Thần Võ Chiến Vương
Chương 16: Tô Thiến
- Cái này...
Nụ cười của Phi mã hội trưởng cứng lại, muốn nói lại thôi.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Giang Thần nói thẳng:
- Tụ khí đan Thần phẩm, tương lai sẽ có rất nhiều, cũng có thể cung cấp độc quyền cho các ngươi.
- Có thật không?
Phi mã hội trưởng mừng rỡ không thôi.
Chỉ có nắm giữ Tụ khí đan thần phẩm cuồn cuộn không ngừng thì bọn hắn mới có thể thừa thế xông lên, giúp địa vị của Phi mã thương hội tăng lên.
- Nhưng ta sẽ không có bất kỳ cam kết và ước định nào với các ngươi, hợp tác vui vẻ thì vẫn sẽ hợp tác, không vui, như vậy thì rất đáng tiếc.
Phi mã thương hội dùng sức gật đầu, bỗng nhiên lại có chút bất an, chần chờ rồi nói:
- Thần thiếu gia, vừa nãy, khi Tào đại sư kiểm tra Tụ khí đan...
- Có vấn đề gì không?
Giang Thần không thích nghe đến câu Linh đan đại sư gì đó, hắn cho rằng làm vậy là làm bẩn đối với hai chữ đại sư.
- Không đúng không đúng, Tào đại sư khen không dứt miệng, nói muốn gặp thiếu gia một chút. Dùng thân phận vãn bối để gặp.
Giang Thần nhíu mày, nói:
- Ngươi làm như vậy khiến cho ta rất không vui.
- Không không không...
Phi mã thương hội vội vàng lắc đầu, nói:
- Thần thiếu gia không nên hiểu lầm, đương nhiên ta phải bảo vệ bí mật của khách nhân rồi. Chỉ có điều trong đám dược liệu Thần thiếu gia muốn nhờ ta thu thập có một loại dược liệu chỉ có dược điếm của Tào đại sư mới có.
- Ồ?
Ngay vừa nãy, Giang Thần đã viết ra dược liệu của Hóa nguyên đan, bởi vì không muốn bại lộ cho nên hắn thừa thế xông lên, báo ra rất nhiều loại dược liệu.
- Là cái gì?
Giang Thần hỏi.
- Xà tâm hoa.
- Ài.
Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là thứ mà Hóa nguyên đan cần, cũng thật là đúng dịp.
- Như vậy cứ gặp một lần đi.
Sau đó, Giang Thần gặp mặt Tào Trình Hoa ở một căn phòng khác
Lúc này Tào Trình Hoa khác hẳn so với lúc giận dữ ở trước mặt đệ tử, hắn đi tới đi lui ở trong phòng, giống như là một đứa trẻ đang phân vân điều gì đó.
Mãi đến khi Giang Thần đi vào, hắn mới kích động ngồi xuống.
- Nghe nói ngươi muốn gặp ta?
Giang Thần hỏi.
Nghe thấy thanh âm rất trẻ tuổi của Giang Thần, Tào Trình Hoa sửng sốt, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
- Những Tụ khí đan kia là gia sư luyện chế.
Giang Thần bình thản nói một câu.
Tào Trình Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cười một tiếng, nói:
- Tiểu hữu, ta kính ngưỡng với tôn sư thực sự như nước sông cuồn cuộn, cùng một loại dược liệu mà có thể luyện chế ra linh đan thần phẩm. Muốn làm được điều này ít nhất phải là Linh đan sư thất phẩm mới có thể làm được a.
Giang Thần mỉm cười không nói, nâng chung trà lên rồi khẽ nhấp một cái.
Thấy hắn như vậy, Tào Trình Hoa không những không tức giận, trái lại sự tôn kính trong lòng càng ngày càng nặng.
Do dự một lúc, hắn thấp thỏm nói:
- Ta muốn xin tiểu hữu giúp ta gặp mặt tôn sư một phen.
- Đây là chuyện không thể, sư phụ đã nói người sẽ không gặp người ngoài. Trong Thập vạn đại sơn không có gì có thể khiến cho để mắt. Chỉ có điều, nếu như tiền bối có lời gì nghi hoặc thì ngươi có thể báo cho ta, ta sẽ chuyển lời cho sư phụ. Lần sau khi ta đến thương hội sẽ nói lại cho tiền bối.
Tào Trình Hoa rất là thất vọng. Chỉ có điều hắn cảm thấy cao nhân làm việc quả thực nên như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng gặp mặt cơ chứ?
- Là như vậy, gần đây ta đang trùng kích Linh đan sư tam phẩm, suy nghĩ linh đan tam phẩm, nhưng mỗi lần đều thất bại.
Nói tới chỗ này, trong lòng Tào Trình Hoa cảm thấy xót xa không thôi, dược liệu mỗi lần thất bại có thể nói là cực kỳ đắt giá.
- Nếu như có thể được tiền bối chỉ điểm, ta vô cùng cảm kích.
Tào Trình Hoa nói.
- Cứ nói đi.
Giang Thần lời ít mà ý nhiều, chỉ nói ra hai chữ.
- Sao?
- Nói ra đầu đuôi quá trình luyện chế linh đan tam phẩm cho ta nghe, ta sẽ thuật lại cho sư phụ. Nếu có bất kỳ chỗ sơ suất nào thì ta không giúp được ngươi.
- Được, được, được rồi.
Tào Trình Hoa cố gắng bình tĩnh lại, nói ra mọi chuyện từ đầu tới đuôi, chỉ lo có chỗ gì sơ suất, hắn còn cẩn thận nói lại một lần.
- Ta sẽ nói cho sư phụ nghe.
Giang Thần nghe hắn nói xong, hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào.
- Ta muốn một vị dược liệu...
Đồng ý chuyện của người khác xong, Giang Thần cũng đưa ra yêu cầu của bản thân.
- Không thành vấn đề.
Tào Trình Hoa chỉ sợ Giang Thần không muốn, hứa hẹn đầu lưỡi cũng không thể tin được. Thế nhưng chỉ cần nợ ân tình, như vậy sẽ rất dễ để nói chuyện.
Nghe thấy là Xà tâm hoa, hắn không chút do dự, trực tiếp đưa cho Giang Thần, không muốn lấy một phần tiền nào.
Giang Thần nghĩ, lần sau chỉ điểm hắn thêm vài câu coi như thù lao là được.
- Qua tết, ta sẽ trở lại một chuyến, đến lúc đó ta sẽ để Phi mã hội trưởng tới thông báo cho ngươi.
Giang Thần nói.
- Được, được.
Sau khi Giang Thần rời khỏi phòng, Tào Trình Hoa nghĩ đến việc mình còn chưa hỏi họ tên của Giang Thần. Chỉ là nghĩ đến khí chất khi nói chuyện của vừa nãy của Giang Thần, cho nên hắn suy đoán lai lịch của đối phương tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, toàn bộ ba trăm viên Tụ khí đan thần phẩm đã bị cướp đoạt sạch, Đông viện thu được sáu phần mười trong đó.
- Thiếu chủ, lần này hầu như đã cứu vãn lại tổn thất mấy tháng này của Đông viện a!
Phạm Đồ cực kỳ khâm phục đối với vị thiếu chủ nhà mình.
Hỏa long mã đã được chuẩn bị kỹ càng ở bên ngoài, đám người ở bên ngoài lúc vào thành sa sút, lúc đi ra tâm tình lại rất khác biệt.
Nhìn thấy Giang Thần và Phạm Đồ đi ra, mỗi người đều ưỡn ngực, biểu đạt sự kính trọng đối với Giang Thần.
Giang Thần xoay người lên ngựa, lúc đang muốn rời khỏi thì trong Thiên hành thương hội ở phía đối diện có một người chạy tới.
Là Từ Dung ngông cuồng tự đại kia tới ngăn ở trước mặt, nàng cười quyến rũ nói:
- Thần công tử, vừa nãy là do tâm tình của Dung nhi không tốt, cho nên nói năng không lễ phép, hiện tại ta vô cùng hối hận. Không biết công tử có thể cho ta cơ hội tha thứ hay không?
Nàng cũng biết lợi dụng ưu thế của mình, rốt cuộc vẻ cao quý, lãnh đạm lúc trước của nàng đã biến mất.
- Linh đan đã bán hết.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Không phải còn có lần sau sao?
Từ Dung mở lớn mắt nhìn hắn, có chút khát vọng.
