuồng, mái tóc cuồng loạn vũ động, tất cả đều quá đáng sợ.
Trong huyết quan phong ấn tội ác nguyên tuyền vô tận, giờ đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể hắn, biến hắn thành ác nguyên chi thể!
Thu Hồng Hoang Kỳ lại, toàn bộ tinh quang mông lung vô tận tan biến, đại kỳ xuất hiện trong ngực hắn, lúc đó hắn mới phát giác mình đang nằm trong cự quan âm u đáng sợ này.
Toái nhục toái cốt đã vô ảnh vô tung, trong cự quan ngoài hắn ra không còn gì nữa, hắn thật sự hy vọng đây chỉ là giấc mộng Nam Kha và mau tỉnh lại nhưng không thể, tất cả đã xảy ra.
Hắn dùng Hồng Hoang Kỳ hất bật nắp áo quan, gầm lên phẫn nộ, bất cam, đứng phắt dậy, nắp áo quan vừa bay vút ra thì ở ngoại giới, huyết quang đột nhiên sáng đến cực điểm như vầng mặt trời chói lọi.
Huyết quang xung thiên cực thịnh rồi đột nhiên ảm đạm, vô tận huyết quang trùm xuống cự quan, ai nấy há hốc mồm nhìn thấy toàn bộ huyết quang và huyết lãng tiến hết vào thân thể Thần Nam vừa đứng dậy khỏi huyết quan.
Hắn như một vực sâu không đáy, vô tận huyết thủy che kín thinh không chợt biến mất vô ảnh vô tung!
Đồng thời, tam nhãn thần bí nhân đại chiến với thủy tinh khô lâu phát ra tiếng gầm chói tai khiến ngàn vạn hài cốt trên sơn nhai rung động mạnh đoạn nhảy xuống địa ngục không đáy. Thủy tinh khô lâu và năm khô lâu nứt nẻ toàn thân quay lại phía trên vách đá.
Thần Nam liên tục gầm lên, gần như điên cuồng, phát tiết những phiền muộn trong lòng.
"Tạ thiên tạ địa, cha không sao cả." Không Không vỗ ngực.
"Có chuyện cổ quái." Tử Kim thần long lẩm bẩm.
Hai tiểu bất điểm vừa hiếu kỳ vừa thích thú nhìn Thần Nam, với chúng, người cha đang gầm dù sao cũng khả ái hơn người cha nhốt chúng lại.
Thần Nam trực tiếp lap từ trên không xuống, "Oành", thân thể trầm trọng như cự sơn tạo thành một hố sâu trên mặt đất.
"Ái chà… cha đừng tự sát." Hai tiểu bất điểm hô hoán.
Thần Nam bò lên miệng hố, thần sắc dị thường nghiêm túc: "Ta phải rời khỏi đây, con lươn ngươi chiếu cố cho mấy hài tử, ta sẽ không về ngay đâu."
"Ngươi đi đâu?" Tử Kim thần long hồ nghi hỏi.
"Cha định đi đâu?" Ba hài tử cùng truy vấn.
"Đi đại lục hắc ám, đợi Thái cổ thần trở lại."
"Vì sao đột nhiên đi như vậy, có phải vì huyết quan hay đã xảy ra chuyện gì?" Tử Kim thần long trịnh trọng hỏi.
"Đúng vậy, cha à, vừa phát sinh chuyện gì, chỗ toái cốt và toái nhục đâu, vì sao hiện tại nắp quan tải mở tung?" Không Không hiểu rõ chỗ đáng sợ của huyết quan, vĩnh viễn nó không quên những gì từng xảy ra.
"Không cần lo, ta không có chuyện gì đâu, huyết quan ta đã luyện hóa, sau này không còn nguy hiểm nữa. Trong lòng vực có một con đường thông với ngoại giới, ta sẽ từ đó đi ra, các con đừng đi theo, hiện tại đại lục hắc ám đang nổi sóng ngầm, phi thường nguy hiểm. Tất cả đợi ta quay lại, đừng tự tiện hành động." Thần Nam không muốn tiết lộ tình hình thật sự về huyết quan, sợ cả nhóm sẽ hoảng sợ và lo lắng.
Thấy hắn phi thường nghiêm túc và trịnh trọng, bọn Tử Kim thần long đều gật đầu.
Nhất là hai tiểu bất điểm, gật đầu thật mạnh như gà mổ thóc, người cha muốn nhốt chúng lại đi rồi, sau này nơi đây chính là thiên hạ của chúng.
Thần Nam rảo bước đến vách đá đoạn trải Hồng Hoang Kỳ ra, lướt xuống phía dưới, cùng lúc huyết quan lóe sáng, cùng hắn tiến xuống tuyệt vực.
Không hề có trở ngại hay xuất hiện sinh vật nào quái dị, hắn thuận lợi tiến vào đường hầm hỗn độn, có điều huyết quan đi theo đã vượt ngoài ý liệu của hắn, nó như có quan hệ với hắn, trở thành một phần thân thể không chia cắt được.
Hắn không thử xuất thủ oanh kích mà đưa huyết quan theo, có lẽ như thế càng an toàn cho bọn Không Không hơn.
Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, Thần Nam đi trong không gian thông đạo vô tận, sau một lúc lâu phi hành trong cô tịch, hắn cũng đến được Tiếp dẫn chi môn, cảm thụ khí tức của đại lục hắc ám. Hắn không do dự tiến vào không gian tàn phá đó.
Huyết quan theo sát, cùng hắn tiến vào vùng không gian.
Cũng là một quá trình rất dài, tao ngộ vô số không gian chi đạo, bất quá hắn không dừng lại mà lao vút đi.
Tựa hồ qua năm, sáu năm, trước mặt hắn xuất hiện lục đại không gian thông đạo không hề chia thành chủ thứ mà là sáu nhánh cân bằng nhau, giờ hắn phải lựa chọn.
Không hề do dự, hắn tiến vào khu vực tối tăm nhất, trong cô tịch và vĩnh hằng, hắn xuyên qua một không gian thông đạo vô cùng hắc ám rồi xuất hiện tại một phiến hỗn độn hải, phá tan trùng trùng ngăn cách, mở ra một thông lộ. Hắn cảm giác thấy khí tức của đại lục hắc ám, không hề do dự lao tới.
Vô tận hắc ám, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, hắn từ thiên ngoại tiến vào đại lục hắc ám. Huyết quan vẫn theo sát.
Tận lúc đó hắn mới hơi an tâm, ngồi xếp bằng trên không, bắt đầu kiểm tra thân thể.
Cùng lúc, hắn không biết rằng có một sinh vật ba mắt thần bí đang theo dấu hắn, tiến vào hỗn độn hải, tiến về đại lục hắc ám.
Hắn nội thị xong xuôi, cảm giác được một cỗ sức mạnh kỳ dị trong thân thể, huyết nhục và toái cốt tựa hồ hoàn toàn dung hóa, biến thành một cỗ năng lượng màu máu nhưng hắn không vận chuyển được, mà chúng chỉ trữ lại trong thân thể hắn.
Hắn tận toàn lực để bức ra.
Kết quả hoàn toàn bất ngờ.
Hắn vốn cho rằng sẽ phi thường gian nan, hoặc không thể bức được năng lượng này ra, lúc toái nhục và toái cốt tiến vào thân thể hắn, uy thế không gì cản nổi.
Nhưng kết quả khiến hắn không dám tin, năng lượng bị bức ra rất thuận lợi, cùng với huyết quang mông lung trên không nhanh chóng hóa hình thành huyết nhục và cốt cách, bất quá không phải những mảnh vụn mà là một thân thể, trừ gương mặt phẳng lỳ và không có ngũ quan, những chỗ khác khá hoàn mỹ, thể hình gần như y hệt hắn.
Mái tóc đen dài cũng sáng loáng, làn da màu cổ đồng lấp lánh hào quang, thể phách cường kiện như đúc bằng thép.
Thần Nam ngưng thị nhìn y đoạn hai mắt xạ ra lãnh quang, bổ mạnh ra một chưởng, hào quang sáng chói hung hãn đánh mạnh lên mình vô diện nhân phát ra tiếng choang choảng, phát ra điểm điểm tàn huy, chưởng lực tan đi nhưng thân thể không hề hấn gì.
Đó là tình cảnh vô cùng kinh ngạc, bất kỳ thiên giai cao thủ nào tiếp chưởng lực của Thần Nam hiện tại cũng không thể an lành được.
Thể phách này cường kiện gần như biến thái!
Thân thể vô diện không hề phản kích, lặng lẽ đứng trước mặt, phảng phất như hành thi tẩu nhục không có tình cảnh, huyết quang dừng ở sau lưng vô diện nhân.
Khung cảnh thật kỳ dị.
Thần Nam nhanh chóng lướt đi về phía xa, định thoát khỏi y và huyết quan nhưng phát hiện giữa hắn và vô diện nhân phảng phất có một sợi dây thừng vô hình trói chặt lại, bất kể hắn tăng tốc nhanh lên bao nhiêu thì cự ly vẫn vậy, tối đa cũng không quá mười thước.
Bất đắc dĩ, hắn phải dừng lại: "Ngươi thật ra là ai, muốn gì? Muốn làm gì cứ đến đây."
Mặc kệ hắn chửi mắng kiểu gì, vô diện nhân trơ ra như gỗ đá, không hề có cảm tình dao động, dường như không có linh hồn. Sau cùng, hắn bó tay đừng lắc Hồng Hoang Kỳ định đánh tan vô diện nhân.
Sức mạnh dao động kinh hồn tựa hồ khiến vô diện nhân không thể yên lặng nữa, thực hiện phản ứng tự bảo vệ, hai tay theo ý thức chuyển động mấy vòng, vô tận năng lượng của Hồng Hoang Kỳ chuyển hướng, toàn bộ bị đẩy ra thiên ngoại hỗn độn.
Quen thuộc.
Vô cùng quen thuộc.
Động tác của hai tay gần như Nghịch Loạn bát thức nhưng không phải, chỉ giống mà thôi.
Thử liền mấy lần, Thần Nam phát hiện vô diện nhân tựa hồ không có ác ý với hắn, hoàn toàn không định tấn công, sau cùng hắn tung cước dẩy y vào huyết quan, cõng lên lưng rồi tiến vào đại lục hắc ám. Thế này tuy quái dị nhưng còn đỡ hơn có hai cái đuôi bám theo.
Đối thủ đầu tiên hắn tìm tới là Cửu Đầu Thiên Long. Vô tình ma đao tế xuất, Hồng Hoang Kỳ lay động, Cửu Đầu Thiên Long xìu ngay, làm sao mà đánh nổi? Y từng tận mắt thấy uy lực của Hồng Hoang Kỳ, vốn không thể chống nổi, chỉ riêng vô tình ma đao đã đủ đấu với Lượng Thiên xích rồi.
"Cửu Đầu Thiên Long, ta không làm khó ngươi, muốn sống thì mau đánh tan huyết quan này cho ta, rồi giết tên ở trong đó."
"Tiểu tử ngươi mà hảo tâm thế sao?" Cửu Đầu Thiên Long tựa hồ không tin.
"Bớt nói linh tinh đi."
"Được, ta sẽ thử xem. Nhưng ta không sợ ngươi mà sợ Hồng Hoang Kỳ trong tay ngươi." Cửu Đầu Thiên Long tìm cách gỡ gạc thể diện.
Lượng Thiên xích như một đỉnh núi cắm lên trời, hiển hóa ra rồi bùng lên vạn trượng quang mang, đánh vào cự quan.
"Ầm, ầm." Nắp áo quan bị đánh bay đi, vô diện nhân xoay lưng lại phía Cửu Đầu Thiên Long xuất hiện trên không.
"Sao lại có tới hai Thần Nam?" Cửu Đầu Thiên Long gầm lên kinh hãi.
Nhưng khi thân thể quay lại, Cửu Đầu Thiên Long lập tức ngậm miệng, hồi lâu mới lên tiếng: "Y là ai? Vì sao lại không có mặt?"
"Bớt nói nhăng đi, không đánh được hắn thì tự sát đi."
"Oành, oành, oành."
Lượng Thiên xích trắng như bạch ngọc phát ra thần quang rợp trời đập vào vô diện nhân.
"Choang." Tiếng nổ vang lừng như thiên thần rèn sắt, tiếng kim thuộc vang lên động trời.
Cửu Đầu Thiên Long cả kinh lui lại, hung hãn đánh trúng đối phương nhưng không đánh tan được thân thể đối phương.
"Oành, oành, oành." Lại một đợt công kích điên cuồng nữa.
Vô diện nhân tựa hồ cảm giác thân thể cực kỳ đau đớn, theo ý thức vung lên, đoạt lấy Lượng Thiên xích rồi lật tay đánh bay Cửu Đầu Thiên Long.
Nửa thời thần sau, Cửu Đầu Thiên Long mềm nhũn nằm trên không trung, đòn công kích gần như điên cuồng của y không hủy diệt nổi vô diện nhân, ngược lại bản thân trở nên hư nhược vô lực.
Cửu Đầu Thiên Long thành tù binh, Thần Nam dẫn y đến chỗ mục tiêu tiếp theo – Tà Tôn.
Tìm Tà Tôn khá dễ, kẻ tự đại như lão có một quang minh thế giới riêng.
"Tình tang tình tang", tiếng đàn vang khắp quang minh thế giới, rồi tiếng đàn "lục dục" được phát ra nhưng vô diện nhân không hề phản ứng, cơ hồ là hành thi tẩu nhục trong truyền thuyết.
Tà Tôn thi triển mọi ngón nhưng tựa hồ đang đàn cho một người gỗ nghe, vô diện nhân bất động khiết lão suýt thổ huyết, cho rằng Thần Nam lừa mình, tìm một kẻ không có linh hồn đến thí nghiệm ma cầm.
Lúc lão tung cước đá vô diện nhân liền bị chụp cứng gót chân rồi bị ấn xuống đất. Lão bị mất mặt, lại gầm lên múa tít ma cầm, sáu sợi dây đàn Thiên Long rung bàn bật.
"Y tuyệt đối không có linh hồn." Tà Tôn gầm lên: "Ta đánh đàn cho trâu nghe."
"Thần Nam, đây có phải ma thân của ngươi phân ra lúc tẩu hỏa nhập ma?" Cửu Đầu Thiên Long cạnh đó cũng rít lên.
"Cho ta biết hồng hoang cự bá nào đó mà các ngươi biết, không ai đánh tan được y hoặc biết được lai lịch y, coi như các ngươi mất mạng."
"Ha ha, hay lắm, ngươi muốn chết, đừng trách chúng ta, đừng cho rằng có Hồng Hoang Kỳ là vô địch. Có người không cần phí lực cũng giết được ngươi." Tà Tôn độc ác nói.
Cả nhóm cực tốc phi hành đến nơi ở của hồng hoang cự bá mà lão biết nhưng ra ngoài thiên ngoại hỗn độn lại không gặp.
Môn nhân đệ tử của hồng hoang cự bá giải thích, Thái cổ hung nhân này đã đi ứng chiến nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về.
"Cái gì, nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về rồi sao? Họ ở đâu?" Thần Nam và bọn Tà Tôn cùng hô lên kinh hãi.
"Trong một không gian tan vỡ."
Không hề do dự, Thần Nam chộp lấy hai lão ma, cõng huyết quan lướt tới, có Thái cổ thần là đủ, chắc trong số họ sẽ có người biết được lai lịch của huyết quan.
Thật khó tưởng tượng nổi.
Toái cốt và toái nhục trong cự quan đã bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà giờ lại "tràn" vào nhục thể Thần Nam, đúng là "tràn"! Như dịch thể chầm chậm chảy vào trong "bình."
Tất cả vượt ngoài thường lý cũng như nhân thức của con người.
Đồng thời sóng máu ngập trời xung kích khắp cổ thiên lộ, cự quan như hỏa sơn bùng nổ, phát ra khí tức hùng hồn chấn nhiếp không gian, thiên địa nhuộm một màu đỏ buồn thảm trải ra mênh mang, ngoài ra không còn màu sắc nào khác.
Ngay cả mắt Không Không, Tử Kim thần long cùng hai tiểu bất điểm phảng phất hóa thành màu máu, tất cả đều bị huyết mang che phủ.
"Gào… gào…"
Tiếng gầm chấn động màng tai, chấn nhiếp lòng người từ vực sâu vạn trượng truyền lên, cổ thiên lộ yên lặng suốt vô tận tuế nguyệt hiện giờ huyên náo, vô tận khí tức kinh hồn tràn khắp địa ngục không đáy rồi bay lên.
Ô vân cuồn cuộn, ma khí lan tràn.
Tiếng gầm vạch ngang trời mây, tử vong ma khí đen ngòm và vô tận huyết quang trên không hoàn toàn hợp lại, màu đỏ và đen kinh rợn hòa vào nhau khiến người ta có cảm giác "rùng mình."
Cự quan huyết quang xung thiên, ma khí tràn khắp thập phương, tiếng gầm vang vọng từ địa ngục không đáy càng lúc càng rõ ràng khiến hài cốt trên mặt đất rung rinh. Bạch cốt thế giới mênh mang dấy lên như sóng biển.
Khí tức kinh nhân càng lúc càng hiển hiện, cả Không Không và bọn Tử Kim thần long đều cảm thấy bất an.
Cùng lúc, tiếng gầm đến gần dần, gần như rời khỏi vực sâu. Thủy tinh khô lâu vẫn đứng lặng chợt lui lại một bước.
"Cắc."
Thanh âm cốt chưởng và khô cốt tiếp xúc vang lên, năm bộ khô lâu kia cùng tiến lên.
Tiếng gầm ngừng hẳn nhưng Không Không và Tử Kim thần long đều cảm giác áp lực kinh hồn như cự sơn, như một hành tinh, lại như một vũ trụ trùng trùng đè nén trong lòng.
Trong làn hắc ám ma khí, ba điểm thanh quang vô cùng lạnh lẽo khiến tất cả có cảm giác rụng rời, như ánh mắt băng lãnh của độc xà đang lặng lẽ nhìn họ từ vách đá cheo leo.
Huyền Huyền và Tác Tác cơ hồ cảm giác được hung hiểm, vô tận tiềm năng toàn bộ bạo phát, áp lực cực mạnh khiến tóc chúng dựng hết lên, làn da vốn mịn màng nổi lên một lớp gai ốc li ti, toàn thân phát ra hào quang chói lòa.
"Oành!"
Thủy tinh khô lâu chợt lăng không bay tới, lao bổ xuống vách đá, phát ra thần quang sáng chói, hào quang vô tận hình thành một thế giới mông lung, bao phủ kẻ vô danh ba mắt. Nhưng quả thật vô cùng tà dị, trong màn thần quang vẫn có một khoảng lớn vô cùng hắc ám, không nhận được chân dung của vô danh nhân.
Họ cùng lao xuống tuyệt vực, dao động kinh hồn phát ra, bắt đầu đại chiến kịch liệt.
Thần quang và ma khí cùng vút lên khiến huyết dịch quanh cự quan càng sáng chói.
Đương nhiên tất cả đều bắt nguồn từ huyết quan, vô tận huyết quang khiến sinh vật trong địa ngục không đáy bất an, có vài kẻ tiến lên mặt đất, nơi trước kia chúng không dám tới.
Lúc này Thần Nam thật sự hoảng sợ, hắn rất hiếm khi có cảm giác này. Hồng Hoang Kỳ diễn hóa thành cổ tinh không như tu di ẩn vào giới tử, cùng tiến vào huyết quan, tinh không mông lung hoàn toàn bị huyết thủy thấm vào.
Hồng Hoang Kỳ cũng không ngăn nổi, toái nhục và toái cốt cùng sóng máu ngập trời trong huyết quan tiến vào tinh không, che kín sao sáng và mọi tinh cầu, cả Thần Nam cũng bị nuốt chửng
"A…"
Hắn ngửa mặt hú vang, phát ra hào quang sáng chói nhưng huyết thủy vẫn không ngừng lại, xung phá làn ánh sáng ngăn cách, tràn vào miệng hắn.
Hắn thổ ra nhưng cũng bó tay, làn da nứt toác, toái nhục và toái cốt tràn vào, dung nhập khắp các bộ vị toàn thân!
Quả thật đáng sợ. Dù lúc không còn tu vi, đối diện Cái Thế quân vương Hắc Khởi hay Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc, đối diện lúc Lục đạo phá diệt hắn đều chưa từng có cảm giác này.
Hắn xác thật cảm giác hoảng sợ, không đủ sức ngăn chặn tất cả, đành trơ mắt nhìn huyết nhục và toái cốt nát vụn tiến vào thân thể mình, bị động đợi sự tình đáng sợ xảy ra.
Tuyệt đối hối hận!
Hắn quá ơ hờ, quá mạo hiểm, đánh giá bản thân và Hồng Hoang Kỳ quá cao nên trêu vào huyết quan, cự quan từng nuốt Hoàng Thiên cũng nguyên nhất thể với huyết quan này.
Thời giản phảng phất đình chỉ, trong không gian rộng lớn, hắn nghe được tiếng sóng máu vỗ, rung động lúc toái nhục và toái cốt tiến nhập thân thể.
Không biết bao lâu sau, huyết quan trong Hồng Hoang Kỳ dần tắt, hắn đứng lặng giữa tinh không.
Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn không thấy gì khác lạ, toái cốt và toái nhục tiến vào thân thể hắn cũng biến mất.
Thật sự không xảy ra gì sao?
Tiếng nước rơi xuống vạch ngang hư không tử tịch, là một giọt huyết châu lấp lánh từ mái tóc hắn rơi xuống, đọng trên trán, hắn khẽ đưa tay gạt xuống.
Màu đỏ tươi vô cùng yêu dị và kinh hồn. Nhìn thấy nó có nghĩa là tất cả đều xảy ra, giọt máu sau cùng cũng thấm qua da vào cơ thể hắn.
"A…"
Hắn ngửa mặt gầm vang như phát cuồng, mái tóc cuồng loạn vũ động, tất cả đều quá đáng sợ.
Trong huyết quan phong ấn tội ác nguyên tuyền vô tận, giờ đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể hắn, biến hắn thành ác nguyên chi thể!
Thu Hồng Hoang Kỳ lại, toàn bộ tinh quang mông lung vô tận tan biến, đại kỳ xuất hiện trong ngực hắn, lúc đó hắn mới phát giác mình đang nằm trong cự quan âm u đáng sợ này.
Toái nhục toái cốt đã vô ảnh vô tung, trong cự quan ngoài hắn ra không còn gì nữa, hắn thật sự hy vọng đây chỉ là giấc mộng Nam Kha và mau tỉnh lại nhưng không thể, tất cả đã xảy ra.
Hắn dùng Hồng Hoang Kỳ hất bật nắp áo quan, gầm lên phẫn nộ, bất cam, đứng phắt dậy, nắp áo quan vừa bay vút ra thì ở ngoại giới, huyết quang đột nhiên sáng đến cực điểm như vầng mặt trời chói lọi.
Huyết quang xung thiên cực thịnh rồi đột nhiên ảm đạm, vô tận huyết quang trùm xuống cự quan, ai nấy há hốc mồm nhìn thấy toàn bộ huyết quang và huyết lãng tiến hết vào thân thể Thần Nam vừa đứng dậy khỏi huyết quan.
Hắn như một vực sâu không đáy, vô tận huyết thủy che kín thinh không chợt biến mất vô ảnh vô tung!
Đồng thời, tam nhãn thần bí nhân đại chiến với thủy tinh khô lâu phát ra tiếng gầm chói tai khiến ngàn vạn hài cốt trên sơn nhai rung động mạnh đoạn nhảy xuống địa ngục không đáy. Thủy tinh khô lâu và năm khô lâu nứt nẻ toàn thân quay lại phía trên vách đá.
Thần Nam liên tục gầm lên, gần như điên cuồng, phát tiết những phiền muộn trong lòng.
"Tạ thiên tạ địa, cha không sao cả." Không Không vỗ ngực.
"Có chuyện cổ quái." Tử Kim thần long lẩm bẩm.
Hai tiểu bất điểm vừa hiếu kỳ vừa thích thú nhìn Thần Nam, với chúng, người cha đang gầm dù sao cũng khả ái hơn người cha nhốt chúng lại.
Thần Nam trực tiếp lap từ trên không xuống, "Oành", thân thể trầm trọng như cự sơn tạo thành một hố sâu trên mặt đất.
"Ái chà… cha đừng tự sát." Hai tiểu bất điểm hô hoán.
Thần Nam bò lên miệng hố, thần sắc dị thường nghiêm túc: "Ta phải rời khỏi đây, con lươn ngươi chiếu cố cho mấy hài tử, ta sẽ không về ngay đâu."
"Ngươi đi đâu?" Tử Kim thần long hồ nghi hỏi.
"Cha định đi đâu?" Ba hài tử cùng truy vấn.
"Đi đại lục hắc ám, đợi Thái cổ thần trở lại."
"Vì sao đột nhiên đi như vậy, có phải vì huyết quan hay đã xảy ra chuyện gì?" Tử Kim thần long trịnh trọng hỏi.
"Đúng vậy, cha à, vừa phát sinh chuyện gì, chỗ toái cốt và toái nhục đâu, vì sao hiện tại nắp quan tải mở tung?" Không Không hiểu rõ chỗ đáng sợ của huyết quan, vĩnh viễn nó không quên những gì từng xảy ra.
"Không cần lo, ta không có chuyện gì đâu, huyết quan ta đã luyện hóa, sau này không còn nguy hiểm nữa. Trong lòng vực có một con đường thông với ngoại giới, ta sẽ từ đó đi ra, các con đừng đi theo, hiện tại đại lục hắc ám đang nổi sóng ngầm, phi thường nguy hiểm. Tất cả đợi ta quay lại, đừng tự tiện hành động." Thần Nam không muốn tiết lộ tình hình thật sự về huyết quan, sợ cả nhóm sẽ hoảng sợ và lo lắng.
Thấy hắn phi thường nghiêm túc và trịnh trọng, bọn Tử Kim thần long đều gật đầu.
Nhất là hai tiểu bất điểm, gật đầu thật mạnh như gà mổ thóc, người cha muốn nhốt chúng lại đi rồi, sau này nơi đây chính là thiên hạ của chúng.
Thần Nam rảo bước đến vách đá đoạn trải Hồng Hoang Kỳ ra, lướt xuống phía dưới, cùng lúc huyết quan lóe sáng, cùng hắn tiến xuống tuyệt vực.
Không hề có trở ngại hay xuất hiện sinh vật nào quái dị, hắn thuận lợi tiến vào đường hầm hỗn độn, có điều huyết quan đi theo đã vượt ngoài ý liệu của hắn, nó như có quan hệ với hắn, trở thành một phần thân thể không chia cắt được.
Hắn không thử xuất thủ oanh kích mà đưa huyết quan theo, có lẽ như thế càng an toàn cho bọn Không Không hơn.
Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, Thần Nam đi trong không gian thông đạo vô tận, sau một lúc lâu phi hành trong cô tịch, hắn cũng đến được Tiếp dẫn chi môn, cảm thụ khí tức của đại lục hắc ám. Hắn không do dự tiến vào không gian tàn phá đó.
Huyết quan theo sát, cùng hắn tiến vào vùng không gian.
Cũng là một quá trình rất dài, tao ngộ vô số không gian chi đạo, bất quá hắn không dừng lại mà lao vút đi.
Tựa hồ qua năm, sáu năm, trước mặt hắn xuất hiện lục đại không gian thông đạo không hề chia thành chủ thứ mà là sáu nhánh cân bằng nhau, giờ hắn phải lựa chọn.
Không hề do dự, hắn tiến vào khu vực tối tăm nhất, trong cô tịch và vĩnh hằng, hắn xuyên qua một không gian thông đạo vô cùng hắc ám rồi xuất hiện tại một phiến hỗn độn hải, phá tan trùng trùng ngăn cách, mở ra một thông lộ. Hắn cảm giác thấy khí tức của đại lục hắc ám, không hề do dự lao tới.
Vô tận hắc ám, cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, hắn từ thiên ngoại tiến vào đại lục hắc ám. Huyết quan vẫn theo sát.
Tận lúc đó hắn mới hơi an tâm, ngồi xếp bằng trên không, bắt đầu kiểm tra thân thể.
Cùng lúc, hắn không biết rằng có một sinh vật ba mắt thần bí đang theo dấu hắn, tiến vào hỗn độn hải, tiến về đại lục hắc ám.
Hắn nội thị xong xuôi, cảm giác được một cỗ sức mạnh kỳ dị trong thân thể, huyết nhục và toái cốt tựa hồ hoàn toàn dung hóa, biến thành một cỗ năng lượng màu máu nhưng hắn không vận chuyển được, mà chúng chỉ trữ lại trong thân thể hắn.
Hắn tận toàn lực để bức ra.
Kết quả hoàn toàn bất ngờ.
Hắn vốn cho rằng sẽ phi thường gian nan, hoặc không thể bức được năng lượng này ra, lúc toái nhục và toái cốt tiến vào thân thể hắn, uy thế không gì cản nổi.
Nhưng kết quả khiến hắn không dám tin, năng lượng bị bức ra rất thuận lợi, cùng với huyết quang mông lung trên không nhanh chóng hóa hình thành huyết nhục và cốt cách, bất quá không phải những mảnh vụn mà là một thân thể, trừ gương mặt phẳng lỳ và không có ngũ quan, những chỗ khác khá hoàn mỹ, thể hình gần như y hệt hắn.
Mái tóc đen dài cũng sáng loáng, làn da màu cổ đồng lấp lánh hào quang, thể phách cường kiện như đúc bằng thép.
Thần Nam ngưng thị nhìn y đoạn hai mắt xạ ra lãnh quang, bổ mạnh ra một chưởng, hào quang sáng chói hung hãn đánh mạnh lên mình vô diện nhân phát ra tiếng choang choảng, phát ra điểm điểm tàn huy, chưởng lực tan đi nhưng thân thể không hề hấn gì.
Đó là tình cảnh vô cùng kinh ngạc, bất kỳ thiên giai cao thủ nào tiếp chưởng lực của Thần Nam hiện tại cũng không thể an lành được.
Thể phách này cường kiện gần như biến thái!
Thân thể vô diện không hề phản kích, lặng lẽ đứng trước mặt, phảng phất như hành thi tẩu nhục không có tình cảnh, huyết quang dừng ở sau lưng vô diện nhân.
Khung cảnh thật kỳ dị.
Thần Nam nhanh chóng lướt đi về phía xa, định thoát khỏi y và huyết quan nhưng phát hiện giữa hắn và vô diện nhân phảng phất có một sợi dây thừng vô hình trói chặt lại, bất kể hắn tăng tốc nhanh lên bao nhiêu thì cự ly vẫn vậy, tối đa cũng không quá mười thước.
Bất đắc dĩ, hắn phải dừng lại: "Ngươi thật ra là ai, muốn gì? Muốn làm gì cứ đến đây."
Mặc kệ hắn chửi mắng kiểu gì, vô diện nhân trơ ra như gỗ đá, không hề có cảm tình dao động, dường như không có linh hồn. Sau cùng, hắn bó tay đừng lắc Hồng Hoang Kỳ định đánh tan vô diện nhân.
Sức mạnh dao động kinh hồn tựa hồ khiến vô diện nhân không thể yên lặng nữa, thực hiện phản ứng tự bảo vệ, hai tay theo ý thức chuyển động mấy vòng, vô tận năng lượng của Hồng Hoang Kỳ chuyển hướng, toàn bộ bị đẩy ra thiên ngoại hỗn độn.
Quen thuộc.
Vô cùng quen thuộc.
Động tác của hai tay gần như Nghịch Loạn bát thức nhưng không phải, chỉ giống mà thôi.
Thử liền mấy lần, Thần Nam phát hiện vô diện nhân tựa hồ không có ác ý với hắn, hoàn toàn không định tấn công, sau cùng hắn tung cước dẩy y vào huyết quan, cõng lên lưng rồi tiến vào đại lục hắc ám. Thế này tuy quái dị nhưng còn đỡ hơn có hai cái đuôi bám theo.
Đối thủ đầu tiên hắn tìm tới là Cửu Đầu Thiên Long. Vô tình ma đao tế xuất, Hồng Hoang Kỳ lay động, Cửu Đầu Thiên Long xìu ngay, làm sao mà đánh nổi? Y từng tận mắt thấy uy lực của Hồng Hoang Kỳ, vốn không thể chống nổi, chỉ riêng vô tình ma đao đã đủ đấu với Lượng Thiên xích rồi.
"Cửu Đầu Thiên Long, ta không làm khó ngươi, muốn sống thì mau đánh tan huyết quan này cho ta, rồi giết tên ở trong đó."
"Tiểu tử ngươi mà hảo tâm thế sao?" Cửu Đầu Thiên Long tựa hồ không tin.
"Bớt nói linh tinh đi."
"Được, ta sẽ thử xem. Nhưng ta không sợ ngươi mà sợ Hồng Hoang Kỳ trong tay ngươi." Cửu Đầu Thiên Long tìm cách gỡ gạc thể diện.
Lượng Thiên xích như một đỉnh núi cắm lên trời, hiển hóa ra rồi bùng lên vạn trượng quang mang, đánh vào cự quan.
"Ầm, ầm." Nắp áo quan bị đánh bay đi, vô diện nhân xoay lưng lại phía Cửu Đầu Thiên Long xuất hiện trên không.
"Sao lại có tới hai Thần Nam?" Cửu Đầu Thiên Long gầm lên kinh hãi.
Nhưng khi thân thể quay lại, Cửu Đầu Thiên Long lập tức ngậm miệng, hồi lâu mới lên tiếng: "Y là ai? Vì sao lại không có mặt?"
"Bớt nói nhăng đi, không đánh được hắn thì tự sát đi."
"Oành, oành, oành."
Lượng Thiên xích trắng như bạch ngọc phát ra thần quang rợp trời đập vào vô diện nhân.
"Choang." Tiếng nổ vang lừng như thiên thần rèn sắt, tiếng kim thuộc vang lên động trời.
Cửu Đầu Thiên Long cả kinh lui lại, hung hãn đánh trúng đối phương nhưng không đánh tan được thân thể đối phương.
"Oành, oành, oành." Lại một đợt công kích điên cuồng nữa.
Vô diện nhân tựa hồ cảm giác thân thể cực kỳ đau đớn, theo ý thức vung lên, đoạt lấy Lượng Thiên xích rồi lật tay đánh bay Cửu Đầu Thiên Long.
Nửa thời thần sau, Cửu Đầu Thiên Long mềm nhũn nằm trên không trung, đòn công kích gần như điên cuồng của y không hủy diệt nổi vô diện nhân, ngược lại bản thân trở nên hư nhược vô lực.
Cửu Đầu Thiên Long thành tù binh, Thần Nam dẫn y đến chỗ mục tiêu tiếp theo – Tà Tôn.
Tìm Tà Tôn khá dễ, kẻ tự đại như lão có một quang minh thế giới riêng.
"Tình tang tình tang", tiếng đàn vang khắp quang minh thế giới, rồi tiếng đàn "lục dục" được phát ra nhưng vô diện nhân không hề phản ứng, cơ hồ là hành thi tẩu nhục trong truyền thuyết.
Tà Tôn thi triển mọi ngón nhưng tựa hồ đang đàn cho một người gỗ nghe, vô diện nhân bất động khiết lão suýt thổ huyết, cho rằng Thần Nam lừa mình, tìm một kẻ không có linh hồn đến thí nghiệm ma cầm.
Lúc lão tung cước đá vô diện nhân liền bị chụp cứng gót chân rồi bị ấn xuống đất. Lão bị mất mặt, lại gầm lên múa tít ma cầm, sáu sợi dây đàn Thiên Long rung bàn bật.
"Y tuyệt đối không có linh hồn." Tà Tôn gầm lên: "Ta đánh đàn cho trâu nghe."
"Thần Nam, đây có phải ma thân của ngươi phân ra lúc tẩu hỏa nhập ma?" Cửu Đầu Thiên Long cạnh đó cũng rít lên.
"Cho ta biết hồng hoang cự bá nào đó mà các ngươi biết, không ai đánh tan được y hoặc biết được lai lịch y, coi như các ngươi mất mạng."
"Ha ha, hay lắm, ngươi muốn chết, đừng trách chúng ta, đừng cho rằng có Hồng Hoang Kỳ là vô địch. Có người không cần phí lực cũng giết được ngươi." Tà Tôn độc ác nói.
Cả nhóm cực tốc phi hành đến nơi ở của hồng hoang cự bá mà lão biết nhưng ra ngoài thiên ngoại hỗn độn lại không gặp.
Môn nhân đệ tử của hồng hoang cự bá giải thích, Thái cổ hung nhân này đã đi ứng chiến nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về.
"Cái gì, nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về rồi sao? Họ ở đâu?" Thần Nam và bọn Tà Tôn cùng hô lên kinh hãi.
"Trong một không gian tan vỡ."
Không hề do dự, Thần Nam chộp lấy hai lão ma, cõng huyết quan lướt tới, có Thái cổ thần là đủ, chắc trong số họ sẽ có người biết được lai lịch của huyết quan.
Bình luận truyện