Thần Mộ

Chương 97: Nghịch thiên thất ma đao (hạ)



Đào Nhiên biến sắc, từ thời khắc bên ngoài thân thể Thần Nam xuất hiện bảy đạo ma ảnh, lão đã biết chàng thanh niên trước mắt thực lực không hề tầm thường tí nào, chắc chắn phải có khả năng phi phàm.

Tại thời điểm này, lão tận lực phách xuất một chưởng, lực lượng cực kỳ uy mãnh hóa thành một đạo thanh sắc kiếm khí ngênh đón đao mang dài năm trượng đang hùng dũng lao tới, hai cỗ đại lực như vậy sau khi chạm vào nhau không ngờ lại vô thanh vô tức, đáng ngạc nhiên là hắc sắc đao mang tựa như có sinh mạng đó đang thôn phệ thanh sắc kiếm khí, làm cho thanh sắc kiếm khí ngày càng ảm đạm, sau cùng biến mất vô hình.

Một điểm ma tính của Nghịch Thiên Thất Ma Đao chính là một khi xuất ra thì không lưu lại chút gì, đao mang xuất ra không ngờ lại kỳ dị như vậy! Hắc sắc đao mang sau khi thôn phệ thanh sắc kiếm khí, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một đạo ma ảnh, sau đó tiêu tán vào không trung.

Thân thể Đào Nhiên rung động, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, lão có cảm giác khí huyết trong ngực như muốn trào ra, đau đớn âm ỉ. Lão chấn động dị thường, Thần Nam không ngờ lại có thể công kích buộc lão phải thoái lui một bước.

Thân người Thần Nam cũng lắc lư một trận, thân thể của hắn tựa hồ như mờ nhạt đi một chút. Lúc này trong tay hắn chỉ còn lại chuôi đao, trường đao đã hoàn toàn bị gãy nát. Bất quá điều này tịnh không có ảnh hưởng gì, hắn nắm lấy chuôi đao trong tay, phách xuất tiếp ra Nghịch Thiên Thất Ma Đao đệ nhị đao.

Tuy không có thân đao, nhưng chuôi đao vẫn kích xuất ra một đao mang sáng rực cường thịnh như trước, thật là một đao bá tuyệt thiên hạ, phát xuất ra trận trận sấm sét cuồng phong, một cỗ lực lượng ba động mạnh mẽ như nộ hải cuồng đào trào dâng.

Đào Nhiên đã cảm giác được đao mang yêu dị đó không hề tầm thường, lão chỉ có thể tận lực chống đỡ.

"Oanh", "oanh", "oanh"...

Sáu tiếng động chấn thiên vang lên, Thần Nam liên tiếp phách ra sáu đao, mỗi lần phách ra một đao, thân thể hắn lại mờ nhạt đi một ít, sau cùng thân ảnh trở nên mờ nhạt như một cái bóng. Trong lúc đó, Đào Nhiên liên tục lui về sau sáu bước dài, khóe miệng lão xuất hiện từng tia huyết dịch, chứng tỏ đã bị nội thương không nhẹ.

Quá nửa quảng trường đã bị hủy, những vết nứt to và rộng trên hai thước xuất hiện trên mặt đất, những mảnh thi thể trong trường bị cỗ năng lượng kích phá, tàn bạo đến nỗi một chút cũng chẳng còn, trên đất chỉ còn lưu lại những vệt huyết tích.

Binh sĩ và tu luyện giả đứng xem bên ngoài không ngừng lui ra xa, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, không dám vượt qua lôi trì nửa bước. Trong lòng mỗi người tràn đầy cảm giác kinh sợ, một gã thanh niên cao thủ không ngờ lại đánh trọng thương một vị lão tiền bối nổi danh sắp bước vào hàng ngũ giai tuyệt thế cao thủ, đây thật là việc mà bọn họ không dám tưởng tượng!

Trận chiến lần này, danh tính Thần Nam nhất định sẽ được truyền tụng khắp đại lục. Nếu như may mắn không chết, hắn không nghi ngờ gì sẽ trở thành một nhân vật truyền kỳ trong tân sinh nhất đại cao thủ.

Thần Nam cảm giác thân thể ngày càng trống rỗng, sinh mạng trong thân thể có lẽ đã mất đi bảy, tám phần, Nghịch Thiên Thất Ma Đao đã xuất ra sáu đao, chỉ còn một đao sau cùng! Thành bại tất cả đều phụ thuộc vào một đao cuối cùng này.

Đệ thất đao! Có thể làm hắn thân thể đang trọng thương tái hiện sinh cơ, cũng có thể đưa hồn hắn quay về chốn cửu tuyền!

Vào thời điểm này Thần Nam có một chút mênh mang, một chút bàng hoàng... Hắn quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Tiểu Thần Hi, đang nằm trong ngực Dương Lâm chăm chú nhìn hắn.

"Ca ca..." Thần Hi khe khẽ gọi, hàng mi dài khẽ lay động, nước mắt lại nhanh chóng tuôn trào ra.

Thần Nam kiên cường quay đầu lại, không nhìn nó nữa, nhẹ giọng nói với Dương Lâm và Thần Hi sau lưng mình: "Trên thế gian này duy chỉ Thần Hi là ngoan nhất, là hài tử khả ái nhất, ca ca có việc có lẽ phải rời khỏi muội một khoảng thời gian. Khi ca không còn bên cạnh muội, muội không được khóc, không được nghịch ngợm... muội phải ngoan ngoãn mà đợi ca quay lại... tiền bối xin người hãy giúp ta chăm sóc Thần Hi, đừng để nó phải chịu bất cứ điều ủy khuất nào, để nó được vui vui vẻ vẻ mà trưởng thành..." Thần Nam ngừng lại một chút, sau cùng đổi sang ngữ khí tựa hồ như ra lệnh : "Tiền bối xin người lập tức mang Thần Hi li khai khỏi nơi này, nơi đây mọi thứ đều không liên quan gì với người cả!"

Đây giống như là lời di ngôn trước lúc chết, làm cho rất nhiều người quan chiến đều cảm giác đau thương trong lòng, Long Vũ bên ngoài trường nhìn gã nam tử vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, đôi mắt mơ hồ.

Đó có thật là tên bại hoại hay đi chọc ghẹo, nói nhăng nói càn không? Hay đó là một nam tử hào khí xung thiên, một thiết hán nộ sát tứ phương? Nhưng cũng rất ôn nhu, quan tâm muội muội của mình bằng tất cả tình cảm dịu dàng của một vị huynh trưởng?

"Không, ca ca huynh không phải đã từng đáp ứng muội, vĩnh viễn sẽ không rời xa muội, muội muốn vĩnh viễn ở bên cạnh huynh..." Tiểu Thần Hi bật khóc, tiếng khóc của trẻ thơ làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng thương tâm.

Bộ mặt của Dương Lâm mấy lần xúc động, gặp phải Đào Nhiên một cao thủ đã tiếp cận ngũ giai cảnh giới, lão cũng không có cách nào cứu thoát Thần Nam. Bằng vào tu vi của lão làm sao mà không nhìn rõ Thần Nam đã đạt đến cảnh giới nào, sau khi Thần Nam phách xuất năm đao thì lão đã phát hiện ra bí mật của Nghịch Thiên Thất Ma Đao, biết rằng mỗi lần Thần Nam phách xuất một đao, thì sinh mệnh trong người hắn sẽ mất đi một phần, hiện tại đã như ngọn đèn cạn khô dầu rồi!

Một thanh niên xuất chúng, bẩm sinh có được kỳ tài võ học cực cao, lại sắp bị hủy diệt, Dương Lâm cảm thấy đau thương. Lão nhẹ nhàng vỗ về an ủi Tiểu Thần Hi sau lưng: "Chúng ta đi trước, ca ca của cháu sau này sẽ đến thôi", lão liền chuẩn bị phá vòng vây thoát ra.

"Không, lão bá bá, con cầu xin người hãy thả con xuống, con không muốn rời khỏi đây, con muốn ở cùng với ca ca..." Tâm trí của Tiểu Thần Hi vượt xa những đứa trẻ bình thường, có lẽ nó đã đoán ra được sắp tới phát sinh chuyện gì. Nó khóc òa lên, vùng vẫy muốn thoát ra...

Thần Nam vốn là muốn đợi Thần Hi đi khỏi sẽ phách ra một đao cuối cùng, hắn không muốn Thần Hi chứng kiến kết cục không thể tiếp nhận này. Nhưng lúc này hắn đã có cảm giác thực tại khó mà trụ lâu được, như quả còn trì hoãn nữa, nhất định sẽ mất hết tri giác. Hắn thét lớn: "Nghịch Thiên Thất Ma Đao đệ thất đao!"

Một đạo đao mang bảy trượng bắn thẳng lên không trung, hắc sắc đao mang như bao trùm trong mắt. Đây là một đao có quan hệ sinh tử, có khả năng nghịch thiên cải mệnh, thành bại chỉ trong một đao này!

Khi đệ thất đao từ trên không phách hạ, Đào Nhiên biết rằng thời khắc này năng lượng sinh mạng của Thần Nam đã hao tận, đây là một kích sau cùng, nếu tiếp được một đao cuối này lão sẽ toàn thắng. Tuy thân đã thụ trọng thương, nhưng lão bất chấp thương thế, ép buộc bản thân điều chỉnh đạt tới trạng thái điên cuồng, lão quyết không chịu đựng nổi nếu bị bại về tay của một tên hậu bối.

Đao thứ bảy của Nghịch Thiên Thất Ma Đao phá vỡ hư không, ánh sáng chói lọi cả trường đấu, một đạo kinh lôi xuất hiện trên không.

Hắc sắc đao mang cuối cùng cũng va chạm với thanh sắc kiếm khí của Đào Nhiên, đao mang vẫn vô thanh vô tức mà thôn phệ thanh sắc kiếm khí. Bất quá lần này nó không hóa thành ma ảnh, tiêu thất tại không trung, mà tiếp tục hướng về phía trước mà công phá, đao mang chói lọi sáng rực cả trường đấu.

Đào Nhiên đại kinh, lập tức huy động song chưởng, phát xuất từng đạo từng đạo đại lực bài sơn đảo hải.

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, hắc sắc đao mang cùng thanh sắc kiếm khí đều không thấy nữa, thiên địa trở lại trời quang mây tạnh, trong trường một khoảng tĩnh lặng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện