Chương 41: Ngoại truyện: Không thể chúc phúc
“Ông không đến dự đám cưới của Linh sao?” Đầu dây bên kia, tiếng của một thằng con trai đang cong lên đầy trách móc. “Thật là, cả Linh và Huy đều là bạn của ông cơ mà?”
-Được rồi, Dũng. Nhờ cậu gửi lời chúc phúc của mình đến cho Linh. -Một chàng trai tựa mình vào tường, đưa ánh mắt nhìn bâng quơ ra bên ngoài cửa sổ.
“Cậu không đi thật sao? Vũ?”
-Ừ… -Vũ nói khó khăn. Bàn tay cầm chặt tấm thiệp cưới dường như đang run lên. –Mình đã đặt vé máy bay, sẽ khởi hành vào lúc mười giờ. Mình sẽ sang Pháp…
“Vũ, cậu thật tệ quá. Biết rõ hôm nay là ngày trọng đại của Linh, vậy mà…”
Tiếng đứa con trai bên kia chép chép miệng thất vọng. Vũ chỉ bật cười. Liệu chàng trai bên đầu dây bên kia có nghe được nát vụn của con tim Vũ xen lẫn trong đó hay không?
“Tiếc quá, Vũ ạ. Linh hôm nay chắc hẳn sẽ rất xinh. Cậu thực sự không muốn nhìn thấy cô ấy mặc váy cưới sao?”
Mình biết… Mình cũng muốn được nhìn thấy cô ấy lúc đó, nhưng mình không đủ can đảm….
Vũ cắn môi nghĩ như thế nhưng lại không nói ra, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
-Thật tiếc quá… Có vẻ, tôi không được nhìn thấy cảnh đó rồi…
Bên kia bỗng nhiên im bặt không có tiếng trả lời.
-Vậy… tôi cúp máy đây.
Nói rồi Vũ lặng lẽ tắt máy. Cậu nén một tiếng thở dài, nhìn lên trần nhà.
Thế là hết. Mối tình hai mươi hai năm của cậu. Bốn năm trước, dù Linh đã yêu Huy rồi nhưng tại sao trái tim này vẫn không chịu nằm yên cho cậu ngơi nghỉ, để rồi đến tận bây giờ, nó vẫn bấn loạn khi đứng trước mặt cô.
“Linh, xin lỗi… Nói quên cậu là nói dối. Nói không thích cậu cũng là nói dối. Tôi không thể tham dự đám cưới của cậu được, cũng thể trực tiếp đứng trước mặt cậu mà nói với cậu rằng tôi chúc phúc cho cậu được. Tôi không đủ can đảm. Nhiều năm sau, khi tôi trở về, cho đến khi trái tim này ngưng thổn thức vì cậu, khi đó tôi mới có thể chúc phúc cậu trong mãn nguyện mà không buồn bã. Xin lỗi Linh.. Thực sự xin lỗi cậu…”
-Hành lí đã sắp xếp xong, đi chứ?
Khánh bước vào phòng, đóng nhẹ cửa lại, nhìn Vũ vẫn chưa chuẩn bị thứ gì trên người. Gương mặt thẫn thờ, cầm chặt tấm thiệp cưới. Khánh khẽ thở dài, cậu cũng đau lắm. Khánh vươn người đến ôm Vũ vào lòng, vỗ nhẹ:
-Ngay từ đầu chúng ta đã đi sai đường rồi.
Vũ cắn môi, vươn hai bàn tay lên níu chặt áo Khánh.
-Anh trai, anh hãy cho em biết em nên làm gì… Làm thế nào để gạt đi hình bóng cô ấy đây? Làm thế nào để không còn yêu cô ấy? Làm thế nào để xóa sạch đi những cảm giác đau nhói khi nghĩ về cô ấy? Anh trai?
Khánh nhắm nhẹ mắt, cố ngăn đi dòng nước mắt nóng hổi sắp trào ra.
-Mười tám năm, không, là hai mươi hai năm… Chúng ta yêu cô ấy suốt hai mươi hai năm. Chúng ta không thể dễ dàng mà tách đi hình bóng cô ấy dễ dàng đến thế. Đừng cố quên, mà nghe anh, hãy giữ những kỉ niệm đẹp khi em ở bên cô ấy, để nhắc em rằng, đó là những ngày tháng đẹp nhất của mối tình đầu. Anh chưa bao giờ hối hận vì mình đã yêu cô ấy… Vì thế em trai, hãy xếp những mảnh ghép tình yêu đó bỏ vào một chiếc hộp thật đẹp, rồi xếp nó vào một ngăn nào đó quan trọng của cuộc đời. Chỉ có như thế, em mới có thể ngừng yêu mà thôi. Càng cố quên, ắt sẽ càng nhớ, sẽ càng yêu sâu đậm…
Nguyễn Hàn Linh..
Biết là không hay nhưng xin cho phép tôi được nói lần cuối:
“Tôi yêu cậu.”
.
.
.
