Thần Mộ

Chương 47: Thánh long bảo bảo



Hôm nay dường như là một ngày đen đủi của Thần Nam, sau khi Đông Phương lão nhân đi xong lại có người đến đây tìm hắn ta, người đến là một thanh niên nhân trẻ tuổi, thay mặt lão Phó viện trưởng Thần Phong học viện mời hắn ta đến học viện một chuyến. Thần Nam nghe thấy những lời này thấy giật mình thảng thốt, tên Phó viện trưởng đã tìm tới hắn khiến hắn chợt nhớ tới sự kiện "Long khiếu". Hắn nói với tên nọ: "Ngươi đã chịu vất vả rồi, đợi một chút ta sẽ tới thăm lão già chết tiệt ấy!".

Gã nọ đã từng nghe chuyện Thần Nam chửi rủa lão Phó viện trưởng, lúc đó dù thấy hắn ta ăn nói ngạo mạn nhưng nét mặt gã thì vẫn cứ tỉnh bơ như không, gã liền khẩn khoản nói: "Phó viện trưởng muốn ta nói với huynh, nếu huynh không đến thì có thể sẽ xảy ra tai hoạ chết người, nếu huynh đến thì ông ấy sẽ giúp huynh hoá giải."

"Tên già ấy lại còn dám uy hiếp ta nữa, hừ .. ta biết rồi ngươi cứ về trước đi."

Gã ấy bèn quay người rời khỏi.

Lúc mới đầu kì thực Thần Nam muốn nói qua loa với tên nọ, hắn ta vốn định sau khi gã đi khỏi, thì hắn ta cũng chuồn đi, nhưng lúc này trong lòng hắn ta lại thấy phấp phỏng lo sợ.

"Đồ gian xảo, tên bì ổi thối tha, lão già chết giẫm vô liêm sỉ ...." Thần Nam văng ra một loạt những lời chửi bới chua chát, sau đó đi nhanh về hướng Thần Phong học viện.

Bây giờ hắn ta đã là một người nổi tiếng trong Thần Phong học viện. Nhưng chẳng qua chỉ là một nhân vật mang tiếng xấu xa, hắn ta vừa bước đến cổng lớn của học viện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học viên.

"Trời ơi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ tên tiểu tử này còn dám dẫn xác đến học viện của chúng ta nữa sao?"

"Ai cơ?"

"Thì cái tên tiểu tử rắc rối, kẻ bại hoại khét tiếng đấy!"

"Hiện giờ Đông Phương Phượng Hoàng cũng đã thề rằng phải một phen sống chết với hắn mới thôi."

"Ngặt nỗi Đông Phương Phượng Hoàng chỉ có một mình, mặc dù theo như việc những hộ hoa sứ giả của hệ Ma Pháp không đến gây rắc rối với hắn, nhưng lén lút bên trong thì ai cũng rất hăng máu, công khai chuẩn bị để một lần chính thức quyết đấu với hắn."

.....

Thần Nam nghe thấy thế toát cả mồ hôi, hắn ta nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của lão Phó viện trưởng đồng thời cầu nguyện không gặp phải cái bà chằn Phượng Hoàng nóng tính ấy.

Hắn ta chưa kịp gõ thì lão Phó viện trưởng đã ra mở cửa với nét mặt tươi cười. Nhưng một câu nói tiếp ngay sau đó làm hắn ta tức điên người: "Thần Nam hiện giờ có tiền không? Nợ ta một ngàn đồng vàng bao giờ thì trả thế?"

"Lão già chết tiệt, ta phải quyết đấu với ngươi." Đôi mắt Thần Nam như bốc lửa, tỏ ra vẻ quyết sống mái một phen.

"Chàng trai trẻ, đừng kích động, bất luận là gặp phải chuyện gì thì cũng phải giữ bình tĩnh, nếu không sẽ chỉ làm những việc ngu ngốc mà thôi. Ồ! Bây giờ người không có tiền sao? Lão phu ta hiện nay cũng đang thiếu tiền đây"

"Lão già chết tiệt nhà ngươi lừa mất của ta năm vạn đồng vàng lại còn dám nói bóng nói gió, ta quyết một phen sống chết với ngươi"

"Ồ, xem ra ngươi quả thực không có tiền, lúc nào có thì trả ta cũng được."

