Thần Mộ Chi Huyết Đế

Chương 190: Thiên Huyễn Đạo Tổ - Trương Lục Cuồng



- Phù!

Sau khi giải quyết hai tên phản đồ Đông Phương Trường Minh thở nhẹ một tiếng sau đó vung tay lên thu hồi Mộng Giới lại để cho linh hồn kết hợp với thân thể lần nữa mở mắt ra.

- Trường Minh ( sư phụ) cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!!

Ba người Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cùng với Đông Phương Vũ Thiên đang vì hắn hộ pháp thấy vậy vui mừng kêu lên một tiếng.

- Nhược Thủy, Nhược Yên, Vũ Thiên ta đã hôn mê bao lâu rồi? Những người khác đâu hết rồi sao chỉ có ba người ở đây?

Đông Phương Trường Minh lộ vẻ khó hiểu hỏi đặc điểm kỳ dị nhất của Mộng Giới chính là khi thi triển ra thì người sử dụng sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả với bên ngoài hoàn toàn mất đi nhận thức về thời gian.

- Cái này sao? Huynh đã hôn mê được một ngày một đêm trôi qua! Những người khác đã sớm rời đi đám người Ma Chủ thì đi Đệ Tam Giới còn Thần Nam thì được hai vị Lão Tổ tông của hắn trở về Thiên Giới - Thần Gia rồi!!

Ba người nhìn nhau một cái rồi đồng thời nói.

- Một ngày một đêm? Lâu như vậy sao?

Đông Phương Trường Minh nghe vậy kinh ngạc nói.

- Trong thời gian này có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?

Tiếp theo hắn lại hỏi.

- Không! Trong thời gian này ngoại trừ việc hầu hết Thiên Cấp cường giả trong thiên địa đã bị đám người Ma Chủ " mời " đến Đệ Tam Giới ra thì không còn có chuyện gì đặc biệt!!

Nạp Lan Nhược Thủy trầm giọng nói.

- Ừm! Như vậy chúng ta cũng trở về thôi!!

Đông Phương nghe vậy thì nói.

- Được!

Ba người gật đầu một cái sau đó cùng với Đông Phương Trường Minh hóa thành bốn đạo hào quang kích bắn lên trời phá không rời khỏi Địa Ngục tầng thứ mười bảy cùng với bọn họ đương nhiên không thể thiếu Bộ lạc của Đông Phương Vũ Thiên.

- Dừng lại! Các ngươi là ai sao dám ngăn cản mạo muội xông vào Thiên Giới!

- Đứng lại! Các ngươi mau đứng lại cho ta!!

- Đúng đó. Mau đứng lại!

Hơn mấy chục vạn người đồng thời phá không bay lên Thiên Giới lập tức kinh động đến những cường giả ở đây trong lúc nhất thời vô số tiếng rống từ trong hư không vang lên khí thế cường đại từ khắp đè ép tới.

- Các ngươi cút ngay đừng có ở đây cản đường!!

Đối diện với điều đó không đợi Đông Phương Trường Minh ra lệnh Phó tộc trưởng của Vũ Thiên Bộ Lạc đã bước lên phía trước cao giọng quát lên một tiếng.

- Ầm!

Tiếng nói vừa mới vang lên không gian xung quanh liền bị lực lượng hùng hậu trong đó khiến cho lung lay không ngừng.

- Tê! Thần Hoàng cường giả!!

Những cường giả đang ẩn nấp trong hư không nhìn thấy cảnh đó thì hít sâu một một hơi khí lạnh kinh sợ kêu lên một tiếng sau đó không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Đông Phương Trường Minh thấy vậy khẽ cười một tiếng sau đó dẫn theo đoàn người bay về hướng Đông Phương Thiên Giới mấy chục vạn người cùng tiến về phía Cửu Nguyên Sơn thế tới rào rạt!

Tuy tốc độ của bọn họ không phải không phải rất nhanh nhưng ngựa không dừng vó sau ba ngày cuối cùng đã đến bên ngoài Cửu Nguyên Sơn.

Vừa về đến nơi bọn họ chỉ nhìn thấy lúc này toàn bộ Cửu Nguyên Sơn đều đã được bao bọc trong tầng tầng lớp lớp cấm chế ở bên trong vô số Cương Thi hắc giáp tay cầm vũ khí sắc mặt trầm trọng vội vã bay đi tuần tra khắp nơi bộ dáng giống như gặp phải đại địch vậy!!

- Các ngươi là ai sao lại đến đây mau rời đi ngay chẳng lẽ các ngươi trong thời gian này Cửu Nguyên Sơn đang phong sơn à?

Một tên trong đó nhìn thấy đám người Đông Phương Trường Minh xuất hiện thì bay lại gần quát lên một tiếng.

