Thần Tượng, Tôi Liên Quan Gì Đến Anh?
Chương 29: Lu mờ
-Tường Anh. Đến lớp sớm nhỉ?
Tường Anh khẽ xoay người, nhìn bóng người đứng trước cửa lớp mình.
-Nguyễn Thanh Tùng, có việc gì tìm đến tôi thế? –Tường Anh bước ra. Tùng bật cười đẩy nhẹ vai Tường Anh, thờ ơ nói:
-Chám dứt việc với em gái tôi đi.
Tường Anh hơi sững người, cười gượng nhìn sang Tùng, hỏi lại:
-Cái gì?
-Tôi bảo là chấm dứt đi. Ừ, tôi biết là cậu chưa nổi đến mức đình đám khiến báo chí phải vắt giò chạy theo đuôi. Cậu hay lặn ở các Show nên tiếng tăm chưa dội, chưa kể việc tôi lờ mờ nghe được việc cậu muốn giải nghệ. Ừm, thế thì cũng không có gì đáng nói, nhưng cậu biết đấy, từng ấy thôi cũng đủ lôi em gái tôi vào vô số rắc rối rồi. Nó không muốn, mà tôi cũng không muốn việc em mình có ngày bị đưa lên báo đặt đủ tin lá cải đâu. Tha cho cuộc sống đến trường vui khỏe của em tôi đi.
Tường Anh mặt như tối sầm lại. Thanh Tùng vỗ vai Tường Anh rồi xoay người bước đi. Tường Anh phóng tầm nhìn ra xa, đôi mắt chau lại đầy mâu thuẫn. Tại sao bây giờ cậu không muốn làm điều đó. Tại sao cậu sợ khi mọi thứ chấm dứt, giữa cậu và cô sẽ không còn mối ràng buộc nữa. Tại sao cậu sợ mọi mối quan hệ với cô cũng sẽ kết thúc theo nó? Tại sao bây giờ, cậu lại sợ mất cô???
***
-A~ Hôm qua vui quá Linh nhỉ?
Vũ vừa đi vừa ngoác miệng cười nhìn tôi. Tôi hậm hực chỉ muốn bịt cái miệng hay nói vớ vẩn của cậu ta lại. Chẳng lẽ cậu ta không để ý đến việc có một cắp mắt đáng sợ tỏa ra sát khí nồng nặc phía sau chúng tôi hay sao? Huy im lặng đi tà tà phía sau chúng tôi, không nói câu gì cả, thế nhưng tôi lại thấy sờ sợ mới kì lạ chứ!
-Hôm qua.. Hai người đã đi đâu? –Mãi cuối cùng, huy mới cất tiếng nhàn nhạt. Vũ nghe thế quay sang, hai mắt cậu ta sáng lên, rồi không kịp cho tôi ngăn cản, cậu ta đã bô bô:
-Hôm qua chúng tôi đến khu giải trí. Vui lắm nhé! Tàu lượn siêu tốc, nhà ma, rồi còn hành trình tình yêu nữa nhé! Bà Linh cứ ôm khư khư lấy tôi, hay thật đấ…. Ưm.. Ưm….
Tôi nhanh tay bịt miệng cậu ta lại, quay sang Huy cười lởi xởi, mồ hôi túa ra:
-Ha..ha.. Không phải.. Không phải đâu.. Ha..ha….
Huy nhìn tôi, mặt cậu ta như tối sầm lại. Tay cậu ta nạm chặt, lạnh lùng nhìn lên tôi, giọng khàn đi:
-Hành trình..tình yêu…? Hai người… hẹn hò nhau đúng không?
-Không! Không! Không phải thế!!!
Tôi hốt hoảng kêu lên. Biết ngay là sẽ gây ra hiểu lầm vớ vẩn mà! Rõ ràng hôm qua tôi và Vũ đi theo dõi Thảo và Đan… Sao lại thế được. Tôi nuốt khan một tiếng trong cổ họng. Huy không nói gì thêm nữa, cậu ta lạnh lùng bước đi.
-H..Huy…
Tôi mở to mắt nhìn Huy. Khoan đã.. Tại sao tôi lại sợ cậu ta hiểu lầm? Tại sao tôi lại lo lắng? Tại sao tôi lại phải giải thích cho cậu ta? Tôi làm như thế để làm gì? Tại sao nhỉ?
-Ặc.. Ngạt thở! Thả tôi ra mau!
Tiếng Vũ ho sặc sụa vang lên. Lúc này tôi mới giật mình thả tay ra. Cười xả lả. Rồi hai chúng tôi cùng nhau vào lớp.
Huy chưa đến lớp. Cặp cậu ta ở đó, nhưng người thì không thấy đâu. Lạ thật. Bình thường cậu ta đến lớp là ngồi lì một chỗ chứ có đi đâu đâu. Tuy thắc mắc nhưng tôi cũng mặc kệ, ngồi lại chỗ của mình rồi chém gió cùng mấy đứa bàn trên. Thế nhưng, mắt vẫn liếc ra phía ngoài cửa như chờ đợi ai đó. Tôi bị sao thế này? Cuối cùng, Huy cũng bước vào lớp. Tôi giật bắn dậy trố mắt nhìn. Cậu ta lầm lì không nói câu nào, thờ ơ về chỗ mình ngồi, rồi lấy sách ra đọc. Tôi hích nhẹ tay Huy, quay xuống hỏi:
-Này, đi đâu đấy?
Huy ngước mắt nhìn lên tôi. Cái vẻ mặt gì thế này? Cậu ta nhìn xong thì quay đi chỗ khác, lờ tịt tôi luôn. Cái quái gì thế? Huy giận tôi, là giận hay sao?
Tôi khẽ cắn môi quay lên. Lòng rối bời, tôi bị gì thế? Nếu cậu ta hiểu lầm thì có sao? Sao tôi lại giật mình thế? Cuối cùng, tôi chọn cách im lặng. Ok, để xem ai mặt dày hơn ai nhé!
Bỗng một tờ giấy ném lên chỗ tôi, nét chữ viết vội: “Linh à, ra chơi mình gặp cậu chút được không? Thư viện nhé? Huyền Chi.”. Tôi quay xuống, Huyền Chi đưa tay chào tôi rồi cười tít mắt. Nhét tờ giấy trong túi áo, có một chút thắc mắc không hề nhẹ.
Giờ ra chơi. Huyền Chi vội vàng chạy ra khỏi chỗ ngồi phi thẳng ra cửa lớp. Tôi thấy thế bèn nhanh chóng gấp vội sách vở xuống ngăn bàn, định bước ra thì Huy đã đưa tay ra chụp lấy tay tôi. Tôi giật mình nhìn lại. Huy vẫn không thả tay tôi ra, cậu ta nhìn bâng quơ đi chỗ khác, vành tai đỏ lên, cậu ta nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi vì nổi giận vô cớ với bà… Chỉ là do…
Ha, cuối cùng cũng chịu hàng rồi hả? Tôi rất muốn nghe tiếp nhưng tôi đang vội, bèn rút khỏi tay cậu ta rồi lách người khỏi bàn, tôi xin lỗi cậu ta rồi chạy vội về phía nhà thư viện. Huyền Chi đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chờ đợi tôi. Tôi bước đến, nghiêng người nhìn cô nàng búp bê đang ngẩn ngơ, hỏi nhẹ:
-Gì thế Chi “công túa”?
“Công túa” là biệt danh của Chi, nghe nó đáng yêu hơn “công chúa” ấy chứ. Vì Huyền Chi rất đáng yêu, lại e thẹn như một cô nàng búp bê nên mới nhận được sự ưu ái từ lớp tôi đến thế.
-Linh này, Huy là bạn thân của bà đúng không? –Chi nhìn sang tôi, ngần ngừ hỏi.
-À.. Ừ.. Đúng rồi…
-Huy và bà đã thành cặp rồi à? –Chi vân vê nhẹ lọn tóc của mình -Ừm, hồi đầu năm, Huy đã công khai tỏ tình với bà. Bà biết đấy, Huy là thần tượng trường học, nên việc cậu ta tỏ tình với ai thì tin đồn sẽ lan rất nhanh.
-À, thật ra, Huy làm thế là chỉ để bảo vệ tớ thôi chứ chả có ý gì đâu! –Tôi cười phá lên thoải mái –Do đầu năm tên Tường Anh chết tiệt đó vô duyên vô cớ tự nhận tôi là người yêu của hắn nên bị báo chị lôi ra công kích, thế nên Huy mới nói thế để giúp tôi tránh khỏi việc đó ấy mà! Chứ cậu ta chả thích ai nổi đâu. Bà nhìn cái mặt sắt của cậu ta thế kia thì thích ai được cơ chứ? Hahaha!
-Vậy là, Huy không chỉ giả vờ đóng kịch thôi, cậu ấy thực sự không thích bà đúng không? –Đôi mắt to tròn Huyền Chi sáng lên. Tôi ngơ ngẩn một hai giây, rồi mới cười xả lả gật đầu lia lịa. Huyền Chi cười đắc ý rồi tiếp tục –Vậy, bà không thích Huy chứ?
Tôi hơi khựng lại. Có chút gượng gạo khó hiểu quanh đây. Tôi cười khô khốc, vẫn rạng rỡ nhìn sang cô bạn trước mặt:
-Ừ..ừm… Chắc chắn rồi.. Chúng tớ chỉ là bạn thơ ấu mà thôi.. Không có thứ gì khác ngoài nó cả…
Huyền Chi không giấu vẻ vui sướng, cười tít mắt. Rồi nắm tay tôi, đôi mắt Huyền Chi long lanh sáng lên:
-Linh, bà giúp tôi được không? Tôi thực sự rất thích Huy, thật đấy! Cậu có thể tạo điều kiện cho tôi và Huy được không? Tan học, ừm… Tan học, cậu có thể tìm cách để Huy về cùng tôi được không? Dù sao cậu cũng không thích cậu ta, cậu sẽ giúp chứ?
Có chút gì đó hơi nghẹn lại trong lòng. Nếu bình thường, tôi đã cười toác mà cười một cách tự nhiên nhất gật đầu lia lịa thì lần này, có gì đó rối như tơ vò trong lòng. Tôi gật đầu hào hứng một cách gượng gạo. Huyền Chi vui vẻ chạy đi, còn tôi thì vẫn thờ thẫn ngồi đó. “Tôi thực sự rất thích Huy, thật đấy!”. Câu nói của Huyền Chi văng vẳng bên tai. Vậy là Chi đã phải lòng Huy. Tin tốt lành cho cậu ta, cậu ta sẽ sớm có một cô bạn gái đáng yêu dễ thương mà các chàng trai khối trên khối dưới hằng ước. Tôi sẽ là bà mai giỏi nhất vũ trụ… Nhưng, sao thế nhỉ? Lần này, tôi không có hứng thú như mọi khi. Tôi bước nặng nề trở về lớp. Nhìn xuống Huy.
Giờ tan học, tôi đã cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Nhưng tôi nhanh một, thì Huy nhanh mười. Tôi quên béng là cậu ta có cặp chân dài, mỗi bước chân cậu ta gấp đôi tôi. Chưa kể đến tác phong nhanh nhẹn của cậu ta nữa. Thế là không khó khăn, cậu ta đã đón tôi tại khúc hành lang.
-Đưa cặp bà đây tôi xách xuống cho.
Tôi nhìn chiếc cặp năm tiết nặng trên vai. Tháo xuống đưa cho Huy, Huy mỉm cười dịu dàng đón lấy rồi bước xuống. Có gì đó vui vui, thì phát hiện ra Huyền Chi đang nhìn tôi, cười với tôi đầy ý nhị. Nhớ ra lời hứa hẹn, tôi vội vàng chạy xuống. Gọi Huy lại, tôi giật lấy cái cặp trên tay Huy, vội vàng nói:
-À…Ừm.. Huy! Hôm nay tôi chợt nhớ ra tôi có việc này nên cần ở lại, về hơi muộn một chút. Nên cậu về trước đi…
-Việc gì? Để tôi ở lại cùng bà? –Huy nhíu mày cố cầm lấy cái cặp đang ôm khư khư trong tay tôi. Tôi giật mình lắc đầu nguầy nguậy, nói thêm:
-Không! Không được! Thế thì hỏng mất. Ý tôi là, cậu cứ về đi! À, hôm nay cậu về với Huyền Chi thử đi! A! Huyền Chi gọi cậu kìa! Nhanh đi!
Nghe tôi nói, Huy nhíu mày nhìn ra phía sau. Huyền Chi vẫy tay chạy đến. Thừa lúc đó, tôi vội chạy ngược lên lầu lại. Người ta đã tạo điều kiện cho cậu và bé búp bê rồi! Lên đi Huy!
_______
Tôi lững thững đi trên con đường phía sau trường. Con đường này tuy hơi xa một chút, lại vắng vẻ, chưa kể đến là đường đất đỏ nhưng ít ra tôi sẽ không chạm mặt hai người bọn họ. Ừm, nếu lần này thành công, thì ít nhất tôi sẽ có thể vui cười mà chúc phúc rồi chứ nhỉ? Nhưng tại sao tôi cảm thấy có gì đó buồn man mác gượng quanh đâu đây nhỉ? Cứ có giác có một bước chân cũng đang song hành cùng tôi như thế.
-Không biết Huy có về cùng Huyền Chi không nhỉ? –Tôi chợt bật tiếng, cảm thấy hối hận với những gì mình nói ban nãy -Khỉ thật… Đáng ra mình không nên đồng ý việc đó…
Tại sao tôi lại có suy nghĩ khác thường đến thế? Một làn gió lạnh vờn qua hất tung đám lá khô dưới chân, kêu một tiếng “soạt” dài, rồi sau đó là náo loạn cả một vùng lá. Có vị buồn đâu đây. Tôi đã từng nghĩ Huy là cậu bạn thân điên rồ tính tình dở hơi. Nếu không, thì cậu ta là một tên thần tượng trong trường mà tôi vô tình dính vào mà không thể tách ra được.
Huy và Huyền Chi đã về đến nhà chưa nhỉ? Oái! Không được nghĩ! Không được nghĩ nữa! Thế là ngu ngốc! Thế là không được! Nguyễn Hàn Linh, chính mày đã đồng ý và tiếp tay cho chuyện đó. Không lẽ bây giờ mày hối hận? Đang nghĩ điên rồ trong đầu thì đột nhiên một giọng nói ngang phè trầm trầm từ phía sau vang lên:
-Hay thật. Đẩy tôi về trước, để rồi một mình đi theo con đường gàn dở này.
Tôi giật mình quay lại. Huy đứng phía sau tôi. Đầu tóc của cậu ta rối lên trong vô cùng nghịch ngợm đến đáng yêu, có lẽ cậu ta đã chạy rất nhanh nên bộ dạng mới thế này. Có chút gì đó vui vui trong lòng trỗi dậy, tôi khoanh tay hất mặt:
-Có ông gàn dở ý! Tôi thích thì tôi về đường này! Mà… Huyền Chi đâu? Không phải ông..
-Bà giỏi lắm! –Huy đột nhiên cất tiếng nặng nhọc cắt ngang lời tôi. Cậu bước nhanh về phía tôi khiến tôi bất giác lùi ra phía sau vài bước. Nhưng Huy nhanh hơn, cậu ta đã nắm lấy được tay tôi rồi giật mạnh. Đôi mắt đẹp sa sầm lại, giọng nói vang lên đầy phẫn nộ:
-Hủy hẹn với tôi để rồi lên xe đi cùng thằng con trai khác trước mặt tôi. Vui vẻ với thằng đó ở chỗ vui chơi nào đó chỉ hai người. Rồi bây giờ lại cố tình đẩy tôi về cùng cô bạn lạ hoắc, muốn làm mối tôi cho một cô gái khác mà không phải bà. Bà thực sự muốn tránh tôi đến thế sao? Muốn đẩy tôi cho người khác để bà không còn phiền phức nữa đúng không? Tôi không có hứng thú với ai cả, trừ bà! Người tôi cần là bà chứ không phải cô gái tài sắc nào mà bà muốn ghép đôi cả! Tôi biết bà cảm thấy vui sướng vô cùng nếu thằng bạn thân điên rồi như tôi có một cô bạn gái dễ thương đáng yêu! Nhưng mà, người tôi cần là bà! Không phải ai khác! Sao bà không chịu hiểu chứ?
Tôi đờ đẫn, bị tiếng quát của Huy làm cho giật mình. Ngây người ra nhìn Huy. Huy giận, giận thật sự rồi. Vậy là Huy đã không về với Huyền Chi. Vậy là Huy đã chạy tung đi tìm tôi. Tôi đang làm gì vậy chứ? Nhưng mà… Huy, Huyền Chi học chung từ năm lớp mười, rồi sao lại “lạ hoắc” được chứ? =_=
-Tôi, vì tôi thấy cậu bực mình từ sáng đến giờ.. Tôi đã nghĩ, cậu đang rất khó chịu khi nhìn thấy tôi. Vì vậy…
-Vì vậy bà nghĩ nếu để tôi đi cùng một người khác, đi thích một người khác thì tâm trạng sẽ tốt lên hả?
Tôi gật gật đầu như cái máy. Huy vuốt mặt bất mãn, bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi đau nhói, cuối cùng gào lên:
-Linh! Bà còn giả ngu đến bao giờ! Có phải chỉ cần tôi nói mập mờ một tí thì cả đời này bà không hiểu và đến chết bà cũng không cần hiểu đúng không? Bà làm tôi giận thật rồi đấy. Tôi giận như thế là vì tôi đang G-H-E-N! Bà không hiểu sao???
Tôi ngơ ngác nhìn Huy. Chân tay nhũn ra rồi đông lại như tê liệt. Tôi nuốt nước bọt ngoảnh mặt đi chỗ khác. Hai má đột nhiên nóng ran.
-Nhìn tôi! Không được quay đi chỗ khác! –Huy kéo mặt tôi lại. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. Đối diện với đôi mắt đẹp, một vài sợi tóc rũ xuống trán đẹp lặng người.
-Không… dám đâu..
-Linh, đến bây giờ bà vẫn không thừa nhận bà thích tôi sao? –Huy đột nhiên nhíu mày lại. Tôi giật bắn người gào lên:
-Cái shit! Bà thích mày hồi nào???
-Rõ ràng bà thích tôi còn chối? Rõ ràng hôm ở quán cà phê đó bà ghen còn gì? Còn hôm nay sau khi tống tôi đi, rõ ràng bà hối hận còn gì? Nguyễn Hàn Linh, đừng quên tôi ở bên bà suốt mười một năm nay. Hành động của bà tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Khi bà sốt ruột hay hối hận gì đó, tay của bà lại lấy hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, đầu cúi gằm xuống. Rõ rành bà cô đơn khi nghĩ tôi đi cùng cô bạn khác rồi còn chối hả?
-Láo! Chỉ là tôi đang nghĩ chuyện khác! –Tôi gân cổ vặc lại. Tôi không tin tôi thích cậu ta.
-Được! Vậy bà giải thích xem tại sao má bà lại đỏ lên đi? –Huy hạ giọng chỉ vào má tôi. Tôi giật mình đưa tay lên chắn trước mặt mình, ngoảnh mặt mình nhìn đi chỗ khác. Đúng là hình như dạo này, có gì đó khác lạ trong lòng tôi. Huy nhìn tôi, đôi mắt đẹp dịu lại những tia nhìn ấm áp. Rồi nhẹ nhàng tiến sát, gục đầu xuống vai tôi. Những sợi tóc đẹp chạm lên cằm tôi nhẹ nhàng. Tiếng của Huy nghe thật nhỏ, mà cũng thật nhẹ -Xin bà đấy.. Một lần thôi.. Nói bà thích tôi một lần đi… Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi…
Có một chiếc lá khẽ chạm đất nghe thật nhẹ.
Tường Anh khẽ xoay người, nhìn bóng người đứng trước cửa lớp mình.
-Nguyễn Thanh Tùng, có việc gì tìm đến tôi thế? –Tường Anh bước ra. Tùng bật cười đẩy nhẹ vai Tường Anh, thờ ơ nói:
-Chám dứt việc với em gái tôi đi.
Tường Anh hơi sững người, cười gượng nhìn sang Tùng, hỏi lại:
-Cái gì?
-Tôi bảo là chấm dứt đi. Ừ, tôi biết là cậu chưa nổi đến mức đình đám khiến báo chí phải vắt giò chạy theo đuôi. Cậu hay lặn ở các Show nên tiếng tăm chưa dội, chưa kể việc tôi lờ mờ nghe được việc cậu muốn giải nghệ. Ừm, thế thì cũng không có gì đáng nói, nhưng cậu biết đấy, từng ấy thôi cũng đủ lôi em gái tôi vào vô số rắc rối rồi. Nó không muốn, mà tôi cũng không muốn việc em mình có ngày bị đưa lên báo đặt đủ tin lá cải đâu. Tha cho cuộc sống đến trường vui khỏe của em tôi đi.
Tường Anh mặt như tối sầm lại. Thanh Tùng vỗ vai Tường Anh rồi xoay người bước đi. Tường Anh phóng tầm nhìn ra xa, đôi mắt chau lại đầy mâu thuẫn. Tại sao bây giờ cậu không muốn làm điều đó. Tại sao cậu sợ khi mọi thứ chấm dứt, giữa cậu và cô sẽ không còn mối ràng buộc nữa. Tại sao cậu sợ mọi mối quan hệ với cô cũng sẽ kết thúc theo nó? Tại sao bây giờ, cậu lại sợ mất cô???
***
-A~ Hôm qua vui quá Linh nhỉ?
Vũ vừa đi vừa ngoác miệng cười nhìn tôi. Tôi hậm hực chỉ muốn bịt cái miệng hay nói vớ vẩn của cậu ta lại. Chẳng lẽ cậu ta không để ý đến việc có một cắp mắt đáng sợ tỏa ra sát khí nồng nặc phía sau chúng tôi hay sao? Huy im lặng đi tà tà phía sau chúng tôi, không nói câu gì cả, thế nhưng tôi lại thấy sờ sợ mới kì lạ chứ!
-Hôm qua.. Hai người đã đi đâu? –Mãi cuối cùng, huy mới cất tiếng nhàn nhạt. Vũ nghe thế quay sang, hai mắt cậu ta sáng lên, rồi không kịp cho tôi ngăn cản, cậu ta đã bô bô:
-Hôm qua chúng tôi đến khu giải trí. Vui lắm nhé! Tàu lượn siêu tốc, nhà ma, rồi còn hành trình tình yêu nữa nhé! Bà Linh cứ ôm khư khư lấy tôi, hay thật đấ…. Ưm.. Ưm….
Tôi nhanh tay bịt miệng cậu ta lại, quay sang Huy cười lởi xởi, mồ hôi túa ra:
-Ha..ha.. Không phải.. Không phải đâu.. Ha..ha….
Huy nhìn tôi, mặt cậu ta như tối sầm lại. Tay cậu ta nạm chặt, lạnh lùng nhìn lên tôi, giọng khàn đi:
-Hành trình..tình yêu…? Hai người… hẹn hò nhau đúng không?
-Không! Không! Không phải thế!!!
Tôi hốt hoảng kêu lên. Biết ngay là sẽ gây ra hiểu lầm vớ vẩn mà! Rõ ràng hôm qua tôi và Vũ đi theo dõi Thảo và Đan… Sao lại thế được. Tôi nuốt khan một tiếng trong cổ họng. Huy không nói gì thêm nữa, cậu ta lạnh lùng bước đi.
-H..Huy…
Tôi mở to mắt nhìn Huy. Khoan đã.. Tại sao tôi lại sợ cậu ta hiểu lầm? Tại sao tôi lại lo lắng? Tại sao tôi lại phải giải thích cho cậu ta? Tôi làm như thế để làm gì? Tại sao nhỉ?
-Ặc.. Ngạt thở! Thả tôi ra mau!
Tiếng Vũ ho sặc sụa vang lên. Lúc này tôi mới giật mình thả tay ra. Cười xả lả. Rồi hai chúng tôi cùng nhau vào lớp.
Huy chưa đến lớp. Cặp cậu ta ở đó, nhưng người thì không thấy đâu. Lạ thật. Bình thường cậu ta đến lớp là ngồi lì một chỗ chứ có đi đâu đâu. Tuy thắc mắc nhưng tôi cũng mặc kệ, ngồi lại chỗ của mình rồi chém gió cùng mấy đứa bàn trên. Thế nhưng, mắt vẫn liếc ra phía ngoài cửa như chờ đợi ai đó. Tôi bị sao thế này? Cuối cùng, Huy cũng bước vào lớp. Tôi giật bắn dậy trố mắt nhìn. Cậu ta lầm lì không nói câu nào, thờ ơ về chỗ mình ngồi, rồi lấy sách ra đọc. Tôi hích nhẹ tay Huy, quay xuống hỏi:
-Này, đi đâu đấy?
Huy ngước mắt nhìn lên tôi. Cái vẻ mặt gì thế này? Cậu ta nhìn xong thì quay đi chỗ khác, lờ tịt tôi luôn. Cái quái gì thế? Huy giận tôi, là giận hay sao?
Tôi khẽ cắn môi quay lên. Lòng rối bời, tôi bị gì thế? Nếu cậu ta hiểu lầm thì có sao? Sao tôi lại giật mình thế? Cuối cùng, tôi chọn cách im lặng. Ok, để xem ai mặt dày hơn ai nhé!
Bỗng một tờ giấy ném lên chỗ tôi, nét chữ viết vội: “Linh à, ra chơi mình gặp cậu chút được không? Thư viện nhé? Huyền Chi.”. Tôi quay xuống, Huyền Chi đưa tay chào tôi rồi cười tít mắt. Nhét tờ giấy trong túi áo, có một chút thắc mắc không hề nhẹ.
Giờ ra chơi. Huyền Chi vội vàng chạy ra khỏi chỗ ngồi phi thẳng ra cửa lớp. Tôi thấy thế bèn nhanh chóng gấp vội sách vở xuống ngăn bàn, định bước ra thì Huy đã đưa tay ra chụp lấy tay tôi. Tôi giật mình nhìn lại. Huy vẫn không thả tay tôi ra, cậu ta nhìn bâng quơ đi chỗ khác, vành tai đỏ lên, cậu ta nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi vì nổi giận vô cớ với bà… Chỉ là do…
Ha, cuối cùng cũng chịu hàng rồi hả? Tôi rất muốn nghe tiếp nhưng tôi đang vội, bèn rút khỏi tay cậu ta rồi lách người khỏi bàn, tôi xin lỗi cậu ta rồi chạy vội về phía nhà thư viện. Huyền Chi đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chờ đợi tôi. Tôi bước đến, nghiêng người nhìn cô nàng búp bê đang ngẩn ngơ, hỏi nhẹ:
-Gì thế Chi “công túa”?
“Công túa” là biệt danh của Chi, nghe nó đáng yêu hơn “công chúa” ấy chứ. Vì Huyền Chi rất đáng yêu, lại e thẹn như một cô nàng búp bê nên mới nhận được sự ưu ái từ lớp tôi đến thế.
-Linh này, Huy là bạn thân của bà đúng không? –Chi nhìn sang tôi, ngần ngừ hỏi.
-À.. Ừ.. Đúng rồi…
-Huy và bà đã thành cặp rồi à? –Chi vân vê nhẹ lọn tóc của mình -Ừm, hồi đầu năm, Huy đã công khai tỏ tình với bà. Bà biết đấy, Huy là thần tượng trường học, nên việc cậu ta tỏ tình với ai thì tin đồn sẽ lan rất nhanh.
-À, thật ra, Huy làm thế là chỉ để bảo vệ tớ thôi chứ chả có ý gì đâu! –Tôi cười phá lên thoải mái –Do đầu năm tên Tường Anh chết tiệt đó vô duyên vô cớ tự nhận tôi là người yêu của hắn nên bị báo chị lôi ra công kích, thế nên Huy mới nói thế để giúp tôi tránh khỏi việc đó ấy mà! Chứ cậu ta chả thích ai nổi đâu. Bà nhìn cái mặt sắt của cậu ta thế kia thì thích ai được cơ chứ? Hahaha!
-Vậy là, Huy không chỉ giả vờ đóng kịch thôi, cậu ấy thực sự không thích bà đúng không? –Đôi mắt to tròn Huyền Chi sáng lên. Tôi ngơ ngẩn một hai giây, rồi mới cười xả lả gật đầu lia lịa. Huyền Chi cười đắc ý rồi tiếp tục –Vậy, bà không thích Huy chứ?
Tôi hơi khựng lại. Có chút gượng gạo khó hiểu quanh đây. Tôi cười khô khốc, vẫn rạng rỡ nhìn sang cô bạn trước mặt:
-Ừ..ừm… Chắc chắn rồi.. Chúng tớ chỉ là bạn thơ ấu mà thôi.. Không có thứ gì khác ngoài nó cả…
Huyền Chi không giấu vẻ vui sướng, cười tít mắt. Rồi nắm tay tôi, đôi mắt Huyền Chi long lanh sáng lên:
-Linh, bà giúp tôi được không? Tôi thực sự rất thích Huy, thật đấy! Cậu có thể tạo điều kiện cho tôi và Huy được không? Tan học, ừm… Tan học, cậu có thể tìm cách để Huy về cùng tôi được không? Dù sao cậu cũng không thích cậu ta, cậu sẽ giúp chứ?