Thần Nam bước vào trong phòng, không chút khách khí hắn ngồi ngay xuống chiếc ghế tựa, rồi nói: "Lão già vô liêm sỉ kia, ngươi đòi tìm ta tới đây rút cuộc là có chuyện gì ?"

An viện phó lộ ra sắc mặt rất nghiêm trang: "Thần Nam lần này ngươi đã gây ra hoạ lớn rồi, có thể sự sống chết của ngươi cách nhau không xa nữa đâu"

"Ngươi cho rẳng ta sẽ giật mình sao, lão già gian xảo, muốn gây sự chú ý với ta à? Đừng có nói những lời uy hiếp ấy, lần này ta quyết không mắc lừa ngươi nữa đâu"

An viện phó đến ngồi đối diện với Thần Nam, nói "Mấy ngày trứơc lúc đêm khuya ngươi đã vào Thần Phong học viện, việc làm rối loạn trong Long trường của ngươi đã bị chúng ta điều tra ra"

"Nói láo, ta làm những việc đó lúc nào, lão già chết tiệt ngươi đừng có ngậm máu phun người"

"Thần Nam ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, lẽ nào ngươi muốn chứng minh điều gì với ta nữa. Nói thật với ngươi, sự việc này hiện tại chỉ có ít người biết thôi, bởi vì ta đã ngăn chặn lại, cốt để cho ngươi một con đường sống. Nếu không thì mấy chục Long kị sĩ nổi giận tìm đến hỏi tội ngươi, liệu có ai cứu nổi ngươi đây?"

"Lão già bì ổi, ngươi đừng có nghi ngờ vớ vẩn có đựơc không? Việc này vốn dĩ không phải do ta làm, ngươi cố tình gài tang vật vu oan cho ta"

Thần Nam mặc dù vẫn già mồm cãi lại nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm không yên, hắn ta không biết liệu có phải Phó viện trưởng đã nắm được những bằng chứng hắn ta làm loạn Long trường hay không?

"Chàng trai trẻ, ta đang cứu người đấy, sao ngươi lại không biết phải trái. Ta là Phó viện trưởng của một học viện, theo lý mà nói thì ta không nên tha cho ngươi-một tên đầu sỏ gây tội ác. Nhưng ta tiếc ngươi là một nhân tài, không nỡ nhẫn tâm vì một phút hồ đồ phạm lỗi của ngươi mà hủy tính mạng của ngươi, vì thế mới cho mời ngươi đến đây để tìm cho ngươi một lối thoát thân, một con đường sống"

Thần Nam vốn không tin vào cái điều thương tiếc nhân tài của Phó viện trưởng, càng không tin lão sẽ vì hắn ta mà phá vỡ những quy tắc, vì tình riêng mà cứu thoát cho hắn ta .

Hắn ta nói mỉa mai: "Lão già quỉ quỵêt đừng phí công phí sức nữa, ngươi không phải là đang muốn ta thừa nhận việc đó là do ta làm sao? Sau khi xác nhận xong ngươi sẽ giải ta đến trứơc những Long kị sĩ. Tiếc là việc này quả không phải do ta làm, nếu là ta nhất định ta phóng một mồi lửa lớn thiêu trụi Thần Phong học viện"

An viện phó giật mình: "Tên tiểu tử phá hoại, ngươi thật không biết điều, làm loạn Long trường vẫn còn chưa đủ sao? Lại còn có những suy nghĩ xấu xa, xem ra đúng là cần giao nộp ngươi cho những Long kị sĩ trừ khử sớm tên phá hoại nhà ngươi đi"

Thần Nam nói: "Ta chẳng qua là nói vậy thôi mà, chứ làm gì có ý định làm như thế đâu. Ngươi cứ nhất định quy cho ta tội về việc ⬘Long khiếu⬙ đêm hôm đó cũng được thôi, hãy đem chứng cứ ra đây"

An viện phó: "Xem ra nếu ta không đưa bằng chứng ra thì ngươi nhất định sẽ không phục, đã vậy thì ngươi đi theo ta"

Trên đường tới Long trường của Thần Phong học viện, Thần Nam không tránh khỏi những cái nhìn soi mói của nhiều học viên, mọi người không ai đoán được lần này hắn ta đến học viện là vì cái gì? Tóm lại hắn ta bây giờ là một nhân vật phi thường, dám xuất hiện ở đây quả là cần một dũng khí rất lớn .

Ở dưới chân núi Oải sơn, những con vật khổng lồ hoặc là nằm bò trong hang hoặc là nằm bên ngoài hang. Thần Nam nhìn thấy những con rồng đã từng bị hắn ta đánh úp ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nếu để bọn chúng biết mình chính là kẻ đầu sỏ gây tội ác đang đến trước mắt chúng, thể nào cũng bị chúng xé cho tan xác mới thôi.

"Lão già chết tiệt ngươi dẫn ta đến đây làm gì ?"

An viện phó bay thẳng lên trên dãy núi thấp, lão ta nhanh chóng leo lên vách đá dựng đứng, rồi ở trên đó vẫy vẫy Thần Nam nói:"Lên đây đi"

Thần Nam nghi ngại một chút sau đó cũng leo lên trên. Lên phía trên hắn ta mới phát hiện ra con rồng màu nâu xám chính là con mà hắn ta đã áp sát người đè lên mình nó. Con rồng ấy đang nằm ngủ trong một cái hố nông, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngáy khò khò .

An viện phó bước lại phía con rồng vỗ nhè nhẹ vào đầu nó, nói " Ngải Mễ, tỉnh dậy đi "

Con rồng vẫn ngáy đều đều như cũ, nhưng phía cánh trái phóng ra một luồng điện, làm nổi lên một cơn cuồng phong dữ dội. An viện phó vội vàng lùi bước, suýt nữa thì rơi khỏi vách núi .

Thần Nam vô cùng kinh ngạc, động tác vừa rồi của con rồng rất nhanh làm cho hắn ta sợ cứng cả mồm không nói được câu gì. Nếu hắn ta đứng bên cạnh An viện phó nhất định sẽ bị cánh trái của con rồng tấn công, lúc này hắn nhìn con rồng này với một con mắt hoàn toàn khác trước .

An viện phó dường như vô cùng thảng thốt, ông ta giữ bình tĩnh nói: "Ngải Mễ, là ta đây mà, ngươi muốn lấy cả mạng của lão phu sao. Nếu bị ngươi tấn công, ta sẽ thịt nát xương tan mất"

Thần Nam không lý giải nổi, một con rồng đang ngủ lại đáng sợ đến vậy, nói là tốc độ tấn công của nó nhanh thần kì thì hơi khoa trương nhưng làm sao nó có đủ công lực tấn công lão Phó viện trưởng. Thần Nam vừa đi về phía con rồng vừa nói: "Long Bảo Bảo mới đáng yêu làm sao".

Con rồng nghe thấy thế liền từ trong hố ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt chớp chớp nhìn Thần Nam, sau đó vui vẻ đứng lên, xoay chuyển cái thân hình to béo trùng trục lúc lắc rồi đi về phía Thần Nam.

An viện phó hét lớn: "Nguy hiểm đấy, mau trốn đi". Lão ta mau chóng xông ra phía trước Thần Nam, lôi hắn ta lui lại phía sau.

Thần Nam thấy dáng vẻ lão ta lo sợ như thể đang đối diện với kẻ thù, thì không hiểu gì cả, thốt lên rằng: "Lão già chết tiệt ngươi làm cái trò quỷ quái gì thế? Rút cuộc là ngươi muốn làm gì ?".

An viện phó bực tức nói: "Tên tiểu tử thối tha, trước mắt là Thánh Long, ngươi lại gọi nó thành Long Bảo Bảo, nếu nó phát điên lên, thì ngươi có mười mạng cũng không đủ cho nó xé".

