Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 75: Hòa Hảo
“Ngươi……” Thanh Đồng chán nản, nâng tay muốn đập hắn, một bàn tay đưa lên, lại yếu ớt trượt xuống, căn bản không có chút sức nào.
Nguyên bản với tu vi khác biệt của hai người, Mạc Thiên Liêu muốn đạt được mục đích rất là khó khăn, nhưng nay lại không giống. Sư tôn lạnh lùng mạnh mẽ giờ mỏng manh vô lực nằm ở trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn Thanh Đồng như vậy, Mạc Thiên Liêu làm sao mà nhịn được, dù cho sáng mai tỉnh lại phát hiện bản thân biến thành một giường vụn bào, hắn cũng nhận.
Cẩn thận lột đi áo lụa nhám bên ngoài, Mạc Thiên Liêu quen thuộc cởi xuống trường bào biến thành từ lông. Trường bào bị lột xuống nháy mắt liền biến mất không thấy, lộ ra áo lót mỏng manh.
Áo lót chính là tầng lông tơ dưới cùng biến thành, cực kỳ mềm mại mịn màng, Mạc Thiên Liêu nhịn không được sờ sờ một hồi, theo bả vai một đường mò đến cánh tay, cầm cổ tay đang mang vòng tay chứa đồ, áp nó lên trên gối đầu, cúi người xuống hôn y.
Thanh Đồng nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của hắn, cười nhạo nói:“Cái này đúng là vòng thuần thú, mệt ta còn coi nó như bảo bối, đeo nhiều năm như vậy.”
Bởi vì Thanh Đồng tránh né, Mạc Thiên Liêu hôn đến bên gáy y, nghe vậy động tác chợt ngừng, thân mình từ từ ngẩng lên, đáy mắt tràn đầy bi thương.
Thanh Đồng không nhìn hắn, chỉ quay đầu, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Vách tường trong suốt, bên ngoài cảnh sắc nhìn thấy không sót chút gì, tuyết rơi đầy trời, một mảnh trắng xoá.
Lúc tạo ra cái vòng này hồi trước, quả thật có chút tác dụng bắn ngược. Bởi vì mèo nhỏ khi đó vẫn cứ cào Đoán Thiên bị thương, mà Mạc Thiên Liêu yêu mèo như mạng, lại không nỡ đánh nó. Vì thế, lúc luyện chế một đôi vòng tay chứa đồ, hắn liền nảy sinh ra ý tưởng bỏ thêm công dụng này vào.
Mèo nhỏ cào hắn, bởi vì trận pháp giữa hai vòng tay, một vuốt này sẽ đánh ngược về mèo nhỏ, từ đó chỉ cho nó làm sao để khống chế lực của mình, hơn nữa còn phòng ngừa mèo đại gia cào gương mặt anh tuấn của hắn nát bươm. Thế nhưng, có một lần Mạc Tiểu Trảo bị hắn chọc tức, hung hăng cắn mạnh hắn, dẫn đến móng vuốt của nó còn lưu lại máu.
Mèo nhỏ nghĩ Mạc Thiên Liêu muốn đánh nó, lui vào góc hẻo lánh run cầm cập, qua một thời gian rất dài đều không cho hắn chạm vào. Mạc Thiên Liêu đau lòng muốn chết, liền thu hồi trận pháp này, nghĩ muồn cào thì cào muốn cắn thì cứ cắn, mèo lớn bằng bàn tay cũng không có nhiều lực lắm. Nhưng mà gốc rễ của pháp trận này là bật lại sát ý, tựa như núi đá bảo vệ Ốc Vân Tông như vậy.
Trên gốc rễ của pháp trận này, có thể biến hóa, chồng chất rất nhiều trận pháp, vòng tay chứa đồ kia của Thanh Đồng có công năng có thể lưu giữ vật sống, cũng liên quan tới trận pháp này, không còn cách nào hết. Huống chi, lúc trước mèo nhỏ không cùng hắn ký huyết khế, thần hồn yêu tu lại so nhân tu mạnh hơn vài lần, để có thể yên tâm cùng mèo nhỏ cụng trán, Mạc Thiên Liêu tư tâm không có bỏ hết trận pháp.
Mạc Thiên Liêu nhìn người dưới thân vẻ mặt ngỡ ngàng, đau lòng tột đỉnh, vuốt vòng tay trên cổ tay Thanh Đồng, đồng thời tháo bảo hộ cổ tay trên tay trái xuống:“Chúng ta đổi cho nhau, về sau ta sẽ tăng cường trận pháp kia lên, sau này chỉ cho em đánh ta, nếu ta muốn ra tay với em, thì đều bắn ngược lại ta.”
Thanh Đồng nhìn bao cổ tay trên tay, sững sờ một lát, chậm rãi nói:“Song tu, cũng sẽ bắn ngược sao?”
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, cười ha ha, cởi xuống lớp áo lót cuối cùng:“Cái này không thể.”
Áo lót rộng mở, lại không kịp cởi hết, chỉ trượt xuống khuỷu tay, bị Mạc Thiên Liêu đè lại, khéo sao ngăn cản nỗ lực đẩy tay hắn ra. Nụ hôn dịu dàng mà miên mang, trấn an cơn đau xé rách đầu, vốn dĩ y còn chuẩn bị đánh cái tay làm loạn này ra, dần dần lại mềm nhũn ra, ngược lại nắm lấy gối đầu.
Bởi vì thần hồn tiêu tán mỗi phút mỗi giây, tuy rằng Mạc Thiên Liêu kích động cực kỳ, nhưng vẫn lắc lắc, mạnh mẽ ép mình giữ thanh tỉnh.
Trong bình ngọc trắng, chất lỏng trong suốt như có như không tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Vì phòng ngừa bản thân quá mức mê muội, chữa thương chậm chạp, Mạc Thiên Liêu cố gắng dời ánh mắt khỏi cơ thể như ngọc kia, lại cúi người môi y.
“Bảo bối, có chút đau, em nhịn một chút.” Mạc Thiên Liêu ôm lấy y, chậm rãi ngã xuống giường.
Không ngoài dự đoán, ngay lúc tiến vào, bả vai Mạc Thiên Liêu bị cắn rất đau, một chút đau đớn ngược lại khiến hắn càng thêm khó có thể tự giữ mình.
“A……” Trên mặt Thanh Đồng toát ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà càng tái nhợt.
“Đạo của trời, tổn hại có thừa bổ không đủ,” Mạc Thiên Liêu hít sâu một hơi, hôn tầng mồ hôi mịn màng kia, bắt đầu niệm pháp quyết song tu của đại yêu thượng cổ,“Trời đất là lô, yêu hồn như giáp, nhờ âm bao lấy dương, xông khí hòa hợp……”
Theo lời pháp quyết niệm, thần hồn hai người bắt đầu động ông ông.
Tuy rằng Mạc Thiên Liêu là tu vi kim đan, nhưng thần hồn hắn lại là kỳ hóa thần, có thể xuất ra, cái này cũng là bí quyết quan trọng nhất để hoàn thành song tu của đại yêu thượng cổ. Trán chạm vào nhau, Mạc Thiên Liêu chậm rãi đưa thần hồn mình xâm nhập vào tâm linh Thanh Đồng. Tâm linh trong tử phủ, thần hồn Thanh Đồng cuộn mình không trọn vẹn, đó là hình ảnh một mỹ nhân mờ ảo, giống hệt với Thanh Đồng, chỉ là màu sắc nhìn qua rất nhạt. Mà thần hồn Mạc Thiên Liêu thì lại rõ ràng mà hoàn chỉnh, trong đó còn có luồng sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên, đó là yêu hồn Thanh Đồng đã dung hợp với hắn.
Tâm linh ban đầu có chút kháng cự vật lạ xâm nhập, đợi thần hồn kia nhận ra Mạc Thiên Liêu, liền dần dần buông lỏng cấm chế ra. Thần hồn Mạc Thiên Liêu vui mừng xông đến, nháy mắt nó hòa hợp một thể.
“Ưm……” Thoải mái đến từ chỗ sâu trong linh hồn nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến cho Thanh Đồng quên đi đau đớn thân thể, thoải mái mà rên khẽ lên tiếng.
Thần hồn giao hòa, chỉ duy nhất song tu của đại yêu thượng cổ mới có, Mạc Thiên Liêu cần niệm pháp quyết, Thanh Đồng thì không cần, y vốn mang máu mạch đại yêu thượng cổ, mấy bản năng này đã sớm khắc vào trong máu thịt, thần hồn y rất nhanh chiếm lấy quyền chủ đạo, hóa thành ngàn vạn vầng sáng, gắt gao bao vây thần hồn Mạc Thiên Liêu lại.
Đạo song tu, là đạo điều hòa âm dương trời đất, hại có thừa bổ không đủ. Hai thần hồn giống như hai miếng bọt biển hút nước không đều tiếp xúc cùng một chỗ, miếng nào ít nước hơn thì tham lam hút lấy nước từ miếng kia, yêu hồn dung hợp với thần hồn Mạc Thiên Liêu, dần dần tự do đi ra, trở về bản thể.
Một vòng dung hòa qua đi, Thanh Đồng chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu đã không còn ánh sáng tán ra, đầu cũng không đau. Chữa trị thần hồn là quá trình lâu dài, không thể một lần là xong, nhưng một lần này đã đủ để cho y cầm cự một khoảng thời gian dài.
“Ừm, tốt.” Thanh Đồng từ cảm giác thoải mái mơ màng kia phục hồi lại tinh thần, xúc cảm thân thể dần dần khôi phục, nhất thời cảm giác được dị vật trong cơ thể, hơi hơi nhíu mày, muốn đẩy Mạc Thiên Liêu ra.
“Bảo bối, cái này không thể được,” Mạc Thiên Liêu cười cầm lấy tay y, lại ấn lên trên đỉnh đầu,“ Song tu chân chính, bây giờ mới bắt đầu.” Thần hồn ổn định, giải quyết chuyện khẩn cấp xong, giờ là giải quyết chuyện khác.
Búng ngón tay kêu một tiếng, màn che lụa nhám chậm rãi rơi xuống, vách tường lóng lánh trong suốt dần dần biến thành màu trắng, cùng cánh đồng tuyết hòa thành một thể.
Lực bất tẫn mộc sinh sôi không ngừng, nhờ vào song tu, truyền vào trong thân thể Thanh Đồng, tiếp tục chữa trị ngũ tạng bị hao tổn cùng kinh mạch, Mạc Thiên Liêu vừa hoạt động, vừa thả thần hồn ra lại. Tần suất thần hồn dao động cùng với hòa hợp, càng tăng thêm công hiệu tu bổ thần hồn.
Trăng treo giữa trời, Mạc Thiên Liêu cảm thấy mĩ mãn thu hoạch một lưng đầy vết cào, ôm Thanh Đồng đã ngất đi, biến vách tường trong suốt lại, ngửa đầu nhìn sao giăng đầy trời, chỉ cảm thấy giờ phút này, có được toàn bộ thiên hạ.
Ngày kế, ánh nắng sáng sớm xuyên qua vách tường trong suốt chiếu vào, màn che lụa nhám mỏng manh vốn ngăn không được, thẳng tắp chiếu xuống trên mặt Thanh Đồng. Tuấn nhan đêm qua không còn chút sức sống, nay lại khôi phục màu trắng nõn hồng nhuận, lông mi thon dài run rẩy, tựa hồ như bị ánh nắng chiếu xuống quấy nhiễu mộng đẹp, nhíu mày không vui, dịch dịch về nơi ấm áp.
Mạc Thiên Liêu nhìn người vùi mặt vào ngực hắn, nhịn không được nhếch môi cười, nâng tay kéo người sát vào mình thêm chút nữa, dùng cánh tay chặn lại ánh nắng chói mắt, nhẹ hôn xuống mái đầu tuyết trắng kia. Lỗ tai bông bông trên đỉnh đầu giật giật, nhẹ nhàng đảo qua cằm Mạc Thiên Liêu.
Hiện lên lúc nào? Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, dùng môi ngậm lấy một cái.
Thanh Đồng khò khè một tiếng, nghiêng đầu, vùi đầu vào sâu trong ngực Mạc Thiên Liêu, không để hắn chạm lỗ tai.
Mèo ngốc…… Mạc Thiên Liêu nhìn y dùng hình người làm ra động tác của mèo, tâm đều muốn chảy ra, biết y mệt chết, nên không chọc y nữa, ôm người vào trong lòng, sờ soạng từ trên xuống dưới hết một lần.
Thiên cấp Hợp Hoan lộ quả nhiên là vật tốt, không để Thanh Đồng bị thương chút nào. Cảm xúc mịn màng trơn bóng để người muốn ngừng mà không được, ban đầu vốn dĩ chỉ muốn kiểm tra thân thể, nào ngờ lại dần dần biến vị.
“Chát!” Mu bàn tay bỗng nhiên đập một cái, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, chống lại một đôi mắt lưu ly lạnh lùng trong veo, ngượng ngùng rụt tay về,“Còn đau không?”
Thanh Đồng nhắm mắt, tự kiểm tra cơ thể, thương thế bên trong đã tốt hơn phân nửa, đan điền hoàn hảo, cơn đau đầu cứ ân ẩn hiện khi xưa, nay đã không còn, một mảnh thanh minh. Giương mắt, nhìn Mạc Thiên Liêu cười đến đầy mặt muốn ăn đòn, nhất thời cảm giác ngứa tay.
“Nghiệt đồ!” Thanh Đồng nâng tay liền muốn đập hắn.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng kéo chăn qua che đầu:“Sư tôn tha mạng! Đệ tử thân đã thụ trọng thương, chịu không được đòn.”
“Ngươi bị thương?” Thanh Đồng chống ngồi dậy, nhíu mày nhìn cái bao lớn ở trên giường, hôm qua Mạc Thiên Liêu triền đấu cùng hai người kia, chắc hẳn cũng bị thương. Lúc trước trộm quả Văn Ngọc bị pháp trận đả thương, bởi vì tiếp theo đó chính là thi đấu, không kịp chữa thương, ngay sau đó lại là việc này.
Mạc Thiên Liêu từ chăn ló ra đầu, chậm rãi kéo chăn ra, lộ ra cái lưng phủ đầy vệt trắng vệt đỏ lưng.
“……” Thanh Đồng yên lặng nâng tay lên, vươn ra móng vuốt bén nhọn.
“Á!” Một tiếng hét thảm vang lên, khiến cây nến màu đồi mồi trên bàn cả kinh rơi xuống, biến thành miệng rộng, vui vẻ bay qua đến:“Quào, chủ nhân, trên lưng anh có thật nhiều chữ ‘điền’!” (chữ điền là chữ này ‘田’)
Ban đầu tất cả đều là vệt ngang, giống như bờ ruộng ngăn nắp, nay lại có thêm vệt thẳng gia nhập, giăng khắp nơi, hỗ trợ nhau nổi bật lên.
Mạc Thiên Liêu cắn răng:“Ngươi còn biết chữ.”
“Đúng vậy!” Thái Thủy đắc ý biến thành một cây bút lông.
Thanh Đồng hơi mím môi, xoay người xuống dưới, chợt cảm thấy chân mềm nhũn đi. Mạc Thiên Liêu tay mắt lanh lẹ tiếp được, lại bị y một phen ra.
Mạc Thiên Liêu ngẩn người, nhìn người nháy mắt biến ra xiêm y, tâm trạng có chút hoảng hốt. Ngày hôm qua hắn quả thật là thừa dịp mèo gặp nguy, dựa vào chuyện Thanh Đồng thụ thương, không sức phản kháng, mạnh mẽ cùng y song tu, tuy rằng quá trình rất tốt đẹp, nhưng, lấy tính tình thích mang thù của mèo đại gia, đã định trước việc này không thể nào tốt được.
“Bảo bối……” Mạc Thiên Liêu ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp kia, không biết nói cái gì cho phải, hắn làm như vậy, quả thật là do tình cảm, nhưng Thanh Đồng vừa đồng ý với hắn mới vài ngày, còn chưa thể tiếp thu thân mật như vậy, huống chi……
Hai người ngồi ở bên giường, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống đây, từng điểm từng điểm ánh sáng màu lam chiết xạ đến trên mặt, Thanh Đồng cúi đầu, nhìn bảo hộ trên cổ tay rộng hơn ban đầu hai ngón tay mà nhiều góc nhọn, môi mỏng không khỏi mím lại càng chặt. Nâng tay, lấy bảo hộ cổ tay kia xuống.
“Em, không thích cái này?” Trong lòng Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên căng thẳng, tiếp được bảo hộ cổ tay kia nhè nhẹ vuốt nó, nhìn người trong lòng đứng lên, rời khỏi cái ôm của hắn, trong mắt nổi lên máu hồng, thật không thể tha thứ hắn sao? Người vừa có được, lại muốn rời đi? Không được, tuyệt đối không được!
“Cái này xấu.” Thanh Đồng vươn ra ngón tay thon dài, tháo lấy vòng tay trên tay trái Mạc Thiên Liêu, một lần nữa đeo lên trên tay mình, cái này của y còn có thể giữ vật sống, cái kia của Mạc Thiên Liêu không thể.
Sương máu trong mắt Mạc Thiên Liêu nháy mắt tiêu tán, ngây ngốc ngẩng đầu.
“Bổn tọa muốn tắm rửa.” Thanh Đồng hơi hơi dương cằm, dùng mũi chân đá đá cẳng chân Mạc Thiên Liêu, eo truyền đến từng đợt bủn rủn, đứng đều dùng sức, nhìn nhìn phòng tắm cách xa tầm ba trượng, nhất thời không muốn đi.
Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, xoay xoay bảo hộ cổ tay, đeo nó vào, một tay ôm lấy người: “Vâng, sư tôn!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần thần khí là bác học ]
Thái Thủy: Tui nhận ra, cái này là chữ ‘điền’!
Thợ Mộc: Mày chỉ nhận ra mỗi chữ này thôi sao?
Thái Thủy: Đương nhiên không, nơi này còn có chữ ‘tỉnh’, chữ ‘do’, đương nhiên cũng có thể cho rằng là chữ ‘giáp’.
Thợ Mộc:…… Thật lợi hại, thưởng mày một đoàn mộc trung hỏa
Thái Thủy: Vì chân lý, tui không sợ hoả hình! Óa, nóng nóng nóng!
Nguyên bản với tu vi khác biệt của hai người, Mạc Thiên Liêu muốn đạt được mục đích rất là khó khăn, nhưng nay lại không giống. Sư tôn lạnh lùng mạnh mẽ giờ mỏng manh vô lực nằm ở trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn Thanh Đồng như vậy, Mạc Thiên Liêu làm sao mà nhịn được, dù cho sáng mai tỉnh lại phát hiện bản thân biến thành một giường vụn bào, hắn cũng nhận.
Cẩn thận lột đi áo lụa nhám bên ngoài, Mạc Thiên Liêu quen thuộc cởi xuống trường bào biến thành từ lông. Trường bào bị lột xuống nháy mắt liền biến mất không thấy, lộ ra áo lót mỏng manh.
Áo lót chính là tầng lông tơ dưới cùng biến thành, cực kỳ mềm mại mịn màng, Mạc Thiên Liêu nhịn không được sờ sờ một hồi, theo bả vai một đường mò đến cánh tay, cầm cổ tay đang mang vòng tay chứa đồ, áp nó lên trên gối đầu, cúi người xuống hôn y.
Thanh Đồng nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của hắn, cười nhạo nói:“Cái này đúng là vòng thuần thú, mệt ta còn coi nó như bảo bối, đeo nhiều năm như vậy.”
Bởi vì Thanh Đồng tránh né, Mạc Thiên Liêu hôn đến bên gáy y, nghe vậy động tác chợt ngừng, thân mình từ từ ngẩng lên, đáy mắt tràn đầy bi thương.
Thanh Đồng không nhìn hắn, chỉ quay đầu, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Vách tường trong suốt, bên ngoài cảnh sắc nhìn thấy không sót chút gì, tuyết rơi đầy trời, một mảnh trắng xoá.
Lúc tạo ra cái vòng này hồi trước, quả thật có chút tác dụng bắn ngược. Bởi vì mèo nhỏ khi đó vẫn cứ cào Đoán Thiên bị thương, mà Mạc Thiên Liêu yêu mèo như mạng, lại không nỡ đánh nó. Vì thế, lúc luyện chế một đôi vòng tay chứa đồ, hắn liền nảy sinh ra ý tưởng bỏ thêm công dụng này vào.
Mèo nhỏ cào hắn, bởi vì trận pháp giữa hai vòng tay, một vuốt này sẽ đánh ngược về mèo nhỏ, từ đó chỉ cho nó làm sao để khống chế lực của mình, hơn nữa còn phòng ngừa mèo đại gia cào gương mặt anh tuấn của hắn nát bươm. Thế nhưng, có một lần Mạc Tiểu Trảo bị hắn chọc tức, hung hăng cắn mạnh hắn, dẫn đến móng vuốt của nó còn lưu lại máu.
Mèo nhỏ nghĩ Mạc Thiên Liêu muốn đánh nó, lui vào góc hẻo lánh run cầm cập, qua một thời gian rất dài đều không cho hắn chạm vào. Mạc Thiên Liêu đau lòng muốn chết, liền thu hồi trận pháp này, nghĩ muồn cào thì cào muốn cắn thì cứ cắn, mèo lớn bằng bàn tay cũng không có nhiều lực lắm. Nhưng mà gốc rễ của pháp trận này là bật lại sát ý, tựa như núi đá bảo vệ Ốc Vân Tông như vậy.
Trên gốc rễ của pháp trận này, có thể biến hóa, chồng chất rất nhiều trận pháp, vòng tay chứa đồ kia của Thanh Đồng có công năng có thể lưu giữ vật sống, cũng liên quan tới trận pháp này, không còn cách nào hết. Huống chi, lúc trước mèo nhỏ không cùng hắn ký huyết khế, thần hồn yêu tu lại so nhân tu mạnh hơn vài lần, để có thể yên tâm cùng mèo nhỏ cụng trán, Mạc Thiên Liêu tư tâm không có bỏ hết trận pháp.
Mạc Thiên Liêu nhìn người dưới thân vẻ mặt ngỡ ngàng, đau lòng tột đỉnh, vuốt vòng tay trên cổ tay Thanh Đồng, đồng thời tháo bảo hộ cổ tay trên tay trái xuống:“Chúng ta đổi cho nhau, về sau ta sẽ tăng cường trận pháp kia lên, sau này chỉ cho em đánh ta, nếu ta muốn ra tay với em, thì đều bắn ngược lại ta.”
Thanh Đồng nhìn bao cổ tay trên tay, sững sờ một lát, chậm rãi nói:“Song tu, cũng sẽ bắn ngược sao?”
Mạc Thiên Liêu sửng sốt, cười ha ha, cởi xuống lớp áo lót cuối cùng:“Cái này không thể.”
Áo lót rộng mở, lại không kịp cởi hết, chỉ trượt xuống khuỷu tay, bị Mạc Thiên Liêu đè lại, khéo sao ngăn cản nỗ lực đẩy tay hắn ra. Nụ hôn dịu dàng mà miên mang, trấn an cơn đau xé rách đầu, vốn dĩ y còn chuẩn bị đánh cái tay làm loạn này ra, dần dần lại mềm nhũn ra, ngược lại nắm lấy gối đầu.
Bởi vì thần hồn tiêu tán mỗi phút mỗi giây, tuy rằng Mạc Thiên Liêu kích động cực kỳ, nhưng vẫn lắc lắc, mạnh mẽ ép mình giữ thanh tỉnh.
Trong bình ngọc trắng, chất lỏng trong suốt như có như không tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Vì phòng ngừa bản thân quá mức mê muội, chữa thương chậm chạp, Mạc Thiên Liêu cố gắng dời ánh mắt khỏi cơ thể như ngọc kia, lại cúi người môi y.
“Bảo bối, có chút đau, em nhịn một chút.” Mạc Thiên Liêu ôm lấy y, chậm rãi ngã xuống giường.
Không ngoài dự đoán, ngay lúc tiến vào, bả vai Mạc Thiên Liêu bị cắn rất đau, một chút đau đớn ngược lại khiến hắn càng thêm khó có thể tự giữ mình.
“A……” Trên mặt Thanh Đồng toát ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà càng tái nhợt.
“Đạo của trời, tổn hại có thừa bổ không đủ,” Mạc Thiên Liêu hít sâu một hơi, hôn tầng mồ hôi mịn màng kia, bắt đầu niệm pháp quyết song tu của đại yêu thượng cổ,“Trời đất là lô, yêu hồn như giáp, nhờ âm bao lấy dương, xông khí hòa hợp……”
Theo lời pháp quyết niệm, thần hồn hai người bắt đầu động ông ông.
Tuy rằng Mạc Thiên Liêu là tu vi kim đan, nhưng thần hồn hắn lại là kỳ hóa thần, có thể xuất ra, cái này cũng là bí quyết quan trọng nhất để hoàn thành song tu của đại yêu thượng cổ. Trán chạm vào nhau, Mạc Thiên Liêu chậm rãi đưa thần hồn mình xâm nhập vào tâm linh Thanh Đồng. Tâm linh trong tử phủ, thần hồn Thanh Đồng cuộn mình không trọn vẹn, đó là hình ảnh một mỹ nhân mờ ảo, giống hệt với Thanh Đồng, chỉ là màu sắc nhìn qua rất nhạt. Mà thần hồn Mạc Thiên Liêu thì lại rõ ràng mà hoàn chỉnh, trong đó còn có luồng sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên, đó là yêu hồn Thanh Đồng đã dung hợp với hắn.
Tâm linh ban đầu có chút kháng cự vật lạ xâm nhập, đợi thần hồn kia nhận ra Mạc Thiên Liêu, liền dần dần buông lỏng cấm chế ra. Thần hồn Mạc Thiên Liêu vui mừng xông đến, nháy mắt nó hòa hợp một thể.
“Ưm……” Thoải mái đến từ chỗ sâu trong linh hồn nháy mắt truyền khắp toàn thân, khiến cho Thanh Đồng quên đi đau đớn thân thể, thoải mái mà rên khẽ lên tiếng.
Thần hồn giao hòa, chỉ duy nhất song tu của đại yêu thượng cổ mới có, Mạc Thiên Liêu cần niệm pháp quyết, Thanh Đồng thì không cần, y vốn mang máu mạch đại yêu thượng cổ, mấy bản năng này đã sớm khắc vào trong máu thịt, thần hồn y rất nhanh chiếm lấy quyền chủ đạo, hóa thành ngàn vạn vầng sáng, gắt gao bao vây thần hồn Mạc Thiên Liêu lại.
Đạo song tu, là đạo điều hòa âm dương trời đất, hại có thừa bổ không đủ. Hai thần hồn giống như hai miếng bọt biển hút nước không đều tiếp xúc cùng một chỗ, miếng nào ít nước hơn thì tham lam hút lấy nước từ miếng kia, yêu hồn dung hợp với thần hồn Mạc Thiên Liêu, dần dần tự do đi ra, trở về bản thể.
Một vòng dung hòa qua đi, Thanh Đồng chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu đã không còn ánh sáng tán ra, đầu cũng không đau. Chữa trị thần hồn là quá trình lâu dài, không thể một lần là xong, nhưng một lần này đã đủ để cho y cầm cự một khoảng thời gian dài.
“Ừm, tốt.” Thanh Đồng từ cảm giác thoải mái mơ màng kia phục hồi lại tinh thần, xúc cảm thân thể dần dần khôi phục, nhất thời cảm giác được dị vật trong cơ thể, hơi hơi nhíu mày, muốn đẩy Mạc Thiên Liêu ra.
“Bảo bối, cái này không thể được,” Mạc Thiên Liêu cười cầm lấy tay y, lại ấn lên trên đỉnh đầu,“ Song tu chân chính, bây giờ mới bắt đầu.” Thần hồn ổn định, giải quyết chuyện khẩn cấp xong, giờ là giải quyết chuyện khác.
Búng ngón tay kêu một tiếng, màn che lụa nhám chậm rãi rơi xuống, vách tường lóng lánh trong suốt dần dần biến thành màu trắng, cùng cánh đồng tuyết hòa thành một thể.
Lực bất tẫn mộc sinh sôi không ngừng, nhờ vào song tu, truyền vào trong thân thể Thanh Đồng, tiếp tục chữa trị ngũ tạng bị hao tổn cùng kinh mạch, Mạc Thiên Liêu vừa hoạt động, vừa thả thần hồn ra lại. Tần suất thần hồn dao động cùng với hòa hợp, càng tăng thêm công hiệu tu bổ thần hồn.
Trăng treo giữa trời, Mạc Thiên Liêu cảm thấy mĩ mãn thu hoạch một lưng đầy vết cào, ôm Thanh Đồng đã ngất đi, biến vách tường trong suốt lại, ngửa đầu nhìn sao giăng đầy trời, chỉ cảm thấy giờ phút này, có được toàn bộ thiên hạ.
Ngày kế, ánh nắng sáng sớm xuyên qua vách tường trong suốt chiếu vào, màn che lụa nhám mỏng manh vốn ngăn không được, thẳng tắp chiếu xuống trên mặt Thanh Đồng. Tuấn nhan đêm qua không còn chút sức sống, nay lại khôi phục màu trắng nõn hồng nhuận, lông mi thon dài run rẩy, tựa hồ như bị ánh nắng chiếu xuống quấy nhiễu mộng đẹp, nhíu mày không vui, dịch dịch về nơi ấm áp.
Mạc Thiên Liêu nhìn người vùi mặt vào ngực hắn, nhịn không được nhếch môi cười, nâng tay kéo người sát vào mình thêm chút nữa, dùng cánh tay chặn lại ánh nắng chói mắt, nhẹ hôn xuống mái đầu tuyết trắng kia. Lỗ tai bông bông trên đỉnh đầu giật giật, nhẹ nhàng đảo qua cằm Mạc Thiên Liêu.
Hiện lên lúc nào? Mạc Thiên Liêu nháy mắt mấy cái, dùng môi ngậm lấy một cái.
Thanh Đồng khò khè một tiếng, nghiêng đầu, vùi đầu vào sâu trong ngực Mạc Thiên Liêu, không để hắn chạm lỗ tai.
Mèo ngốc…… Mạc Thiên Liêu nhìn y dùng hình người làm ra động tác của mèo, tâm đều muốn chảy ra, biết y mệt chết, nên không chọc y nữa, ôm người vào trong lòng, sờ soạng từ trên xuống dưới hết một lần.
Thiên cấp Hợp Hoan lộ quả nhiên là vật tốt, không để Thanh Đồng bị thương chút nào. Cảm xúc mịn màng trơn bóng để người muốn ngừng mà không được, ban đầu vốn dĩ chỉ muốn kiểm tra thân thể, nào ngờ lại dần dần biến vị.
“Chát!” Mu bàn tay bỗng nhiên đập một cái, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, chống lại một đôi mắt lưu ly lạnh lùng trong veo, ngượng ngùng rụt tay về,“Còn đau không?”
Thanh Đồng nhắm mắt, tự kiểm tra cơ thể, thương thế bên trong đã tốt hơn phân nửa, đan điền hoàn hảo, cơn đau đầu cứ ân ẩn hiện khi xưa, nay đã không còn, một mảnh thanh minh. Giương mắt, nhìn Mạc Thiên Liêu cười đến đầy mặt muốn ăn đòn, nhất thời cảm giác ngứa tay.
“Nghiệt đồ!” Thanh Đồng nâng tay liền muốn đập hắn.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng kéo chăn qua che đầu:“Sư tôn tha mạng! Đệ tử thân đã thụ trọng thương, chịu không được đòn.”
“Ngươi bị thương?” Thanh Đồng chống ngồi dậy, nhíu mày nhìn cái bao lớn ở trên giường, hôm qua Mạc Thiên Liêu triền đấu cùng hai người kia, chắc hẳn cũng bị thương. Lúc trước trộm quả Văn Ngọc bị pháp trận đả thương, bởi vì tiếp theo đó chính là thi đấu, không kịp chữa thương, ngay sau đó lại là việc này.
Mạc Thiên Liêu từ chăn ló ra đầu, chậm rãi kéo chăn ra, lộ ra cái lưng phủ đầy vệt trắng vệt đỏ lưng.
“……” Thanh Đồng yên lặng nâng tay lên, vươn ra móng vuốt bén nhọn.
“Á!” Một tiếng hét thảm vang lên, khiến cây nến màu đồi mồi trên bàn cả kinh rơi xuống, biến thành miệng rộng, vui vẻ bay qua đến:“Quào, chủ nhân, trên lưng anh có thật nhiều chữ ‘điền’!” (chữ điền là chữ này ‘田’)
Ban đầu tất cả đều là vệt ngang, giống như bờ ruộng ngăn nắp, nay lại có thêm vệt thẳng gia nhập, giăng khắp nơi, hỗ trợ nhau nổi bật lên.
Mạc Thiên Liêu cắn răng:“Ngươi còn biết chữ.”
“Đúng vậy!” Thái Thủy đắc ý biến thành một cây bút lông.
Thanh Đồng hơi mím môi, xoay người xuống dưới, chợt cảm thấy chân mềm nhũn đi. Mạc Thiên Liêu tay mắt lanh lẹ tiếp được, lại bị y một phen ra.
Mạc Thiên Liêu ngẩn người, nhìn người nháy mắt biến ra xiêm y, tâm trạng có chút hoảng hốt. Ngày hôm qua hắn quả thật là thừa dịp mèo gặp nguy, dựa vào chuyện Thanh Đồng thụ thương, không sức phản kháng, mạnh mẽ cùng y song tu, tuy rằng quá trình rất tốt đẹp, nhưng, lấy tính tình thích mang thù của mèo đại gia, đã định trước việc này không thể nào tốt được.
“Bảo bối……” Mạc Thiên Liêu ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp kia, không biết nói cái gì cho phải, hắn làm như vậy, quả thật là do tình cảm, nhưng Thanh Đồng vừa đồng ý với hắn mới vài ngày, còn chưa thể tiếp thu thân mật như vậy, huống chi……
Hai người ngồi ở bên giường, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống đây, từng điểm từng điểm ánh sáng màu lam chiết xạ đến trên mặt, Thanh Đồng cúi đầu, nhìn bảo hộ trên cổ tay rộng hơn ban đầu hai ngón tay mà nhiều góc nhọn, môi mỏng không khỏi mím lại càng chặt. Nâng tay, lấy bảo hộ cổ tay kia xuống.
“Em, không thích cái này?” Trong lòng Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên căng thẳng, tiếp được bảo hộ cổ tay kia nhè nhẹ vuốt nó, nhìn người trong lòng đứng lên, rời khỏi cái ôm của hắn, trong mắt nổi lên máu hồng, thật không thể tha thứ hắn sao? Người vừa có được, lại muốn rời đi? Không được, tuyệt đối không được!
“Cái này xấu.” Thanh Đồng vươn ra ngón tay thon dài, tháo lấy vòng tay trên tay trái Mạc Thiên Liêu, một lần nữa đeo lên trên tay mình, cái này của y còn có thể giữ vật sống, cái kia của Mạc Thiên Liêu không thể.
Sương máu trong mắt Mạc Thiên Liêu nháy mắt tiêu tán, ngây ngốc ngẩng đầu.
“Bổn tọa muốn tắm rửa.” Thanh Đồng hơi hơi dương cằm, dùng mũi chân đá đá cẳng chân Mạc Thiên Liêu, eo truyền đến từng đợt bủn rủn, đứng đều dùng sức, nhìn nhìn phòng tắm cách xa tầm ba trượng, nhất thời không muốn đi.
Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, xoay xoay bảo hộ cổ tay, đeo nó vào, một tay ôm lấy người: “Vâng, sư tôn!”
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần thần khí là bác học ]
Thái Thủy: Tui nhận ra, cái này là chữ ‘điền’!
Thợ Mộc: Mày chỉ nhận ra mỗi chữ này thôi sao?
Thái Thủy: Đương nhiên không, nơi này còn có chữ ‘tỉnh’, chữ ‘do’, đương nhiên cũng có thể cho rằng là chữ ‘giáp’.
Thợ Mộc:…… Thật lợi hại, thưởng mày một đoàn mộc trung hỏa
Thái Thủy: Vì chân lý, tui không sợ hoả hình! Óa, nóng nóng nóng!
Bình luận truyện