Ngồi trong xe ôtô đang lái thẳng về phía sân bay. Gương mặt Vũ bây giờ chỉ có một nét lạnh tanh, nhưng ánh mắt thì đầy kiềm chế. Có lẽ bây giờ, lễ cưới đang bắt đầu. Cậu tự hỏi, không biết có bao giờ Linh biết rằng cậu đã yêu cô suốt hai mươi hai năm không? Chắc là không đâu nhỉ? Nghĩ đến đó Vũ bật cười chua chát. Bỗng, tiếng điện thoại vang lên.
-Alo…
“Vũ, tại sao cậu lại không đến dự đám cưới của tôi?”
Tiếng cô gái vang lên khiến trái tim cậu vốn đã đau bây giờ lại được dịp mà nhức lên âm ỉ.
“Được, cậu giỏi lắm. Cậu sang Pháp mà không nói gì cả! Đã thế còn trúng ngay ngày trọng đại của tôi.”
Có gì đó chỉ chực tràn ra.
-Xin lỗi, Linh… Thực sự xin lỗi cậu…
Bên kia im bặt không có tiếng trả lời. Cậu cũng không vội vàng tắt máy, cũng để yên như thế nhưng cũng không nói một lời. Giữa hai người là một khoảng lặng đáng sợ…
Không biết bao lâu sau, tiếng Linh mới ngập ngừng vang lên:
“Vũ, cảm ơn vì đã dành hết tuổi thanh xuân của mình cho một người như tôi…”
Có gì đó như vỡ òa ra trong trái tim cậu. Linh biết, Linh biết hết, biết cậu yêu cô. Ít nhất lúc đó, cậu cảm thấy hai mươi hai năm mình bỏ ra đều xứng đáng, cô đều biết hết.
-Tôi không hối hận vì điều đó. –Vũ bật tiếng khô khốc.
Lại là khoảng lặng đáng sợ.
-Linh, tạm biệt…
Vũ cố ngăn cái gì đó sắp trào ra từ hốc mắt.
“Khoan đã, Vũ…. Khoa…n…[ Tút… tút… tút….]”
Nếu còn nói thêm câu gì nữa, chắc cậu khuỵu ngay mất. Biết là ích kỷ nhưng cậu không thể trở thành người bạn tốt của Linh lúc này. Ngay cả câu chúc phúc cũng nghẹn lại ở cuống họng mà không thể nói ra.
“Chờ tôi nhé, Linh. Cho đến khi nào tôi quên được cậu, lúc đó may ra tôi mới có thể chúc phúc cậu trong thanh thản và vui vẻ nhất…”
“Xạch!”
Tiếng vali đánh vào một bậc thềm kêu lên. Khánh kéo vali đi vào bên trong, thở dài.
Không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn một chút nữa thôi cậu sẽ lên đường đi tìm cuộc sống mới…
Bỏ quên nỗi đau về mối tình đầu ở lại..
Bỏ quên đi hình bóng con gái bây giờ đã là vợ của người khác mà cậu đã không còn được phép yêu…
-Đi thôi, Vũ.
Cậu nhìn Vũ. Vũ thở dài, lặng lẽ lấy máy điện thoại ra, cả chục cuộc gọi nhỡ của Linh, và cả tin nhắn nữa. Cậu mở nắp điện thoại ra để tháo pin, dù gì cũng chuẩn bị lên máy bay. Nhưng ngón tay vừa chạm đến pin thì một tiếng “ting!” vang lên báo tin nhắn đến.
Cậu nhìn lại.
Từ “Dũng”:
“Cậu không đi được, tiếc thật. Tớ cũng muốn đi tiễn cậu lắm nhưng không thể. Không biết cậu đã lên máy bay chưa, nhưng tớ có cái này gửi cho cậu. Thỏa ý nhé.”
Cậu kéo xuống, một tấm ảnh đi kèm. Vũ cụp mắt xuống, mở bức ảnh ra. Đó là hình của Linh trong bộ váy cưới lộng lẫy, trắng tinh khôi. Và gương mặt cô, trông hạnh phúc đến kì lạ.
“Tách!”
Một giọt nước mắt bỗng rơi xuống, đánh một tiếng “tách” rồi chảy dài thành một vệt trên màn hình điện thoại.
“Tôi không muốn tham dự đám cưới của cậu, cũng chỉ vì tôi không muốn thấy cậu mặc trên người bộ váy cưới như thế này.”
Vũ gạt nhẹ đi vệt nước, tiếp tục nhìn kĩ. Miệng nở một nụ cười chua chát:
-Cậu đẹp lắm… Đẹp lắm Linh… Cậu phải sống hạnh phúc đấy nhé… Chắc chắn phải thế nhé?
Nước mắt không kìm được lại tràn ra. Cậu tháo vội pin ra, vụng về trở tay gạt nước mắt.
-Đau thật đấy.
Thế là hết…
Tạm biệt mối tình đầu..
Tạm biệt người con gái mà cậu yêu…
Vũ lạnh lùng bước đi.
-Catherine, attente pour moi ! (Catherine, đợi tớ với ! )
Một tiếng nói vang lên, có một cô gái đang chạy vội vã, đuổi theo một cô gái có mái tóc vàng kim, tóc ngang lưng cuộn thành từng lọn thả xuống. Đôi mắt xanh và sâu, nở nụ cười rạng rỡ. Cô gái đó quay người lại, phồng má nhìn người phía sau, lên tiếng :
-Dépêchez-vous ! (Nhanh lên nào ! )
Người Pháp sao ?
Vũ nhíu nhẹ mày nhìn. Cô gái tóc đen kia chạy đến thì bở hơi tai. Còn cô gái tóc vàng thì cười tươi đủ kiểu. Vũ nhìn như thế, vậy là không còn lâu nữa, cậu sắp đến đất nước của họ rồi. Cậu nghĩ thế, thầm thở dài rồi quay người bước đi.
Lúc đó, cô gái tóc vàng kim kia ngẩn người hồi lâu.
-Catherine, qu'est-il arrivé ? (Catherine, chuyện gì thế? )
Cô bạn thấy lạ thắc mắc hỏi. Catherine vẫn chưa nói được gì. Trong đáy mắt cô in hình một chàng trai Châu Á vừa quay lưng bước đi. Chàng trai đó, dù chỉ là một khoảnh khắc thôi nhưng cũng kịp để cô thấy chàng trai đó thật đẹp. Dáng vẻ vừa dịu dàng, lại vừa lạnh lùng.
-Catherine, réveiller ! (Catherine, tỉnh lại ngay !)
Cô bạn không kìm được lại lên tiếng. Catherine ngẩn người rồi khẽ gật đầu. Cả hai người bước đi.
Đúng là, một người nào đó vô tình bước ngang sang cuộc đời ta, thì ít nhiều cũng để lại ý nghĩa riêng cho sự xuất hiện đó. Duyên số không ai biết trước. Chỉ là một lần chạm mặt vô tình ngang qua thoáng chốc, nhưng cuối cùng lại mở ra một chuyện tình sau này.
_______Năm năm sau ____
Một chàng trai có mái tóc đen tuyền, ngồi yên lặng trên chiếc ghế gỗ ở công viên. Cậu im lặng lắng nghe tiếng kèn Harmonica của một anh chàng nghệ sĩ đường phố. Đôi mày thanh tú khép hờ, hàng mi dài rung rung. Một cô gái bước đến, đứng trước mặt cậu, lên tiếng :
-Vũ, anh ngồi đây một mình sao ? (Những câu hội thoại sau xin hiểu bằng tiếng Pháp)
Vũ từ từ mở mắt. Catherine đang đứng trước mặt cậu. Cô bật cười rồi ngồi xuống một bên. Vũ vẫn thế, từ khi cô gặp cậu cho đến giờ, cậu vẫn luôn trong phong thái trầm trầm, ít nói. Nhưng lại dịu dàng kì lạ.
-Anh nghĩ mình chuẩn bị về nước.
-Vì... Vì sao ? –Catherine nói khó khăn –Anh sẽ trở lại chứ ?
Vũ im lặng không đáp, rồi cất giọng trầm trầm :
-Chắc là không .
-Anh quên được cô ấy rồi sao ?
Vũ im lặng một lúc. Đôi mắt buồn nhìn về phía xa xăm. Rồi không biết bao lâu sau, cậu mới từ từ lên tiếng:
-Có lẽ là thế...
Có lẽ... Hai chữ "có lẽ" của Vũ khiến Catherine thất vọng. Đã năm năm rồi, có thứ tình cảm mà vượt lên cả thời gian sao ?
-Anh có muốn một mối tình khác không ? –Catherine nhìn sang Vũ.
Vũ lại im lặng như suy nghĩ, rồi hơi mỉm cười :
-Anh chưa có đối tượng... Và anh cũng sợ phải yêu thêm lần nữa.
Catherine bật dậy, đứng trước mặt Vũ, xoay nhẹ một vòng. Nhìn sang Vũ bật cười.
-Em đã đợi anh năm năm, đợi đến ngày anh quên được mối tình đầu của anh để có thể được yêu anh. Bây giờ, anh đã quên được rồi, nên, yêu em nhé, được không ?
Vũ ngạc nhiên nhìn lên. Trước mặt cậu, gương mặt Catherine buồn đến kì lạ, gương mặt ửng hồng. Cô rất đẹp, đẹp choáng ngợp, rất nhiều chàng trai theo đuổi Catherine nhưng cô đều từ chối, chỉ vì cô đợi cậu nhìn về phía cô. Đáy mắt Catherine dường như có một màn nước bao phủ. Vũ im lặng nhìn cô. Catherine nói bằng tiếng Việt Nam ngọng nghịu :
- Em yêu anh...
Vũ ngây người. Cuối cùng, tình yêu cũng đến với cậu thêm một lần nữa. Cậu mỉm cười, nắm nhẹ tay cô :
-Vậy, hãy nói cho anh biết cách giữ em ở lại bên anh trọn đời...
Yêu là gì ?
Yêu không để định nghĩa...
Là để cảm nhận...
Bình luận truyện