Thần Nam kinh hãi đến thất sắc, hắn ta không thể tưởng tượng nổi con rồng đáng yêu trước mắt này lại là con Thánh Long năm cấp, Thần Nam lắp bắp nói: "Lão già, ngươi....ngươi...không nói đùa chứ?".

Thánh Long là loài thánh thú năm cấp, đó là một loài quí hiếm ví như lông phượng sừng lân, sức mạnh khí phách của nó mạnh mẽ lạ thường, nó có lực tàn phá siêu cường vô cùng đáng sợ. Ngoài ra, Thánh Long còn có thể phát ra những long ngữ ma pháp rất mạnh, con rồng này thì cũng mới chỉ là thuộc dạng cấp thông thường nên chưa có những khả năng đặc biệt đó, nhưng nó cũng đã có một sức mạnh vô địch.

An viện phó nói: "Ta lừa ngươi làm gì, Ngải Mễ đích thực là một Thánh Long, nếu để nó phát điên lên thì đừng nói là ngươi mà cả ta cũng không thể thoát nổi". Thần long nghe thấy thế sắc mặt tỏ ra như một kẻ vô tội, ngoan ngoãn, cặp mắt to cứ chớp chớp nhấp nháy, dường như muốn thể hiện sự đồng tình với lời nói của Phó viện trưởng, nó dịch chuyển cái thân hình béo tròn lên phía trước, nở nụ cười vui mừng với Thần Nam.

Thần Nam không tin vào mắt của mình, lầm rầm nói: "Ta không nằm mơ chứ, con rồng này nó lại cười với ta ...nó có thể cười ..".

Tiểu long đúng là đang cười thật, cái mồm há ra, đôi mắt lim dim như hai sợ chỉ, Phó viện trưởng có chút nghi hoặc, hôm nay Ngải Mễ lại rất thân thiện với Thần Nam, không một chút nào là thù địch.

"Hứ, lạ thật, Ngải Mễ đối với ta-một người thân thiết với nó, mà nó cũng chưa thân thiện như thế bao giờ, làm sao hôm nay lại tỏ ra thân thiết với ng ươi thế ?".

"Đó là vấn đề nhân phẩm đấy." Thần Nam đi từ phía sau Phó viện trưởng bước lên phía trước, nói: "Long Bảo Bảo của ngươi thật là đáng yêu, lại còn biết cười".

"Cái gì mà Long Bảo Bảo, nó là Thánh Long Ngải Mễ".

Tiểu long dường như không khoái những lời của lão Phó viện trưởng lắm, nó thân mật dụi dụi đầu vào người Thần Nam, tỏ ra rất sung sướng và vui vẻ .

"Cậu bạn, cậu là Thánh Long sao?".

Tiểu long nháy mắt, sau đó gật gật đầu .

Thần Nam mặc dù đã nghe qua về sức mạnh của Thánh Long và cũng đã cùng vài con rồng này giao đấu, nhưng hắn ta vẫn thấy kinh ngạc vì trước mắt hắn ta là một con tiểu long thần kì. Thân hình của Long Bảo Bảo tàng ẩn một sức mạnh kinh hồn, người ta khó có thể tưởng tượng ra đây là một con Thánh Long cấp năm.

Hắn ta kinh hãi nói lớn: "Trời ơi! Thật quá khó để tin được!".

An viện phó nói: "Ngải Mễ chính là người làm chứng ta vừa nói. Ôi! Không, là con rồng làm chứng chứ, ta cũng đã đem hình vẽ của ngươi cho Ngải Mễ xem qua, nó cũng đã nhận ra người phóng bột ớt chính là ngươi, bây giờ ngươi còn gì để nói không?".

"Long Bảo Bảo, ngươi làm khổ ta, ôi..." Thần Nam muốn khóc mà nước mắt không chảy ra, Thánh Long lanh lợi như hiểu tâm trạng người. Bị Thánh Long tận mắt trông thấy mọi chuyện, vậy thì hăn ta không còn cách nào chối cãi nữa. May mà tối hôm đó hắn ta không ra tay với tiểu long, nếu không thảm kịch sắp tới không thể tưởng tượng nổi.

An viện phó cặp mắt lim dim, trên khuôn mặt nở một nụ cười gian trá: "Nếu ngươi đã chịu nhận thì chúng ta đi thôi, đây không phải là nơi để nói chuyện."

Thần Nam trước đây đã nghe đồn rằng Thánh Long vô cùng cao ngạo, trong vùng lãnh địa của mình, tuyệt đối không cho một kẻ nào xâm phạm vào.

Nhưng Ngải Mễ dường như là một con quái long, không chỉ không chút dáng vẻ cao ngạo, mà còn sống cùng mấy chục con rồng của Thần Phong học viện.

Tối đó nó tò mò quan sát tất cả mọi thứ, đối với Thần Nam không hề có ý ngăn cản, ngược lại tỏ ra là một người bạn chơi vui vẻ, thần sắc rất hứng khởi.

Lúc này Thần Nam uể oải mệt mỏi, nghĩ tới việc phải đối mặt với mấy chục Long kị sĩ, hắn ta dường như thấy cửa địa ngục đang rộng mở chờ, hắn ta vỗ vỗ vào đầu rồng: "Tiểu long tạm biệt nhé!".

Tiểu long dường như rất lưu luyến Thần Nam, thấy Thần Nam sắp đi, liền lấy mồm ngoạm lấy ống tay áo của Thần Nam, miệng phát ra những tiếng " hư hư, ư, ử".

Thần Nam nhìn theo dáng lão Phó viện trưởng đáng ghét ở phía trứơc không xa, lại nhìn vào ánh mắt của Long Bảo Bảo, Thần Nam chợt xúc động, nói với Tiểu long: "Anh bạn, ta không thể không đi, lão già phía trước bắt ta đi thẩm vấn."

Tiểu long nghe thấy vậy liền bỏ Thần Nam ra, vung cánh lia về phía lão Phó viện trưởng, cánh phải dài đến hai trượng như một cây đao to sắc, lúc rạch qua không trung phát ra một tiếng xé rách bầu khí quyển.

An viện phó lập tức né người sang một bên, cánh phải của Tiểu long chặt trúng vào tảng đá lớn phía sau ông ta. Một tiếng "bang" tảng đá to vỡ đôi ra như bị cắt, trông rất bằng phẳng, nửa tảng đá kia rơi xuống vách núi tạo ra tiếng "ầm ầm".

Thần Nam vô cùng kinh hãi, cánh của Tiểu long như một thần binh bảo đao, gây ra lực khủng khiếp đến cực đại. Phó viện trưởng thì kinh ngạc toát cả mồ hôi, lão ta vội vàng vẫy tay nói: "Ngải Mễ sao ngươi lại ra tay với ta?".

Tiểu long dường như không nghe thấy tiếng lão ta, tiếp tục tấn công vào lão, Phó viện trưởng thấy tình thế không tốt, bèn từ trên vách đá bay thẳng xuống phía dưới, động tác rất nhanh chóng.

Công phu của lão ta đã đạt đến cấp bốn từ lâu, nhưng tuyệt đối không thể ngăn được sức tấn công của Thánh Long cấp năm.

Tiểu long nháy nháy mắt, sau đó vươn cánh rồng tung lão Phó viện trưởng vừa hạ chân xuống đất lên trời.

"Thần Nam mau bảo nó dừng lại đi." Phó viện trưởng đã nhận ra dường như Thánh Long Ngải Mễ có tình cảm đặc biệt với Thần Nam, nó tỏ ra bảo vệ hắn.

"Lão già chết tiệt, cho ngươi nếm mùi vị khi bị người khác truy sát là như thế nào, không phải là bị rồng truy sát, ha ha... Long Bảo Bảo không cần làm tổn thương tới tính mệnh lão, hãy đuổi theo đánh lão đi".

An viện phó rơi xuống đất một lúc, Tiểu long lại đuổi đến chỗ lão ta, nó vẫy cái đuôi hung dữ rồi lôi lão ra, lão Phó viện trưởng nằm dưới đất kịp tránh đợt tấn công của con Tiểu long hung tợn.

Sức kéo của Tiểu long mạnh đến nỗi đất đá ở chân núi vỡ vụn hết, một đợt tấn công không trúng vào Phó viện trưởng, nó nhanh chóng chạy lên phía trứơc, tốc độ nhanh đến ai thấy cũng phải kinh động, Phó viện trưởng nhanh như cơn gió giật, nhưng Tiểu long càng tăng tốc độ nhanh hơn, toàn thân toả ra luồng điện chỉ trong chốc lát đã vượt qua Phó viện trưởng, chặn trước lão ấy.

An viện phó sắc mặt trông rất thê thảm, lão ta không ngờ Thánh Long hôm nay lại ra tay với lão. Lão nói nhỏ: "Ngải Mễ, hôm nay ngươi làm sao thế? Sao lại đi giúp đỡ người ngoài để đối phó chống lại ta? Mặc dù chúng ta ít gặp nhau nhưng dù sao chúng ta cũng quen nhau mà?".

Thần Nam đứng trên vách núi thét lớn: "Lão già chết tiệt ấy vô cùng đáng ghét, lão toàn bóc lột ta, ức hiếp ta chà đạp ta, Long Bảo Bảo nếu ngươi chỉnh cho lão một trận ra hồn thì sau này ta mới đến chơi với ngươi!"

Tiểu Long nghe xong gật gật đầu với Thần Nam, rồi vươn móng vuốt ra túm lấy Phó viện trưởng. Phó viện trưởng nằm duỗi thẳng trên mặt đất rồi bay ra xa cách đó ba trượng, trên mặt đất đất đá cứng chắc, vuốt của tiểu long mắc phải một cục đá to, trong nháy mắt hòn đá đó đã vỡ tan thành trăm mảnh, bay tung toé khắp nơi.

Thần Nam giương mắt đứng nhìn ,miệng há hốc, thực lực của Thánh Long đúng là kinh người, toàn thân nó như thể tôi luyện từ sắt đồng, nó có sức mạnh chặt đứt sắt thép, làm tan đất đá, như phách lực của nó vừa nãy thật sự làm cho ngừơi khác kinh sợ.

An viện phó dùng toàn lực vận công đến mức cao nhất, toàn thân lão ta biến thành một bóng sáng mờ mờ, lão đã tránh đựơc vuốt của Tiểu long, nhưng đến vuốt thứ chín thì bị Tiểu long quặp vào hông, sau đó bị lực của nó đẩy ra xa, một tiếng "bịch" vang lên từ vách đá không xa, làm kinh động cả dãy núi.

May mà Tiểu long không có ý giết Phó viện trưởng, nếu không thì ông ta đã bị vuốt của nó xé ra thành hai mảnh rồi.

Toàn thân An viện phó rúm ró rơi từ vách núi xuống, vừa đáp xuống đất xong nhìn mặt lão ta không còn chút thần sắc, lão ta nhìn Thần Nam đang ở trên vách núi mà giận dữ trợn mắt dựng râu, nhưng không thể làm gì được .

Tiểu long đợi lão ta đứng vững rồi lại tung lão ta lên, Phó viện trưởng than thở, lão biết Ngải Mễ rất kì quái, tâm tính như một đứa trẻ, lão ta không dám chủ động tấn công, sợ chọc giận Thánh Long, để rồi sau đó chỉ nhận đựơc những đợt tấn công dữ dội, cuối cùng lão ta đành phải ra sức né tránh .

"Binh!"

Phó viện trưởng bị quăng ra xa, Thần Nam đứng trên vách núi cười lớn: "Viện phó đại nhân thấy mùi vị ra sao, trước đây ta còn thê thảm hơn cả ngươi đấy, hàng trăm người truy sát ta, suýt nữa ta cũng bị tan ra tám mảnh, hôm nay ngươi được nếm trải dư vị khi bị người khác truy đuổi đấy!".

"Tên tiểu tử thối, mau bảo Ngải Mễ dừng lại đi, nếu không ta sẽ cho tất cả học viên của Thần Phong học viện truy sát ngươi!".

"Nếu đã thế thì lão già khốn kiếp hãy chịu khó hưởng thụ thêm chút nữa đi, Long Bảo Bảo hãy tiếp đãi cẩn thận lão già vô liêm sỉ này"

"Thằng oắt con, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, a ,a ... Ngải Mễ mau dừng lại!".

Tiểu long há mồm phun ra luồng điện, không hề giống như hồ quang điện cong cong, mà luồng điện này toả ra ánh sáng chiếu thẳng như một chùm điện.

"Oành!".

Tia lửa điện roẹt ngay dưới chân Phó viện trưởng, trên mặt đất hiện ra những hố sâu rất to, Phó viện trưởng lập tức bị bắn lên không trung, ma pháp công kích lần này của Tiểu long quá nhanh, làm cho Phó viện trưởng không kịp tránh.

"A! Tên tiểu tử mau bảo nó dừng lại đi, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi nữa!" vừa ở trên không trung, vừa hét lớn, lão ta rơi hẳn xuống đất, quần áo rách tả rơi, xem ra ma pháp có sức tàn sát làm cho người ta nhếch nhách khốn khổ hết chỗ nói.

Thần Nam vừa nãy mới thật sự ngạc nhiên giật mình, hắn ta có thể cảm nhận được năng lương khủng khíêp ẩn trong nguồn điện vừa phát ra. Nếu Phó viện trưởng bị công kích thật, thì thân xác cũng không còn nguyên vẹn, nhưng may mà Tiểu long không có ý giết lão ta, nên không phóng trực tiếp luồng điện thẳng vào lão.

Đồng thời hắn ta lại một lần nữa thấy chấn động, Tiểu long không chỉ tác phong nhanh như chớp điện, mà sức lực lớn mạnh vô song, thân thể cứng chắc như đồng như sắt, ngoài ra còn phóng ra ma pháp cực mạnh, thực sự có thể đạt đến độ lớn nhất.

"Long Bảo Bảo dừng lại thôi." Thần Nam sợ rằng nếu cứ tiếp tục chắc Tiểu long sẽ giết lão Phó viện trưởng thật.

Tiểu long dường như rất vui sướng khi Thần Nam gọi nó là Long Bảo Bảo, nó bay đến phia Thần Nam, lấy cái đầu rồng to bự dụi dụi vào hắn, nhìn lão Phó viện trưởng đang lổm ngổm bò dậy, trong miệng nó phát ra những tiếng "ư ử" đắc chí lắm.

"Anh bạn tốt lắm, coi như ngươi đã giúp ta trả thù cho bỏ ghét, ngươi có phải rất thích cái tên Long Bảo Bảo? Sau này ta sẽ gọi ngươi như thế nhé, sẽ không gọi là Ngải Mễ nữa, được không?".

Tiểu long vui vẻ gật đầu.

An viện phó vẫy tay với Thần Nam nói: "Tên thối tha, còn không mau xuống đi cùng ta..." chợt lão nhìn thấy cặp mắt Tiểu long sáng quắc đang nhìn mình, lão liền không dám nói nữa. Hôm nay lão ta đã tiều tuỵ hết chỗ nói, đường đường là Phó viện trưởng của Thần Phong học viện lại bị một con rồng tấn công, lão ta đúng là khóc dở mếu dở.

"Long Bảo Bảo tạm biệt nhé, có cơ hội ta sẽ đến chơi với ngươi".

Trước mắt Thần Nam là một đống rắc rối, không có việc gì suôn sẻ hết, hắn ta rất mong Tiểu long sẽ giúp hắn ta trốn thoát khỏi đây, tạm thời trốn tránh những phiền phức. Nhưng nghĩ đến chủ nhân cuả Tiểu long là một Thánh Long kị sĩ, hắn ta lập tức bỏ ngay ý định này, hắn thà đắc tội với một ngàn cao thủ thông thường còn hơn là đắc tội với một tuyệt thế cao thủ.

Tiểu long lưu luyến không muốn rời Thần Nam, cho đến khi hắn ta xuống khỏi vách núi, cùng với lão Phó viện trưởng đi rất xa nó mới tiếp tục nằm xuống ngáy khò khò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện