Thần Phục

Chương 22: Ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm



Hứa Diệp xấu hổ đến mức toàn thân đều cứng nhắc, mặt đỏ như muốn thiêu đốt. Cậu không dám lộn xộn, lui vào một góc bồn tắm, cúi đầu, tận lực khiến nhiệt lưu không chịu khống chế trong cơ thể mình bình ổn lại. Ai ngờ Sở Dục không định buông tha cậu, một tiếng "Lại đây" khiến cậu khóc không ra nước mắt.

Bồn tắm lớn rất trơn, cậu phải dùng cả tay cả chân để dịch chuyển từng chút từng chút, quỳ trước mặt nam nhân. Tầm mắt cậu lại lướt qua bộ phận trầm tĩnh ngủ dưới thân anh, trong lòng uể oải đến tột đỉnh. Chủ nhà căn bản không có phản ứng đối với cậu a~~! Cố tình bản thân mình lại phóng đãng thành cái dạng này? Còn dám nói mình lãnh đạm sao?

"Xoay người lại, đưa lưng về phía ta, ngồi xuống." Sở Dục biếng nhác tựa vào vách bồn tắm, đôi chân thon dài tùy ý tách ra, dòng nước ấm áp khiến cả người anh thả lỏng thư thái hẳn lên, biểu tình cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Hứa Diệp chịu đựng đau đớn trên người, dựa theo mệnh lệnh của anh mà ngồi xuống, liền bị một bàn tay ôm chặt, thân thể trực tiếp đổ về phía sau, dán vào lồng ngực kiên cố. Cậu hoảng sợ, vừa định ngồi thẳng, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của nam nhân từ sau tai truyền đến: "Đừng động."

Sở Dục buông eo cậu ra, đem đầu cậu đẩy đẩy về phía sau, vừa lúc tựa vào vai mình. Cảm giác được người trong lòng khẩn trương, anh cười nói: "Thả lỏng."

Giờ phút này, Hứa Diệp căn bản không thả lỏng được. Khoảng cách quá mức gần gũi, cậu thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim và hô hấp của Sở Dục. Mỗi một ma sát nho nhỏ trên làn da trần trụi giống như sóng biển trào dâng, trêu chọc dục vọng của cậu. Huống chi, đôi tay kia còn lưu luyến trên thân thể cậu, đem sữa tắm vẽ loạn trên người cậu, cố ý mà vô tình cọ qua dục vọng sôi sục của cậu.

"Chủ nhân......" Hứa Diệp bị dày vò mà nhịn không được, lên tiếng. "Ân?" Nam nhân phía sau đáp lại bên tai cậu, hơi thở phun lên lỗ tai, kích thích khiến cậu run rẩy.

"Chủ nhân...... tôi...... thật khó chịu......" Không được phép nên cậu không dám lấy tay động chạm, chỉ khó nhịn mà cuộn tròn ngón chân.

"Cho nên?" Sở Dục biết rõ còn cố hỏi.

"Tôi có thể hay không...... lấy tay......" Lời của Hứa Diệp còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên thở gấp thành tiếng, nguyên nhân chính là dục vọng căng phồng của mình bị tay người kia khinh dễ.

"Lấy tay, như thế này sao?" Nam nhân dùng ngón tay dính sữa tắm vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ thoạt nhìn tuấn tú của cậu, động tác mười phần nhẹ nhàng chậm rãi, đem mọi cảm xúc khống chế ở mức độ chưa đủ để cao trào.

"Ô...ô..." Động tác như vậy khiến cậu cơ hồ muốn khóc, Hứa Diệp cảm thấy mình sắp điên rồi, trước mắt mơ mơ hồ hồ, tất cả đều là ảo ảnh, đầu óc đã không thể suy nghĩ, chỉ muốn nhanh hơn, mạnh hơn, còn có đụng chạm nhiều hơn, khiến cậu có thể đem động dục ồn ào huyên náo kia phát tiết ra ngoài. Cậu thở một hơi, lên tiếng: "Cầu ngài, để cho tôi bắn...... Cầu ngài......"

