Thần Trượng Loạn Giang Hồ
Chương 24: Quái vật trí lừa Tam sắc độc bào
Trong chốc lát, cốc khẩu lại trở về với sự tĩnh lặng như trước, chỉ còn những mảnh tro tàn theo gió bay đi.
- Lão tiền bối đây là...
Nhạc Quần khi ở trên đảo nọ đã nghe nói Tây Bắc Phong chưa chết, cũng nghe nói có một Tây Bắc Phong giả mạo, chẳng rõ ngươi đứng trước mặt đây là thật hay giả?
Ông lão nghiêm nghị :
- Lão phu là Tây Bắc Phong Lâu Tử Vân! Hẳn là các ngươi không dám tin. Chuyện đó cũng không thể trách được!
Đoạn buông tiếng thở dài não ruột rồi tiếp :
- Trong chốn giang hồ có biết bao điều ly kỳ bí ẩn, có cái chúng ta đã biết, song cũng còn nhiều cái chúng ta chưa biết đến.
Đặt tay lên vai Đào Tiểu Hồng nói tiếp :
- Chẳng hạn như quái nhân này đây, đó chính là một kỳ tích trong hàng ngàn năm qua.
Từ xưa đến nay, việc mượn xác hoàn hồn đã có tiền lệ, song linh hồn của một người đàn bà sắp chết lại nương tựa vào thể xác của một người đàn ông đang sống thì chưa từng có bao giờ.
Nhạc Quần nghiêm túc :
- Vậy thì tiền bối chính là ân sư của vãn bối ư?
Tây Bắc Phong xua tay :
- Không! Lão phu không phải là sư phụ của ngươi, mà là Tây Bắc Phong giả. Tuy nhiên, võ công của lệnh sư tuyệt không thấp kém hơn lão phu, mà uy danh và hào khí thì vượt xa!
Nhạc Quần hoang mang :
- Tiền bối không phải là ân sư của vãn bối thì tại sao lại biết Âm Phong Luân Hồi trượng pháp và thi triển với uy lực kinh người đến thế?
Tây Bắc Phong mỉm cười :
- Sư phụ Tây Bắc Phong của ngươi vốn là kẻ thù của lão phu, danh tiếng vượt xa lão phu. Hồi năm mươi năm trước mà nhắc đến Thập Tự Chủ Tư Mã Trường Hồng, chẳng khác nào sấm vang bình địa.
Ông đăm chiêu nhìn vào khoảng không mịt mùng, dường như đắm chìm trong hồi ức, lẩm bẩm nói tiếp :
- Tục ngữ có câu “Cây to hứng gió lớn, danh cao bị ganh ghét!” Khi xưa Tư Mã Trường Hồng xem cái ác như kẻ thù, thủ đoạn rất tàn khốc, tất nhiên khó tránh khỏi giết oan kẻ vô tội, đến nỗi gây nên công phẫn. Thế là mười mấy tuyệt thế cao thủ đương thời đã liên thủ đối phó với mình ông ấy. Khổ chiến ba ngày ba đêm trong núi Võ Di, giao đấu hàng mấy ngàn chiêu, song phương đều kiệt sức ngã ra, đừng nói là động thủ giao đấu, ngay như muốn bò dậy cũng chẳng còn đủ sức...
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Chẳng hay những cao thủ kia là ai vậy?
Tây Bắc Phong xua tay :
- Ngươi đừng nóng vội. Đúng lúc bàn tay của tử thần đã vươn về phía Tư Mã Trường Hồng, thì lại hãy còn một tuyệt thế cao thủ khác đã ẩn nấp gần đó, toan giở trò ngư ông đắc lợi...
Nhạc Quần kinh hãi buột miệng :
- Ồ! Thật là quân đê tiện!
Tây Bắc Phong đưa mắt sâu lắng nhìn Thủy Linh Phụng :
- Tên ma đầu kia là ai, hiện giờ lão phu chưa thể nói ra được, bởi có một số sự việc nhân lực không sao vãn hồi được, mà phải nghe theo định số an bài, cũng như là sự kết hợp của hai người vậy!
Thủy Linh Phụng không hiểu :
- Nghe lời của lão tiền bối, dường như là chúng vãn bối không nên kết hợp hay sao?
Tây Bắc Phong gật đầu nghiêm giọng :
- Không sai! Nếu hiện giờ hai người chưa có cảm tình với nhau thì lão phu sẽ khuyên ngăn, kẻo đau khổ về sau. Nhưng đã đến mức độ này rồi, tất nhiên là lão phu chẳng nỡ chia rẽ hai người!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng :
- Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?
- Chẳng sao cả! Chỉ bởi bát tự của hai người tương khắc, khó thể hảo hợp mà thôi!
Nhạc Quần thở phào thầm nhủ: “Hai người đã thành tâm thương yêu nhau, trên cõi đời này không người nào và sự vật nào phá hoại được. Chuyện bát tự tương khắc thật đáng nực cười!”
Song Thủy Linh Phụng lại không tin, nàng mơ hồ nhận thấy vấn đề bát tự tương khắc mà Tây Bắc Phong đã nói chỉ là giả, hẳn là còn có điều khác nghiêm trọng hơn.
Tây Bắc Phong chậm rãi nói tiếp :
- Ngay khi tên ma đầu đê tiện đến bên cạnh lệnh sư Tư Mã Trường Hồng thì vừa lúc lão phu đến nơi, song vẫn còn cách xa gần ba mươi trượng, mắt thấy tên ma đầu giơ chưởng lên toan hạ thủ...
Ba người hoảng hốt đồng thanh kêu lên :
- Ồ...
Tây Bắc Phong nghiêm nghị nói tiếp :
- Đừng hồi hộp, nếu Tư Mã Trường Hồng đã chết thì làm sao thu ngươi làm đồ đệ được chứ! Đồng thời nếu lệnh sư đã chết thật sự thì trong chốn võ lâm đâu có xảy ra một trận thảm sát nữa!
Nhạc Quần khẽ buông tiếng hừ :
- Gia sư đâu phải là giới hắc đạo không phân biệt phải trái!
Tây Bắc Phong nhếch môi cười :
- Lẽ dĩ nhiên, nhưng người đã hiểu lầm ý của lão phu. Lão phu bảo là nếu lệnh sư đã chết thì trong thiên hạ đâu còn ai sánh ngang hàng được với tên ma đầu ấy nữa, và tất nhiên cũng đâu có ai dám đối đầu với hắn, vậy thì thiên hạ há chẳng phải thái bình ư?
Nhạc Quần ra chiều biết lỗi :
- Thì ra là vậy!
- Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chỉ cần phạm một chút sai lầm là Tư Mã Trường Hồng ắt phải chết, mà ngay cả lão phu cũng khó thoát khỏi độc thủ.
Tây Bắc Phong nói đến đây bèn lim dim mắt hỏi :
- Các ngươi thử đoán xem, phải dùng cách nào mới cứu được Tư Mã Trường Hồng và bản thân lão phu?
Vô Tâm cười lớn :
- Lão tiểu tử vị bốc tiên tri, biết ma đầu ấy không bao giờ...
Nhạc Quần nghiêm giọng :
- Vô Tâm, sao ngươi lại bất kính với bậc tiền bối như vậy?
Tây Bắc Phong lắc đầu :
- Vô Tâm, động trí não thì ngươi không được đâu. Nhạc tiểu tử, ngươi thử đoán xem!
Nhạc Quần chau mày ngẫm nghĩ, hồi sau thoáng đỏ mặt nói :
- Xin thứ cho vãn bối ngu xuẩn, cũng không dám đoán càn. Tuy nhiên, theo vãn bối thì khoảng cách giữa đôi bên đến những mấy mươi trượng, dù khinh công giỏi đến đâu cũng không còn kịp nữa, trong tình huống ấy, muốn cứu gia sư và bản thân tiền bối thì chỉ còn cách nhờ vào ba tấc lưỡi thôi!
Tây Bắc Phong nhướng mày khen :
- Đúng rồi! Trong lúc nguy cấp lão phu đã nảy sinh mưu trí đành phải trả giá thôi! Kỳ thực lão phu với lệnh sư lúc ấy hãy còn là kẻ thù!
Nhạc Quần bất giác sinh lòng kính nể :
- Lòng nghĩa hiệp của tiền bối quả là cao cả, xin thứ cho vãn bối không diễn tả được niềm cảm kích trong lòng!
Tây Bắc Phong nghiêm nghị :
- Lúc ấy lão phu đành giả vờ ung dung như không hề hay biết gì về hành vi của ma đầu ấy, vừa đi vừa nói “Huynh đài bất tất phải hao tâm tốn sức, Đoạn Trường Hoa sắp đến ngay bây giờ, tự khắc chăm sóc cho y thôi”.
Nhạc Quần ngạc nhiên :
- Đoạn Trường Hoa chẳng phải là Hoàng hậu sao? Chả lẽ bà ấy...
Chàng định nói giao tình giữa Hoàng hậu với gia sư sao lại sâu đậm như vậy, song trước mặt Thủy Linh Phụng nên chàng đã nén lại.
Song Tây Bắc Phong đã hiểu ý và nói :
- Đoạn Trường Hoa Mai Nghinh Xuân là sư muội của Tư Mã Trường Hồng, tiểu tử ngươi bảo liệu họ có giao tình không?
Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng vỡ lẽ, đồng thanh nói :
- Thì ra lại còn cả đoạn dĩ vãng như vậy nữa!
- Lời nói của lão phu quả nhiên phát sinh hiệu nghiệm, tên ma đầu vừa nghe nói Mai Nghinh Xuân sắp đến, lập tức thừa cơ rút lui nói: “Nếu sư muội của y đã có mặt thì kẻ ngoài cuộc chúng ta không cần phải nhọc lòng làm gì, vậy bổn nhân xin đi trước một bước”.
Tây Bắc Phong thở phào, như thể cảm thấy nhẹ nhõm khi ma đầu ấy bỏ đi lúc bấy giờ, lẩm bẩm nói tiếp :
- Lão phu đến gần Tư Mã Trường Hồng, ông ấy đang trố mắt nhìn lão phu, tất nhiên đã nghe rõ mọi diễn biến vừa qua. Khi thấy lão phu đến gần, ông ta ngỡ lão phu cũng sẽ hạ độc thủ, bèn nhắm mắt lại và nói: “Lâu Tử Vân, muốn hạ thủ thì nhanh lên đi! Bổn nhân chết trong tay ngươi cũng còn dễ chịu hơn chết trong tay ma đầu kia!”
Vô Tâm bỗng lớn tiếng :
- Lão có giết chết ông ấy chăng?
Tây Bắc Phong mỉm cười :
- Tất nhiên là không, mà còn trở thành bạn thân kể từ đó. Về sau tên ma đầu ấy biết lão phu đã lừa gạt hắn, tất nhiên đâu chịu để yên cho lão phu. Thành thật mà nói, lão phu cũng biết tự lượng sức mình không phải là đối thủ của hắn, đành phải trốn tránh Ngờ đâu hắn có rất nhiều tai mắt, cuối cùng vào mùa đông năm nọ đã gặp nhau trên ngọn Đại Tuyết sơn. Lão phu giao đấu với hắn hơn trăm chiêu, sau cùng bị đánh rơi xuống hố tuyết...
Nhạc Quần hoảng hốt :
- Tiền bối vậy là...
- Hố tuyết ấy sâu chừng ba trượng, bên dưới có lớp cỏ mục rất dày, lão phu đã may mắn thoát chết. Nhưng kể từ đó liền tiềm ẩn nơi Đại Tuyết sơn để khổ luyện võ công. Thập Tự Thủ Tư Mã Trường Hồng sau mấy năm không thấy tăm hơi, ngỡ lão phu hẳn đã táng mạng, bèn mạo danh lão phu thu nhận đồ đệ để tỏ lòng tưởng nhớ và ở ẩn trên núi Nga Mi.
- Vậy thì Âm Phong Luân Hồi trượng pháp thật ra là võ học của ai?
- Tất nhiên là của lão phu. Hai người sau khi xóa bỏ hận thù, trở thành bạn tri giao, đã cùng nhau nghiên cứu võ công, chẳng ai giấu giếm ai cả. Do đó, chiêu kỳ học “Thần Trượng Lượng Thiên” y cũng đã cho lão phu biết, và võ công của lão phu cũng tỏ hết với Tư Mã Trường Hồng.
Nhạc Quần giờ mới biết chiêu kỳ học có tên là “Thần Trượng Lượng Thiên”, bèn hỏi lại :
- Vậy thì gia sư hiện ra sao?
- Lão phu chỉ nghe nói là lệnh sư chưa chết, nhưng không biết hiện ông ấy ở đâu! Phen này lão phu hiện thân chính là định dẫn dụ ông ấy ra mặt đây!
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Chả lẽ tiền bối quả thật biết xem tướng số? Không thì làm sao biết được bọn Ngô Đại Thiệt Đầu chết bởi tay quái nhân?
Tây Bắc Phong lắc đầu :
- Toàn những lời vớ vẩn dối gạt người ta đó thôi. Kỳ thực là lão phu đã tình cờ nghe lén được cuộc đối thoại giữa Hoạt Chung Húc với Đội trưởng Đại Đao đội, Hoạt Chung Húc bảo là Thạch Lỗi định giết chết ba người ấy vào đêm nay, nên mới tương kế tựu kế nói ra mà thôi. Còn chuyện lão phu xem tướng và chiết tự cho mấy người khác, cũng đều là căn cứ vào chuyện quá khứ của họ mà suy xét, nếu bảo là hoàn toàn giả dối thì cũng không hẳn, bởi tướng số học đã được các bậc tiền nhân lý luận một cách chính xác, lão phu chẳng qua hiểu biết sơ sài mà thôi.
Nhạc Quần bỗng quỳ sụp xuống :
- Vãn bối xin khấu đầu với tiền bối!
- Được rồi, chúng ta còn có đại sự quan trọng cần phải lo liệu gấp nữa!
Tây Bắc Phong đỡ Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng đứng lên, nghiêm nghị nói tiếp :
- Theo như lão phu phán đoán, Thạch Lỗi quyết chẳng buông tha cho quái vật đâu, chúng ta phải tìm ra biện pháp gấp, nếu như y bị lợi dụng thì nguy to!
Nhạc Quần ngớ ngẩn :
- Lợi dụng ư? Quái nhân đã sắp mất hết nhân tính, làm thế nào bị lợi dụng được?
Tây Bắc Phong cười nhạt :
- Chỉ cần có kỳ thư của nước Quy Từ là có thể khiến cho y thay đổi và cũng có thể khiến cho y phục tùng. Hắc hắc, lần sau gặp lại có thể không còn như ngày hôm nay nữa đâu!
Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng đều nghe lòng trĩu nặng. những điều Tây Bắc Phong đã nói chẳng khác gì sự hiểu biết của họ, nên không khỏi đâm ra lo lắng.
Tây Bắc Phong bỗng đưa tay chỉ Đào Tiểu Hồng và nói :
- Lão phu phải đi trước một bước, đi chung với con bé này dẫu sao cũng có điều bất tiện. Thế này vậy, để cho y đi cùng với hai người, còn lão phu thì đưa theo Tương Dương tam tuyệt ba vị kỳ hiệp, chúng ta chia ra hai tốp đi về hướng đông nam, bất kể có phát hiện gì hay không, nửa tháng sau gặp lại nhau trên hồ Mạc Sầu ở Kim Lăng!
Đào Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Nhạc Quần, dĩ nhiên là trong lòng rất hớn hở, song lại giả vờ vùng vằng nói :
- Hồng nhi chỉ đi theo lão nhân gia thôi!
Tương Dương tam tuyệt nghe Tây Bắc Phong gọi mình là ba vị kỳ hiệp, liền đỏ mặt ngượng ngùng nói :
- Lão tiền bối thật khéo đùa!
Tây Bắc Phong quay sang Nhạc Quần nói :
- Tiểu tử, Hồng nhi giao cho ngươi, ngươi phải cư xử cho tử tế. Nếu như kẻ vầy người khác thì ngươi đắc tội với lão phu đấy! Phải biết lão phu với Tư Mã Trường Hồng là bạn thân với nhau, việc cứu mạng năm xưa lão phu không hề bận tâm, song việc này lão phu lại hết sức chú trọng, bởi Hồng nhi đối với lão phu giống như là người thân vậy!
- Điều ấy...
Nhạc Quần dĩ nhiên là hiểu rõ dụng ý của ông, vẻ khó xử đưa mắt nhìn Thủy Linh Phụng. Ngờ đâu Thủy Linh Phụng lại khảng khái nói :
- Tiền bối hãy yên tâm, vãn bối xin cam đoan sẽ cư xử tử tế với Đào tỷ tỷ!
Tây Bắc Phong nheo mắt với Tương Dương tam tuyệt :
- Ba vị kỳ hiệp, chúng ta có thể đi được rồi! Việc này chủ yếu là ở Thủy nha đầu, y đã nói vậy thì lão phu yên tâm rồi!
Tương Dương tam tuyệt đỏ bừng mặt :
- Xin lão tiền bối chớ đùa nữa mà!
Tây Bắc Phong nghiêm mặt :
- Sao? Các vị sợ không xứng đáng với hai tiếng “kỳ hiệp” ư? Sai rồi! Phải biết con người ta sống trên đời khó khăn nhất không phải là bản lĩnh hay võ công, mà là có quyết tâm vững chắc. Ba vị có thể một lòng hướng hiệp, biết hối lỗi xưa, kẻ tầm thường không thể nào làm được, hai tiếng “kỳ hiệp” rất xứng đáng nhận lấy. Ta đi thôi!
Tây Bắc Phong và Tương Dương tam tuyệt khuất dạng trong sương đêm, Nhạc Quần bất giác buông tiếng thở dài.
Thủy Linh Phụng đưa mắt về phía rừng, bước đến cạnh Đào Tiểu Hồng, thân mật nắm tay nàng nói :
- Đào tỷ tỷ, tiểu muội rất vui lòng được gần gũi với tỷ tỷ. Tỷ tỷ đừng khách sáo nhé!
Đào Tiểu Hồng cảm động đến ngẩn người. Nàng là phụ nữ, tất nhiên rất hiểu tâm lý của phụ nữ, đồng thời cũng hiểu rõ mối cảm tình giữa Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng. Giờ đây mình bỗng dưng xen vào giữa thế giới riêng của họ mà Nhạc Quần lại chẳng thể chia cắt và san sẻ cho kẻ khác. Thủy Linh Phụng đã dễ dàng để cho Đào Tiểu Hồng xen vào, có nghĩa là không xem trọng tình yêu của mình.
- Đi thôi, Đào tỷ tỷ! Chúng ta không nên để mất thời gian nữa!
Nói xong, cùng Vô Tâm dẫn trước phi thân về hướng đông.
Đào Tiểu Hồng biết Nhạc Quần chẳng ưa gì mình, song nàng nhớ đến lời dặn bảo của Tây Bắc Phong, bèn cố nén lòng, cùng Thủy Linh Phụng nắm tay nhau sánh bước.
Vào buổi tối ba hôm sau họ đã có mặt tại ranh giới hai tỉnh Giang Tô và An Huy, một nơi rất hoang vắng, Thủy Linh Phụng bỗng đề nghị :
- Chúng ta hãy dừng chân tạm nghỉ ở đây đi!
Nhạc Quần và Vô Tâm liền dừng bước, chàng nhận thấy trong ba ngày qua Thủy Linh Phụng với Đào Tiểu Hồng rất thân mật nhau, hơn nữa lại còn đưa đẩy Đào Tiểu Hồng đến gần chàng, khiến chàng hết sức băn khoăn, bởi chàng không tin Thủy Linh Phụng lại thay dạ đổi lòng.
Nhạc Quần lấy lương khô và nước uống xuống trao cho Vô Tâm và nói :
- Hãy chia lương khô và nước uống cho hai nàng đi!
Chàng chắp hai tay ra sau chậm rãi đi về phía khu rừng trúc. Chàng tự nhủ, không nên quá say đắm trong tình riêng nhi nữ, còn có rất nhiều đại sự cần làm nữa, chẳng hạn như việc sư phụ Thập Tự Thủ Tư Mã Trường Hồng vẫn còn sống, nhưng không rõ hiện ở đâu; Thạch Lỗi có dã tâm to tát; quái nhân chẳng rõ đi đâu; còn cả Thủy Linh Uyên đã vì mình mà bị giam trên đảo nữa...
Chàng khẽ buông tiếng thở dài, nhớ lại lúc rời khỏi núi Nga Mi, mặc dù thân ngộ kịch độc, song vẫn hùng tâm vạn trượng, chưa bao giờ biết ưu sầu và than thở.
Thế nhưng, chốn giang hồ có quá nhiều điều quái gở. Khoan nói đến việc giải quyết, chỉ mới nghĩ ngợi thôi đầu óc cũng không chịu đựng nổi.
Khu rừng trúc không rộng lắm, có thể nhìn xuyên qua, Nhạc Quần trông thấy trên lối nhỏ phía bên kia đang có một người đi tới.
Người này thân hình rất thấp, cơ hồ chỉ cao bằng nửa Vô Tâm, song rất vạm vỡ và mặc đồ tang, trong tay cầm một vật như là lồng chim được phủ một lớp vải bên ngoài.
Chiếc lồng khá to, cơ hồ bằng nửa người y, trông hết sức nghịch mắt. Bộ đồ tang trên người chứng tỏ cha hoặc mẹ y vừa qua đời không lâu, vậy mà y lại xách lồng chim trên tay.
Tục ngữ có câu: trong làng có tang, không nên ca hát vào ban đêm. Đó là nói về hàng xóm có tang sự mà còn tỏ ra có lòng chia sẻ, huống chi người này cha mẹ mới vừa từ trần, sao lại còn có lòng dạ chơi chim nữa?
Người đó chệnh choạng bước đi dưới ánh trăng ra chiều rất khó nhọc. Cuối cùng y dừng lại nhìn quanh quất, đoạn đặt chiếc lồng chim xuống và ngồi lên một tảng đá.
Từ hướng Nhạc Quần nhìn tới chỉ có thể trông thấy một bên mặt của y. Chỉ thấy y đưa bàn tay to bè lên vuốt mặt, há miệng ngáp dài.
Nhạc Quần ngạc nhiên nhận xét;
- Người này thấp lùn là thế, song miệng lại to quá cỡ!
Nhạc Quần nhìn về phía Thủy Linh Phụng và Đào Tiểu Hồng, thấy hai nàng đang thì thầm trò chuyện, vì ngược chiều gió nên chẳng nghe được gì cả, chỉ thấy thái độ của họ hết sức thân mật.
Vô Tâm thì ngồi rất cách xa, đã ăn sạch lương khô tự bao giờ, dường như đang muốn ngủ.
Nhạc Quần cảm thấy hết sức hoang mang, chàng chẳng làm sao hiểu được nữ nhân, cũng như không thể nào hiểu nỗi những chuyện ly kỳ quái đản trong chốn giang hồ vậy.
Chàng nhận thấy tấm lòng của Thủy Linh Phụng đã rộng quá giới hạn, chẳng rõ phải chăng đó là một dấu hiệu tốt đẹp?
Chàng lắc đầu, vừa định quay trở về, bỗng nghe người lùn kia lẩm bẩm :
- Qua tình hình mấy ngày gần đây, chứng tỏ là làm đàn ông thì tốt hơn!
Giọng nói của y rất thô và vang, giống như của người biết võ công, trái ngược hẳn với dáng vẻ bệnh hoạn của y. Câu nói cũng chẳng đầu chẳng đuôi, chẳng hiểu y muốn nói gì?
Do đó, Nhạc Quần liền tạm dẹp ý định bỏ đi.
- Ai bảo là làm đàn ông tốt? Sự thật chứng minh, hiện nay chúng ta hết sức nguy hiểm!
Nhạc Quần sửng sốt, câu đầu là giọng đàn ông thô trầm, câu thứ nhì lại là giọng đàn bà trong trẻo và còn xưng là “chúng ta”. Y nói chuyện với ai vậy?
Người lùn buông tiếng cười trầm trầm :
- Mặc dù chúng ta đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn còn vóc dáng đàn ông, không gây nghi ngờ cho kẻ khác, hành động tiện lợi hơn.
Lần này lại là giọng nam thô trầm. Nhạc Quần nghe lạnh xương sống, đảo mắt nhìn quanh rồi lại ngưng thần lắng nghe một hồi, chàng dám khẳng định xung quanh đây chẳng có ai ẩn nấp cả. Vậy là y tự nói một mình ư?
Người lùn lại đổi giọng lanh lảnh :
- Bậy nào! Nếu hiện bây giờ mà gặp một nhân vật võ lâm thông thường thì chúng ta cũng ứng phó không nổi, ngươi không được độc đoán độc hành!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, nhìn kỹ người lùn và chiếc lồng chim, liền hiểu ra đây chính là quái nhân nọ, trong lồng chim có lẽ là con đại anh vũ.
Chỉ cần khám phá được điều bí mật này là mọi sự sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Nhạc Quần còn nhớ Tây Bắc Phong đã bảo quái nhân này chính là Bát Tý Điếu Khách, một tay cao thủ hắc đạo khi xưa, thảo nào mà y dám mặc tang phục.
Nhạc Quần chợt nghe lòng ớn lạnh, chàng nhận thấy quái nhân này biến đổi dần, dáng đi đã không còn yểu điệu như trước nữa.
Quái nhân lại nói :
- Không hề gì! Trong vòng một tháng chỉ cần hết sức thận trọng, đừng để gặp cao thủ thì chẳng có gì nguy hiểm đâu. Còn như chúng ta mà may mắn gặp được nữ ma đầu kia thì không cần phải...
Giọng trong trẻo vang lên :
- E rằng bây giờ đã muộn mất rồi, gần đây có người...
Nhạc Quần giật mình, có lẽ võ công hai người tương đương nhau nên quái nhân chưa dứt khoát ngả về nam hay nữ, và lúc này đang trong quá trình chuyển biến yếu đuối nhất, nên muốn bắt lấy ngay lúc này hết sức dễ dàng.
Chàng tưởng đâu quái nhân đã nghe tiếng hai nàng trò chuyện, vội nhặt một viên đá nhỏ ném xuống cạnh bên hai nàng.
Hai nàng giật mình ngẩn lên, chàng lập tức dùng tay ra dấu bảo họ im lặng.
Hai nàng biết chàng đã phát hiện ra điều chi đó, lập tức lẳng lặng ra dấu với Vô Tâm rồi cùng tiến về phía rừng trúc.
Nhạc Quần thủ thế sẵn sàng, chỉ cần chứng minh quái nhân đã phát hiện ra mình, chàng sẽ tức khắc ra tay bắt giữ ngay.
Ngờ đâu quái nhân đứng lên, quay lưng về phía Nhạc Quần, ngưng thần giới bị, dường như đã phát hiện ra kẻ địch.
Quả nhiên, một vệt trắng bay vút trên không như sao xẹt, hạ xuống trước mặt quái nhân cách chừng ba trượng, tiếp theo sau lại có thêm hai người nữa xuất hiện.
Bóng trắng đầu tiên chính là Bạch Phát Hằng Nga Hồ Điệp, theo sau là Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp.
Hồ Điệp buông tiếng cười lạnh lùng :
- Lão thân theo dõi ngươi đã mấy ngày qua rồi, kể từ khi bắt đầu rời khỏi Điếu Khách cốc. Giờ đây, linh hồn và thể xác của các ngươi đã phát sinh xung đột, không còn thi triển công lực được nữa, lão thân muốn bắt giữ các ngươi thật dễ như trở bàn tay!
Quái nhân chỉ trừng mắt giận dữ nhìn Hồ Điệp, chẳng có vẻ gì sợ hãi cả. Nếu quả đúng quái nhân đã mất công lực, với thân thủ của Hồ Điệp, thật chẳng phải là khoác lác.
Hồ Điệp thò tay vào bọc lấy ra một hoàn thuốc khá to, nắm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói :
- Hiện giờ đang là đại kiếp của các ngươi, song nếu các ngươi bằng lòng uống hoàn thuốc này vào, tạm thời nghe theo sự chỉ huy của lão thân thì sau này các ngươi còn có cơ hội được trả lại tự do, bằng trái lại...
Đoạn đanh mặt nói tiếp :
- Linh hồn và thể xác của các ngươi đều bị hủy diệt!
Thủy Linh Phụng mắt đỏ hoe, dựa vào vai Nhạc Quần, không đủ can đảm xem tiếp nữa.
Nhạc Quần thấp giọng :
- Phụng tỷ đừng âu lo, Hồ Điệp chỉ muốn lợi dụng thôi chứ không muốn hủy diệt đâu, chúng ta khoan vội hiện thân, hãy xem tiếp rồi sẽ liệu.
Quái nhân hỏi với giọng thô trầm :
- Ý phu nhân thế nào?
Liền đáp ngay bằng giọng nữ trong vắt :
- Không được!
Đoạn lại nói bằng giọng nam :
- Lão phu cũng vậy! Với thân phận của lão phu năm xưa, hãy còn cao hơn Bạch Phát Hằng Nga, lẽ nào lại để cho mụ ta chỉ huy, chúng ta đành phải liều mạng thôi!
Bạch Phát Hằng Nga gằn giọng :
- Các ngươi muốn chết ư?
Quái nhân giọng nam :
- Hiện tại chúng ta vẫn có thể liều một phen!
Lại đổi qua giọng nữ :
- Chỉ cần ngươi đừng sử dụng Tam sắc độc bào, cam đoan chẳng làm gì được đâu!
Nhạc Quần chưng hửng, nhủ thầm: “Đầu óc của quái nhân này thật là đơn giản, điều úy kỵ của mình sao lại đi tiết lộ với kẻ địch?”
Quả nhiên, Bạch Phát Hằng Nga cười đắc ý :
- Vì phải đạt tới mục đích, mong các ngươi hãy uống vào hoàn thuốc này, tạm thời nghe lão sai bảo, nhưng lão thân bảo đảm sẽ trả tự do cho các ngươi. Còn như các ngươi không chấp thuận, lão thân đành phải thi triển Tam sắc độc bào để hủy diệt các ngươi, bởi lão thân không khống chế được các ngươi thì cũng không để cho kẻ khác toại nguyện.
Quái nhân trợn mắt thô giọng :
- Phu nhân thấy nên làm sao?
Lại trong giọng :
- Hay liều thử Tam sắc độc bào của mụ ta xem!
- Không phải là chuyện đùa đâu, không khéo chúng ta toi mạng đấy!
- Bổn nhân không tin Tam sắc độc bào lại lợi hại đến vậy!
Nhạc Quần vội thủ thế sẵn sàng, nếu Bạch Phát Hằng Nga mà thi thố Tam sắc độc bào thì chàng sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Bạch Phát Hằng Nga cất hoàn thuốc đi, trầm giọng :
- Mai Nghinh Xuân, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, cho dù ngươi căm hận Thủy Thiên Ngao thì cũng phải nghĩ đến hai đứa con gái. Chúng đều biết khi xưa ngươi chưa chết, gởi linh hồn vào người Bát Tý Điếu Khách, nếu ngươi chết bởi Tam sắc độc bào của lão thân thì chúng ta sẽ hết sức đau khổ.
Lúc bấy giờ Thủy Linh Phụng đã dàn dụa nước mắt. Nàng phải làm sao đây?
Nàng không thừa nhận quái nhân là mẫu thân, song linh hồn của quái nhân lại đúng là Mai Nghinh Xuân, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Quái nhân trong giọng :
- Hồ Điệp, ngươi bất tất uổng phí tâm sơ, bọn ta không bao giờ nghe theo sự sắp đặt của ngươi đâu!
Đoạn kéo tấm vải che lồng chim xuống, mở cửa ra, đại anh vũ lập tức bay vọt lên không và cất tiếng nói :
- Đừng hại chết Hoàng hậu, đừng hại chết Hoàng hậu!
Bạch Phát Hằng Nga gằn giọng :
- Mai Nghinh Xuân, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận ngay tức khắc...
Đoạn nháy mắt ra hiệu với Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp, hai người lập tức lao về phía rừng trúc. Nhạc Quần giật mình thầm kêu lên “lợi hại thật!” Thì ra Bạch Phát Hằng Nga đã phát hiện ra họ từ lâu.
Giờ đây đã có Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp ngăn cản nhóm Nhạc Quần, Bạch Phát Hằng Nga mặc sức mà đối phó với quái nhân.
Nhạc Quần đã cầm sẵn Quỷ Đầu trượng trong tay, lẳng lặng phóng ra khỏi rừng trúc, chân chưa chạm đất đã tung ra mười mấy lớp sóng trượng.
Chỉ nghe “keng keng” hai tiếng, ngọn đoản kích của Lục Bình suýt nữa đã vuột tay bay đi. Y nghiến răng, lạng người lao về phía Thủy Linh Phụng.
Còn Hồ Tiểu Điệp trông thấy Nhạc Quần đi cùng với Thủy Linh Phụng và Đào Tiểu Hồng, liền sầm mặt lao bổ về phía Nhạc Quần.
- Lão tiền bối đây là...
Nhạc Quần khi ở trên đảo nọ đã nghe nói Tây Bắc Phong chưa chết, cũng nghe nói có một Tây Bắc Phong giả mạo, chẳng rõ ngươi đứng trước mặt đây là thật hay giả?
Ông lão nghiêm nghị :
- Lão phu là Tây Bắc Phong Lâu Tử Vân! Hẳn là các ngươi không dám tin. Chuyện đó cũng không thể trách được!
Đoạn buông tiếng thở dài não ruột rồi tiếp :
- Trong chốn giang hồ có biết bao điều ly kỳ bí ẩn, có cái chúng ta đã biết, song cũng còn nhiều cái chúng ta chưa biết đến.
Đặt tay lên vai Đào Tiểu Hồng nói tiếp :
- Chẳng hạn như quái nhân này đây, đó chính là một kỳ tích trong hàng ngàn năm qua.
Từ xưa đến nay, việc mượn xác hoàn hồn đã có tiền lệ, song linh hồn của một người đàn bà sắp chết lại nương tựa vào thể xác của một người đàn ông đang sống thì chưa từng có bao giờ.
Nhạc Quần nghiêm túc :
- Vậy thì tiền bối chính là ân sư của vãn bối ư?
Tây Bắc Phong xua tay :
- Không! Lão phu không phải là sư phụ của ngươi, mà là Tây Bắc Phong giả. Tuy nhiên, võ công của lệnh sư tuyệt không thấp kém hơn lão phu, mà uy danh và hào khí thì vượt xa!
Nhạc Quần hoang mang :
- Tiền bối không phải là ân sư của vãn bối thì tại sao lại biết Âm Phong Luân Hồi trượng pháp và thi triển với uy lực kinh người đến thế?
Tây Bắc Phong mỉm cười :
- Sư phụ Tây Bắc Phong của ngươi vốn là kẻ thù của lão phu, danh tiếng vượt xa lão phu. Hồi năm mươi năm trước mà nhắc đến Thập Tự Chủ Tư Mã Trường Hồng, chẳng khác nào sấm vang bình địa.
Ông đăm chiêu nhìn vào khoảng không mịt mùng, dường như đắm chìm trong hồi ức, lẩm bẩm nói tiếp :
- Tục ngữ có câu “Cây to hứng gió lớn, danh cao bị ganh ghét!” Khi xưa Tư Mã Trường Hồng xem cái ác như kẻ thù, thủ đoạn rất tàn khốc, tất nhiên khó tránh khỏi giết oan kẻ vô tội, đến nỗi gây nên công phẫn. Thế là mười mấy tuyệt thế cao thủ đương thời đã liên thủ đối phó với mình ông ấy. Khổ chiến ba ngày ba đêm trong núi Võ Di, giao đấu hàng mấy ngàn chiêu, song phương đều kiệt sức ngã ra, đừng nói là động thủ giao đấu, ngay như muốn bò dậy cũng chẳng còn đủ sức...
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Chẳng hay những cao thủ kia là ai vậy?
Tây Bắc Phong xua tay :
- Ngươi đừng nóng vội. Đúng lúc bàn tay của tử thần đã vươn về phía Tư Mã Trường Hồng, thì lại hãy còn một tuyệt thế cao thủ khác đã ẩn nấp gần đó, toan giở trò ngư ông đắc lợi...
Nhạc Quần kinh hãi buột miệng :
- Ồ! Thật là quân đê tiện!
Tây Bắc Phong đưa mắt sâu lắng nhìn Thủy Linh Phụng :
- Tên ma đầu kia là ai, hiện giờ lão phu chưa thể nói ra được, bởi có một số sự việc nhân lực không sao vãn hồi được, mà phải nghe theo định số an bài, cũng như là sự kết hợp của hai người vậy!
Thủy Linh Phụng không hiểu :
- Nghe lời của lão tiền bối, dường như là chúng vãn bối không nên kết hợp hay sao?
Tây Bắc Phong gật đầu nghiêm giọng :
- Không sai! Nếu hiện giờ hai người chưa có cảm tình với nhau thì lão phu sẽ khuyên ngăn, kẻo đau khổ về sau. Nhưng đã đến mức độ này rồi, tất nhiên là lão phu chẳng nỡ chia rẽ hai người!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng :
- Tiền bối nói vậy nghĩa là sao?
- Chẳng sao cả! Chỉ bởi bát tự của hai người tương khắc, khó thể hảo hợp mà thôi!
Nhạc Quần thở phào thầm nhủ: “Hai người đã thành tâm thương yêu nhau, trên cõi đời này không người nào và sự vật nào phá hoại được. Chuyện bát tự tương khắc thật đáng nực cười!”
Song Thủy Linh Phụng lại không tin, nàng mơ hồ nhận thấy vấn đề bát tự tương khắc mà Tây Bắc Phong đã nói chỉ là giả, hẳn là còn có điều khác nghiêm trọng hơn.
Tây Bắc Phong chậm rãi nói tiếp :
- Ngay khi tên ma đầu đê tiện đến bên cạnh lệnh sư Tư Mã Trường Hồng thì vừa lúc lão phu đến nơi, song vẫn còn cách xa gần ba mươi trượng, mắt thấy tên ma đầu giơ chưởng lên toan hạ thủ...
Ba người hoảng hốt đồng thanh kêu lên :
- Ồ...
Tây Bắc Phong nghiêm nghị nói tiếp :
- Đừng hồi hộp, nếu Tư Mã Trường Hồng đã chết thì làm sao thu ngươi làm đồ đệ được chứ! Đồng thời nếu lệnh sư đã chết thật sự thì trong chốn võ lâm đâu có xảy ra một trận thảm sát nữa!
Nhạc Quần khẽ buông tiếng hừ :
- Gia sư đâu phải là giới hắc đạo không phân biệt phải trái!
Tây Bắc Phong nhếch môi cười :
- Lẽ dĩ nhiên, nhưng người đã hiểu lầm ý của lão phu. Lão phu bảo là nếu lệnh sư đã chết thì trong thiên hạ đâu còn ai sánh ngang hàng được với tên ma đầu ấy nữa, và tất nhiên cũng đâu có ai dám đối đầu với hắn, vậy thì thiên hạ há chẳng phải thái bình ư?
Nhạc Quần ra chiều biết lỗi :
- Thì ra là vậy!
- Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chỉ cần phạm một chút sai lầm là Tư Mã Trường Hồng ắt phải chết, mà ngay cả lão phu cũng khó thoát khỏi độc thủ.
Tây Bắc Phong nói đến đây bèn lim dim mắt hỏi :
- Các ngươi thử đoán xem, phải dùng cách nào mới cứu được Tư Mã Trường Hồng và bản thân lão phu?
Vô Tâm cười lớn :
- Lão tiểu tử vị bốc tiên tri, biết ma đầu ấy không bao giờ...
Nhạc Quần nghiêm giọng :
- Vô Tâm, sao ngươi lại bất kính với bậc tiền bối như vậy?
Tây Bắc Phong lắc đầu :
- Vô Tâm, động trí não thì ngươi không được đâu. Nhạc tiểu tử, ngươi thử đoán xem!
Nhạc Quần chau mày ngẫm nghĩ, hồi sau thoáng đỏ mặt nói :
- Xin thứ cho vãn bối ngu xuẩn, cũng không dám đoán càn. Tuy nhiên, theo vãn bối thì khoảng cách giữa đôi bên đến những mấy mươi trượng, dù khinh công giỏi đến đâu cũng không còn kịp nữa, trong tình huống ấy, muốn cứu gia sư và bản thân tiền bối thì chỉ còn cách nhờ vào ba tấc lưỡi thôi!
Tây Bắc Phong nhướng mày khen :
- Đúng rồi! Trong lúc nguy cấp lão phu đã nảy sinh mưu trí đành phải trả giá thôi! Kỳ thực lão phu với lệnh sư lúc ấy hãy còn là kẻ thù!
Nhạc Quần bất giác sinh lòng kính nể :
- Lòng nghĩa hiệp của tiền bối quả là cao cả, xin thứ cho vãn bối không diễn tả được niềm cảm kích trong lòng!
Tây Bắc Phong nghiêm nghị :
- Lúc ấy lão phu đành giả vờ ung dung như không hề hay biết gì về hành vi của ma đầu ấy, vừa đi vừa nói “Huynh đài bất tất phải hao tâm tốn sức, Đoạn Trường Hoa sắp đến ngay bây giờ, tự khắc chăm sóc cho y thôi”.
