Thần Tiên Đạo Hệ Thống
Chương 169: Đột kích
Về căn bản kim giáp vệ binh người này chính là Kim Vệ do Thánh đế phái tới để quan sát Long Khư Giới Vực.
Có thể nói Thiên Diễn chi thuật có thể tính toán ra mọi thứ trong tương lai từ chủ quan đến khách quan, từ vi mô đến vĩ mô, phải nói là một thuật rất bá đạo. Nhưng mà, đối với những tồn tại như Thánh đế, Kim Vệ hay Phi Linh, Ứng Nguyệt Như nàng không thể nào xem được. Và nàng cũng không biết là, vừa rồi thi triển Thiên Diễn, đã bị Kim Vệ phát hiện.
So sánh với nguyển tác, Kim Vệ thời điểm này không có được phái xuống, nên Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện. Thiên Diễn chi thuật chỉ có phân tác trưởng lực lượng lên một vùng nhất định, đó là Long Khư Giới Vực, nhưng không may là nay Kim Vệ có mặt tại Long Khư Giới Vực, nếu hắn chưa đến đây chậm độ một ngày thơi gian thì có lẽ Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện rồi.
Kim Vệ bắt đầu vọt đi, hướng về Vũ Thần Tông.
---------
Tại biệt viện của Tiêu Ngữ. Lúc bấy giờ là trời đã về đêm rồi.
Ngay lúc làn sóng năng lượng phát tán đến Kim Vệ, Phi Linh cũng đã cảm nhận được, có khi còn trước Kim Vệ cơ, khoảng cách gần hơn thì cảm nhận trước.
-Thời gian lực lượng?
Phi Linh nhíu mày. Thời gian lực lượng đối với các vị diện là hiếm thấy vô cùng, bởi vì đụng chạm vào thơi gian, chính là có ảnh hưởng vô cùng xấu, đến hiện tại, quá khứ hay tương lai, đến cả sự tồn vong của một sự vật nào đó nữa, thậm chí cả một nên văn minh a.
-Là ai có được thơi gian lực lượng?
Phi Linh tò mò thầm nghĩ.
-Ngưng Nhi, muội đi luyện công hay ngủ gì đi. Ta đi ra ngoài một chút.
Tiêu Ngưng Nhi sắp sửa dọn dẹp bữa ăn đã xong xuôi, Phi Linh nói, sau đó Phi Linh bay ra ngoài, Tiêu Ngưng Nhi cũng chỉ biết ngồi xếp bằng tiếp tục luyện công thôi.
---------
Chớp mắt một cái, Phi Linh đã ở ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, phía cậu hướng đến chính là sơn cốc lần trước cậu vô tình đi ngang qua.
-Không lẽ người trong ngôi nhà tranh kia chính là chủ nhân của người thơi gian lực lượng đó sao?
Phi Linh vừa chạy vừa nghĩ.
Qua con đường nhỏ, vào trong khu rửng.
Đi khoảng mười phút thì hiện ra trước mắt Phi Linh là một cái sơn cốc, xung quanh đều là hoa đào, dù đã về đêm nhưng vẫn rất đẹp.
Phi Linh không có màng đến những thứ cảnh sắc này, cậu đi thẳng đến trước cửa của ngôi nhà tranh. Phi Linh đưa tay lên trên cánh cửa.
Cốc cốc…
Gõ vào nó.
-Ai đấy?
Một giọng thanh thúy của nữ nhân vang ra từ bên trong căn nhà tranh.
-Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?
Phi Linh nghe được giọng nói này liền ngờ ngợ, giọng này khá quen.
-Mời vào.
Lại một lần nữa, giọng nói đó tiếp tục phát ra mời chào Phi Linh.
-Xin mạn phép.
Vẫn giữ lấy lễ nghi của người Nhật, Phi Linh xin phép trước khi mở cửa đi vào trong nhà.
Bên trong nhà tranh, chỉ thấy xung quanh toàn là Minh Văn phức tạp, ở một bên góc tưởng còn có sắp xếp sáu cái tòa đồ vật, dường như là đã sử dụng xong và đã được dọn dẹp vào đó, tại một góc khác thì có một chiếc giường nhỏ khoảng một mét bảy, dưới sàn nhà có trải thảm. Mà ở trung tâm của căn nhà tranh, một cô gái đang ngồi xếp bằng, nhưng hai mắt lại mở nhìn Phi Linh đang mở cửa.
-Là nàng?
Phi Linh nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ này, liền nhớ ra. Nàng là Ứng Nguyệt Như.
-Không biết Phi Linh công tử đêm khuya đến một nơi hẻo lánh này tìm ta có chuyện gì?
Ứng Nguyệt Như nhìn thấy Phi Linh hơi khựng lại khi thấy nàng cũng cười khởi chuyện.
-Ứng tiểu thư. Thật thất lễ. Ta không biết đã làm phiền Ứng tiểu thư tu luyện.
Phi Linh gãi đầu cười nói.
-Không có gì. Ta chỉ vừa tu luyện xong thôi.
Ứng Nguyệt Như nói.
Phi Linh gật đầu, song cậu cảm ứng lực lượng trong căn nhà tranh này, dường như nó vẫn còn lưu lại một chút lực lượng thời gian mà cậu cảm ứng được lức nãy. Và Phi Linh có thể xác định, Ứng Nguyệt Như chính là người phát ra lực lượng thời gian.
-Vậy ta xin Ứng tiểu thư một chuyện.
-Mời công tử tự nhiên.
Phi Linh nói với Ứng Nguyệt Như, nàng cũng nhẹ nhàng trả lời.
-Nàng có xem ra được, ta tương lai như thế nào không?
Phi Linh trực tiếp đánh ngay vào điểm mấu chốt của vấn đề.
-Phi Linh công tử đừng đùa như vậy, ta đâu có khả năng đó chứ.
Ứng Nguyệt Như như bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn giữ được thanh tĩnh trên khuôn mặt trả lời Phi Linh một cách rất là chân thật. Không hổ là người siêu việt Thiên Diễn, có thể nhận ra nàng đã vận dụng Thiên Diễn chi thuật.
Nhưng cuộc nói chuyện chưa đi được đến đâu, không gian của sơn cốc cứ như đình trệ lại.
-Có người đến. Thực lực rất khá đây.
Phi Linh cảm giác được một cái gì đó khóa lại không gian này, khiến cho mọi thứ bên trong sơn cốc gần như không thể tiến ra ngoài. Cái này năng lực cũng chính là một trong những thứ năng lực có thể tác động lên cậu, khóa không gian.
-Hỡi nhân loại kia. Bản thân ngươi sở hữu Thiên Diễn chi thuật chính là phạm vào quy củ của Thiên giới, Thánh đế đại nhân không cho phép bất kỳ ai mang Thiên Diễn chi thuật được phép sống sót. Mau mau chịu tội.
Đột nhiên có một giọng nói của nam nhân phát ra từ phía bên ngoài truyền vào bên trong căn nhà tranh. Ứng Nguyệt Như nghe thế không khỏi tái xanh khuôn mặt, làm sao nàng có thể bị phát hiện sớm như vậy. Đáng ra Thánh đế không thể nào tìm ra được nàng mới đúng.
-Nguy hiểm!
Phi Linh chợt cảm giác có chút không ổn. Vọt tới ôm lấy Ứng Nguyệt Như.
Ầm….
Ngôi nhà tranh đột nhiên một luồng sức mạnh kinh khủng đè ép xuống, toàn bộ đều sụp đổ.
Mà bên ngoài, Kim Vệ đang đứng trên không trung nhìn xuống. Năng lực khóa không gian không phải do tự thân hắn có được, mà là nhờ Thánh đế trao cho, mỗi một cái vệ binh của Thánh đế đều có thể sử dụng một lần, nhằm giam lại những đối tượng cần tiêu diệt, không để cho người nào chạy thoát. Hết đi một lần, chính là Thánh đế phải cung cấp một lần khác. Khóa không gian, cách ly toàn bộ không gian bên trong và bên ngoài, đối với Phi Linh Chủ Quyền Tự Nhiên sức mạnh cũng bị giảm đi đáng kể.
-Xong rồi sao?
Kim Vệ tự lẩm bẩm.
-Ồ. Ngươi nghĩ như vậy thật sao?
Một giọng nói từ phía sau Kim Vệ phát ra, hắn nghe được cũng giật mình quay lại.
Xuất hiện trước mắt Kim Vệ là Phi Linh đang ôm Ứng Nguyệt Như trong lòng.
-Khóa không gian sao? Xem ra chủ nhân ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.
