Chương 222: Cố Nhân
“Gào...”
Ma khiếu chói tai, địa quật rung lên, mấy địa huyệt tối om cũng vang lên tiếng dấy xích khua vào nhau, cổ động âm u càng lộ vẻ kinh rợn.
Tron gian thạch thất, trên chiếc giường do thần linh đầu cốt chất thành, ngân phát nam tử nằm nghiêng nghiêng bất động, ánh mắt tang thương, tựa hồ không thấy Thần Nam hay nghe thấy tiếng ma khiếu càng lúc càng gần.
Nhưng khí thế y phát ra vẫn trầm trọng như cự sơn khiến người khác cảm thấy mình là sâu kiến còn y là thần thánh cao cao tại thượng
Thần Nam bị chấn trụ, không hề có lý do gì nhưng hắn đoán luôn đó là Ma Chủ, là cao thủ đáng sợ trong truyền thuyết đã chết nhiều năm mà vẫn còn vô thượng khí thế đủ để bao trùm thiên hạ.
Y còn sống chăng?
Hắn nắm chặt Đại Long đao vừa giới bị ma nhân đang đến gần vừa chăm chú quan sát ngân phát nam nhân.
Ma vương trong truyền thuyết đã tiêu vong nên mới có ma huyệt trên Thiên giới nhưng hắn lại có cảm giác người trước mắt vẫn sống.
Hắn cũng phát giác Ma Chủ trông còn rất trẻ này không có dao động sinh mệnh, không cảm nhận được nhịp tim hay hô hấp, thậm chí thân thể dị thường băng lãnh, không khác gì người chết.
Chỉ là sao quanh y vẫn còn nguyên khí dao động? Lẽ nào chết rồi còn ma uy chấn dộng thiên cổ? Không thẹn là Ma Chủ chấn cổ thước kim.
“Gào…”
Huyết quang lóe sáng, một ma ảnh cao lớn xuất hiện trong tầm mắt hắn, ma khí vấn vít chung quanh, sát khí cuồn cuộn, dáng vẻ vô cùng nanh ác, nửa khuôn mặt và đầu bên trái bị phá toái, nửa đầu còn lại phủ mái tóc màu máu xuống đến eo, tựa hồ nhìn rõ cả não trắng dính lên huyết phát.
Chỉ còn lại một mắt, hai tai, một lỗ mũi và một vành môi, nếu không nhiễm điểm điểm huyết tích cùng óc chắc cũng khá hoàn mỹ, người này nếu không thiếu nửa chiếc đầu ắt xứng danh mĩ nam tử.
Chiếc áo rách nát trên mình y đầy vết máu, thật kinh hoàng trên ngực y có một lỗ hổng đầm đìa máu, tâm tạng đã bị móc mất.
Sau lưng y có mấy đôi cánh, hai chiếc bên trái trắng muốt, đôi cánh bên phải lại đen như mực, lúc nghiêng người lộ rõ hai vết thương cực lớn, nhìn mà kinh rợn, ở đó có gốc mấy đôi cánh bị gãy, huyết nhục mơ hồ, hình như mới bị người ta bẻ gãy.
Có cánh hai mầu ắt không phải phổ thông thiên sứ mà là cổ lão thần ma trong tây phương truyền thuyết.
“Là ngươi.” Thần Nam cả kinh, thần ma đáng sợ thế này lại là kẻ hắn từng gặp, hắn lạc giọng hỏi: “Lẽ nào Ma Chủ chi mộ liên thông với tử vong tuyệt địa ở Nhân gian giới?”
Cự ma vừa tới lại là Vô Danh thần ma trong tử vong tuyệt địa, y từng nói với Thần Nam rằng phải bảo vệ nơi đó không bị quấy nhiễu.
Nhưng Thần Nam vạn lần không ngờ y đang bảo vệ mộ Ma Chủ.
Con mắt duy nhất của Vô Danh thần ma phóng ra huyết quang, tuy từng gặp qua Thần Nam nhưng lúc này hắn dám xâm nhập cấm địa nên y phát ra sát khí, toan động thủ với hắn.
Nhưng cùng lúc, tám ma động tối om chợt vang lên tiếng xích sắt khua loảng xoảng, Vô Danh thần ma cả kinh, nhìn vào gian thạch thấy chính giữa, tỏ vẻ thành kính, cuồng nhiệt vô cùng hướng tới ngân phát nam tử nằm trên cốt sàng.
Y tựa hồ nghe thấy gì đó, sát khí tiêu tan, quỳ xuống cung kính bái lạy thạch thất, sau cùng ra hiệu cho Thần Nam đi theo.
Thần Nam ngầm kinh hãi, Ma Chủ tựa hồ không chết.
Mọi người Thiên giới đều không biết chân tướng.
Nhưng từ lúc hắn xuất hiện, ngân phát nam tử không biến hóa gì về tư thế thần tình cho đến ánh mắt phảng phất vĩnh hằng như thế.
Lòng Thần Nam đầy nghi hoặc, há mồm định hỏi nhưng lại nén được, theo Vô Danh thần ma đi ra ngoài.
Quyên qua thông đạo phức tạp dưới lòng đất, hắn và Vô Danh thần ma ra khỏi ma động trong lòng núi, nhìn thấy cảnh vật hắn liền xác định là tử vong tuyệt địa: vô tận hài cốt, tử khí trầm trầm, ma khí lan tràn cùng ngọn núi sau lưng…
Hắn nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, Vô Danh thần ma tự hồ căn bản không thể đi vào nơi sâu nhất trong ma động, nơi có khốn thiên pháp trận phong ấn bí mật nên y không biết trong đó có dạng tồn tại nào, nhưng hôm nay… Vô Danh thần ma nói kí ức vốn có của y hình như bị mài sạch nhưng tiềm thức nhắc nhở y phải bảo vệ nơi đây không cho bất kỳ ai tiến vào sơn cốc.
Y không hề biết mình bảo vệ gì, tất cả là hành vi của tiềm thức.
Trong sơn cốc có hai sức mạnh y không thể bì được, một cỗ khí tức khiến vô cùng thân cận nhưng thủy chung không nắm bắt được hay tìm ra nó ở đâu.
Một cỗ khác khiến y vô cùng căm ghét, thậm chí cảm giác hơi hoảng sợ, ẩn sâu trong ma động.
Qua những gì chứng kiến hôm nay, Thần Nam đại khái đoán ra, sức mạnh khiến y thân cận là của ngân phát nam tử, cỗ khí tức còn lại tại tựa hồ bị nam tử áp chế.
Khốn thiên pháp trận đã mở nên Vô Danh thần ma có thể tự do xuất nhập.
“Nam tử đã chiếm thượng phong, áp chế sức mạnh khiến người căm ghét, là ai nhỉ?” Thần Nam hơi kích động, hỏi với vẻ khẩn trương, tựa hồ không quan tâm đến an nguy bản thân.
“Là… Ma Chủ, hiện tại ta là kí danh đệ tử của người.”
“Y còn sống?” Thần Nam cả kinh, nếu tin này truyền lên Thiên giới chắc sẽ dấy lên sóng gió.
“Đang mấp mé giữa sống và chết nhưng sẽ có ngày sống lại.”
“Là sao?”
“Vốn đã hồn phi phách tán nhưng tàn thể còn lại một điểm linh niệm, trải qua trăm ngàn hiểm cảnh sẽ có ngày quay lại Nhân gian.”
“Cỗ sức mạnh y áp chế là gì?”
“Thiên, bị ma trói buộc ở Nhân gian.”
“Cái gì?” Thần Nam không dám tim vào tai, nếu đúng thế, Ma Chủ quả thật quá biến thái.
Liên tục hỏi han, Thần Nam nam phát giác Vô Danh thần ma còn chưa khôi phục kí ức, hiểu biết hữu hạn, Ma Chủ năm xưa đã chết cùng với Thiên ở đây nhưng y mạnh đến mức tà dị, gần như biến thái.
Trải qua vô tận tuế nguyệt, một tia ma niệm lại khiến y hiện thân Nhân gian, lợi dụng sức mạnh trong bất diệt ma thể triệt để áp chế “Thiên” bị phong ấn.
“Ồ.” Thần Nam hơi kinh dị.
“Sư phụ bảo ta tặng ngươi một cây kiếm.” Vô Danh thần ma vạch ngang hư không, triệu hoán một thanh thần kiếm sáng chói, là Liệt Không Kiếm của Thần Vũ Minh.
Thần Nam không khách khí, thu Liệt Không Kiếm lại ngay, cũng không hỏi gì, hắn không muốn ở lại đây lâu, nhưng trước lúc đi phải hỏi rõ một chuyện.
Năm xưa có thập đại cao thủ lớp trẻ liên thủ vào tử vong tuyệt địa, có ba người sống sót trở ra, bảy người còn lại hãm thân tuyệt địa, hắn muốn biết họ còn sống không.
“Năm xưa những người cùng ta và tuyệt địa còn sống không?”
Vô Danh thần ma lạnh lùng đáp: “Chỉ còn một.”
“Ngươi… là sao? Y ở đâu?”
“Bảy người giết nhau còn lại một người, hiện tại là sư đệ của ta, tuân tòng sư mệnh đang luyện tập.”
Sự thật tàn khốc lại có kết quả như thế, Thần Nam cảm thương cho đồng bạn, vô hình trung, hắn căm ghét phong cách hành sự của Ma Chủ.
“Y ở đâu, ta muốn gặp mặt.”
“Ở bên này.” Vô Danh thần ma chỉ vào phía trước tử vong tuyệt địa
Ma khí cuồn cuộn, một nam tử mặt lạnh tanh đang đứng trên cốt sơn như hóa thạch, là Tiềm Long, ca ca của Long Vũ.
Vô Danh thần ma giải thích: “Y đang tu luyện, hít thở ma khí.”
Thần Nam gật đầu, Tiềm Long hiện tại và Tiềm Long hắn biết khác hẳn nhau, chàng trai dương quang xán lạn như huynh đệ hàng xóm với nhau đã đọa nhập ma cảnh, biến thành máu lạnh.
“Được rồi, thà rằng không gặp.
”
Gặp mặt càng ngại ngùng, hắn quyết định đi luôn.
Tử vong tuyệt địa dấy lên ma khí, Vô Danh thần ma dẫn hắn hóa thành điện quang nhanh chóng lao ra cốc khẩu.
Thần Nam kinh ngạc phát hiện tử vong tuyệt địa có thông với thế giới bên ngoài, đến giờ hắn không biết đó là do lúc vào Vĩnh hằng sâm lâm đã chạm đến Bái Tướng đài tạo thành.
oOo
Ba ngày sau, tại Tình Dục đạo trong tà đạo lục thánh địa, bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm phong lưu thành tính, anh tuấn tiêu sái chợt thất thanh: “Trời ạ, không phải Thần huynh sao? Hiện tại ở Đông thổ ai cũng biết huynh bị thần long Khôn Đức phong ấn vào mười tám tầng địa ngục, đúng là gặp quỷ sống.”
Nửa thời thần sau, bạch y dâm tặc lại kêu lên: “A, để hòa thượng Thiếu Lâm Tự hoàn tục? Khiến đệ tử Hỗn Thiên phái và Tuyệt Tình xuất gia? Gả chồng cho đệ tử Đạm Đài thánh địa?”
Bình luận truyện