Nhạc Quần ngạc nhiên :
- Đoạn Trường Hoa chẳng phải là Hoàng hậu sao? Chả lẽ bà ấy...
Chàng định nói giao tình giữa Hoàng hậu với gia sư sao lại sâu đậm như vậy, song trước mặt Thủy Linh Phụng nên chàng đã nén lại.
Song Tây Bắc Phong đã hiểu ý và nói :
- Đoạn Trường Hoa Mai Nghinh Xuân là sư muội của Tư Mã Trường Hồng, tiểu tử ngươi bảo liệu họ có giao tình không?
Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng vỡ lẽ, đồng thanh nói :
- Thì ra lại còn cả đoạn dĩ vãng như vậy nữa!
- Lời nói của lão phu quả nhiên phát sinh hiệu nghiệm, tên ma đầu vừa nghe nói Mai Nghinh Xuân sắp đến, lập tức thừa cơ rút lui nói: “Nếu sư muội của y đã có mặt thì kẻ ngoài cuộc chúng ta không cần phải nhọc lòng làm gì, vậy bổn nhân xin đi trước một bước”.
Tây Bắc Phong thở phào, như thể cảm thấy nhẹ nhõm khi ma đầu ấy bỏ đi lúc bấy giờ, lẩm bẩm nói tiếp :
- Lão phu đến gần Tư Mã Trường Hồng, ông ấy đang trố mắt nhìn lão phu, tất nhiên đã nghe rõ mọi diễn biến vừa qua. Khi thấy lão phu đến gần, ông ta ngỡ lão phu cũng sẽ hạ độc thủ, bèn nhắm mắt lại và nói: “Lâu Tử Vân, muốn hạ thủ thì nhanh lên đi! Bổn nhân chết trong tay ngươi cũng còn dễ chịu hơn chết trong tay ma đầu kia!”
Vô Tâm bỗng lớn tiếng :
- Lão có giết chết ông ấy chăng?
Tây Bắc Phong mỉm cười :
- Tất nhiên là không, mà còn trở thành bạn thân kể từ đó. Về sau tên ma đầu ấy biết lão phu đã lừa gạt hắn, tất nhiên đâu chịu để yên cho lão phu. Thành thật mà nói, lão phu cũng biết tự lượng sức mình không phải là đối thủ của hắn, đành phải trốn tránh Ngờ đâu hắn có rất nhiều tai mắt, cuối cùng vào mùa đông năm nọ đã gặp nhau trên ngọn Đại Tuyết sơn. Lão phu giao đấu với hắn hơn trăm chiêu, sau cùng bị đánh rơi xuống hố tuyết...
Nhạc Quần hoảng hốt :
- Tiền bối vậy là...
- Hố tuyết ấy sâu chừng ba trượng, bên dưới có lớp cỏ mục rất dày, lão phu đã may mắn thoát chết. Nhưng kể từ đó liền tiềm ẩn nơi Đại Tuyết sơn để khổ luyện võ công. Thập Tự Thủ Tư Mã Trường Hồng sau mấy năm không thấy tăm hơi, ngỡ lão phu hẳn đã táng mạng, bèn mạo danh lão phu thu nhận đồ đệ để tỏ lòng tưởng nhớ và ở ẩn trên núi Nga Mi.
- Vậy thì Âm Phong Luân Hồi trượng pháp thật ra là võ học của ai?
- Tất nhiên là của lão phu. Hai người sau khi xóa bỏ hận thù, trở thành bạn tri giao, đã cùng nhau nghiên cứu võ công, chẳng ai giấu giếm ai cả. Do đó, chiêu kỳ học “Thần Trượng Lượng Thiên” y cũng đã cho lão phu biết, và võ công của lão phu cũng tỏ hết với Tư Mã Trường Hồng.
Nhạc Quần giờ mới biết chiêu kỳ học có tên là “Thần Trượng Lượng Thiên”, bèn hỏi lại :
- Vậy thì gia sư hiện ra sao?
- Lão phu chỉ nghe nói là lệnh sư chưa chết, nhưng không biết hiện ông ấy ở đâu! Phen này lão phu hiện thân chính là định dẫn dụ ông ấy ra mặt đây!
Nhạc Quần bỗng hỏi :
- Chả lẽ tiền bối quả thật biết xem tướng số? Không thì làm sao biết được bọn Ngô Đại Thiệt Đầu chết bởi tay quái nhân?
Tây Bắc Phong lắc đầu :
- Toàn những lời vớ vẩn dối gạt người ta đó thôi. Kỳ thực là lão phu đã tình cờ nghe lén được cuộc đối thoại giữa Hoạt Chung Húc với Đội trưởng Đại Đao đội, Hoạt Chung Húc bảo là Thạch Lỗi định giết chết ba người ấy vào đêm nay, nên mới tương kế tựu kế nói ra mà thôi. Còn chuyện lão phu xem tướng và chiết tự cho mấy người khác, cũng đều là căn cứ vào chuyện quá khứ của họ mà suy xét, nếu bảo là hoàn toàn giả dối thì cũng không hẳn, bởi tướng số học đã được các bậc tiền nhân lý luận một cách chính xác, lão phu chẳng qua hiểu biết sơ sài mà thôi.
Nhạc Quần bỗng quỳ sụp xuống :
- Vãn bối xin khấu đầu với tiền bối!
- Được rồi, chúng ta còn có đại sự quan trọng cần phải lo liệu gấp nữa!
Tây Bắc Phong đỡ Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng đứng lên, nghiêm nghị nói tiếp :
- Theo như lão phu phán đoán, Thạch Lỗi quyết chẳng buông tha cho quái vật đâu, chúng ta phải tìm ra biện pháp gấp, nếu như y bị lợi dụng thì nguy to!
Nhạc Quần ngớ ngẩn :
- Lợi dụng ư? Quái nhân đã sắp mất hết nhân tính, làm thế nào bị lợi dụng được?
Tây Bắc Phong cười nhạt :
- Chỉ cần có kỳ thư của nước Quy Từ là có thể khiến cho y thay đổi và cũng có thể khiến cho y phục tùng. Hắc hắc, lần sau gặp lại có thể không còn như ngày hôm nay nữa đâu!
Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng đều nghe lòng trĩu nặng. những điều Tây Bắc Phong đã nói chẳng khác gì sự hiểu biết của họ, nên không khỏi đâm ra lo lắng.
Tây Bắc Phong bỗng đưa tay chỉ Đào Tiểu Hồng và nói :
- Lão phu phải đi trước một bước, đi chung với con bé này dẫu sao cũng có điều bất tiện. Thế này vậy, để cho y đi cùng với hai người, còn lão phu thì đưa theo Tương Dương tam tuyệt ba vị kỳ hiệp, chúng ta chia ra hai tốp đi về hướng đông nam, bất kể có phát hiện gì hay không, nửa tháng sau gặp lại nhau trên hồ Mạc Sầu ở Kim Lăng!
Đào Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Nhạc Quần, dĩ nhiên là trong lòng rất hớn hở, song lại giả vờ vùng vằng nói :
- Hồng nhi chỉ đi theo lão nhân gia thôi!
Tương Dương tam tuyệt nghe Tây Bắc Phong gọi mình là ba vị kỳ hiệp, liền đỏ mặt ngượng ngùng nói :
- Lão tiền bối thật khéo đùa!
Tây Bắc Phong quay sang Nhạc Quần nói :
- Tiểu tử, Hồng nhi giao cho ngươi, ngươi phải cư xử cho tử tế. Nếu như kẻ vầy người khác thì ngươi đắc tội với lão phu đấy! Phải biết lão phu với Tư Mã Trường Hồng là bạn thân với nhau, việc cứu mạng năm xưa lão phu không hề bận tâm, song việc này lão phu lại hết sức chú trọng, bởi Hồng nhi đối với lão phu giống như là người thân vậy!
- Điều ấy...
Nhạc Quần dĩ nhiên là hiểu rõ dụng ý của ông, vẻ khó xử đưa mắt nhìn Thủy Linh Phụng. Ngờ đâu Thủy Linh Phụng lại khảng khái nói :
- Tiền bối hãy yên tâm, vãn bối xin cam đoan sẽ cư xử tử tế với Đào tỷ tỷ!
Tây Bắc Phong nheo mắt với Tương Dương tam tuyệt :
- Ba vị kỳ hiệp, chúng ta có thể đi được rồi! Việc này chủ yếu là ở Thủy nha đầu, y đã nói vậy thì lão phu yên tâm rồi!
Tương Dương tam tuyệt đỏ bừng mặt :
- Xin lão tiền bối chớ đùa nữa mà!
Tây Bắc Phong nghiêm mặt :
- Sao? Các vị sợ không xứng đáng với hai tiếng “kỳ hiệp” ư? Sai rồi! Phải biết con người ta sống trên đời khó khăn nhất không phải là bản lĩnh hay võ công, mà là có quyết tâm vững chắc. Ba vị có thể một lòng hướng hiệp, biết hối lỗi xưa, kẻ tầm thường không thể nào làm được, hai tiếng “kỳ hiệp” rất xứng đáng nhận lấy. Ta đi thôi!
Tây Bắc Phong và Tương Dương tam tuyệt khuất dạng trong sương đêm, Nhạc Quần bất giác buông tiếng thở dài.
Thủy Linh Phụng đưa mắt về phía rừng, bước đến cạnh Đào Tiểu Hồng, thân mật nắm tay nàng nói :
- Đào tỷ tỷ, tiểu muội rất vui lòng được gần gũi với tỷ tỷ. Tỷ tỷ đừng khách sáo nhé!
Đào Tiểu Hồng cảm động đến ngẩn người. Nàng là phụ nữ, tất nhiên rất hiểu tâm lý của phụ nữ, đồng thời cũng hiểu rõ mối cảm tình giữa Nhạc Quần và Thủy Linh Phụng. Giờ đây mình bỗng dưng xen vào giữa thế giới riêng của họ mà Nhạc Quần lại chẳng thể chia cắt và san sẻ cho kẻ khác. Thủy Linh Phụng đã dễ dàng để cho Đào Tiểu Hồng xen vào, có nghĩa là không xem trọng tình yêu của mình.
- Đi thôi, Đào tỷ tỷ! Chúng ta không nên để mất thời gian nữa!
Nói xong, cùng Vô Tâm dẫn trước phi thân về hướng đông.
Đào Tiểu Hồng biết Nhạc Quần chẳng ưa gì mình, song nàng nhớ đến lời dặn bảo của Tây Bắc Phong, bèn cố nén lòng, cùng Thủy Linh Phụng nắm tay nhau sánh bước.
Vào buổi tối ba hôm sau họ đã có mặt tại ranh giới hai tỉnh Giang Tô và An Huy, một nơi rất hoang vắng, Thủy Linh Phụng bỗng đề nghị :
- Chúng ta hãy dừng chân tạm nghỉ ở đây đi!
Nhạc Quần và Vô Tâm liền dừng bước, chàng nhận thấy trong ba ngày qua Thủy Linh Phụng với Đào Tiểu Hồng rất thân mật nhau, hơn nữa lại còn đưa đẩy Đào Tiểu Hồng đến gần chàng, khiến chàng hết sức băn khoăn, bởi chàng không tin Thủy Linh Phụng lại thay dạ đổi lòng.
Nhạc Quần lấy lương khô và nước uống xuống trao cho Vô Tâm và nói :
- Hãy chia lương khô và nước uống cho hai nàng đi!
Chàng chắp hai tay ra sau chậm rãi đi về phía khu rừng trúc. Chàng tự nhủ, không nên quá say đắm trong tình riêng nhi nữ, còn có rất nhiều đại sự cần làm nữa, chẳng hạn như việc sư phụ Thập Tự Thủ Tư Mã Trường Hồng vẫn còn sống, nhưng không rõ hiện ở đâu; Thạch Lỗi có dã tâm to tát; quái nhân chẳng rõ đi đâu; còn cả Thủy Linh Uyên đã vì mình mà bị giam trên đảo nữa...
Chàng khẽ buông tiếng thở dài, nhớ lại lúc rời khỏi núi Nga Mi, mặc dù thân ngộ kịch độc, song vẫn hùng tâm vạn trượng, chưa bao giờ biết ưu sầu và than thở.
Thế nhưng, chốn giang hồ có quá nhiều điều quái gở. Khoan nói đến việc giải quyết, chỉ mới nghĩ ngợi thôi đầu óc cũng không chịu đựng nổi.
Khu rừng trúc không rộng lắm, có thể nhìn xuyên qua, Nhạc Quần trông thấy trên lối nhỏ phía bên kia đang có một người đi tới.
Người này thân hình rất thấp, cơ hồ chỉ cao bằng nửa Vô Tâm, song rất vạm vỡ và mặc đồ tang, trong tay cầm một vật như là lồng chim được phủ một lớp vải bên ngoài.
Chiếc lồng khá to, cơ hồ bằng nửa người y, trông hết sức nghịch mắt. Bộ đồ tang trên người chứng tỏ cha hoặc mẹ y vừa qua đời không lâu, vậy mà y lại xách lồng chim trên tay.
Tục ngữ có câu: trong làng có tang, không nên ca hát vào ban đêm. Đó là nói về hàng xóm có tang sự mà còn tỏ ra có lòng chia sẻ, huống chi người này cha mẹ mới vừa từ trần, sao lại còn có lòng dạ chơi chim nữa?
Người đó chệnh choạng bước đi dưới ánh trăng ra chiều rất khó nhọc. Cuối cùng y dừng lại nhìn quanh quất, đoạn đặt chiếc lồng chim xuống và ngồi lên một tảng đá.
Từ hướng Nhạc Quần nhìn tới chỉ có thể trông thấy một bên mặt của y. Chỉ thấy y đưa bàn tay to bè lên vuốt mặt, há miệng ngáp dài.
Nhạc Quần ngạc nhiên nhận xét;
- Người này thấp lùn là thế, song miệng lại to quá cỡ!
Nhạc Quần nhìn về phía Thủy Linh Phụng và Đào Tiểu Hồng, thấy hai nàng đang thì thầm trò chuyện, vì ngược chiều gió nên chẳng nghe được gì cả, chỉ thấy thái độ của họ hết sức thân mật.
Vô Tâm thì ngồi rất cách xa, đã ăn sạch lương khô tự bao giờ, dường như đang muốn ngủ.
Nhạc Quần cảm thấy hết sức hoang mang, chàng chẳng làm sao hiểu được nữ nhân, cũng như không thể nào hiểu nỗi những chuyện ly kỳ quái đản trong chốn giang hồ vậy.
Chàng nhận thấy tấm lòng của Thủy Linh Phụng đã rộng quá giới hạn, chẳng rõ phải chăng đó là một dấu hiệu tốt đẹp?
Chàng lắc đầu, vừa định quay trở về, bỗng nghe người lùn kia lẩm bẩm :
- Qua tình hình mấy ngày gần đây, chứng tỏ là làm đàn ông thì tốt hơn!
Giọng nói của y rất thô và vang, giống như của người biết võ công, trái ngược hẳn với dáng vẻ bệnh hoạn của y. Câu nói cũng chẳng đầu chẳng đuôi, chẳng hiểu y muốn nói gì?
Do đó, Nhạc Quần liền tạm dẹp ý định bỏ đi.
- Ai bảo là làm đàn ông tốt? Sự thật chứng minh, hiện nay chúng ta hết sức nguy hiểm!
Nhạc Quần sửng sốt, câu đầu là giọng đàn ông thô trầm, câu thứ nhì lại là giọng đàn bà trong trẻo và còn xưng là “chúng ta”. Y nói chuyện với ai vậy?
Người lùn buông tiếng cười trầm trầm :
- Mặc dù chúng ta đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn còn vóc dáng đàn ông, không gây nghi ngờ cho kẻ khác, hành động tiện lợi hơn.
Lần này lại là giọng nam thô trầm. Nhạc Quần nghe lạnh xương sống, đảo mắt nhìn quanh rồi lại ngưng thần lắng nghe một hồi, chàng dám khẳng định xung quanh đây chẳng có ai ẩn nấp cả. Vậy là y tự nói một mình ư?
Người lùn lại đổi giọng lanh lảnh :
- Bậy nào! Nếu hiện bây giờ mà gặp một nhân vật võ lâm thông thường thì chúng ta cũng ứng phó không nổi, ngươi không được độc đoán độc hành!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, nhìn kỹ người lùn và chiếc lồng chim, liền hiểu ra đây chính là quái nhân nọ, trong lồng chim có lẽ là con đại anh vũ.
Chỉ cần khám phá được điều bí mật này là mọi sự sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Nhạc Quần còn nhớ Tây Bắc Phong đã bảo quái nhân này chính là Bát Tý Điếu Khách, một tay cao thủ hắc đạo khi xưa, thảo nào mà y dám mặc tang phục.
Nhạc Quần chợt nghe lòng ớn lạnh, chàng nhận thấy quái nhân này biến đổi dần, dáng đi đã không còn yểu điệu như trước nữa.
Quái nhân lại nói :
- Không hề gì! Trong vòng một tháng chỉ cần hết sức thận trọng, đừng để gặp cao thủ thì chẳng có gì nguy hiểm đâu. Còn như chúng ta mà may mắn gặp được nữ ma đầu kia thì không cần phải...
Giọng trong trẻo vang lên :
- E rằng bây giờ đã muộn mất rồi, gần đây có người...
Nhạc Quần giật mình, có lẽ võ công hai người tương đương nhau nên quái nhân chưa dứt khoát ngả về nam hay nữ, và lúc này đang trong quá trình chuyển biến yếu đuối nhất, nên muốn bắt lấy ngay lúc này hết sức dễ dàng.
Chàng tưởng đâu quái nhân đã nghe tiếng hai nàng trò chuyện, vội nhặt một viên đá nhỏ ném xuống cạnh bên hai nàng.
Hai nàng giật mình ngẩn lên, chàng lập tức dùng tay ra dấu bảo họ im lặng.
Hai nàng biết chàng đã phát hiện ra điều chi đó, lập tức lẳng lặng ra dấu với Vô Tâm rồi cùng tiến về phía rừng trúc.
Nhạc Quần thủ thế sẵn sàng, chỉ cần chứng minh quái nhân đã phát hiện ra mình, chàng sẽ tức khắc ra tay bắt giữ ngay.
Ngờ đâu quái nhân đứng lên, quay lưng về phía Nhạc Quần, ngưng thần giới bị, dường như đã phát hiện ra kẻ địch.
Quả nhiên, một vệt trắng bay vút trên không như sao xẹt, hạ xuống trước mặt quái nhân cách chừng ba trượng, tiếp theo sau lại có thêm hai người nữa xuất hiện.
Bóng trắng đầu tiên chính là Bạch Phát Hằng Nga Hồ Điệp, theo sau là Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp.
Hồ Điệp buông tiếng cười lạnh lùng :
- Lão thân theo dõi ngươi đã mấy ngày qua rồi, kể từ khi bắt đầu rời khỏi Điếu Khách cốc. Giờ đây, linh hồn và thể xác của các ngươi đã phát sinh xung đột, không còn thi triển công lực được nữa, lão thân muốn bắt giữ các ngươi thật dễ như trở bàn tay!
Quái nhân chỉ trừng mắt giận dữ nhìn Hồ Điệp, chẳng có vẻ gì sợ hãi cả. Nếu quả đúng quái nhân đã mất công lực, với thân thủ của Hồ Điệp, thật chẳng phải là khoác lác.
Hồ Điệp thò tay vào bọc lấy ra một hoàn thuốc khá to, nắm trong lòng bàn tay, trầm giọng nói :
- Hiện giờ đang là đại kiếp của các ngươi, song nếu các ngươi bằng lòng uống hoàn thuốc này vào, tạm thời nghe theo sự chỉ huy của lão thân thì sau này các ngươi còn có cơ hội được trả lại tự do, bằng trái lại...
Đoạn đanh mặt nói tiếp :
- Linh hồn và thể xác của các ngươi đều bị hủy diệt!
Thủy Linh Phụng mắt đỏ hoe, dựa vào vai Nhạc Quần, không đủ can đảm xem tiếp nữa.
Nhạc Quần thấp giọng :
- Phụng tỷ đừng âu lo, Hồ Điệp chỉ muốn lợi dụng thôi chứ không muốn hủy diệt đâu, chúng ta khoan vội hiện thân, hãy xem tiếp rồi sẽ liệu.
Quái nhân hỏi với giọng thô trầm :
- Ý phu nhân thế nào?
Liền đáp ngay bằng giọng nữ trong vắt :
- Không được!
Đoạn lại nói bằng giọng nam :
- Lão phu cũng vậy! Với thân phận của lão phu năm xưa, hãy còn cao hơn Bạch Phát Hằng Nga, lẽ nào lại để cho mụ ta chỉ huy, chúng ta đành phải liều mạng thôi!
Bạch Phát Hằng Nga gằn giọng :
- Các ngươi muốn chết ư?
Quái nhân giọng nam :
- Hiện tại chúng ta vẫn có thể liều một phen!
Lại đổi qua giọng nữ :
- Chỉ cần ngươi đừng sử dụng Tam sắc độc bào, cam đoan chẳng làm gì được đâu!
Nhạc Quần chưng hửng, nhủ thầm: “Đầu óc của quái nhân này thật là đơn giản, điều úy kỵ của mình sao lại đi tiết lộ với kẻ địch?”
Quả nhiên, Bạch Phát Hằng Nga cười đắc ý :
- Vì phải đạt tới mục đích, mong các ngươi hãy uống vào hoàn thuốc này, tạm thời nghe lão sai bảo, nhưng lão thân bảo đảm sẽ trả tự do cho các ngươi. Còn như các ngươi không chấp thuận, lão thân đành phải thi triển Tam sắc độc bào để hủy diệt các ngươi, bởi lão thân không khống chế được các ngươi thì cũng không để cho kẻ khác toại nguyện.
Quái nhân trợn mắt thô giọng :
- Phu nhân thấy nên làm sao?
Lại trong giọng :
- Hay liều thử Tam sắc độc bào của mụ ta xem!
- Không phải là chuyện đùa đâu, không khéo chúng ta toi mạng đấy!
- Bổn nhân không tin Tam sắc độc bào lại lợi hại đến vậy!
Nhạc Quần vội thủ thế sẵn sàng, nếu Bạch Phát Hằng Nga mà thi thố Tam sắc độc bào thì chàng sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Bạch Phát Hằng Nga cất hoàn thuốc đi, trầm giọng :
- Mai Nghinh Xuân, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, cho dù ngươi căm hận Thủy Thiên Ngao thì cũng phải nghĩ đến hai đứa con gái. Chúng đều biết khi xưa ngươi chưa chết, gởi linh hồn vào người Bát Tý Điếu Khách, nếu ngươi chết bởi Tam sắc độc bào của lão thân thì chúng ta sẽ hết sức đau khổ.
Lúc bấy giờ Thủy Linh Phụng đã dàn dụa nước mắt. Nàng phải làm sao đây?
Nàng không thừa nhận quái nhân là mẫu thân, song linh hồn của quái nhân lại đúng là Mai Nghinh Xuân, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Quái nhân trong giọng :
- Hồ Điệp, ngươi bất tất uổng phí tâm sơ, bọn ta không bao giờ nghe theo sự sắp đặt của ngươi đâu!
Đoạn kéo tấm vải che lồng chim xuống, mở cửa ra, đại anh vũ lập tức bay vọt lên không và cất tiếng nói :
- Đừng hại chết Hoàng hậu, đừng hại chết Hoàng hậu!
Bạch Phát Hằng Nga gằn giọng :
- Mai Nghinh Xuân, chỉ sợ ngươi sẽ hối hận ngay tức khắc...
Đoạn nháy mắt ra hiệu với Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp, hai người lập tức lao về phía rừng trúc. Nhạc Quần giật mình thầm kêu lên “lợi hại thật!” Thì ra Bạch Phát Hằng Nga đã phát hiện ra họ từ lâu.
Giờ đây đã có Lục Bình và Hồ Tiểu Điệp ngăn cản nhóm Nhạc Quần, Bạch Phát Hằng Nga mặc sức mà đối phó với quái nhân.
Nhạc Quần đã cầm sẵn Quỷ Đầu trượng trong tay, lẳng lặng phóng ra khỏi rừng trúc, chân chưa chạm đất đã tung ra mười mấy lớp sóng trượng.
Chỉ nghe “keng keng” hai tiếng, ngọn đoản kích của Lục Bình suýt nữa đã vuột tay bay đi. Y nghiến răng, lạng người lao về phía Thủy Linh Phụng.
Còn Hồ Tiểu Điệp trông thấy Nhạc Quần đi cùng với Thủy Linh Phụng và Đào Tiểu Hồng, liền sầm mặt lao bổ về phía Nhạc Quần.
Bình luận truyện