"Không cho." Thanh âm đè thấp càng thêm ái muội, Sở Dục cố ý cắn cắn vành tai Hứa Diệp, môi khẽ liếm răng khẽ nghiền, cảm giác được người trong lòng run rẩy thở dốc, càng ác liệt xoa nắn nhũ hoa đứng thẳng trên ngực cậu: "Không cho động thủ, không cho cao trào, không cho nói chuyện. Nô lệ, từ giờ trở đi, trong gian phòng tắm này, ngoại trừ rên rỉ, cái gì cũng không được làm. Thân thể của ngươi hoàn toàn thuộc về ta, nhớ kỹ điểm này."

Này so với trừng phạt còn muốn dày vò hơn. Nếu có thể chọn, Hứa Diệp nguyện ý để anh đánh cậu mấy roi, ít nhất đau đến thống khoái.

Mỗi một mệnh lệnh của Sở Dục đối với cậu đều là phép tắc tất yếu phải tuân thủ, anh muốn cậu như thế nào, cậu phải như thế.

Người nọ thống trị hết tất cả.

Giờ phút này, tiểu nô lệ đáng thương sớm đã yếu đuối ngã vào lồng ngực người phía sau, người cậu như bị châm lửa, mỗi một nơi đều mẫn cảm cực kỳ. Bàn tay nam nhân vuốt ve qua mỗi tấc trên làn da của cậu, khiêu khích khiến cậu động tình mà rên rỉ, thanh âm kia vừa yếu đuối vừa yêu mị, còn mang theo tiếng nức nở đè nén, phập phồng vang vọng trong phòng tắm. Dục vọng không ngừng tích lũy, nóng bỏng muốn phát tiết, lại bởi vì mệnh lệnh kia mà không thể không cố áp chế xuống.

Hứa Diệp đau khổ chịu đựng, phát ra tiếng "Ô ô" gào thét, tại thời điểm cậu cảm thấy mình sắp chết, Sở Dục rốt cuộc ngừng tay, để cậu dựa vào lòng mình.

Hứa Diệp há miệng thở hổn hển, liều mạng bắt buộc mình bình tĩnh trở lại. Qua một hồi lâu, tiểu huynh đệ đang ở tư thế oai hùng của cậu mới thoáng cúi đầu. Cậu im lặng ngồi dựa lưng vào người nọ, dòng nước trong bồn tắm mát xa chậm rãi chảy quanh thân thể vừa mới sôi trào của cậu, khiến cậu dần dần trầm tĩnh lại.

"Đem người rửa sạch sẽ." Lại ngồi một lát, Sở Dục đưa ra mệnh lệnh.

Bởi vì không được nói chuyện, Hứa Diệp yên lặng bò ra khỏi bồn tắm lớn, đi tắm bằng vòi hoa sen, đang muốn mở nước lạnh dập tắt toàn bộ dục vọng, lại bị Sở Dục đẩy sang vòi nước ấm, nam nhân nhìn cậu nói: "Muốn bị cảm như thế, lần sau ta sẽ bắt ngươi ngâm nước lạnh một đêm."

Hứa Diệp cúi đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy dục vọng ngẩng đầu của Sở Dục, nhất thời mắt trừng lớn. Vừa rồi cậu bị chà đạp đến mức nhũn như bùn, hoàn toàn không có tinh lực để chú ý động tĩnh phía sau, như vậy xem ra, chủ nhân của cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với cậu. Nhận thức này khiến trong lòng cậu vô cũng vui sướng. Cậu nâng mặt nhìn về phía Sở Dục, ánh mắt lượng lượng.

Thấy cậu như vậy, nam nhân không khỏi cười: "Ta tựa hồ đã chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng không lãnh đạm. Chỉ là tạm thời không muốn sử dụng ngươi mà thôi." Anh dừng một chút: "Vừa rồi ngươi làm rất tốt. Làm nô lệ, tất yếu phải có độ kiềm chế nhất định. Để chủ nhân sung sướng mà nhẫn nại dục vọng của mình. Từ hôm nay trở đi, nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được tự an ủi, phía trước hay mặt sau đều không được, nghe rõ chưa?"

Hứa Diệp đỏ mặt gật gật đầu. Tắm sạch sẽ xong, cậu giúp Sở Dục lau khô thân thể, mặc áo ngủ, sau đó lau khô bản thân, dựa theo phân phó rút hết nước trong bồn tắm, nhanh chóng cọ rửa sạch sẽ, sau đó thu xếp lại mấy chai lọ.

Thời điểm cậu đi ra, nam nhân đang ngồi trên giường, trong tay cầm một dây xích màu bạc, độ dầy khoảng hai ngón tay. Một đầu dây xích buộc ở chân giường, một đầu khác là vòng da mềm mềm màu nâu. Thấy nam nhân vỗ vỗ chân, Hứa Diệp lập tức đi qua, quỳ xuống.

"Đeo vào chân phải của ngươi." Sở Dục đem bộ vòng da kia đưa cho cậu: "Không cần thắt chặt, đây không phải là trói buộc ngươi. Vốn ta định dùng vòng cổ, nhưng xét thấy biểu hiện ngươi vừa rồi không tồi, ta đổi chủ ý. Ta sẽ không khóa lại, buổi tối ngươi đi tiểu đêm và sáng sớm ngày mai ngươi dậy chuẩn bị bữa sáng có thể tự lấy xuống." Nói xong anh chỉ chỉ sàn bên giường: "Đêm nay ngươi ngủ ở đây."

Trên mặt đất có thảm dày, hơn nữa nam nhân còn chuẩn bị gối đầu và chăn cho cậu, tuy rằng không bằng giường, nhưng nằm cũng không có gì không thoải mái. Trên chân buộc vòng da cũng không tạo thành gánh nặng gì cho cơ thể, nhưng lại khiến Hứa Diệp cảm thấy đó là một loại dấu hiệu, dấu hiệu của lòng trung thành.

Cậu thuộc về người kia.

Bên trong phòng ngủ thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Thời gian không còn sớm, mọi việc phát sinh hôm nay khiến tinh lực của Hứa Diệp hao tổn nhiều lắm, Hứa Diệp rất nhanh liền ngủ say.

Thời điểm tỉnh lại, phòng vẫn tối như biển đêm, bức màn trong phòng ngủ của Sở Dục có thể che được ánh sáng, khiến cậu không phân biệt được thời gian. Chờ khi nhìn rõ đồng hồ báo thức dạ quang mà tối hôm qua đã cố ý đặt bên cạnh, cậu kinh hoàng đến mức ra mồ hôi lạnh cả người.

7:50.

Sở Dục không cho phép cậu đặt điện thoại bên cạnh khi ngủ, cậu lại không thể đặt đồng hồ báo thức lúc 7h vì sẽ đánh thức chủ nhân, lúc này tỉnh lại hoàn toàn dựa vào đồng hồ sinh học. Tay chân Hứa Diệp rón rén đứng dậy, cởi bỏ vòng da, nhanh chóng lẻn xuống dưới lầu bật bếp, lấy trứng gà, bacon và bánh mì từ trong tủ lạnh, luống cuống chân tay bắt đầu làm bữa sáng.

Bên này sữa đã được làm nóng trong lò vi sóng, cậu lại thấy bên kia trứng rán đã sắp cháy trên chảo, sốt ruột trong lòng nên không để ý, nửa ly sữa nóng bỏng đổ vào tay trái, làn da trên mu bàn tay nháy mắt liền đỏ. Cậu nhanh chóng mở vòi nước, đưa tay ngâm nước lạnh một lát, đau như bị rất nhiều kim đâm vào tay vậy.

Tám giờ đúng, thời điểm Sở Dục xuống lầu, Hứa Diệp miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong bữa sáng. Cậu liếc liếc mắt nhìn trứng rán quá chín mà hơi hơi cháy kia, có chút thấp thỏm đứng bên cạnh bàn nói: "Chủ nhân sớm an."

Nam nhân rất nhanh nhận thấy hôm nay có chút dị thường. Tầm mắt anh đảo qua phòng bếp, bàn ăn, còn có nô lệ của anh, sau đó bất động thanh sắc ngồi xuống, vỗ vỗ chân.

Thời điểm Hứa Diệp quỳ xuống mới phát hiện tạp dề trên người mình chưa cởi ra. Cậu vươn tay muốn tháo nút thắt đằng sau, vô tình chạm đến nơi vừa rồi bị phỏng, theo bản năng hít vào một hơi. Trong lòng cậu cứng lại, tuy rằng lần này động tĩnh rất nhẹ, nhưng cậu không xác định được chủ nhân có nghe thấy hay không. Hứa Diệp giương mắt nhìn vẻ mặt của anh, phát hiện con ngươi màu đen của Sở Dục đang nhìn chằm chằm mình, trong tay cầm một miếng bánh mì.

Hứa Diệp nâng hai tay nhận lấy, cố ý đem mu tay úp xuống, lại bị bắt lấy cổ tay trái. Cậu run lên một chút, bánh mì rơi xuống đất.

Sở Dục lật bàn tay trái của cậu, trên mu bàn tay hồng hồng một mảnh, trên làn da trắng nõn có vẻ đặc biệt chói mắt: "Sao lại thế này?"

"Không cẩn thận cầm cốc sữa nóng." Hứa Diệp thập phần uể oải bồi thêm một câu: "Thực xin lỗi, chủ nhân, tôi sai rồi."

"Ngươi cảm giác ngươi sai ở đâu?"

Cậu do dự một chút, chậm rãi nói: "Cơ thể của tôi...... là của chủ nhân, tôi không nên tự tiện...... ân...... thụ thương."

Nam nhân bị lời của cậu chọc cười: "Ngươi vì làm bản thân bị thương nên giải thích với ta sao?"

Hứa Diệp ngửa mặt, ngốc lăng nhìn anh. Đôi mắt như nai con kia rõ ràng đang hỏi "Chẳng lẽ không phải vậy?"

Sở Dục nhìn nhìn tay cậu, nói: "Nếu ta không phát hiện, ngươi định cứ như vậy gạt ta?" Nói xong anh đứng dậy nói: "Theo ta lại đây."

Hứa Diệp nơm nớp lo sợ theo y lên tầng bốn, vào trong Lồng Sắt. Nghĩ đến mới sáng sớm đã bị ăn roi, chân cậu có chút nhuyễn. Nam nhân tìm kiếm trong ngăn kéo một lúc, về phần lấy cái gì cậu không dám xem, chỉ cúi đầu quỳ.

Sở Dục ngồi xuống cái ghế trước mặt cậu, nói: "Đưa tay cho ta." Hứa Diệp tưởng rằng mình sắp bị đánh, run rẩy duỗi tay phải ra, kết quả bị tay đối phương đập một cái: "Tay trái."

Ngoài dự đoán, thuốc mỡ lạnh lạnh được xoa nhẹ trên mu bàn tay cậu. Hứa Diệp cắn môi, biểu tình có chút xấu hổ, lông mi chớp chớp vài cái, nhỏ giọng nói: "Cám ơn chủ nhân."

"Trước cứ nhớ kỹ trừng phạt lần này." Sở Dục một mặt bôi thuốc bỏng cho cậu, một mặt nói: "Làm bản thân bị thương còn định gạt chủ nhân, tiểu nô lệ, ngươi cần được cẩn thận giáo dục lại một chút."

Mặt Hứa Diệp suy sụp, rầu rĩ nói: "Vâng, chủ nhân......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện