Thần Mộ 2

Chương 5: Liên Hợp



Ba ngày sau, Thần Nam sau khi xuyên qua hơn hai mươi tòa tiểu thành, lại vượt qua một đại thảo nguyên hoang phế điêu tàn. Cuối cùng dừng chân trước một dải sa mạc rộng lớn.

Đưa mắt ra xa nhìn thấy từng cồn cát trải đến tận chân trời, cây cỏ ở vùng giáp ranh của đại thảo nguyên dưới ảnh hưởng của sức nóng kinh nhân đều không thể nào tồn tại được, đều bị khô héo úa vàng mà chết đi.

Sau khi đi xuyên qua vùng sa mạc rộng lớn sẽ có thể tiến nhập trung tâm của bách chiến chi địa đó là Bái Đán thánh thành.

Bái Đán Thành ở Tây đại lục đã có lịch sử rất lâu đời, mặc dù đã trải qua mấy lần phá hủy và xây dựng lại nhưng tòa thành này vẫn không có gì thay đổi, nơi này vẫn được coi là thánh địa của Quang minh giáo hội, là thánh thành trong lòng của phần lớn người dân ở Tây đại lục.

Sa mạc trước mắt khí hậu biến hóa khôn lường, lại thường hay có bão cát xuất hiện, bất quá muốn vượt qua sa mạc trước mắt đi tới được Bái Đán thành ít nhất cũng phải mất thời gian ít nhất là 7 ngày, còn nếu thong thả cần ít nhất khoảng 12 ngày.

Thần Nam sau khi chuẩn bị lương thực, thức uống đầy đủ liền mang theo Tiểu Long tiến vào trong sa mạc. Sa mạc nóng bỏng, nhiệt độ càng lú càng nóng, không thấy dù chỉ à một chút sinh mệnh nào tại nơi đây, khắp nơi toàn là màu vàng của cồn cát.

Tiểu Long nằm ở trên vai Thần Nam díp mắt ngủ rồi ngáy pho pho, được cái là nhờ có cái mũ rộng vành Thần Nam đội nên nó mới không bị phơi mình dưới cái nắng oi bức của sa mạc.

Mấy ngày này, Thần Nam luôn nghĩ về lời của Đỗ Vũ. Nhà họ Đỗ vạn năm trở lại đây, lại không có một người nào có khả năng nghịch chuyển huyền công, những người dám luyện thử đều bị thảm tử, việc này khiến lòng hắn có chút lo lắng.

Thần Nam thủy chung không quên lời dặn dò của phụ thân, trừ phi lâm vào tình huống vạn bất đắc dĩ thì không nên nghịch chuyển huyền công. Phụ thân hắn cũng biết rõ hậu quả của việc đó.

Chỉ là, Thần Nam khi nghịch chuyển thần công, cũng là không phải do chàng muốn vậy, huyền công đến lúc tối hậu không chịu sự khống chế của hắn đã triệt để nghịch chuyển đi ngược lại, kim sắc chân khí biến dị thành chân khí hắc sắc.

Không lâu trước đó, sau khi hắn đại chiến cùng với bốn vị tuyệt thế cao thủ, trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng tu vi đã đột phá, nghiễm nhiên tiến nhập ngũ giai lĩnh vực, đồng thời phía sau lại xuất hiện ma ảnh mang binh khí.

Lúc đó Thần Nam rất là kinh hãi, bởi hắn phát giác được hắc ảnh đó tựa hồ như cũng có sinh mệnh, lúc này hắn mới hiểu rõ lời của phụ thân, huỳnh công ngàn vạn lần không thể dễ dàng nghịch chuyển!

Hắn không biết là tùy theo sự đề cao công lực của bản thân, đạo hắc ảnh đó cuối cùng phát triển thành hình dạng gì. Bất quá hiện tại Thần Nam đã dần dần hiểu rõ, huyền công quá là tà dị, tựa hồ không không phải là một bộ công pháp đơn giản, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác bất an. Năng lực cùng cực của huyền công đó triệu hoán một sịnh mệnh đáng sợ đi đến thế gian này!

"Ngao, Quang minh đại thần côn tại thượng, dải sa mạc này xét cho cùng cũng rộng lớn a. Lẽ nào chúng ta muốn vượt qua nó chắc cũng phải mất thêm mấy ngày nữa? Híc khổ quá đi!" Tiểu Long oán hận bất mãn gào lên.

Mặt trời nóng bỏng, cát vàng khắp nơi, nhiệt độ nóng đến đáng sợ, ở trong hoàn cảnh này nó nghĩ tới ngỗng quay, cánh gà, kẹo hồ lô đường mát dịu đều đã rất xa vời làm cho nó cảm thấy uể oải chán nản vô cùng.

Thần Nam bật cười, nói : "Trời nóng như vậy, lẽ nào ngươi lại nghĩ tới gan ngỗng, hồng tửu sao?"

Tiểu Long trong chốc lát mở to mắt, liếm liếm mép, vỗ bụng nói : "Kì thực chỉ cần có một cốc nước ngọt lành lạnh là ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi".

"A a, nếu như có thêm vài cục nước đá thì sẽ thế nào nhỉ?" Thần Nam bật cười.

"Quang Minh Đại Thần Côn tại thượng, nếu như có mấy cục nước đá để ăn, ta nguyện ý mỗi ngày ngủ ít đi một chút và ăn thêm một chút gì đó".

Ta ngã, cái con súc sinh này! Thần Nam đư mắt nhìn nó, sau đó giống như như làm ảo thuật, đột nhiên trong tay xuất hiện một cái bình pha lê, Tiểu Long nhìn thấy mắt sáng lên.

"Ngao, quang minh thần tại thượng, đúng là có nước đá a!" Tiểu Long hưng phấn mở to mắt, bật cười vẻ cao hứng, nói : "Việc này là sao?"

"Khải Lợi đã tặng cho ta một cái không gian giới chỉ trân quý, trong đó có thể lưu giữ được các loại vật phẩm, khi đưa vào như thế nào thì lúc lấy ra vẫn y nguyên như thế".

Quả nhiên trên ngón tay Thần Nam có đeo một cái nhẫn màu đen. Tiểu Long một mặt nhìn cục nước đá, mặt khác nói: "Để ta tiến vào đó xem thử!"

"Vật thể có sinh mệnh không thể tiến vào đó được" Tiểu Long nghe xong trừng mắt ngây ngốc, Thần Nam trong tay lại xuất hiện một bình rượu Hồng tửu để lạnh cùng với nửa con gà quay.

"Ngao, trời ơi, cuộc hành trình như thế này đúng là quá tuyệt vời mà, ta đã nói nhất định sẽ giữ lời, nhất định sẽ ngủ ít đi một chút bù vào đó ta sẽ ăn thêm nhiều một chút". Tiểu Long hai mắt như có lửa, khoa chân múa tay không ngừng cao hứng kêu lên.

Lúc này đối với những người lữ hành khác mà nói, đi qua sa mạc nóng nực, mô hôi tuôn như suối, thống khổ vô cùng. Nhưng một người một rồng này xem ra giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh vậy, hai tên này cứ vừa đi vừa uống rượu, một mặt thưởng thức mĩ tửu, đồ ngon vật lạ, mặt khác lại nhàn nhã tiến về phía trước, nếu như để người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ trố mắt kinh ngạc.

Tại lúc này, Đỗ Vũ đang ở trong một tòa tiểu thành ở cách xa đây hơn trăm dặm, trải qua mấy ngày dưỡng thương vết thương ngoài da cuối cùng cũng đã khép miệng. Mấy ngày nay ngoại trừ việc dưỡng thương, hắn còn truy theo tung tích của Mộng Khả Nhi, hôm nay cuối cùng cũng đã tìm thấy nàng ở tòa tiểu thành này.

Mộng Khả Nhi đối với vị khách không mời trước mắt này cảm thấy có chút kinh ngạc, nàng thế nào cũng không thể nhìn ra được tu vi của đối phương, hai bên lặng lẽ nhìn nhau không nói lời nào, nhưng đối với thanh niên cao thủ đã đạt tới ngũ giai lĩnh vực khiến cho nàng có cảm giác có chút gì đó không thể không nghĩ ngợi.

Nàng luôn cho rằng tại giới tu luyện đông phương, ngoại trừ truyền nhân của mấy gia tộc cổ xưa, ít có thanh niên cao thủ nào có khả năng xếp ngang hàng với truyền nhân của Chính Tà thánh địa.

Ở trong lòng Mộng Khả Nhi, trong đám hậu bối đông phương, những người mà nàng húy kị chỉ có Tiềm Long anh trai của Long Vũ, Thần Nam, cùng với một số ít người nữa, nhưng hôm nay lại bỗng xuất hiện một siêu cấp thanh niên cao thủ, điều đó khiến cho nàng có cảm giác kinh dị vô cùng.

"Ngươi là ai?"

"Đỗ Vũ".

Thấy Mộng Khả Nhi lộ ra thần sắc khó hiểu, Đỗ Vũ mĩm cười nhã nhặn nói : "Nàng đã từng nghe nói về Đông thổ hoàng tộc chưa? Người của Đạm Đài Cổ Thánh Địa phải biết gia tộc của chúng ta chứ, chẳng phải giữa môn phái chúng ta có không ít ân oán chưa giải quyết hay sao".

Lần này, Mộng Khả Nhi đúng là kinh hãi.

Đạm Đài Cổ Thánh Địa truyền thừa vạn năm trở lại đây, đối với các môn phái khác Cỗ Lão gia tộc biết rất rõ. Nhưng đối với Nhà họ Đỗ tự xưng Đông thổ hoàng tộc thì lại biết rất ít. Chỉ biết rằng gia tộc này người đông thế mạnh, cao thủ vô số, cường mạnh đến nỗi người ta khó có thể tưởng tượng nổi, cơ hồ không có một môn phái nào có khả năng đối chọi với bọn họ.

Ở trong những ghi chép của những người tu luyện trên đông thổ, người gia tộc này rất ít khi hiện thế, nhưng mỗi lần xuất thế đều khiến cho cả đông thổ nổi phong ba, thực lực rất cường đại khiến cho những người tu luyện sợ đến vỡ mật. Chỉ là không biết vì cớ gì, gia tộc dị thường này mấy ngàn năm không thấy có người xuất thế.

Đạm Đài Cổ Thánh Địa sở dĩ có chút ân oán với gia tộc này bởi vì giữa hai bên đã từng có một lần xung đột nho nhỏ, chuyện là mấy ngàn năm trước một vị tiên tử thiên tư trác tuyệt của Đạm Đài thánh địa bị một người trẻ tuổi của gia tộc này đánh bại rồi cướp mang đi.

Đưa mắt nhìn dung nhan tuyệt sắc của Mộng Khả Nhi, Đỗ Vũ cảm giác tâm thần có chút hoảng hốt, chỉ là những người trong gia tộc sớm nhìn thấy người con gái trước mắt này, như vậy thì tuyệt đại mĩ nhân này không thể nào thuộc sở hữu của hắn được, điều đó khiến cho hắn có cảm giác hối tiếc vô cùng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện