Chương 2
Dịch: Toffee
Chợ vẫn náo nhiệt như vậy, lúc Nguyên Mặc đến, công tử tuấn mỹ đã đợi ở nơi đó.
Hôm nay, y mặc một thân xiêm y trắng như tuyết, đứng chắp tay, giống như một thân sen lặng lẽ giương cao trong tầng tầng lá xanh, nhìn qua là có thể nhận ra.
"Công tử, ngươi muốn mua nhiều lông chim như vậy, là để làm bình phong?" Nguyên Mặc muốn nói với y thêm vài câu, nhưng ăn nói vụng về, không nghĩ ra gì để bắt chuyện, chỉ có thể mang suy đoán của quạ đen ra hỏi.
Mắt phượng xinh đẹp hơi nheo, nhìn hắn một cái, nhấc lông chim lên đi thẳng, nửa câu cũng không để cho hắn.
Nguyên Mặc hơi mất mát, nhìn bóng lưng người kia rời đi, mím môi, nhỏ giọng lầu bầu: "Ta nhìn ngươi quanh thân không trọc khí, không giống phàm nhân... Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì...."
Công tử tuấn tú đội mũ mang theo một sọt lông chim, đi thẳng tới một tòa phủ đệ thành đông.
Tòa phủ đệ này hoa lệ vô cùng, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, trên cửa treo một tấm biển lớn, trên ghi hai chữ lớn "Phượng trạch".
"Công tử, ngài về rồi." Hạ nhân trong sân vội vàng ra đón, nhận lấy sọt trúc đơn sơ. "Đưa cho chức nương (thợ dệt), bảo các nàng làm theo dặn dò lúc trước." Nói một tiếng với hạ nhân, y nhấc chân đi tới viện chính.
Hạ nhân vâng dạ, cầm một sọt lông chim đi tới sân của chức nương. Vị Phượng công tử này mới tới vài ngày trước, sau khi đặt mua viện trạch, mời chức nương tốt nhất trong thành tới, muốn bọn họ dùng lông chim dệt cho y một chiếc xiêm y, còn muốn có màu sắc của Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng, đây chính là Thần điểu, một đám phàm nhân như bọn họ gặp bao giờ. Phượng công tử này lại thật sự tìm được một bức họa Phượng Hoàng, bảo bọn họ dệt theo.
Phượng Tịch trở lại phòng, khép cửa rồi gỡ mũ trên đầu xuống. Vài sợi tóc dài rơi xuống, nháy mắt hóa thành Phượng vũ cực kỳ diễm lệ. Lông chim rực rỡ rơi xuống lòng bàn tay thon gầy, thoáng ngừng rồi hóa thành hỏa diễm, tự thiêu thành tro tàn.
Xoa xoa bột phấn trong tay, Phượng Tịch thở dài, cứ rụng thế này sớm muộn cũng biến thành chim trọc.
Bộ tộc Phượng Hoàng, trời sinh vốn là Thần điều, là Hỏa phượng hoàng cao quý nhất, Phượng Tịch vừa kế nhiệm Tộc trưởng Phượng tộc, quản lý bách điểu. Vất vả mãi mới dẹp yên được mấy lão gia hỏa phiền toái để ngồi vững vị trí tộc trưởng, một trận sấm giữa trời quang đánh thẳng đầu y - y rụng lông rồi.
Chim trống kiêu ngạo vì bộ lông rực rỡ, làm vua của bách điểu, lông của tộc trưởng Phượng tộc tất nhiên là đẹp nhất, nếu để cho đám chim khác biết, vua của bọn họ lại là một con chim trọc lông, hậu quả khó lường! Vì cứu lại vương vị tràn ngập nguy cơ, Phượng Tịch lặng lẽ tới tòa thành nhỏ ở nhân gian này, tìm chức nương tốt nhất, dệt một bộ Phượng y.
Thử dùng rất nhiều loại tơ lụa, cũng không thể dệt ra xiêm y biến hóa được sang lông vũ, chỉ có lông chim của yêu tu hóa hình mới có thể ướm tới người y, tùy ý biến hóa.
