Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 1-1: Phản bội
Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn xa hoa hải cảng...
"Vì cái gì!" Lăng Kỳ Tuyết cuộn tròn trên mặt đất, dùng tay cố sức che miệng vết thương lại, muốn ngăn máu tươi đang trào ra, nhưng ngón tay mảnh khảnh lại không thể ngăn được chất lỏng màu đỏ kia đang chảy đầy ra ngoài.
Tim, đau đến tận cùng!
Cố gắng nâng mắt, chất vấn người đàn ông đang đứng ở trước mặt nhìn xuống.
Đây là người chồng cô vừa mới lĩnh chứng kết hôn, là người đàn ông cô đã quen mười năm, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô!
"Tuyết nhi, đừng trách anh! Anh thật sự không muốn cứ sống lang bạc kì hồ* như vậy, anh chỉ muốn có một người vợ dịu dàng chứ không phải một người phụ nữ mạnh mẽ, anh muốn có tài sản thực sự thuộc về mình, chứ không phải ăn của em dùng của em!" Vẻ mặt Mục Tề phức tạp, từ nhỏ hắn đã khao khát tài phú không đếm xuể kia của công ty y dược Lăng thị, lúc mười tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch, tình cờ gặp Lăng Kỳ Tuyết, theo đuổi Lăng Kỳ Tuyết, năm mười lăm tuổi đã bắt đầu yêu đương, yêu đương dài dài đến hơn mười năm bọn họ mới lĩnh chứng kết hôn, vừa lĩnh chứng, hắn lập tức dỗ cô đến cái khách sạn hải cảng hẻo lánh này, làm bước cuối cùng của kế hoạch, giết Lăng Kỳ Tuyết, kế thừa tài sản của cô.
(*)lang bạc kì hồ = đầu đường xó chợ
Không thể không nói, tâm cơ đủ thâm trầm!
Không phải hắn không muốn nhanh chóng lấy được tài sản, nhưng Lăng Kỳ Tuyết quá mạnh mẽ, quá cẩn thận, bọn họ yêu nhau mười năm, cũng chỉ có quan hệ nắm tay thuần khiết.
Mà hôm nay, ngày kết hôn, thừa dịp Lăng Kỳ Tuyết lơ là, Mục Tề quyết tâm đâm cô một đao.
Trên dao có độc, độc tố có thể nhanh chóng làm thần kinh Lăng Kỳ Tuyết mất cảm giác, khiến cô không thể nhúc nhích, không thể dùng bản lĩnh để giết hắn.
Mắt thấy kế hoạch đã sắp thành công, làm sao hắn không vui vẻ đây, tay cầm dao cũng đã bắt đầu run rẩy, Mục Tề lui ra phía sau hai bước, giống như cầu xin Lăng Kỳ Tuyết tha thứ, cũng như đang an ủi chính mình, thì thào tự nói.
Đừng trách hắn ta? Mệt cho hắn ta còn nói được câu đó! Cô tin tưởng hắn như vậy! Mặt Lăng Kỳ Tuyết hiện lên vẻ bi thương, mười mấy năm qua, cô tin tưởng nhầm người!
Hắn ta ở bên cạnh cô mười năm, từ trước đến giờ cô không thiếu hắn cái gì, lái xe hàng hiệu, mặc hàng hiệu, có cuộc sống thổ hào mà biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ, thế mà lại không biết thỏa mãn, thật sự là nhân tâm không đủ cho rắn nuốt!
Phản bội là phản bội, nói nhiều lý do như vậy làm gì!
Lẽ ra cô có thuốc giải loại độc này, nhưng hôm nay mặc áo cưới nên cô đưa bọc nhỏ đựng thuốc giải độc cho trợ lý, không để bên người.
Cô chỉ có thể hận lòng dạ người đàn ông này thâm độc, mà bản thân cô vẫn chưa cẩn thận!
"Chị gái gia chủ thân ái, nếu chị giao《ngàn phương cổ y》cho em, em có thể tha cho chị một mạng!" Cửa phòng tổng thống đột nhiên bị mở ra, người tiến vào là một cô gái mặc váy dây vàng nhạt, trang điểm dày cộm, môi được tô đỏ như mông khỉ, liên tục phát ra tiếng cổ quái.
Gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia chính là em họ Lăng Kì Liên của cô!
"Vì cái gì!" Lăng Kỳ Tuyết cuộn tròn trên mặt đất, dùng tay cố sức che miệng vết thương lại, muốn ngăn máu tươi đang trào ra, nhưng ngón tay mảnh khảnh lại không thể ngăn được chất lỏng màu đỏ kia đang chảy đầy ra ngoài.
Tim, đau đến tận cùng!
Cố gắng nâng mắt, chất vấn người đàn ông đang đứng ở trước mặt nhìn xuống.
Đây là người chồng cô vừa mới lĩnh chứng kết hôn, là người đàn ông cô đã quen mười năm, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô!
"Tuyết nhi, đừng trách anh! Anh thật sự không muốn cứ sống lang bạc kì hồ* như vậy, anh chỉ muốn có một người vợ dịu dàng chứ không phải một người phụ nữ mạnh mẽ, anh muốn có tài sản thực sự thuộc về mình, chứ không phải ăn của em dùng của em!" Vẻ mặt Mục Tề phức tạp, từ nhỏ hắn đã khao khát tài phú không đếm xuể kia của công ty y dược Lăng thị, lúc mười tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch, tình cờ gặp Lăng Kỳ Tuyết, theo đuổi Lăng Kỳ Tuyết, năm mười lăm tuổi đã bắt đầu yêu đương, yêu đương dài dài đến hơn mười năm bọn họ mới lĩnh chứng kết hôn, vừa lĩnh chứng, hắn lập tức dỗ cô đến cái khách sạn hải cảng hẻo lánh này, làm bước cuối cùng của kế hoạch, giết Lăng Kỳ Tuyết, kế thừa tài sản của cô.
(*)lang bạc kì hồ = đầu đường xó chợ
Không thể không nói, tâm cơ đủ thâm trầm!
Không phải hắn không muốn nhanh chóng lấy được tài sản, nhưng Lăng Kỳ Tuyết quá mạnh mẽ, quá cẩn thận, bọn họ yêu nhau mười năm, cũng chỉ có quan hệ nắm tay thuần khiết.
Mà hôm nay, ngày kết hôn, thừa dịp Lăng Kỳ Tuyết lơ là, Mục Tề quyết tâm đâm cô một đao.
Trên dao có độc, độc tố có thể nhanh chóng làm thần kinh Lăng Kỳ Tuyết mất cảm giác, khiến cô không thể nhúc nhích, không thể dùng bản lĩnh để giết hắn.
Mắt thấy kế hoạch đã sắp thành công, làm sao hắn không vui vẻ đây, tay cầm dao cũng đã bắt đầu run rẩy, Mục Tề lui ra phía sau hai bước, giống như cầu xin Lăng Kỳ Tuyết tha thứ, cũng như đang an ủi chính mình, thì thào tự nói.
Đừng trách hắn ta? Mệt cho hắn ta còn nói được câu đó! Cô tin tưởng hắn như vậy! Mặt Lăng Kỳ Tuyết hiện lên vẻ bi thương, mười mấy năm qua, cô tin tưởng nhầm người!
Hắn ta ở bên cạnh cô mười năm, từ trước đến giờ cô không thiếu hắn cái gì, lái xe hàng hiệu, mặc hàng hiệu, có cuộc sống thổ hào mà biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ, thế mà lại không biết thỏa mãn, thật sự là nhân tâm không đủ cho rắn nuốt!
Phản bội là phản bội, nói nhiều lý do như vậy làm gì!
Lẽ ra cô có thuốc giải loại độc này, nhưng hôm nay mặc áo cưới nên cô đưa bọc nhỏ đựng thuốc giải độc cho trợ lý, không để bên người.
Cô chỉ có thể hận lòng dạ người đàn ông này thâm độc, mà bản thân cô vẫn chưa cẩn thận!
"Chị gái gia chủ thân ái, nếu chị giao《ngàn phương cổ y》cho em, em có thể tha cho chị một mạng!" Cửa phòng tổng thống đột nhiên bị mở ra, người tiến vào là một cô gái mặc váy dây vàng nhạt, trang điểm dày cộm, môi được tô đỏ như mông khỉ, liên tục phát ra tiếng cổ quái.
Gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia chính là em họ Lăng Kì Liên của cô!
Bình luận truyện