- Vô lễ! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra bổn tọa là ai??

Đông Phương Trường Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- A! Thì ra là... Chân Chủ lão nhân gia ngài cuối cùng cũng trở về rồi thật tốt quá!

Tên hắc giáp vệ sĩ cẩn thận nhìn lại phát hiện ra dung mạo của Đông Phương Trường Minh thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ kêu lên một tiếng.

- Thật ra trong thời gian ta rời đi đã xảy ra chuyện gì tại sao Cửu Nguyên Sơn lại phong sơn?

Đông Phương Trường Minh nhìn chằm chằm tên hắc giáp vệ sĩ hỏi.

- Bẩm Chân Chủ là do Đại Thi Soái vào nửa tháng trước không biết thật ra là vì chuyện gì mà từ trong chỗ ở của ngài ấy lại bạo phát ra một luồng khí tức hung sát đáng sợ phàm là người nào tiếp xúc với nó thì toàn thân đều mục rữa mà chết ngay cả Cương Thi chúng ta cũng không ngoại lệ trong thời gian ngắn đã có hơn mấy trăm người chết đi vì tránh để cho kẻ địch thừa cơ tấn công chúng ta chỉ còn cách tạm thời phong sơn mà thôi!!

Tên hắc giáp vệ sĩ cung kính nói.

- Nửa tháng trước đó không phải là lúc ta thức tỉnh hay sao? Lục Cuồng cũng bị khí tức mà ta phát ra ảnh hưởng chẳng lẽ hắn cũng là Viễn Cổ cường giả chuyển thế?

Đông Phương Trường Minh nghe vậy trong lòng âm thầm suy nghĩ sau đó bấm đốt ngón tay tính toán.

- Ha ha ha... Trời không phụ ta trời không phụ ta!

Sau một lát hắn đột nhiên lại ngẩng đầu cười to.

- Trường Minh huynh làm sao vậy?

Nạp Lan Nhược Thủy thấy như vậy thì nghi hoặc hỏi.

- Nhược Thủy, Nhược Yên ta nói cho cho hai nàng biết đệ tử của ta đã sống lại rồi!!

Đông Phương Trường Minh hưng phấn nhìn hai tỷ muội Nạp Lan kêu lên một tiếng.

- Đệ tử? Sư phụ chẳng lẽ ngoài con ra người còn có một đệ tử khác nữa sao?

Đông Phương Vũ Thiên ở bên cạnh nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Ừm! Các ngươi cứ đi theo ta thì sẽ biết!!

Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó đem theo ba người hóa thành một chùm hào quang bắn về phía nơi ở của Đại Thi Soái - Trương Lục Cuồng!

Nơi này là một sơn cốc chất đầy xương cốt sát khí dâng lên tận trời.

- Vút!

Bốn người Đông Phương Trường Minh nhẹ nhàng đáp trước một đại điện.

- Chân Chủ cuối cùng ngài cũng về rồi thật tốt quá Đại Thi Soái ngài ấy...

Hoành Không Thi Soái đang đứng canh gác bên ngoài cửa điện vừa nhìn thấy Đông Phương Trường Minh xuất hiện lập tức hưng phấn mở miệng.

- Ta đã biết rồi ngươi không cần nói trước tiên ngươi hãy tránh ra để cho ta vào trong đi!

Nhưng mà hắn chỉ mới nói được phân nửa đã bị Đông Phương Trường Minh cắt ngang.

- Vâng!

Hoành Không nghe vậy không dám ngăn cản lập tức tránh ra.

Bốn người Đông Phương Trường Minh, Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cùng với Đông Phương Vũ Thiên lần lượt bước vào trong.

Phía trong gian đại điện Trương Lục Cuồng đang khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn hai mắt nhắm chặt lại trên trán lấm tấm mồ hôi sắc mặt biến đổi liên tục thỉnh thoảng vui vẻ thỉnh thoảng lại đau đớn giống như là đang đấu tranh với cái gì vậy.

- Si nhi a vẫn chưa thể hoàn toàn thức tỉnh hay sao? Cũng được! Để sư phụ giúp con một tay!!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy khẽ nói một tiếng sau đó đưa tay điểm ra một chỉ.

- Ầm!

Trong chớp mắt khi chỉ quang của Đông Phương Trường Minh điểm trúng vào trán Trương Lục Cuồng thì chỉ thấy sắc mặt vốn đang liên tục biến hóa của hắn lại khôi phục lại vẻ tỉnh táo như thường.

Tiếp theo hắn chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra hai luồng hào quang sáng ngời xé toạc hư không.

- Sư phụ!

Trương Lục Cuồng lần lượt đảo mắt quan sát những người trong đại điện một lần khi nhìn đến chỗ Đông Phương Trường Minh thì trong mắt lóe lên vẻ kích động kêu lên một tiếng.

- Ầm!

Nhưng mà đúng lúc hắn đang muốn đứng lên tiến tới tham bái thì trên bầu trời bỗng nhiên lại xuất hiện kiếp vân cuồn cuộn kéo tới một luồng khí thế cực kỳ cường đại đè ép thẳng xuống người Trương Lục Cuồng khiến cho hắn trong lúc nhất thời không có cách nào bước tiếp.

- Đây là... Thần Hoàng kiếp! Chẳng lẽ Đại Thi Soái đạt được loại cơ duyên nào đó cho nên sắp đột phá Thần Hoàng cảnh giới hay sao?

Hoành Không Thi Soái đứng ở bên ngoài thấy vậy thì kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Kiếp vân khốn kiếp hôm nay là ta gặp lại sư phụ là chuyện đại hỉ ngươi lại giáng xuống như vậy có phải là muốn phá đám không khí hay không? Mau cút đi cho ta!!

Trong đại điện Trương Lục Cuồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm kiếp vân trên bầu trời rồi lộ ra vẻ giận dữ rống lên một tiếng.

- Ầm!

Nghe được âm thanh đó kiếp vân trên bầu trời như gặp phải thiên địch vội vàng tan biến.

- Cái gì? Chỉ dùng một tiếng rống đã có thể làm cho Thiên Kiếp thối lui đây... đây... chuyện này sao lại có thể như vậy? Sao trên đời lại có loại biến thái như thế này??

Nạp Lan Nhược Yên thấy vậy cả kinh kêu lên một tiếng.

- Ừm!

Đông Phương Vũ Thiên ở bên cạnh nghe vậy cũng tỏ vẻ đồng cảm gật đầu nhớ lại trước đây lúc hai người bọn họ độ Thần Hoàng kiếp cho dù có chuẩn bị kỹ càng cũng chật vật vô cùng chứ đâu thể thong dong nhàn nhã như Trương Lục Cuồng hiện tại.

- Không đúng! Đây không phải là một tiếng hét bình thường mà là Thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy!

Lúc này đột nhiên Nạp Lan Nhược Thủy lại kêu lên một tiếng.

- Thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy? Tỷ tỷ đó là cái gì vậy?

Nạp Lan Nhược Yên nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.

- Ngôn Xuất Pháp Tùy là một môn Thần thông chuyên tu tinh thần lực dùng thần khống vật cực kỳ bá đạo khi tu luyện lên đến đỉnh cao thì người tu luyện có thể thông qua lời nói khống chế vạn vật xung quanh mình ngay cả pháp tắc cũng không thể trái lệnh của hắn!!

Nạp Lan Nhược Thủy trầm giọng giải thích.

- Nhưng mà tương truyền muốn đạt đến cảnh giới ra lệnh cho Thiên Kiếp thì người tu luyện ít nhất phải có hồn lực đẳng cấp Thiên Cấp mới có thể làm được, Trương Lục Cuồng hiện nay tuy là đột phá Thần Hoàng nhưng cách Thiên Cấp thì vẫn còn một khoảng cách rất xa hắn làm sao mà làm được??

Hơi dừng một chút nàng ta lại nhíu mày nói.

- Sư nương người quên cách xưng hô của Trương Lục Cuồng dùng để gọi sư phụ rồi sao hắn cũng giống như con gọi ngài ấy là " sư phụ " như vậy có thể chứng tỏ hắn chính là người đệ tử sư phụ đã nhắc đến vừa điều này cũng cho thấy rằng rất có khả năng hắn cũng giống như hai người đệ tử của sư phụ trước đó mà chúng ta đã gặp ở Địa Ngục tầng thứ mười bảy đều là Thiên Cấp cường giả chẳng qua là bởi vì một lý do nào đó mà chuyển thế trùng tu mà thôi!!

Đông Phương Vũ Thiên trầm giọng nói.

Suy luận của hắn cũng không khác sự thật là bao nhiêu sự thật thì Trương Lục Cuồng chính là Thiên Huyễn Đạo Tổ chuyển thế trong trận chiến cuối cùng thời đại Viễn Cổ hắn và sư phụ của mình Lục Đạo Tà Đế sóng vai tác chiến cùng ngăn cản truy binh của Thiên Đạo tuy cuối cùng thất bại vẫn lạc nhưng hắn cũng giống như Tà Đế đều giữ được một luồng tàn hồn tiến vào Luân Hồi sao mấy trăm vạn năm chuyển thế trùng tu cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng đã khôi phục ký ức kiếp trước!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện