Thần Mộ Ii

Chương 210: Thi Hoàng





Thi hoàng
Kẻ khiến Đại bàng thần vương sắc mặt nghiêm trọng, khiến sinh mệnh nữ thần tạp mâu biến sắc
Thần Nam trong lòng cũng chấn động, chớp mắt liên tưởng đến rất nhiều việc.
Đầu tiên hắn liên tưởng đến Cản Thi phái ở nhân gian giới, đồng thời cũng động chạm đến ký ức đau buồn của hắn – Linh Thi Vương Vũ Hinh.
Ở nhân gian giới, Thần Nam tuyệt đối là một nhân vật phong vân, trong đó cuộc chiến vang danh nhất chính là cùng chính tà thánh địa truyền nhân đại chiến Cản thi phái, triệt để tiêu diệt môn phái tà ác đó.
Đó là một quá trình vô cùng nguy hiểm, đối mặt với lục giai thi vương, nếu như không có Thiên ma tả thủ, có lẽ kết quả đã hòan toàn khác.

Trong cuộc chiến đó hắn đã biết được nhiều điều, điều làm cho hắn đau long nhất chính là ở Cản Thi Phái, hắn phát hiện ra thi thể của Vũ Hinh đã bị tế luyện thành Linh Thi vương.
Điều đáng mừng là Linh thi Vũ Hinh đã được hút hêt tử khí, thoát được sự không chế, trở thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, theo truyền thuyết của Cản Thi phái, Vũ Hinh đả phá sinh tử pháp tắc như vậy, đã triệt để hiểu rõ bí ẩn của sinh tử, sớm muộn cũng sẽ vượt qua thần ma.
Trong truyền thuyết, Cản Thi phái không chỉ có một Linh thi vương là Vũ Hinh, trước đó một vị tổ sư của Cản Thi phái, vô ý đào được một thượng cổ thần thi, sau khi được tế luyện đã không chỉ vượt qua khống chế, mà sau khi sản sinh linh trí, tu vi mãnh tiến, cuối cùng phá toái hư không tiến nhập thiên giới.
Nghe đồn, sau khi tiến nhập thiên giới, Linh Thi vương đó có pháp lực vô biên, y đã từng nhiều lần xuống hạ giới báo ơn vị tổ sư đó của Cản Thi Phái.
Cảm giác được thi khí ba động đáng sợ, bản năng của Thần Nam đem thi hoàng liên tưởng đên Cản thi phái, hắn thầm đoán có lẽ đây chính là Linh thi vương đó
Grào….
Một tiếng hống trầm đục từ tiểu thế giới của Thanh Thiện Cổ Phật truyền ra ngoài, ba động khủng bố lan tỏa tám hướng, vào lúc này, trong Tinh không, tất cả các thần vương đều cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ.
Thanh Thiện Cổ Phật cuối cùng đã nghịch phật thành ma.

Phật giới vốn kim quang rực rỡ, lúc này ma hỏa ngập trời, Thanh Thiện đứng trên ma vân, toàn thân không còn chút quang mang thánh khiết nào, ma khí hắc ám bao quanh thân thể lão, lão hòa thượng vốn hiền lành từ bi lúc này vẻ mặt nanh nọc, có lẽ nên gọi lão là Thanh Thiện Cổ Ma.
Thanh Thiện Cổ Ma hiện tại, dáng vẻ phát sinh biến hóa rất lớn, vẻ mặt già nua từ từ trẻ lại, trên da lấp lành từng đạo ma văn, chiếc đầu trọc mọc lên một mái tóc đỏ rực, ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo chấn nhiếp hồn phách.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết Cổ Phật từ nay biến mất, Thiên giới có thêm một Cổ Ma vô địch.
Thanh Thiện Cổ Phật lập địa thành ma, cảm ứng được khí tức cường đại của Thi hoàng áp đến, lão ngẩng mặt gầm lên một tiếng, ma khí cuồng bá lan tỏa ra ngòai Tinh không, tiến vào Đạm Đài tiên sơn.
Trong những tiếng ầm ầm vang dội, năm sáu tòa núi bị chấn nát.
“Ha ha…Cổ phật trong truyền thuyết đã thành ma” từ bên ngòai Tinh không truyền vào giọng nói âm sâm của Thi hoàng, một cỗ khí tức lạnh lẽo bao phủ trời đất tiến vào Tinh không, Thi hoàng trong truyền thuyết đã tiến vào tinh không.
Mùi xác chết (thi khí) xung quanh ma ảnh cao lớn điên cuồng lan tỏa, vô số ác hồn vây quanh người y gầm thét, phát ra thi khí ba động đáng sợ, như sóng biển cuồn cuộn lan tỏa khắp Tinh không
Cường đại Ma khí do Thanh Thiện Cổ Ma vừa sinh ra tạo ra, bị Thi Hoàng chấn tan đi không ít.

Điều này khiến Thanh Thiện cảm thấy sự thách thức nghiêm trọng, Bất quá, một địch thủcường đại không kém lão vừa xuất hiện, chính là cơ hội tốt để lão thí nghiệm ma uy.
Thi hoàng mang theo vô tận thi khí, tiến vào tiểu thế giới của Thanh Thiện Cổ ma.
“Ngươi chính là Thi hoàng” Thanh Thiện lạnh lùng hỏi, hiện giờ khí chất của lão biến dạng, mái tóc đỏ như máu tung bay, ánh mắt lạnh lẽo, không còn chút dáng vẻ gì của Cổ Phật nữa.
“Đúng, chính là bản hoàng”
“hừm, khẩu khí không nhỏ.

Dám tự xưng đế hoàng, tu vi của ngươi bây giờ căn bản chưa đạt đến cảnh giới đế hoàng”.

“Ha ha…” Thi hoàng lạnh lùng cười: “Trong thiên giới khẳng định có những tồn tại cấp thần hoàng, ma đế, nhưng dường như trước giờ chưa từng xuất hiện.

Hiện giờ ta cách cảnh giới đế hoàng chỉ một bước chân, tiến vào cảnh giới đó chỉ là chuyện sớm muộn.”
Thanh Thiện Cổ Ma cười lạnh nói: “Chỉ cách một bước! Hừm, cũng chính là ngàn vạn dặm, từ trước đến nay không ít người bồi hồi đứng cửa, chỉ cách một bước chân, nhưng cả đời cũng không bước qua được.

Ngươi còn cách xa lắm”.
Nghe Thanh Thiện Cổ Ma phê phán không khách khí như thế, Thi Hoàng cười lạnh nói: “Ta phá toái hư không lên đây, bất quá chỉ mới vài ngàn năm, mà đã có tu vi như thế này, ta dám nói đủ để ngạo thị thiên giới.

Còn ngươi, tên hòa thượng trong truyền thuyết, bị người coi gần như vô địch, nhưng hôm nay gặp mặt, ta không thấy ngươi cao minh hơn ta được chút nào.

Nhưng dù sao ngươi cũng là hòn đá mài đao rất tốt, hôm nay cùng ngươi sinh tử nhất chiến, hi vọng cái chết của ngươi có thể giúp ta đột phá được cảnh giới hiện tại.
Thanh Thiện lạnh lùng nói: “Vạn năm trước ta đã đạt tới cảnh giới thần hoàng, nếu không phải hôm nay ta chưa phục sinh trọn vẹn, sao lại có loại tu vi như thế này được.

Tuy nhiên sau khi nghịch Phật thành Ma, đạt đến trạng thái đỉnh cao ngày xưa chỉ còn là chuyện sớm muộn”.


Nói đến đây, hai mắt Thanh Thiện phát ra hai đạo huyết mang, chìm chằm chằm vào Thi Hoàng nói: “Ta cảm thấy một tia khí tức quen thuộc trên người ngươi, ngươi tuyệt không phải là người chỉ mới tu luyện vài ngàn năm, người chắc là người vạn năm trước ta đã từng biết”.
Mùi tử khí lan tỏa ra xung quanh người Thi Hoàng, y nghe xong ngẩn người ta một chút, sau đó trầm giọng nói: “Tám ngàn năm trước, ta chỉ là một thượng cổ thần thi, cơ duyên xảo hợp trở thành Thi hoàng ngày nay.

Nếu nói như thế, ngươi đã tiếp xúc với tiền thân của ta, ha ha…thật là làm cho người ta khó mà tưởng đến được! Xem ra, năm xưa ta cũng là nhân vật cùng cấp thần hoàng với nhà ngươi”.
Thanh Thiện cười lạnh, không nói gì, nhưng trong lòng lão lại dậy sóng, những kẻ sống lâu như lão ở thiên giới ít có bằng hữu, hôm nay không ngờ lại gặp phải một cường giả vốn là một thi thể tái sinh linh trí, dường như là một nhân vật cùng thời đại với lão.
Thi Hoàng chuyển người nhìn Vũ Hinh lạnh lùng cười nói: “Vô Tình tiên tử, lâu rồi không gặp, có lẽ ngươi đã hiểu bí ẩn sinh tử của ta rồi chăng”.
Vũ Hinh cười lạnh, toàn thân quang mang đại thịnh: “Ngươi có muốn thử không”.
Một phiến thần quang như mặt trời, lấp lánh xung quanh Vũ Hinh, sau đó cuộn về phía trước, phá tan màn thi khí vô tận xung quanh Thi Hoàng.
Thi Hoàng biến sắc nói: “Không ngờ ngươi cũng cách cảnh giới thần hoàng chỉ một bước chân”.
Trong lúc Thi Hoàng nói chuyện với Vũ Hinh, Thần Nam tinh nhạy phát giác ra sự biến hóa trong thần tình của Tạp Mâu, vị Sinh mệnh nữ thần này liên tục biến sắc, điều này…nói lên điều gì? Một đầu mối từ từ hiện lên trong đầu Thần Nam.
Trong phút chốc, các thông tin phức tạp nhanh chóng hợp lại, vào lúc này, hắn liên tưởng đến rất nhiều việc.
5 nghìn năm trước Vũ Hinh trọng thương gần chết, tới tận Tây phương tìm sinh mệnh nữ thần cứu trợ, sau đó lọt vào tay Cản Thi phái một cách kì bí, tất cả dường như đều có liên quan đến nhau.
Trong Cản Thi phái, Vũ Hinh từ linh thi vương biến đổi thành bán thần, tâm tư vô cùng trong sáng, nàng từng ngây thơ tố cáo với Thần Nam rằng nàng có một ký ức mơ hồ, có một nữ tử từng nói đến bốn chữ Thái Thượng Vong Tình từng bảo hộ nàng
Tất cả những gì đã biết vụt qua trong đầu hắn, sau đó hắn nghĩ đến mối quan hệ của Vô Tình tiên tử và Sinh mệnh nữ thần năm ngàn năm trước, còn vừa rồi Thi Hoàng từng nói Vô Tình tiên tử đã hiểu được bí mật sinh tử của y.
Trong chớp mắt, bí ẩn đã được giải khai, Vũ Hinh ở Cản Thi Phái chính là do Vô Tình tiên tử cố tình đưa vào.

Vô Tình tiên tử trong lúc tu luyện Thái thượng vong tình lục, dường như cũng tìm kíêm sức mạnh vượt qua pháp tắc thế gian từ một hướng khác.

Chỉ là…Vũ Hinh đó không phải là hạt giống linh hồn, vậy nàng sinh ra như thế nào.
Thần Nam nhìn chằm chằm vào Sinh mệnh nữ thần Tạp Mâu, hắn triển khai thần vương dực bay đến cạnh bà, dùng thần niệm truyền âm nói: “Vô Tình tiên tử vẫn còn sống, vậy tại sao ở Cản Thi phái tại nhân gian lại có một thi thể của Vô Tình tiên tử”.
Sinh mệnh nữ thần Tạp Mâu đại kinh, sau đó nghiêm mặt lại, lắc đầu, rõ ràng bà không muốn tố cáo Thần Nam.
Thần Nam lúc này vô cùng vội vàng, hắn vô cùng muốn biết điều bí mật bên trong, cuối cùng không ngại dùng lời lẽ đe dọa Sinh mệnh nữ thần: “Tiền bối biết Thi Hoàng vốn không phải là loại thiện lương gì, tiền bối dường như đã từng giúp Vô Tình tiên tử, nếu như bị Thi Hoàng biết, tiền bối sẽ….hãy nói chovãn bối biết bí mật bên trong, Đông phưong thiên giới đệ nhất cường thế gia tộc, Thần gia, nợ tiền bối một món nợ ân tình cực lớn.
Sinh mệnh nữ thần Tạp Mâu liên tục biến sắc, cuối cùng nghiến răng truyền âm: “Vô Tình tiên tử vô cùng đáng sợ, ngươi đã từng nghe đến Kim thiền thóat xác chưa? Ý nghĩa của bốn từ đó, chính là nguyên nhân của mọi việc”.
Thần Nam kinh hãi, trong lòng thầm than, Thái THượng vong tình lục đúng là ma công! Ma công
Sinh mệnh nữ thần tiếp tục truyền âm nói: “Cái thóat ra không phải là xác chết, mà chính là “bản ngã” thực sự”.
Thần Nam không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được, trong lòng dậy sóng, nếu nói như vậy, Vũ Hinh ở nhân gian giới…mới chính là Vũ Hinh chân chính.
“Mời tiền bối nói tiếp, vãn bối muốn biết tất cả những điều bên trong” Thần Nam nhìn Vũ Hinh đứng ở xa, trong lòng lạnh lẽo, cảm giác vô cùng khó chịu
Ầm
Toàn bộ Tinh không rung chuyển kịch liệt, trong tiểu thế giới của Thanh Thiện Cổ Ma ma khí lan tỏa, thi khí ngập trời, thần quang rực rỡ.

Thanh Thiện Cổ Ma, Thi Hoàng, Vũ Hinh cùng nhau hỗn chiến, còn Phật tổ và cự ma do tam đại ma vương hợp thaàh đã bay ra ngoài.
Đại chiến giữa những kẻ cùng gần đạt tới cấp độ thần hoàng, đột ngột nổ ra như vậy.
Cách đó không xa, Đạm Đài Tuyền hai mắt phát ra thần quang rực rỡ, nàng hét lớn: “Đây là Đạm Đài thánh địa của ta, các ngươi muốn phá hủy di tích tinh không này ư? Hừm, đã như thế thì đừng trách ta không khách khí”.
Đạm Đài Tuyền sắc mặt trang nghiêm, lúc này nàng vô cùng thánh khiết, mỹ lệ, đứng im giữa không trung, trong miệng phát ra những âm tiết cổ xưa khó hiểu, trong tinh không, tất cả thất thải thần thạch đều rung chuyển, cuối cùng quang mang soi sáng cả bầu trời.
những âm tiết cổ xưa khó nghe, giống như một loại chú ngữ vừa hết, Đạm Đài Tuyền hét lớn: “Tinh không chiến hồn - Hiện”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện