Thần Mộ 2
Chương 480: Huyết tháp
Tiếng quát của U La vương vang lên rõ ràng bên tai tất cả, uy danh Ma Chủ chấn cổ thước kim, không ai không biết. U La vương quát vang khiến mọi Thái cổ thần chấn kinh. Ma Chủ đã bước lên Thông thiên chi lộ, sao lại đột nhiên xuất hiện tại đây? Thật khó tin.
Nhưng liền đó không trung lại yên lặng, cơ hồ chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí "Thế" vô hình của U La vương phát ra cũng tan biến.
Các Thái cổ thần không hiểu những gì xảy ra trên đó, chỉ nghe thấy Quảng Thành hô lên kinh hãi rồi cả tiếng U La vương cũng không nghe thấy, chắc có đại biến cố phát sinh.
Thần Nam cùng Mộng Khả Nhi và tiểu ác ma công chúa dừng lại một chốc rồi nhanh chóng lao vào trung ương cổ tháp, họ biết phải trông vào chính mình, Ma Chủ cũng khó lòng thoát thân.
Tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ có thể phá được Thiên đô luyện ngục, không hẳn vì nguyên nhân sức mạnh mà khi tứ hồn hợp lại sẽ thông u – một loại thần thông siêu việt, ảo diệu khó tả.
Thần Nam biết tứ hồn đã tụ nhưng sẽ khó lòng khiến tứ hồn thông u, bởi một hồn đang bị hắn phong ấn, thả ra cũng sẽ không làm theo hắn. Đạm Đài Tuyền, nghĩ đến thiên nữ này là hắn lại nhức óc, không hiểu hóa giải ân oán kiểu gì.
"Xú bại loại, mau đi nào." Tiểu công chúa Sở Ngọc vẫn hoạt bát như xưa, không hề cố kỵ hay sợ "Đại địch" như hắn chút nào.
Thần Nam giận xì khói, chợt ảo hóa ra một quang chưởng vò mạnh lên y phục và khuôn mặt mịn màng, xen lẫn tinh ranh của nàng ta.
"Ai da, tên xú bại loại đáng ghét, vẫn như xưa, hiện tại ta là thiên giai cao thủ…" Tiểu công chúa nhe nanh múa vuốt, nhảy tới như một con tiểu thư báo.
"Được rồi. Tiểu ác ma ngươi đừng có quá đáng, bằng không ta không khách khí nữa. Hiện tại ngươi nghỉ ngơi đợi tứ hồn thông u." Thần Nam nói đoạn không quên vò đi vò lại mái tóc dài đen nhánh của nàng ta biến thành tổ chim.
"Đáng ghét, ta sẽ… hừ, đợi đấy." Tiểu công chúa giận dữ trừng mắt, nhưng đành bó tay.
Thần Nam nhanh chóng di động trong không gian trùng điệp, liên tục đổi phương vị, giết liền bốn con Thiên thú hùng mạnh. Chúng không phải do U La vương thả vào, cũng không nghe y triệu hoán mà là cổ lão hung thú có sẵn ở Thiên đô luyện ngục.
"Gào…" Một con cự viên thiên thú như hòn núi nhỏ lao bổ vào, quanh nó lôi điện, bão bùng nổi lên, điện xà dệt thành một điện võng dày đặc, cự viên thiên thú này mạnh hơn những con bị diệt nhiều.
Hai mắt Thần Nam chợt biến thành trống rỗng, nơi nào ánh mắt quét qua, vô tình đao vạch ngang hư không, lấp lánh hào quang âm u, chém vào cổ Thiên thú.
"Soạt."
Cự viên tan biến, tuy thể tích lớn như ngọn núi nhưng động tác quá nhanh, không hiểu nó vào không gian chi môn nào mà khí tức cũng vô ảnh vô tung, cả cấm kị thần thông vô tình đao cũng không làm gì được không gian bị cách đoạn này. Lúc gặp nguy hiểm, nó liền sang một phiền thời không khác.
"Bắt nó." Mộng Khả Nhi và tiểu công chúa đồng thời kêu lên, Mộng Khả Nhi nói: "Hai mắt Thông linh cổ viên thần dị vô cùng, có thể nhìn rõ tất cả."
"Đúng, chế phục nó, bắt nó dẫn đường." Tiểu công chúa chêm vào.
Hiển nhiên, đó là tri thức của Thất Tuyệt thiên nữ được hai người kế thừa.
Lúc cổ viên xuất hiện, Thần Nam không cho nó cơ hội, hắn đột phá hạn chế thời không, linh hồn gửi lên Hồng Hoang Kỳ, chụp lấy cự viên.
Nếu trước kia, hắn chắc không chế phục nổi Thiên thú nhưng giờ đã dung hợp với vô diện nhân khiến hắn cực mạnh, sức mạnh trong thân thể dồi dào, chụp lấy cự viên rồi liền nhanh chóng áp chế. Đương nhiên, hắn không dám dùng Hồng Hoang Kỳ luyện hóa, uy lực của lá cờ quá lớn, không may sẽ khiến cổ viên tịch diệt.
"Gào…" Cự viên gầm lên, giãy giụa nhưng không thoát được.
Thần Nam biến nó thành khôi lỗi, lục tìm ký ức của nó, thậm chí đem một phần linh thức nhập vào lá cờ, dùng thông linh song nhãn dò đường. Nhưng cổ viên tuy thông linh cũng chỉ nhìn rõ được khu vực không gian trùng điệp này, đi được mấy chục dặm cũng không giúp gì được hắn, kì thật, đó là việc hiển nhiên, Thiên đô nhằng nhịt, nếu chỉ dựa vào một Thiên thú mà tung tăng đi lại mới đúng là trò đùa.
Đi qua mấy chục dặm, hắn bỏ lại cổ viên.
Trong vô tận trùng điệp không gian, ảo ảnh tràn lan, thiên lôi đánh xuống, những đạo thiên lôi đáng sợ, gì thiên giai cao thủ cũng không dễ ứng phó, hắn có Hồng Hoang Kỳ mà cũng kinh hãi, một thiên giai cao thủ rơi vào hoàn cảnh này ắt khó chống.
Bảy tòa kiến trúc cao ngất chặn đường, một con Thiên Long khổng lồ tung hoành trong không gian.
Chợt hắn máy động, thả Không Không và Y Y trong nội thiên địa ra.
"A, là … tiểu ác ma! Lúc chúng ta nhỏ từng bị ả bắt." Y Y kêu lên, cả hai còn nhớ rõ tiểu công chúa.
"Cha sao lại quên con được, bản lĩnh lớn nhất của vô địch Không Không là phá trừ hư ảo, xuyên qua phong ấn không gian." Nó hóa thành một thanh kiếm dài chục trượng: "Cha, các người theo sau con, xem Không Không vô địch mở không gian thông đạo tại thiên chi cấm địa."
Không Không hóa thành Liệt Không Kiếm, phá tan mọi phong ấn và ngăn trở, lúc nó còn nhỏ từng đào được một lỗ hổng lớn với Thái cổ bị cách đoạn, hiện tại công lực vượt xa đương nhiên thần thông quảng đại hơn nhiều.
"Được." Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ đặt lên mình Không Không, sức mạnh kinh hồn tràn vào chi trì cho nó, đoạn ra hiệu cho mấy người Mộng Khả Nhi bám theo.
Trong Thiên đô luyện ngục chợt rung lên, Liệt Không Kiếm như một đạo thần quang lao qua các không gian chi môn, dẹp hết trở ngại, tuy liên tục đổi phương vị nhưng phương hướng không đổi, nhanh chóng lao đến vùng trung ương, không gian trùng điệp cũng không thể khiến hắn lạc lối.
Đi được hai thời thần, phía trước bật lên một tòa tháp đá bảy tầng, trùm lên tất cả. Tuy là một tòa cổ kiến trúc nhưng phát ra uy thế như bảo vật, lại áp chế Không Không hóa thành chân thân, bọn Thần Nam cũng bị đánh bật xuống.
Huyết tháp! Nhìn mà kinh hãi, thạch tháp bị nhuộm thành màu đỏ bầm.
Tuy đã qua vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được mùi máu tanh, trong tháp có bảy tám bộ xương, đương nhiên là thi cốt của cường giả năm xưa. Bảy, tám cao thủ đi lên Thông thiên chi lộ lại thảm tử, linh hồn cũng tịch diệt, ngọn tháp này quá tà dị.
"Trấn Ma tháp!"
Trên tường khắc mấy chữ này, họ không đọc được nhưng cảm ứng được tinh thần lạc ấn phát ra.
"Hắc, chúng ta là ma sao?" Thần Nam cười lạnh, lắc Hồng Hoang Kỳ, nhưng tòa huyết tháp bảy tầng sáng chói u quang, máu tươi vô tận lan tràn khiến trong tháp biến thành một huyết sắc thế giới. Hồng Hoang Kỳ tuy mãnh liệt nhưng sức mạnh phát ra bị huyết thủy dẫn xuống đất, tạo thành những tiếng nổ vang động, son không nứt nẻ.
Tà dị cổ tháp! Nhuộm đỏ máu của các cao thủ tiền bối, mai táng xương khô của họ.
"Không ổn, cha à. Huyết tháp định dung luyện chúng ta."
Không hiểu huyết thủy ở đâu tràn ra, dần nhấn chìm họ, dù sức mạnh thời không cùng cương khí cực mạnh cũng không thể ngăn huyết thủy lại.
"Đến hất đây chi ta." Đến giờ chỉ có Hồng Hoang Kỳ ngăn được huyết thủy dừng cách một trượng. Trong thế giới màu máu xuất hiện một bong bóng cực lớn, Hồng Hoang Kỳ che kín tất cả, những nơi khác đều đỏ rợn người, loáng thoáng thấy có bạch cốt âm u vũ động trong huyết thủy.
"Cha xem này." Y Y chợt bay lên, quát lớn: "Tê liệt thiên địa!" Sau lưng cô bé xuất hiện hư ảnh thần thụ, thoáng chốc trở thành đỉnh thiên lập địa, trùm lên cổ tháp, "ầm, ầm", tòa tháp bị xé toang. Tuy vẫn có huyết quang lan tràn, định dẫn sức mạnh của Y Y sang hướng khác nhưng thần thụ tựa hồ thiên sinh khắc chế thạch tháp, nhanh chóng xé tan.
"Ta hiểu rồi, Y Y lùi mau." Thần Nam bảo cô bé thu lại thần thụ hóa thân, lẩm bẩm: "Thiên đô luyện ngục tương sinh tương khắc, vận dụng sức mạnh công kích của chúng ta để tu bổ cho năng lượng tòa cổ thành cần. Không thể dừng lực, phải dùng xảo diệu khắc chế."
"Cha, được không?" Y Y nhỏ giọng.
"Vốn không thể nhưng các tiền bối đã chết chắc hiểu ra trong lúc cuối cùng, họ đã gần đánh tan tòa tháp này, mang lại cho chúng ta vô vàn hi vọng, các con xem trong huyết tháp có những vết nứt, đánh tiếp vào đó ắt sẽ phá được."
Thần Nam minh bạch đạo lý, dùng Hồng Hoang Kỳ đâm vào cổ tháp, tuy vẫn có sức mạnh kéo đi nhưng hắn đã thấy ảo bí, tử lự và sinh lực giao nhau, hóa thành ngũ hành thần lực rồi tụ lại hỗn độn chi lực, lật đi lật lại, thoáng chốc cổ tháp vỡ ra một lối đi, huyết thủy lan tràn, cổ tháp không ngăn nổi họ.
Lúc họ định ra, Thần Nam vội nắm Không Không và Y Y hô lên: "Dừng lại." Mộng Khả Nhi và tiểu công chúa cũng bị chặn lại sau lưng.
Trên không dấy lên áp lực kinh nhân, khí tức quen thuộc rợp trời tràn xuống một cỗ sức mạnh hủy diệt.
"Ra ngay, đừng trốn tránh, mau đại chiến thống thống khoái khoái với ta." Giọng U La vương vang lên.
Y đã vào Thiên đô luyện ngục, có phải Ma Chủ cũng ở gần đây?
Thần Nam tuy không nắm chắc nhưng lại rất muốn đấu một trận với U La vương, nhưng giờ hắn còn vướng bận nhiều người, không dám mạo hiểm, không thể thoải mái chiến đấu.
U La vương quả nhiên cực mạnh, dao động trong tiếng gầm như triều thủy dâng tràn, khiến vô tận cổ lão kiến trúc rung chuyển, đoạn lại bay ra, biến mất sau không gian chi môn. Hiển nhiên y bỏ qua hết mọi cao thủ, đuổi theo tung tích Ma Chủ.
Tình huống càng lúc càng phức tạp, U La vương và Ma Chủ đại chiến đến tận đây.
"Đi."
Tuy đã hiểu lý lẽ tương sinh tương khắc nhưng Thần Nam vẫn để Không Không đi trước mở đường, cả nhóm nhanh chóng đi trong từng không gian chi môn, mỗi mấy dặm lại qua không biết bao nhiêu cánh cửa như thế, tựa hồ đi trong mê cung.
Ba thời thần sau, bọn hắn đến gần trung ương cổ tháp, thấy rõ Tiềm Long bị trói bằng xích. Nhưng ở đây, tất cả đều đáng sợ, không chỉ có tiếng quỷ khiếu loáng thoáng còn thấy dược cả mấy hồn ảnh mông lung phiêu động.
Bọn hắn là cỡ nào, còn sợ gì quỷ hồn? Nhưng u linh phiêu động lại khiến tất cả khó chịu, xương cốt rụng rời.
"Đó là… thiên chi tàn hồn, hay là linh hồn các tiền bối cao thủ bị mê hoặc?" Mộng Khả Nhi lẩm bẩm.
Hiển nhiên, dù thế nào cũng rất khó chơi.
"Tránh đi, tránh đi." Thần Nam nói với Không Không, hắn cảm giác được mấy u linh phiêu đãng kia là sức mạnh ngăn cản đáng kể nhất từ lúc vào cổ thành. Thiên chi tàn hồn sao? Rất có thể.
Còn may Không Không nghe lời, liên tục đổi không gian chi môn, nhất nhất tránh qua bọn họ, thuận lợi đến thạch tháp ở Thiên đô trung ương. Bọn hắn thấy được Tiềm Long, cảm giác được khí tức Long Vũ.
"Trốn mau." Thần Nam quát khẽ, tất cả trốn vào một cổ kiến trúc.
Ngoài xa, thân ảnh cao lớn của U La vương xuất hiện, dấy lên uy lực kinh nhân, y đang điên cuồng truy tìm Ma Chủ, thấy mấy u linh, y cũng hơi ngàng lại, đương nhiên cố kỵ đôi phần, đoạn gầm vang, tiếp tục tìm Ma Chủ.
"Tiềm Long." Thần Nam gọi Tiềm Long thoi thóp, xương trắng lộ hết ra ngoài.
"Là ngươi… Thần Nam? Mau… mau cứu… muội muội ta." Tiềm Long huyết nhục mơ hồ, nhiều nơi trên mình đã lở loét, xương lộ ra ngoài vô cùng ghê rợn.
Nhưng liền đó không trung lại yên lặng, cơ hồ chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí "Thế" vô hình của U La vương phát ra cũng tan biến.
Các Thái cổ thần không hiểu những gì xảy ra trên đó, chỉ nghe thấy Quảng Thành hô lên kinh hãi rồi cả tiếng U La vương cũng không nghe thấy, chắc có đại biến cố phát sinh.
Thần Nam cùng Mộng Khả Nhi và tiểu ác ma công chúa dừng lại một chốc rồi nhanh chóng lao vào trung ương cổ tháp, họ biết phải trông vào chính mình, Ma Chủ cũng khó lòng thoát thân.
Tứ hồn của Thất Tuyệt thiên nữ có thể phá được Thiên đô luyện ngục, không hẳn vì nguyên nhân sức mạnh mà khi tứ hồn hợp lại sẽ thông u – một loại thần thông siêu việt, ảo diệu khó tả.
Thần Nam biết tứ hồn đã tụ nhưng sẽ khó lòng khiến tứ hồn thông u, bởi một hồn đang bị hắn phong ấn, thả ra cũng sẽ không làm theo hắn. Đạm Đài Tuyền, nghĩ đến thiên nữ này là hắn lại nhức óc, không hiểu hóa giải ân oán kiểu gì.
"Xú bại loại, mau đi nào." Tiểu công chúa Sở Ngọc vẫn hoạt bát như xưa, không hề cố kỵ hay sợ "Đại địch" như hắn chút nào.
Thần Nam giận xì khói, chợt ảo hóa ra một quang chưởng vò mạnh lên y phục và khuôn mặt mịn màng, xen lẫn tinh ranh của nàng ta.
"Ai da, tên xú bại loại đáng ghét, vẫn như xưa, hiện tại ta là thiên giai cao thủ…" Tiểu công chúa nhe nanh múa vuốt, nhảy tới như một con tiểu thư báo.
"Được rồi. Tiểu ác ma ngươi đừng có quá đáng, bằng không ta không khách khí nữa. Hiện tại ngươi nghỉ ngơi đợi tứ hồn thông u." Thần Nam nói đoạn không quên vò đi vò lại mái tóc dài đen nhánh của nàng ta biến thành tổ chim.
"Đáng ghét, ta sẽ… hừ, đợi đấy." Tiểu công chúa giận dữ trừng mắt, nhưng đành bó tay.
Thần Nam nhanh chóng di động trong không gian trùng điệp, liên tục đổi phương vị, giết liền bốn con Thiên thú hùng mạnh. Chúng không phải do U La vương thả vào, cũng không nghe y triệu hoán mà là cổ lão hung thú có sẵn ở Thiên đô luyện ngục.
"Gào…" Một con cự viên thiên thú như hòn núi nhỏ lao bổ vào, quanh nó lôi điện, bão bùng nổi lên, điện xà dệt thành một điện võng dày đặc, cự viên thiên thú này mạnh hơn những con bị diệt nhiều.
Hai mắt Thần Nam chợt biến thành trống rỗng, nơi nào ánh mắt quét qua, vô tình đao vạch ngang hư không, lấp lánh hào quang âm u, chém vào cổ Thiên thú.
"Soạt."
Cự viên tan biến, tuy thể tích lớn như ngọn núi nhưng động tác quá nhanh, không hiểu nó vào không gian chi môn nào mà khí tức cũng vô ảnh vô tung, cả cấm kị thần thông vô tình đao cũng không làm gì được không gian bị cách đoạn này. Lúc gặp nguy hiểm, nó liền sang một phiền thời không khác.
"Bắt nó." Mộng Khả Nhi và tiểu công chúa đồng thời kêu lên, Mộng Khả Nhi nói: "Hai mắt Thông linh cổ viên thần dị vô cùng, có thể nhìn rõ tất cả."
"Đúng, chế phục nó, bắt nó dẫn đường." Tiểu công chúa chêm vào.
Hiển nhiên, đó là tri thức của Thất Tuyệt thiên nữ được hai người kế thừa.
Lúc cổ viên xuất hiện, Thần Nam không cho nó cơ hội, hắn đột phá hạn chế thời không, linh hồn gửi lên Hồng Hoang Kỳ, chụp lấy cự viên.
Nếu trước kia, hắn chắc không chế phục nổi Thiên thú nhưng giờ đã dung hợp với vô diện nhân khiến hắn cực mạnh, sức mạnh trong thân thể dồi dào, chụp lấy cự viên rồi liền nhanh chóng áp chế. Đương nhiên, hắn không dám dùng Hồng Hoang Kỳ luyện hóa, uy lực của lá cờ quá lớn, không may sẽ khiến cổ viên tịch diệt.
"Gào…" Cự viên gầm lên, giãy giụa nhưng không thoát được.
Thần Nam biến nó thành khôi lỗi, lục tìm ký ức của nó, thậm chí đem một phần linh thức nhập vào lá cờ, dùng thông linh song nhãn dò đường. Nhưng cổ viên tuy thông linh cũng chỉ nhìn rõ được khu vực không gian trùng điệp này, đi được mấy chục dặm cũng không giúp gì được hắn, kì thật, đó là việc hiển nhiên, Thiên đô nhằng nhịt, nếu chỉ dựa vào một Thiên thú mà tung tăng đi lại mới đúng là trò đùa.
Đi qua mấy chục dặm, hắn bỏ lại cổ viên.
Trong vô tận trùng điệp không gian, ảo ảnh tràn lan, thiên lôi đánh xuống, những đạo thiên lôi đáng sợ, gì thiên giai cao thủ cũng không dễ ứng phó, hắn có Hồng Hoang Kỳ mà cũng kinh hãi, một thiên giai cao thủ rơi vào hoàn cảnh này ắt khó chống.
Bảy tòa kiến trúc cao ngất chặn đường, một con Thiên Long khổng lồ tung hoành trong không gian.
Chợt hắn máy động, thả Không Không và Y Y trong nội thiên địa ra.
"A, là … tiểu ác ma! Lúc chúng ta nhỏ từng bị ả bắt." Y Y kêu lên, cả hai còn nhớ rõ tiểu công chúa.
"Cha sao lại quên con được, bản lĩnh lớn nhất của vô địch Không Không là phá trừ hư ảo, xuyên qua phong ấn không gian." Nó hóa thành một thanh kiếm dài chục trượng: "Cha, các người theo sau con, xem Không Không vô địch mở không gian thông đạo tại thiên chi cấm địa."
Không Không hóa thành Liệt Không Kiếm, phá tan mọi phong ấn và ngăn trở, lúc nó còn nhỏ từng đào được một lỗ hổng lớn với Thái cổ bị cách đoạn, hiện tại công lực vượt xa đương nhiên thần thông quảng đại hơn nhiều.
"Được." Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ đặt lên mình Không Không, sức mạnh kinh hồn tràn vào chi trì cho nó, đoạn ra hiệu cho mấy người Mộng Khả Nhi bám theo.
Trong Thiên đô luyện ngục chợt rung lên, Liệt Không Kiếm như một đạo thần quang lao qua các không gian chi môn, dẹp hết trở ngại, tuy liên tục đổi phương vị nhưng phương hướng không đổi, nhanh chóng lao đến vùng trung ương, không gian trùng điệp cũng không thể khiến hắn lạc lối.
Đi được hai thời thần, phía trước bật lên một tòa tháp đá bảy tầng, trùm lên tất cả. Tuy là một tòa cổ kiến trúc nhưng phát ra uy thế như bảo vật, lại áp chế Không Không hóa thành chân thân, bọn Thần Nam cũng bị đánh bật xuống.
Huyết tháp! Nhìn mà kinh hãi, thạch tháp bị nhuộm thành màu đỏ bầm.
Tuy đã qua vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được mùi máu tanh, trong tháp có bảy tám bộ xương, đương nhiên là thi cốt của cường giả năm xưa. Bảy, tám cao thủ đi lên Thông thiên chi lộ lại thảm tử, linh hồn cũng tịch diệt, ngọn tháp này quá tà dị.
"Trấn Ma tháp!"
Trên tường khắc mấy chữ này, họ không đọc được nhưng cảm ứng được tinh thần lạc ấn phát ra.
"Hắc, chúng ta là ma sao?" Thần Nam cười lạnh, lắc Hồng Hoang Kỳ, nhưng tòa huyết tháp bảy tầng sáng chói u quang, máu tươi vô tận lan tràn khiến trong tháp biến thành một huyết sắc thế giới. Hồng Hoang Kỳ tuy mãnh liệt nhưng sức mạnh phát ra bị huyết thủy dẫn xuống đất, tạo thành những tiếng nổ vang động, son không nứt nẻ.
Tà dị cổ tháp! Nhuộm đỏ máu của các cao thủ tiền bối, mai táng xương khô của họ.
"Không ổn, cha à. Huyết tháp định dung luyện chúng ta."
Không hiểu huyết thủy ở đâu tràn ra, dần nhấn chìm họ, dù sức mạnh thời không cùng cương khí cực mạnh cũng không thể ngăn huyết thủy lại.
"Đến hất đây chi ta." Đến giờ chỉ có Hồng Hoang Kỳ ngăn được huyết thủy dừng cách một trượng. Trong thế giới màu máu xuất hiện một bong bóng cực lớn, Hồng Hoang Kỳ che kín tất cả, những nơi khác đều đỏ rợn người, loáng thoáng thấy có bạch cốt âm u vũ động trong huyết thủy.
"Cha xem này." Y Y chợt bay lên, quát lớn: "Tê liệt thiên địa!" Sau lưng cô bé xuất hiện hư ảnh thần thụ, thoáng chốc trở thành đỉnh thiên lập địa, trùm lên cổ tháp, "ầm, ầm", tòa tháp bị xé toang. Tuy vẫn có huyết quang lan tràn, định dẫn sức mạnh của Y Y sang hướng khác nhưng thần thụ tựa hồ thiên sinh khắc chế thạch tháp, nhanh chóng xé tan.
"Ta hiểu rồi, Y Y lùi mau." Thần Nam bảo cô bé thu lại thần thụ hóa thân, lẩm bẩm: "Thiên đô luyện ngục tương sinh tương khắc, vận dụng sức mạnh công kích của chúng ta để tu bổ cho năng lượng tòa cổ thành cần. Không thể dừng lực, phải dùng xảo diệu khắc chế."
"Cha, được không?" Y Y nhỏ giọng.
"Vốn không thể nhưng các tiền bối đã chết chắc hiểu ra trong lúc cuối cùng, họ đã gần đánh tan tòa tháp này, mang lại cho chúng ta vô vàn hi vọng, các con xem trong huyết tháp có những vết nứt, đánh tiếp vào đó ắt sẽ phá được."
Thần Nam minh bạch đạo lý, dùng Hồng Hoang Kỳ đâm vào cổ tháp, tuy vẫn có sức mạnh kéo đi nhưng hắn đã thấy ảo bí, tử lự và sinh lực giao nhau, hóa thành ngũ hành thần lực rồi tụ lại hỗn độn chi lực, lật đi lật lại, thoáng chốc cổ tháp vỡ ra một lối đi, huyết thủy lan tràn, cổ tháp không ngăn nổi họ.
Lúc họ định ra, Thần Nam vội nắm Không Không và Y Y hô lên: "Dừng lại." Mộng Khả Nhi và tiểu công chúa cũng bị chặn lại sau lưng.
Trên không dấy lên áp lực kinh nhân, khí tức quen thuộc rợp trời tràn xuống một cỗ sức mạnh hủy diệt.
"Ra ngay, đừng trốn tránh, mau đại chiến thống thống khoái khoái với ta." Giọng U La vương vang lên.
Y đã vào Thiên đô luyện ngục, có phải Ma Chủ cũng ở gần đây?
Thần Nam tuy không nắm chắc nhưng lại rất muốn đấu một trận với U La vương, nhưng giờ hắn còn vướng bận nhiều người, không dám mạo hiểm, không thể thoải mái chiến đấu.
U La vương quả nhiên cực mạnh, dao động trong tiếng gầm như triều thủy dâng tràn, khiến vô tận cổ lão kiến trúc rung chuyển, đoạn lại bay ra, biến mất sau không gian chi môn. Hiển nhiên y bỏ qua hết mọi cao thủ, đuổi theo tung tích Ma Chủ.
Tình huống càng lúc càng phức tạp, U La vương và Ma Chủ đại chiến đến tận đây.
"Đi."
Tuy đã hiểu lý lẽ tương sinh tương khắc nhưng Thần Nam vẫn để Không Không đi trước mở đường, cả nhóm nhanh chóng đi trong từng không gian chi môn, mỗi mấy dặm lại qua không biết bao nhiêu cánh cửa như thế, tựa hồ đi trong mê cung.
Ba thời thần sau, bọn hắn đến gần trung ương cổ tháp, thấy rõ Tiềm Long bị trói bằng xích. Nhưng ở đây, tất cả đều đáng sợ, không chỉ có tiếng quỷ khiếu loáng thoáng còn thấy dược cả mấy hồn ảnh mông lung phiêu động.
Bọn hắn là cỡ nào, còn sợ gì quỷ hồn? Nhưng u linh phiêu động lại khiến tất cả khó chịu, xương cốt rụng rời.
"Đó là… thiên chi tàn hồn, hay là linh hồn các tiền bối cao thủ bị mê hoặc?" Mộng Khả Nhi lẩm bẩm.
Hiển nhiên, dù thế nào cũng rất khó chơi.
"Tránh đi, tránh đi." Thần Nam nói với Không Không, hắn cảm giác được mấy u linh phiêu đãng kia là sức mạnh ngăn cản đáng kể nhất từ lúc vào cổ thành. Thiên chi tàn hồn sao? Rất có thể.
Còn may Không Không nghe lời, liên tục đổi không gian chi môn, nhất nhất tránh qua bọn họ, thuận lợi đến thạch tháp ở Thiên đô trung ương. Bọn hắn thấy được Tiềm Long, cảm giác được khí tức Long Vũ.
"Trốn mau." Thần Nam quát khẽ, tất cả trốn vào một cổ kiến trúc.
Ngoài xa, thân ảnh cao lớn của U La vương xuất hiện, dấy lên uy lực kinh nhân, y đang điên cuồng truy tìm Ma Chủ, thấy mấy u linh, y cũng hơi ngàng lại, đương nhiên cố kỵ đôi phần, đoạn gầm vang, tiếp tục tìm Ma Chủ.
"Tiềm Long." Thần Nam gọi Tiềm Long thoi thóp, xương trắng lộ hết ra ngoài.
"Là ngươi… Thần Nam? Mau… mau cứu… muội muội ta." Tiềm Long huyết nhục mơ hồ, nhiều nơi trên mình đã lở loét, xương lộ ra ngoài vô cùng ghê rợn.
Bình luận truyện