Phi Linh cười hưng phấn nói. Trên người Kim Vệ, Phi Linh không có cảm ứng được một tia lực lượng không gian nào cả, chỉ là khả năng dùng một lần, coi như dùng rồi cũng sẽ không có để lại dấu vết.
-Ngươi là người nào?
Kim Vệ cảnh giác nhìn Phi Linh và Ứng Nguyệt Như trong lòng cậu, Ứng Nguyệt Như là không có thích ứng được với tốc độ cao, bản thân vừa rồi cũng sử dụng Thiên Diễn chi thuật làm cho cơ thể tinh thần lực tiêu hao gần như cạn nên mới sanh ra ngất đi.
-Ngươi hỏi ta ai? Thế ngươi không biết ta là ai mà lại dám đánh lén ta như vậy sao?
Phi Linh cười khinh nhờn Kim Vệ nói. Dường như Kim Vệ chọc trúng người không nên chọc rồi.
Vừa dứt lời, Phi Linh lan tỏa ra một luồng khí thế bá đạo bao trùm cả sơn cốc, nhờ vào khóa không gian khiến sức mạnh bên trong sơn cốc không có thoát ra ngoài, nên không có bị lộ gì cả. Kim Vệ ngay lập tức bị khí tức của Phi Linh làm cho ngưng trệ mọi hoạt động. Đối với hình tượng Phi Linh này trong mắt Kim Vệ, Phi Linh như một con quái thú từ phía ngoài sức tưởng tượng của hắn rồi. Ngay cả Thánh đế, chủ nhân của hắn cũng không có tạo ra cho hắn áp bách kinh khủng như thế này.
-Hơn nữa, ngươi có vẻ bất lịch sự nhỉ? Chen ngang vào cuộc nói chuyện của ta cùng một quý cô.
Phi Linh lạnh lùng nhìn Kim Vệ, nói tiếp:
-Ngươi…chán sống rồi phải không?
Lời vừa dứt, Kim Vệ co dự cảm không lành, trong tay xuất hiện một cây rìu cũng một màu vàng kim sáng bóng.
Ầm…
Chỉ thấy Phi Linh vẫn ôm Ứng Nguyệt Như nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Kim Vệ, Kim Vệ lúc này đã giơ cây kim rìu lên chắn ở trước người của mình. Nắm đấm của Phi Linh va chạm với chiếc rìu đã chắn trước người của Kim Vệ thay vì cơ thể giáp khí của hắn. Một đấm oanh ra. Một đấm của Phi Linh làm cho chiếc rìu chiến kim sắc kia ngay tức khắc bị xuyên thủng một lỗ, chống đỡ không được chiếc rìu đập vào người Kim Vệ, dư âm còn khiến giáp của Kim Vệ bị lổm một lỗ lớn nữa. Quá trình chưa có kết thúc, Kim Vệ còn bị lực đạo kinh khủng kia đánh ầm một cái, cả người dán vào ngọn núi.
-Khộc…
Kim Vệ bị đánh vào trong núi, lực phản chấn lại từ ngọn núi cũng không có bị ngăn cản bởi chiếc áo giáp kia. Hắn hộc ra một búng máu xuống đất. Ánh mắt mau chóng bắt kịp tình huống, hắn nhìn Phi Linh lúc này không khác gì ánh nhìn lúc nãy Phi Linh toát ra phần khí tức áp đảo kia.
-Làm thế nào con quái vật này lại ở nơi này? Là bẫy sao?
Kim Vệ cố gắng cử động lấy tay chân mình. Phải biết Kim Vệ tu vi cùng thực lực là trên cả Vũ Tông cấp cửu trọng, có thể nói tại Long Khư Giới Vực là tồn tại vô địch rồi. Nhưng mà Phi Linh là ai? Cậu là thần chi cấp một rồi, nhưng chỉ với cái mác ấy thì với sức mạnh cơ thể của cậu nó còn đánh bóng hơn nữa về cái danh thần của cậu.
-Sao rồi? Ngươi chịu được lực đạo đấy ư? Quả thật có chút khá đấy! Ta có lời khen. Nhưng ta thưởng phạt nghiêm minh. Và ngươi không có thưởng, chỉ có phạt thôi.
Phi Linh thân thể từ từ rơi xuống trước tầm mắt của Kim Vệ, cậu nói. Sau đó đôi mắt của Phi Linh chuyển hóa thành màu vàng. Một tia sáng màu trắng bắn thẳng vào mi tâm của Kim Vệ. Kim Vệ cố gắng thoát đi nhưng dường như không thể.
Có thể nói Thiên Diễn chi thuật có thể tính toán ra mọi thứ trong tương lai từ chủ quan đến khách quan, từ vi mô đến vĩ mô, phải nói là một thuật rất bá đạo. Nhưng mà, đối với những tồn tại như Thánh đế, Kim Vệ hay Phi Linh, Ứng Nguyệt Như nàng không thể nào xem được. Và nàng cũng không biết là, vừa rồi thi triển Thiên Diễn, đã bị Kim Vệ phát hiện.
So sánh với nguyển tác, Kim Vệ thời điểm này không có được phái xuống, nên Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện. Thiên Diễn chi thuật chỉ có phân tác trưởng lực lượng lên một vùng nhất định, đó là Long Khư Giới Vực, nhưng không may là nay Kim Vệ có mặt tại Long Khư Giới Vực, nếu hắn chưa đến đây chậm độ một ngày thơi gian thì có lẽ Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện rồi.
Kim Vệ bắt đầu vọt đi, hướng về Vũ Thần Tông.
---------
Tại biệt viện của Tiêu Ngữ. Lúc bấy giờ là trời đã về đêm rồi.
Ngay lúc làn sóng năng lượng phát tán đến Kim Vệ, Phi Linh cũng đã cảm nhận được, có khi còn trước Kim Vệ cơ, khoảng cách gần hơn thì cảm nhận trước.
-Thời gian lực lượng?
Phi Linh nhíu mày. Thời gian lực lượng đối với các vị diện là hiếm thấy vô cùng, bởi vì đụng chạm vào thơi gian, chính là có ảnh hưởng vô cùng xấu, đến hiện tại, quá khứ hay tương lai, đến cả sự tồn vong của một sự vật nào đó nữa, thậm chí cả một nên văn minh a.
-Là ai có được thơi gian lực lượng?
Phi Linh tò mò thầm nghĩ.
-Ngưng Nhi, muội đi luyện công hay ngủ gì đi. Ta đi ra ngoài một chút.
Tiêu Ngưng Nhi sắp sửa dọn dẹp bữa ăn đã xong xuôi, Phi Linh nói, sau đó Phi Linh bay ra ngoài, Tiêu Ngưng Nhi cũng chỉ biết ngồi xếp bằng tiếp tục luyện công thôi.
---------
Chớp mắt một cái, Phi Linh đã ở ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, phía cậu hướng đến chính là sơn cốc lần trước cậu vô tình đi ngang qua.
-Không lẽ người trong ngôi nhà tranh kia chính là chủ nhân của người thơi gian lực lượng đó sao?
Phi Linh vừa chạy vừa nghĩ.
Qua con đường nhỏ, vào trong khu rửng.
Đi khoảng mười phút thì hiện ra trước mắt Phi Linh là một cái sơn cốc, xung quanh đều là hoa đào, dù đã về đêm nhưng vẫn rất đẹp.
Phi Linh không có màng đến những thứ cảnh sắc này, cậu đi thẳng đến trước cửa của ngôi nhà tranh. Phi Linh đưa tay lên trên cánh cửa.
Cốc cốc…
Gõ vào nó.
-Ai đấy?
Một giọng thanh thúy của nữ nhân vang ra từ bên trong căn nhà tranh.
-Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?
Phi Linh nghe được giọng nói này liền ngờ ngợ, giọng này khá quen.
-Mời vào.
Lại một lần nữa, giọng nói đó tiếp tục phát ra mời chào Phi Linh.
-Xin mạn phép.
Vẫn giữ lấy lễ nghi của người Nhật, Phi Linh xin phép trước khi mở cửa đi vào trong nhà.
Bên trong nhà tranh, chỉ thấy xung quanh toàn là Minh Văn phức tạp, ở một bên góc tưởng còn có sắp xếp sáu cái tòa đồ vật, dường như là đã sử dụng xong và đã được dọn dẹp vào đó, tại một góc khác thì có một chiếc giường nhỏ khoảng một mét bảy, dưới sàn nhà có trải thảm. Mà ở trung tâm của căn nhà tranh, một cô gái đang ngồi xếp bằng, nhưng hai mắt lại mở nhìn Phi Linh đang mở cửa.
-Là nàng?
Phi Linh nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ này, liền nhớ ra. Nàng là Ứng Nguyệt Như.