"Ầm ầm ---" Một tiếng sấm vang lên, trời đột nhiên đổ mưa lớn. Phượng vương trẻ tuổi đứng dậy, chắp tay đứng trước cửa sổ, lúc mới kế vị gian nan như vậy cũng có thể vượt qua, chỉ là mấy cọng lông thôi, chẳng mấy lúc là có thể giải quyết. Nhớ tới gấu đen tinh ngốc vô cùng kia, môi mỏng không nhịn được nhếch cười.
Trong cơn mưa rào xối xả, hai ánh sáng xanh rơi xuống sân. Phượng Tịch nâng mắt, là hai người giống nhau như đúc cười hì hì chạy tới. Hai người mặc áo bào màu xanh đồng kiểu, trên đầu đều có một đôi sừng rồng.
"Này Phượng Tịch, có thể nhận ra hai ta không?"
"Chắc chắn hắn đoán không nổi, hôm nay ta với ca ca mặc áo giống hệt nhau!"
Cặp Long Vương song sinh mỗi người một câu, Phượng Tịch chỉ lạnh mắt nhìn, không thèm để ý tới hai tên ngốc này.
Long tộc nay do một đôi huynh đệ song sinh quản lý, Long Đại và Long Nhị lớn lên với Phượng Tịch từ nhỏ, giữa ba người vốn không có chuyện gì bí mật. Như hiện tại, Long Đại cười híp mắt tới gần vỗ vai Phượng Tịch: "Mấy ngày nay sao không ở Thiên Đình, chạy tới chỗ chim không thèm ị này làm gì?"
"Ca ca, hắn chính là chim." Long Nhị nhắc nhở.
"A đúng, ngươi đến thì nơi này có chim ị rồi." Long Đại nhe răng cười.
Tay Phượng Tịch giấu trong áo từ từ nắm chặt, xương vang răng rắc.
"Này hồng điểu, nghe nói ngươi rụng lông rồi à?" Long Đại tiếp tục trêu chọc.
"Thật sự rụng lông à?" Long Nhị làm biểu tình không thể tin nổi, to tiếng ồn ào. Mắt phượng xinh đẹp liếc khẽ, lẳng lặng nhìn đôi huynh đệ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, sau đó giơ tay, một đám Xích Dương hỏa vụt qua.
"A a a bỏng bỏng bỏng!!" Huynh đệ Long Vương kêu thảm thiết thấu trời.
Dưới mưa to như trút, đôi Long Vương song sinh kéo áo choàng bị đốt thê thảm, ngồi xổm trên nóc nhà Phượng Tịch.
"Ca ca, chúng ta còn nên nói chuyện lông Phượng Hoàng rụng rất nhanh sẽ mọc lại cho Phượng Tịch không?" Long Nhị gãi gãi sừng trên đầu, chợt nhớ ra hai người bọn họ tới để làm gì. Hỏa Phượng hoàng không giống Phượng hoàng bình thường, sau khi trưởng thành, cứ mười năm sẽ đổi lông chim một lần. Đây chính là một dạng Niết Bàn trọng sinh trá hình. Phụ mẫu Phượng Tịch mất sớm, không ai nói với y, vừa thành niên liền kế nhiệm vị trí Tộc trưởng, càng không ai dám nói. Hai người bọn họ cũng là nghe từ miệng phụ thân mà ra.
"Không cần, nhìn dáng vẻ phiền muộn này của hắn rất vui mà." Long Đại sờ cằm, chớp mắt nhìn đệ đệ.
(Truyện chỉ đăng trên truyenwiki1.com Toffeeincoffee và trang web hesmyjade.wordpress.com. Không chấp nhận bất cứ hình thức repost và chuyển ver nào!)
Có lông chim của yêu tu, thải y Phượng Hoàng cuối cùng cũng coi như là có thể dệt, chỉ là hai sọt lông chim còn lâu mới đủ. Phượng Tịch nhìn chức nương mang tới vẻn vẹn hai ống tay áo thải y, nhíu mày. Đến chỗ bày sạp không thấy bóng dáng Nguyên Mặc, Phượng Tịch mím môi, theo khí tức của hắn, đi về núi Vân Tang.
Trời nắng, con suối trong suốt nhìn thấu đáy, Nguyên Mặc ngồi xổm trên tảng đá bên dòng suối, nhìn chằm chằm cá bơi trong nước liếm môi. Tiện tay bắt một con sâu nhỏ ném vào trong nước, lập tức có vài con cá béo tốt xúm lại tranh đoạt. Nguyên Mặc thả người nhảy xuống, nháy mắt hóa thành gấu đen, nhào vào nước, một tay chụp cá. Tay gấu đập chính xác cực kỳ, nhưng cầm thì không khéo léo như vậy. Cá lớn giãy giụa trong lòng bàn tay, hắn lại không nỡ ném đi một con, miễn cưỡng giơ cá lên muốn leo lên bờ.
"Phốc" một cái, cá lớn trên tay phải giãy ra được, lộn vòng trên không trung rơi xuống nước lủi mất, bên tay trái thấy đồng bạn trốn thoát, cũng giãy giụa kịch liệt. Nguyên Mặc vội vàng dùng hai tay chụp lấy nó.
"Này!"
Một cánh tay thon dài vỗ vào bả vai Nguyên Mặc, hắn sợ quá buông lỏng hai tay, cá lớn còn sót lại cũng rơi vào nước, còn khiêu khích ói ra một cái bong bóng cho hắn.
Gấu đen lớn bất đắc dĩ xoay người, đối diện với một đôi mắt phượng xinh đẹp: "Công tử, là ngươi à!"
Nguyên Mặc rất vui mừng, giơ tay muốn chào y, lại phát hiện mình duỗi ra vẫn còn là tay gấu xù xù, người cũng đơ ra rồi.
Phượng Tịch ghét bỏ nhìn hắn, tiện tay bẻ một cành cây vung một cái, cành cây sắc nhọn nháy mắt xâu hai con cá lớn thành một chuỗi. Cầm lấy cành cây đưa cho gấu đen lớn còn sững sờ, Phượng Tịch tìm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, giương mắt nhìn Nguyên Mặc.
Nguyên Mặc gãi đầu, biến về hình người cầm cá đi tới, ngồi cùng Phượng Tịch: "Ngươi đã sớm biết ta không phải người rồi?"
"Phí lời."
Phượng Tịch vỗ tay một cái, đem đám cành cây trên mặt đất dọn thành một đống rồi đốt lên. Nguyên Mặc trố mắt nhìn một lúc mới ý thức vị công tử tuấn mỹ này giúp hắn nhóm lửa, vội vàng đưa cá lên trên lửa nướng, nhịn không được toét miệng: "Ngươi làm thế nào nhìn được nguyên hình của ta? Ngươi cũng là tinh quái sao, sao trên người không có yêu khí? À, đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi tên là gì?"
Gấu ngu xuẩn, hỏi nhiều như vậy bản tọa trả lời như thế nào?
Phượng Tịch giận dữ, trừng hắn một chốc mới chậm chạp phun hai chữ: "Phượng Tịch."
"Ta tên Nguyên Mặc" Nguyên Mặc cười ngớ ngẩn, cảm thấy cái tên Phượng Tịch này thật dễ nghe, rất xứng với người trước mắt. "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
"Loại lông chim lần trước, còn không?" Phượng Tịch giơ tay lật cá nướng gấu đen lớn đã quên.
"Có chứ, ngươi cần ta lại đi lấy." Nguyên Mặc cầm lấy cá đã nướng chín, đưa cho Phượng tịch một con.
Giữa yêu với yêu phân biệt lẫn nhau qua yêu khí, nhưng chỉ có thể xác định đối phương là đồng loại, không có cách nào nhìn ra nguyên thân. Đương nhiên, cũng có đại yêu tu vi rất cao có thể che giấu yêu khí, vì vậy Nguyên Mặc chắc mẩm Phượng Tịch là một đại yêu rất lợi hại.
"Gấu đen nha, ngươi quyến rũ được tiểu ca tuấn tú như vậy bao giờ đó, ai u ta sợ đến nỗi rớt xuống nè!" Thanh âm ồn ào của quạ đen vang trên đỉnh đầu.
Nguyên Mặc nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Ngươi lại nói linh tinh."
Phượng Tịch giương mắt trừng quạ đen một cái, khí thế Phượng vương chấn động quạ đen rớt thẳng xuống đất, câu nói thoát ra vừa lúc ứng nghiệm ngay trên nó....
"Sắc trời không còn sớm, hôm nay ngươi cũng không thể tay không quay về thành, không bằng đến nhà ta ở một đêm đi." Nguyên Mặc chỉ nơi ở của mình giữa sườn núi. Bởi số lông chim Phượng Tịch muốn rất nhiều, chốc lát thu không kịp, hắn dự định sáng sớm mai đi ra ngoài, tới từng nhà lấy.
Phượng Tịch liếc nhìn quạ đen nằm bẹp bên cạnh đang run lẩy bẩy, đứng gậy vỗ vỗ vạt áo: "Đi thôi."
Nhà Nguyên Mặc, chính là một động gấu rộng rãi, ở vách đá giữa sườn núi. Miệng động mọc một đám dây leo tươi tốt, khiến vách núi trơ trọi bừng bừng sinh cơ.
Đứng ngoài cửa động do dự một lát, Phượng Tịch bỗng nhiên nhớ tới, động gấu thường âm u mà bừa bãi, là một thần điểu không phải ngô đồng không đậu, thật sự không chịu nổi cái chỗ không sạch sẽ như thế.
"Nơi này chỉ có mình ta, đừng lo."
Nguyên Mặc nhiệt tình lôi kéo Phượng Tịch đi vào. Không gian trong động rất lớn, cũng không bừa bẩn như tưởng tượng, thu dọn rất sạch sẽ, thậm chí không giống chỗ dã thú ở, bên trong còn bày một chiếc giường gỗ rất rộng, Phượng Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trong động có một tảng đá lõm xuống rộng một trượng vuông, bên trong phủ kín cỏ khô, có vẻ là dùng để gấu lăn lộn. Quả nhiên, Nguyên Mặc đi tới, biến thành gấu đen lớn, nhào vào trong đống cỏ khô lăn một cái, bốn vuốt bận rộn còn cố nói với Phượng Tịch đang đứng: "Đến lăn không, vui lắm."
Khóe miệng Phượng Tịch giật giật, kiếm cái ghế ngồi xuống, mặt không biểu tình nhìn gấu đen xù xù: "Trên núi này có cây ngô đồng không?"
"Có đó, sau núi thì có." Nguyên Mặc ngồi xuống, biến thành hình người dựa vào đám cỏ khô nói: "Ngươi thích lăn trên đám lá ngô đồng à?"
Ai muốn lăn? Phượng Tịch lườm hắn một cái, nhấc chân tới cạnh giường, trên giường chăn đệm sạch sẽ chỉnh tề, có mùi hương của ánh nắng mặt trời, chỉ là không có lá ngô đồng, cũng có thể ngủ tạm một đêm.
Thoát giày bò lên giường, Phượng Tịch tựa trên gối đầu, nhìn nam nhân thân hình cao to nằm trong ổ cỏ. Dung mạo yêu trước giờ rất tốt, gấu ngốc tuy ngốc thật, nhưng lớn cũng phong thần tuấn lãng, tương lai phi thăng lên Thiên Đình, những tiên nữ kia hẳn sẽ rất chiếu cố hắn.
"Phượng Tịch, nguyên hình của ngươi là gì? Cho ta nhìn chút đi, còn có thể liếm lông cho nhau."
Nguyên Mặc cào cào tảng đá, nhìn người tuấn mỹ vô song trên giường, khó có thể tưởng tượng cái gì hóa thành yêu mới có thể đẹp mắt như vậy.
Phượng Tịch sững sờ, hơi nhíu mày: "Nguyên hình của ta không tiện gặp người." Phượng tộc rất ít khi trực tiếp hóa hình trước mặt người khác, chỉ có thời điểm tìm phối ngẫu mới làm vậy, giống như khổng tước xòe đuôi, Phượng vũ cửu thiên là muốn biểu diễn vẻ anh tuấn của mình trước mặt đối phương.
Nguyên Mặc có chút tiếc nuối, rũ rũ cỏ khô trên người, đi tới bên người muốn trèo lên.
Hết chương 2.
Bình luận truyện