Có chút gì đó hơi nghẹn lại trong lòng. Nếu bình thường, tôi đã cười toác mà cười một cách tự nhiên nhất gật đầu lia lịa thì lần này, có gì đó rối như tơ vò trong lòng. Tôi gật đầu hào hứng một cách gượng gạo. Huyền Chi vui vẻ chạy đi, còn tôi thì vẫn thờ thẫn ngồi đó. “Tôi thực sự rất thích Huy, thật đấy!”. Câu nói của Huyền Chi văng vẳng bên tai. Vậy là Chi đã phải lòng Huy. Tin tốt lành cho cậu ta, cậu ta sẽ sớm có một cô bạn gái đáng yêu dễ thương mà các chàng trai khối trên khối dưới hằng ước. Tôi sẽ là bà mai giỏi nhất vũ trụ… Nhưng, sao thế nhỉ? Lần này, tôi không có hứng thú như mọi khi. Tôi bước nặng nề trở về lớp. Nhìn xuống Huy.
Giờ tan học, tôi đã cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Nhưng tôi nhanh một, thì Huy nhanh mười. Tôi quên béng là cậu ta có cặp chân dài, mỗi bước chân cậu ta gấp đôi tôi. Chưa kể đến tác phong nhanh nhẹn của cậu ta nữa. Thế là không khó khăn, cậu ta đã đón tôi tại khúc hành lang.
-Đưa cặp bà đây tôi xách xuống cho.
Tôi nhìn chiếc cặp năm tiết nặng trên vai. Tháo xuống đưa cho Huy, Huy mỉm cười dịu dàng đón lấy rồi bước xuống. Có gì đó vui vui, thì phát hiện ra Huyền Chi đang nhìn tôi, cười với tôi đầy ý nhị. Nhớ ra lời hứa hẹn, tôi vội vàng chạy xuống. Gọi Huy lại, tôi giật lấy cái cặp trên tay Huy, vội vàng nói:
-À…Ừm.. Huy! Hôm nay tôi chợt nhớ ra tôi có việc này nên cần ở lại, về hơi muộn một chút. Nên cậu về trước đi…
-Việc gì? Để tôi ở lại cùng bà? –Huy nhíu mày cố cầm lấy cái cặp đang ôm khư khư trong tay tôi. Tôi giật mình lắc đầu nguầy nguậy, nói thêm:
-Không! Không được! Thế thì hỏng mất. Ý tôi là, cậu cứ về đi! À, hôm nay cậu về với Huyền Chi thử đi! A! Huyền Chi gọi cậu kìa! Nhanh đi!
Nghe tôi nói, Huy nhíu mày nhìn ra phía sau. Huyền Chi vẫy tay chạy đến. Thừa lúc đó, tôi vội chạy ngược lên lầu lại. Người ta đã tạo điều kiện cho cậu và bé búp bê rồi! Lên đi Huy!
_______
Tôi lững thững đi trên con đường phía sau trường. Con đường này tuy hơi xa một chút, lại vắng vẻ, chưa kể đến là đường đất đỏ nhưng ít ra tôi sẽ không chạm mặt hai người bọn họ. Ừm, nếu lần này thành công, thì ít nhất tôi sẽ có thể vui cười mà chúc phúc rồi chứ nhỉ? Nhưng tại sao tôi cảm thấy có gì đó buồn man mác gượng quanh đâu đây nhỉ? Cứ có giác có một bước chân cũng đang song hành cùng tôi như thế.
-Không biết Huy có về cùng Huyền Chi không nhỉ? –Tôi chợt bật tiếng, cảm thấy hối hận với những gì mình nói ban nãy -Khỉ thật… Đáng ra mình không nên đồng ý việc đó…
Tại sao tôi lại có suy nghĩ khác thường đến thế? Một làn gió lạnh vờn qua hất tung đám lá khô dưới chân, kêu một tiếng “soạt” dài, rồi sau đó là náo loạn cả một vùng lá. Có vị buồn đâu đây. Tôi đã từng nghĩ Huy là cậu bạn thân điên rồ tính tình dở hơi. Nếu không, thì cậu ta là một tên thần tượng trong trường mà tôi vô tình dính vào mà không thể tách ra được.
Huy và Huyền Chi đã về đến nhà chưa nhỉ? Oái! Không được nghĩ! Không được nghĩ nữa! Thế là ngu ngốc! Thế là không được! Nguyễn Hàn Linh, chính mày đã đồng ý và tiếp tay cho chuyện đó. Không lẽ bây giờ mày hối hận? Đang nghĩ điên rồ trong đầu thì đột nhiên một giọng nói ngang phè trầm trầm từ phía sau vang lên:
-Hay thật. Đẩy tôi về trước, để rồi một mình đi theo con đường gàn dở này.
Tôi giật mình quay lại. Huy đứng phía sau tôi. Đầu tóc của cậu ta rối lên trong vô cùng nghịch ngợm đến đáng yêu, có lẽ cậu ta đã chạy rất nhanh nên bộ dạng mới thế này. Có chút gì đó vui vui trong lòng trỗi dậy, tôi khoanh tay hất mặt:
-Có ông gàn dở ý! Tôi thích thì tôi về đường này! Mà… Huyền Chi đâu? Không phải ông..
-Bà giỏi lắm! –Huy đột nhiên cất tiếng nặng nhọc cắt ngang lời tôi. Cậu bước nhanh về phía tôi khiến tôi bất giác lùi ra phía sau vài bước. Nhưng Huy nhanh hơn, cậu ta đã nắm lấy được tay tôi rồi giật mạnh. Đôi mắt đẹp sa sầm lại, giọng nói vang lên đầy phẫn nộ:
-Hủy hẹn với tôi để rồi lên xe đi cùng thằng con trai khác trước mặt tôi. Vui vẻ với thằng đó ở chỗ vui chơi nào đó chỉ hai người. Rồi bây giờ lại cố tình đẩy tôi về cùng cô bạn lạ hoắc, muốn làm mối tôi cho một cô gái khác mà không phải bà. Bà thực sự muốn tránh tôi đến thế sao? Muốn đẩy tôi cho người khác để bà không còn phiền phức nữa đúng không? Tôi không có hứng thú với ai cả, trừ bà! Người tôi cần là bà chứ không phải cô gái tài sắc nào mà bà muốn ghép đôi cả! Tôi biết bà cảm thấy vui sướng vô cùng nếu thằng bạn thân điên rồi như tôi có một cô bạn gái dễ thương đáng yêu! Nhưng mà, người tôi cần là bà! Không phải ai khác! Sao bà không chịu hiểu chứ?
Tôi đờ đẫn, bị tiếng quát của Huy làm cho giật mình. Ngây người ra nhìn Huy. Huy giận, giận thật sự rồi. Vậy là Huy đã không về với Huyền Chi. Vậy là Huy đã chạy tung đi tìm tôi. Tôi đang làm gì vậy chứ? Nhưng mà… Huy, Huyền Chi học chung từ năm lớp mười, rồi sao lại “lạ hoắc” được chứ? =_=
-Tôi, vì tôi thấy cậu bực mình từ sáng đến giờ.. Tôi đã nghĩ, cậu đang rất khó chịu khi nhìn thấy tôi. Vì vậy…
-Vì vậy bà nghĩ nếu để tôi đi cùng một người khác, đi thích một người khác thì tâm trạng sẽ tốt lên hả?
Tôi gật gật đầu như cái máy. Huy vuốt mặt bất mãn, bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi đau nhói, cuối cùng gào lên:
-Linh! Bà còn giả ngu đến bao giờ! Có phải chỉ cần tôi nói mập mờ một tí thì cả đời này bà không hiểu và đến chết bà cũng không cần hiểu đúng không? Bà làm tôi giận thật rồi đấy. Tôi giận như thế là vì tôi đang G-H-E-N! Bà không hiểu sao???
Tôi ngơ ngác nhìn Huy. Chân tay nhũn ra rồi đông lại như tê liệt. Tôi nuốt nước bọt ngoảnh mặt đi chỗ khác. Hai má đột nhiên nóng ran.
-Nhìn tôi! Không được quay đi chỗ khác! –Huy kéo mặt tôi lại. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. Đối diện với đôi mắt đẹp, một vài sợi tóc rũ xuống trán đẹp lặng người.
-Không… dám đâu..
-Linh, đến bây giờ bà vẫn không thừa nhận bà thích tôi sao? –Huy đột nhiên nhíu mày lại. Tôi giật bắn người gào lên:
-Cái shit! Bà thích mày hồi nào???
-Rõ ràng bà thích tôi còn chối? Rõ ràng hôm ở quán cà phê đó bà ghen còn gì? Còn hôm nay sau khi tống tôi đi, rõ ràng bà hối hận còn gì? Nguyễn Hàn Linh, đừng quên tôi ở bên bà suốt mười một năm nay. Hành động của bà tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Khi bà sốt ruột hay hối hận gì đó, tay của bà lại lấy hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau, đầu cúi gằm xuống. Rõ rành bà cô đơn khi nghĩ tôi đi cùng cô bạn khác rồi còn chối hả?
-Láo! Chỉ là tôi đang nghĩ chuyện khác! –Tôi gân cổ vặc lại. Tôi không tin tôi thích cậu ta.
-Được! Vậy bà giải thích xem tại sao má bà lại đỏ lên đi? –Huy hạ giọng chỉ vào má tôi. Tôi giật mình đưa tay lên chắn trước mặt mình, ngoảnh mặt mình nhìn đi chỗ khác. Đúng là hình như dạo này, có gì đó khác lạ trong lòng tôi. Huy nhìn tôi, đôi mắt đẹp dịu lại những tia nhìn ấm áp. Rồi nhẹ nhàng tiến sát, gục đầu xuống vai tôi. Những sợi tóc đẹp chạm lên cằm tôi nhẹ nhàng. Tiếng của Huy nghe thật nhỏ, mà cũng thật nhẹ -Xin bà đấy.. Một lần thôi.. Nói bà thích tôi một lần đi… Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi…
Có một chiếc lá khẽ chạm đất nghe thật nhẹ.
Bình luận truyện