-Không biết Phi Linh công tử đêm khuya đến một nơi hẻo lánh này tìm ta có chuyện gì?
Ứng Nguyệt Như nhìn thấy Phi Linh hơi khựng lại khi thấy nàng cũng cười khởi chuyện.
-Ứng tiểu thư. Thật thất lễ. Ta không biết đã làm phiền Ứng tiểu thư tu luyện.
Phi Linh gãi đầu cười nói.
-Không có gì. Ta chỉ vừa tu luyện xong thôi.
Ứng Nguyệt Như nói.
Phi Linh gật đầu, song cậu cảm ứng lực lượng trong căn nhà tranh này, dường như nó vẫn còn lưu lại một chút lực lượng thời gian mà cậu cảm ứng được lức nãy. Và Phi Linh có thể xác định, Ứng Nguyệt Như chính là người phát ra lực lượng thời gian.
-Vậy ta xin Ứng tiểu thư một chuyện.
-Mời công tử tự nhiên.
Phi Linh nói với Ứng Nguyệt Như, nàng cũng nhẹ nhàng trả lời.
-Nàng có xem ra được, ta tương lai như thế nào không?
Phi Linh trực tiếp đánh ngay vào điểm mấu chốt của vấn đề.
-Phi Linh công tử đừng đùa như vậy, ta đâu có khả năng đó chứ.
Ứng Nguyệt Như như bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn giữ được thanh tĩnh trên khuôn mặt trả lời Phi Linh một cách rất là chân thật. Không hổ là người siêu việt Thiên Diễn, có thể nhận ra nàng đã vận dụng Thiên Diễn chi thuật.
Nhưng cuộc nói chuyện chưa đi được đến đâu, không gian của sơn cốc cứ như đình trệ lại.
-Có người đến. Thực lực rất khá đây.
Phi Linh cảm giác được một cái gì đó khóa lại không gian này, khiến cho mọi thứ bên trong sơn cốc gần như không thể tiến ra ngoài. Cái này năng lực cũng chính là một trong những thứ năng lực có thể tác động lên cậu, khóa không gian.
-Hỡi nhân loại kia. Bản thân ngươi sở hữu Thiên Diễn chi thuật chính là phạm vào quy củ của Thiên giới, Thánh đế đại nhân không cho phép bất kỳ ai mang Thiên Diễn chi thuật được phép sống sót. Mau mau chịu tội.
Đột nhiên có một giọng nói của nam nhân phát ra từ phía bên ngoài truyền vào bên trong căn nhà tranh. Ứng Nguyệt Như nghe thế không khỏi tái xanh khuôn mặt, làm sao nàng có thể bị phát hiện sớm như vậy. Đáng ra Thánh đế không thể nào tìm ra được nàng mới đúng.
-Nguy hiểm!
Phi Linh chợt cảm giác có chút không ổn. Vọt tới ôm lấy Ứng Nguyệt Như.
Ầm….
Ngôi nhà tranh đột nhiên một luồng sức mạnh kinh khủng đè ép xuống, toàn bộ đều sụp đổ.
Mà bên ngoài, Kim Vệ đang đứng trên không trung nhìn xuống. Năng lực khóa không gian không phải do tự thân hắn có được, mà là nhờ Thánh đế trao cho, mỗi một cái vệ binh của Thánh đế đều có thể sử dụng một lần, nhằm giam lại những đối tượng cần tiêu diệt, không để cho người nào chạy thoát. Hết đi một lần, chính là Thánh đế phải cung cấp một lần khác. Khóa không gian, cách ly toàn bộ không gian bên trong và bên ngoài, đối với Phi Linh Chủ Quyền Tự Nhiên sức mạnh cũng bị giảm đi đáng kể.
-Xong rồi sao?
Kim Vệ tự lẩm bẩm.
-Ồ. Ngươi nghĩ như vậy thật sao?
Một giọng nói từ phía sau Kim Vệ phát ra, hắn nghe được cũng giật mình quay lại.
Xuất hiện trước mắt Kim Vệ là Phi Linh đang ôm Ứng Nguyệt Như trong lòng.
-Khóa không gian sao? Xem ra chủ nhân ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.
Phi Linh cười hưng phấn nói. Trên người Kim Vệ, Phi Linh không có cảm ứng được một tia lực lượng không gian nào cả, chỉ là khả năng dùng một lần, coi như dùng rồi cũng sẽ không có để lại dấu vết.
-Ngươi là người nào?
Kim Vệ cảnh giác nhìn Phi Linh và Ứng Nguyệt Như trong lòng cậu, Ứng Nguyệt Như là không có thích ứng được với tốc độ cao, bản thân vừa rồi cũng sử dụng Thiên Diễn chi thuật làm cho cơ thể tinh thần lực tiêu hao gần như cạn nên mới sanh ra ngất đi.
-Ngươi hỏi ta ai? Thế ngươi không biết ta là ai mà lại dám đánh lén ta như vậy sao?
Phi Linh cười khinh nhờn Kim Vệ nói. Dường như Kim Vệ chọc trúng người không nên chọc rồi.
Vừa dứt lời, Phi Linh lan tỏa ra một luồng khí thế bá đạo bao trùm cả sơn cốc, nhờ vào khóa không gian khiến sức mạnh bên trong sơn cốc không có thoát ra ngoài, nên không có bị lộ gì cả. Kim Vệ ngay lập tức bị khí tức của Phi Linh làm cho ngưng trệ mọi hoạt động. Đối với hình tượng Phi Linh này trong mắt Kim Vệ, Phi Linh như một con quái thú từ phía ngoài sức tưởng tượng của hắn rồi. Ngay cả Thánh đế, chủ nhân của hắn cũng không có tạo ra cho hắn áp bách kinh khủng như thế này.
-Hơn nữa, ngươi có vẻ bất lịch sự nhỉ? Chen ngang vào cuộc nói chuyện của ta cùng một quý cô.
Phi Linh lạnh lùng nhìn Kim Vệ, nói tiếp:
-Ngươi…chán sống rồi phải không?
Lời vừa dứt, Kim Vệ co dự cảm không lành, trong tay xuất hiện một cây rìu cũng một màu vàng kim sáng bóng.
Ầm…
Chỉ thấy Phi Linh vẫn ôm Ứng Nguyệt Như nhoáng một cái xuất hiện trước mặt Kim Vệ, Kim Vệ lúc này đã giơ cây kim rìu lên chắn ở trước người của mình. Nắm đấm của Phi Linh va chạm với chiếc rìu đã chắn trước người của Kim Vệ thay vì cơ thể giáp khí của hắn. Một đấm oanh ra. Một đấm của Phi Linh làm cho chiếc rìu chiến kim sắc kia ngay tức khắc bị xuyên thủng một lỗ, chống đỡ không được chiếc rìu đập vào người Kim Vệ, dư âm còn khiến giáp của Kim Vệ bị lổm một lỗ lớn nữa. Quá trình chưa có kết thúc, Kim Vệ còn bị lực đạo kinh khủng kia đánh ầm một cái, cả người dán vào ngọn núi.
-Khộc…
Kim Vệ bị đánh vào trong núi, lực phản chấn lại từ ngọn núi cũng không có bị ngăn cản bởi chiếc áo giáp kia. Hắn hộc ra một búng máu xuống đất. Ánh mắt mau chóng bắt kịp tình huống, hắn nhìn Phi Linh lúc này không khác gì ánh nhìn lúc nãy Phi Linh toát ra phần khí tức áp đảo kia.
-Làm thế nào con quái vật này lại ở nơi này? Là bẫy sao?
Kim Vệ cố gắng cử động lấy tay chân mình. Phải biết Kim Vệ tu vi cùng thực lực là trên cả Vũ Tông cấp cửu trọng, có thể nói tại Long Khư Giới Vực là tồn tại vô địch rồi. Nhưng mà Phi Linh là ai? Cậu là thần chi cấp một rồi, nhưng chỉ với cái mác ấy thì với sức mạnh cơ thể của cậu nó còn đánh bóng hơn nữa về cái danh thần của cậu.
-Sao rồi? Ngươi chịu được lực đạo đấy ư? Quả thật có chút khá đấy! Ta có lời khen. Nhưng ta thưởng phạt nghiêm minh. Và ngươi không có thưởng, chỉ có phạt thôi.
Phi Linh thân thể từ từ rơi xuống trước tầm mắt của Kim Vệ, cậu nói. Sau đó đôi mắt của Phi Linh chuyển hóa thành màu vàng. Một tia sáng màu trắng bắn thẳng vào mi tâm của Kim Vệ. Kim Vệ cố gắng thoát đi nhưng dường như không thể.
Bình luận truyện