- Ta đã nói rồi, hối hận cũng vô dụng.
Giang Thần không hề bị lay động, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
- Thần công tử, chỉ cần lần sau ngươi tới tìm ta, ta nhất định sẽ bù đắp sai lầm ngày hôm nay.
Từ Dung không thèm đến xỉa gì tới lời hắn nói.
Phạm Đồ ở bên cạnh trừng mắt, không ngờ nhi nữ của hội trưởng này lại giống như gái thanh lâu, quả thực khiến cho hắn mở mang tầm mắt.
Giang Thần lắc đầu cười khổ, thúc ngựa đi về phía trước.
- Thần công tử, ngươi nhất định phải tới a.
Từ Dung còn đang cười làm lành, vấn an những người khác trong đội ngũ, nhìn cực kỳ buồn cười.
...
Buổi tối hôm đó, Tô gia Bạch Thủy thành.
Tô Thiến đang ở trong phòng thử bộ đồ mới mặc tết, đứng trước mặt tấm gương đi tới đi lui, phía sau có hai nha hoàn đi theo hầu hạ.
Lúc này, ngoài cửa có người thông báo:
- Tiểu thư, Mạnh Phi đã đến rồi.
Tô Thiến sững sờ, ném quần áo cho nha hoàn, vẻ mặt vui sướng trên mặt rất nhanh đã chuyển biến thành ưu sầu.
Khi đi ra khỏi phòng thì nàng đã là người có tâm sự nặng nề, biểu hiện rất mất tập trung.
Mạnh Phi là một vị công tử văn nhã, mái tóc đen được buộc cẩn thận tỉ mỉ ra ở sau gáy, vẻ mặt của Bạch Tịnh rất là tuấn tú.
Hắn nhìn thấy Tô Thiến tiều tụy như vậy cho nên mới quan tâm hỏi:
- Tô Thiến, ngươi làm sao vậy?
- Tên Giang Thần kia lại dám viết hưu thư cho ta.
Trong thanh âm của Tô Thiến mang theo tiếng khóc nức nở.
- Hưu thư? Thực sự không biết suy nghĩ, chỉ có điều không phải ngươi cũng được toại nguyện sao?
Mạnh Phi nói.
Nước mắt của Tô Thiến rơi xuống lách tách, khổ sở không thôi, nàng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn để cho mọi người cảm thấy ta là người không ai muốn, là người đáng thương không ai lấy sao?
- Đương nhiên không phải!
Mạnh Phi nói.
- Nếu như những người khác cho rằng như vậy thì vẫn còn có ta.
Mạnh Phi khẽ cắn răng, dùng giọng đảm bảo nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn tình nguyện ký giấy từ hôn. Thậm chí ở phía trên còn viết ra nguyên nhân hắn không xứng với ngươi.
- Thật không?
Tô Thiến vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trong lòng đã rất là đắc ý.
- Đương nhiên.
Nhìn thấy nụ cười Tô Thiến, Mạnh Phi chỉ cảm thấy vạn vật trước mắt đều mất đi sắc thái, chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
Hắn không thể chờ đợi được nữa mà lấy ra một cái bình ngọc, nói:
- Đây là thứ đưa cho ngươi.
Tô Thiến mở ra xem, trong mắt hiện lên tinh quang liều lĩnh, bị đồ vật trong hộp hấp dẫn, ngay cả châu báu cũng không có được mị lực lớn như vậy đối với nàng.
- Đây là Tụ khí đan, thế nhưng sao lại nhìn không giống...
- Bởi vì đây là Tụ khí đan thần phẩm, Phi mã thương hội hạn chế mỗi người chỉ có thể mua được năm viên, ta sai người mua được mười viên.
Mật ít ruồi nhiều, ba trăm viên Tụ khí đan nghe thì rất nhiều, thế nhưng sau khi phân cho toàn bộ Bạch Thủy thành, đúng là còn thiếu rất nhiều.
- Tụ khí đan Thần phẩm? Phải là đại sư ra sao thì mới có thể luyện chế ra được a!
Tô Thiến kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức kích động nói:
- Quá tuyệt, có những linh đan này, ta lại có thể tăng lên một tầng nữa!
Nụ cười của Phi mã hội trưởng cứng lại, muốn nói lại thôi.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Giang Thần nói thẳng:
- Tụ khí đan Thần phẩm, tương lai sẽ có rất nhiều, cũng có thể cung cấp độc quyền cho các ngươi.
- Có thật không?
Phi mã hội trưởng mừng rỡ không thôi.
Chỉ có nắm giữ Tụ khí đan thần phẩm cuồn cuộn không ngừng thì bọn hắn mới có thể thừa thế xông lên, giúp địa vị của Phi mã thương hội tăng lên.
- Nhưng ta sẽ không có bất kỳ cam kết và ước định nào với các ngươi, hợp tác vui vẻ thì vẫn sẽ hợp tác, không vui, như vậy thì rất đáng tiếc.
Phi mã thương hội dùng sức gật đầu, bỗng nhiên lại có chút bất an, chần chờ rồi nói:
- Thần thiếu gia, vừa nãy, khi Tào đại sư kiểm tra Tụ khí đan...
- Có vấn đề gì không?
Giang Thần không thích nghe đến câu Linh đan đại sư gì đó, hắn cho rằng làm vậy là làm bẩn đối với hai chữ đại sư.
- Không đúng không đúng, Tào đại sư khen không dứt miệng, nói muốn gặp thiếu gia một chút. Dùng thân phận vãn bối để gặp.
Giang Thần nhíu mày, nói:
- Ngươi làm như vậy khiến cho ta rất không vui.
- Không không không...
Phi mã thương hội vội vàng lắc đầu, nói:
- Thần thiếu gia không nên hiểu lầm, đương nhiên ta phải bảo vệ bí mật của khách nhân rồi. Chỉ có điều trong đám dược liệu Thần thiếu gia muốn nhờ ta thu thập có một loại dược liệu chỉ có dược điếm của Tào đại sư mới có.
- Ồ?
Ngay vừa nãy, Giang Thần đã viết ra dược liệu của Hóa nguyên đan, bởi vì không muốn bại lộ cho nên hắn thừa thế xông lên, báo ra rất nhiều loại dược liệu.
- Là cái gì?
Giang Thần hỏi.
- Xà tâm hoa.
- Ài.
Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đây chính là thứ mà Hóa nguyên đan cần, cũng thật là đúng dịp.
- Như vậy cứ gặp một lần đi.
Sau đó, Giang Thần gặp mặt Tào Trình Hoa ở một căn phòng khác
Lúc này Tào Trình Hoa khác hẳn so với lúc giận dữ ở trước mặt đệ tử, hắn đi tới đi lui ở trong phòng, giống như là một đứa trẻ đang phân vân điều gì đó.
Mãi đến khi Giang Thần đi vào, hắn mới kích động ngồi xuống.
- Nghe nói ngươi muốn gặp ta?
Giang Thần hỏi.
Nghe thấy thanh âm rất trẻ tuổi của Giang Thần, Tào Trình Hoa sửng sốt, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
- Những Tụ khí đan kia là gia sư luyện chế.
Giang Thần bình thản nói một câu.
Tào Trình Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cười một tiếng, nói:
- Tiểu hữu, ta kính ngưỡng với tôn sư thực sự như nước sông cuồn cuộn, cùng một loại dược liệu mà có thể luyện chế ra linh đan thần phẩm. Muốn làm được điều này ít nhất phải là Linh đan sư thất phẩm mới có thể làm được a.
Giang Thần mỉm cười không nói, nâng chung trà lên rồi khẽ nhấp một cái.
Thấy hắn như vậy, Tào Trình Hoa không những không tức giận, trái lại sự tôn kính trong lòng càng ngày càng nặng.
Do dự một lúc, hắn thấp thỏm nói:
- Ta muốn xin tiểu hữu giúp ta gặp mặt tôn sư một phen.
- Đây là chuyện không thể, sư phụ đã nói người sẽ không gặp người ngoài. Trong Thập vạn đại sơn không có gì có thể khiến cho để mắt. Chỉ có điều, nếu như tiền bối có lời gì nghi hoặc thì ngươi có thể báo cho ta, ta sẽ chuyển lời cho sư phụ. Lần sau khi ta đến thương hội sẽ nói lại cho tiền bối.
Tào Trình Hoa rất là thất vọng. Chỉ có điều hắn cảm thấy cao nhân làm việc quả thực nên như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng gặp mặt cơ chứ?
- Là như vậy, gần đây ta đang trùng kích Linh đan sư tam phẩm, suy nghĩ linh đan tam phẩm, nhưng mỗi lần đều thất bại.
Nói tới chỗ này, trong lòng Tào Trình Hoa cảm thấy xót xa không thôi, dược liệu mỗi lần thất bại có thể nói là cực kỳ đắt giá.
- Nếu như có thể được tiền bối chỉ điểm, ta vô cùng cảm kích.
Tào Trình Hoa nói.
- Cứ nói đi.
Giang Thần lời ít mà ý nhiều, chỉ nói ra hai chữ.
- Sao?
- Nói ra đầu đuôi quá trình luyện chế linh đan tam phẩm cho ta nghe, ta sẽ thuật lại cho sư phụ. Nếu có bất kỳ chỗ sơ suất nào thì ta không giúp được ngươi.
- Được, được, được rồi.
Tào Trình Hoa cố gắng bình tĩnh lại, nói ra mọi chuyện từ đầu tới đuôi, chỉ lo có chỗ gì sơ suất, hắn còn cẩn thận nói lại một lần.
- Ta sẽ nói cho sư phụ nghe.
Giang Thần nghe hắn nói xong, hắn đã biết vấn đề ở chỗ nào.
- Ta muốn một vị dược liệu...
Đồng ý chuyện của người khác xong, Giang Thần cũng đưa ra yêu cầu của bản thân.
- Không thành vấn đề.
Tào Trình Hoa chỉ sợ Giang Thần không muốn, hứa hẹn đầu lưỡi cũng không thể tin được. Thế nhưng chỉ cần nợ ân tình, như vậy sẽ rất dễ để nói chuyện.
Nghe thấy là Xà tâm hoa, hắn không chút do dự, trực tiếp đưa cho Giang Thần, không muốn lấy một phần tiền nào.
Giang Thần nghĩ, lần sau chỉ điểm hắn thêm vài câu coi như thù lao là được.
- Qua tết, ta sẽ trở lại một chuyến, đến lúc đó ta sẽ để Phi mã hội trưởng tới thông báo cho ngươi.
Giang Thần nói.
- Được, được.
Sau khi Giang Thần rời khỏi phòng, Tào Trình Hoa nghĩ đến việc mình còn chưa hỏi họ tên của Giang Thần. Chỉ là nghĩ đến khí chất khi nói chuyện của vừa nãy của Giang Thần, cho nên hắn suy đoán lai lịch của đối phương tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này, toàn bộ ba trăm viên Tụ khí đan thần phẩm đã bị cướp đoạt sạch, Đông viện thu được sáu phần mười trong đó.
- Thiếu chủ, lần này hầu như đã cứu vãn lại tổn thất mấy tháng này của Đông viện a!
Phạm Đồ cực kỳ khâm phục đối với vị thiếu chủ nhà mình.
Hỏa long mã đã được chuẩn bị kỹ càng ở bên ngoài, đám người ở bên ngoài lúc vào thành sa sút, lúc đi ra tâm tình lại rất khác biệt.
Nhìn thấy Giang Thần và Phạm Đồ đi ra, mỗi người đều ưỡn ngực, biểu đạt sự kính trọng đối với Giang Thần.
Giang Thần xoay người lên ngựa, lúc đang muốn rời khỏi thì trong Thiên hành thương hội ở phía đối diện có một người chạy tới.
Là Từ Dung ngông cuồng tự đại kia tới ngăn ở trước mặt, nàng cười quyến rũ nói:
- Thần công tử, vừa nãy là do tâm tình của Dung nhi không tốt, cho nên nói năng không lễ phép, hiện tại ta vô cùng hối hận. Không biết công tử có thể cho ta cơ hội tha thứ hay không?
Nàng cũng biết lợi dụng ưu thế của mình, rốt cuộc vẻ cao quý, lãnh đạm lúc trước của nàng đã biến mất.
- Linh đan đã bán hết.
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Không phải còn có lần sau sao?
Từ Dung mở lớn mắt nhìn hắn, có chút khát vọng.
- Ta đã nói rồi, hối hận cũng vô dụng.
Giang Thần không hề bị lay động, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
- Thần công tử, chỉ cần lần sau ngươi tới tìm ta, ta nhất định sẽ bù đắp sai lầm ngày hôm nay.
Từ Dung không thèm đến xỉa gì tới lời hắn nói.
Phạm Đồ ở bên cạnh trừng mắt, không ngờ nhi nữ của hội trưởng này lại giống như gái thanh lâu, quả thực khiến cho hắn mở mang tầm mắt.
Giang Thần lắc đầu cười khổ, thúc ngựa đi về phía trước.
- Thần công tử, ngươi nhất định phải tới a.
Từ Dung còn đang cười làm lành, vấn an những người khác trong đội ngũ, nhìn cực kỳ buồn cười.
...
Buổi tối hôm đó, Tô gia Bạch Thủy thành.
Tô Thiến đang ở trong phòng thử bộ đồ mới mặc tết, đứng trước mặt tấm gương đi tới đi lui, phía sau có hai nha hoàn đi theo hầu hạ.
Lúc này, ngoài cửa có người thông báo:
- Tiểu thư, Mạnh Phi đã đến rồi.
Tô Thiến sững sờ, ném quần áo cho nha hoàn, vẻ mặt vui sướng trên mặt rất nhanh đã chuyển biến thành ưu sầu.
Khi đi ra khỏi phòng thì nàng đã là người có tâm sự nặng nề, biểu hiện rất mất tập trung.
Mạnh Phi là một vị công tử văn nhã, mái tóc đen được buộc cẩn thận tỉ mỉ ra ở sau gáy, vẻ mặt của Bạch Tịnh rất là tuấn tú.
Hắn nhìn thấy Tô Thiến tiều tụy như vậy cho nên mới quan tâm hỏi:
- Tô Thiến, ngươi làm sao vậy?
- Tên Giang Thần kia lại dám viết hưu thư cho ta.
Trong thanh âm của Tô Thiến mang theo tiếng khóc nức nở.
- Hưu thư? Thực sự không biết suy nghĩ, chỉ có điều không phải ngươi cũng được toại nguyện sao?
Mạnh Phi nói.
Nước mắt của Tô Thiến rơi xuống lách tách, khổ sở không thôi, nàng nói:
- Lẽ nào ngươi muốn để cho mọi người cảm thấy ta là người không ai muốn, là người đáng thương không ai lấy sao?
- Đương nhiên không phải!
Mạnh Phi nói.
- Nếu như những người khác cho rằng như vậy thì vẫn còn có ta.
Mạnh Phi khẽ cắn răng, dùng giọng đảm bảo nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi, tuyệt đối sẽ khiến cho hắn tình nguyện ký giấy từ hôn. Thậm chí ở phía trên còn viết ra nguyên nhân hắn không xứng với ngươi.
- Thật không?
Tô Thiến vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trong lòng đã rất là đắc ý.
- Đương nhiên.
Nhìn thấy nụ cười Tô Thiến, Mạnh Phi chỉ cảm thấy vạn vật trước mắt đều mất đi sắc thái, chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
Hắn không thể chờ đợi được nữa mà lấy ra một cái bình ngọc, nói:
- Đây là thứ đưa cho ngươi.
Tô Thiến mở ra xem, trong mắt hiện lên tinh quang liều lĩnh, bị đồ vật trong hộp hấp dẫn, ngay cả châu báu cũng không có được mị lực lớn như vậy đối với nàng.
- Đây là Tụ khí đan, thế nhưng sao lại nhìn không giống...
- Bởi vì đây là Tụ khí đan thần phẩm, Phi mã thương hội hạn chế mỗi người chỉ có thể mua được năm viên, ta sai người mua được mười viên.
Mật ít ruồi nhiều, ba trăm viên Tụ khí đan nghe thì rất nhiều, thế nhưng sau khi phân cho toàn bộ Bạch Thủy thành, đúng là còn thiếu rất nhiều.
- Tụ khí đan Thần phẩm? Phải là đại sư ra sao thì mới có thể luyện chế ra được a!
Tô Thiến kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức kích động nói:
- Quá tuyệt, có những linh đan này, ta lại có thể tăng lên một tầng nữa!
Bình luận truyện