Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 162: Chờ đấy cho ta



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong tay của nàng chỉ có bốn viên đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, vẫn là lúc nàng ở trên hội đấu giá Hải Chu quốc vơ vét được, nếu đưa tất cả cho Thiên Diệt, nàng vẫn cảm thấy không có lợi lắm.

"Còn nữa, tìm thê tử của Lăng Thái, cho bà ta một vài chỗ tốt, để cho bà ta dẫn theo người già, nữ tử và hài tử của Lăng gia quỳ ở cửa hoàng cung, xin người trong hoàng thất chủ trì công đạo, gây ồn ào lớn vì chuyện Lăng Thái chết đi!"

Lăng Thái chết rồi, không lo lợi dụng một phen, còn ở đây lãng phí gì chứ!

Trong mắt Văn Oánh Oánh xẹt qua một tia tính toán. . . . . .

. . . . . .

Sau khi Nam Cung Ngọc rời đi, trong lúc rãnh rỗi Lăng Kỳ Tuyết nhớ đến Lâm Vĩnh Cửu đưa dược liệu mới nhất đến cho nàng, cũng đủ để nàng luyện chế ra mấy lò Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn rồi, đuổi Đông Phương Linh Thiên ra, ngay lập tức bắt đầu chuyên chú luyện chế đan dược.

Luyện đan là một quá trình cực khổ, cũng là một quá trình hưởng thụ.

Mở tinh thần lực ra mức tối đa, sau đó nhìn một số dược liệu trong lò đan hòa tan rồi dung hợp, từng chút ngưng hợp thành từng viên đan dược thì từ trong lòng sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Một buổi chiều, Lăng Kỳ Tuyết lại luyện chế được hai lọ Thuần Nguyên Đan cấp Nguyên Tôn.

Bầu trời đầy mây đỏ, màu đỏ thắm như máu chiếu trên khoảng trời Thiên Hoa Cung này, rỉ máu đỏ tươi.

Lăng Kỳ Tuyết đẩy cửa phòng ra, vốn cho là sẽ nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên, lại chỉ thấy Lục Sa mặt nghiêm túc đứng ở cửa, thấy nàng đi ra, nở một nụ cười đi lên đón: "Lăng cô nương, người đã đi ra rồi, chủ tử để cho ta ở đây hộ pháp, người có chuyện xin cứ việc phân phó."

"A, cầm những đan dược này đi chia cho sáu cao thủ của Đông Phương Linh Thiên, mỗi người một viên." Lăng Kỳ Tuyết ném cho Lục Sa một bình sứ.

Đông Phương Linh Thiên không ở đây!

Mặc dù biết rõ hắn sẽ có mấy việc riêng tư là điều tất nhiên, không thể một ngày hai tư giờ canh giữ ở bên cạnh nàng, nhưng người lạc vào cảnh giới kỳ lạ chân chính là hắn không có ở đây, nàng mới biết, thì ra là nàng vẫn sẽ cảm thấy mất mác.

Lục Sa nhận lấy bình sứ, ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Kỳ Tuyết một lúc lâu, muốn nói lại thôi.

Ánh mắt của Lục Sa vô cùng lo lắng như vậy, chỉ cần không phải người chết cũng có thể cảm nhận được!

"Ngươi có chuyện gì sao?" Lăng Kỳ Tuyết hỏi.

"Không. . . . . . Không có. . . . . ." Lục Sa giật mình một cái, thiếu chút nữa thì lộ tẩy, nếu để cho chủ tử biết hắn nói bệnh tình của hắn cho Lăng cô nương biết, còn không chôn sống hắn rồi!

"Thật không có chuyện gì?" Lăng Kỳ Tuyết không tin, chung đụng với Lục Sa đã lâu, hắn nói không có là nói láo, nàng nghe thấy lời nói của Lục Sa mập mờ, rõ ràng chính là đang nói dối!

"Không có việc gì!" Lục Sa sợ Lăng Kỳ Tuyết hỏi thêm nữa, hắn sẽ không nhịn được nói chân tướng ra, chạy nhanh như một làn khói, để lại Lăng Kỳ Tuyết mặt đầy hoài nghi.

Trải qua khoảng thời gian chung đụng, Lăng Kỳ Tuyết biết, có thể ảnh hưởng đến Lục Sa chỉ có Đông Phương Linh Thiên, Lục Sa muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là có quan hệ với Đông Phương Linh Thiên.

Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận phân tích mọi chuyện, cho đến nay, mặc kệ khi nào nàng luyện đan, Đông Phương Linh Thiên sẽ vì nàng hộ pháp, có thể mọi chuyện cũng lấy nàng làm đầu, nhưng lần này, Đông Phương Linh Thiên không có ở đây, hơn nữa Lục Sa lại không bình thường, Lăng Kỳ Tuyết gần như khẳng định, Đông Phương Linh Thiên có chuyện!

"Không được!" Lăng Kỳ Tuyết đuổi theo.

Lúc đuổi kịp Lục Sa, hắn đang phân Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn cho lục đại cao thủ, nhưng Lăng Kỳ Tuyết chỉ có thấy được bốn lục đại cao thủ trong đó, còn hai người không biết tung tích, chẳng lẽ đi làm chuyện gì nguy hiểm với Đông Phương Linh Thiên?

Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng chạy đến, ai ngờ Lục Sa luôn tôn kính với nàng lại như lửa thiêu mông chạy sang một phía khác!

Lăng Kỳ Tuyết càng thêm hoài nghi Đông Phương Linh Thiên có chuyện, há chịu bỏ qua cho hắn.

Dùng bộ pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước, trong vòng mấy hít thở đã bắt được Lục Sa: "Ngươi chạy cái gì mà chạy, bản cô nương là rắn độc hay là mãnh thú!"

Lục Sa muốn nói so với độc xà mãnh thú còn uy mãnh hơn, lại thu phục được chủ tử lạnh lùng của hắn.

Nhưng đánh chết hắn cũng không dám nói ra lời như vậy, cho dù Lăng Kỳ Tuyết sẽ cho rằng hắn đang nói đùa, nhưng chủ tử bao che kia sẽ lột da của hắn đấy!

"Không phải vậy, là như vậy, Lăng cô nương, tiểu nhân thật sự là có chuyện vội vã đi làm." Lục Sa vừa giải thích với Lăng Kỳ Tuyết, vừa vắt hết óc nghĩ phải nói ra một lý do thế nào, mới có thể khiến cho Lăng Kỳ Tuyết tin tưởng.

"Thật sao, vậy ngươi nói ngươi có chuyện gì mà vội vã như vậy." Lăng Kỳ Tuyết truy vấn ngọn nguồn.

Lục Sa nhìn một căn phòng nhỏ không xa phía trước mặt, hai mắt tỏa sáng, có rồi.

Khổ sở che bụng, ấp a ấp úng nói: "Chủ mẩu tương lai, người tạm tha cho tiểu nhân đi, nếu không thả ta đi, đoán chừng sẽ phải phải ở trong quần rồi!

Lăng Kỳ Tuyết: ". . . . . ."

Xem như ngươi lợi hại!

Lục Sa ngươi chờ đó cho ta!

Vì tránh né vấn đề của nàng, lý do ghê tởm như vậy cũng đều lấy ra nói, xem tỷ về sau thu thập ngươi thế nào!

Nhưng bây giờ, hắn đều lấy lý do ghê tởm như vậy ra nói rồi, nàng cũng không thể không tha cho đi, chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Lục Sa một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, mẹ nó, bị hắn ghê tởm như vậy, cơm tối đều không cần ăn nữa rồi!

Lục Sa bị nàng lườm, trái tim cũng nhanh nhảy ra ngoài, ánh mắt của Lăng cô nương cũng quá sắc bén!

Vừa nghĩ đến nếu là ngày sau Lăng Kỳ Tuyết biết được sự thật, cuộc sống của hắn sẽ đau khổ như thế nào, Lục Sa nghĩ một cái mà đầu đã muốn nổ tung rồi.

Chủ tử à chủ tử, là ngươi kiên quyết không để cho chủ mẫu biết, ngày sau, ngươi cần phải bảo vệ ta đấy!

Sau khi nhìn Lăng Kỳ Tuyết rời đi, Lục Sa trực tiếp đi đến một căn phòng vắng vẻ trong Thiên Hoa Cung.

. . . . . .

Trong phòng, sắc mặt của Đông Phương Linh Thiên tái nhợt như là giấy trắng, không có chút huyết sắc nào, một lớp băng sương thật mỏng bao trùm trên khuôn mặt lạnh lùng và kiên nghị của hắn.

Lông mày rậm nhíu chặt vào nhau, như đang thừa nhận thống khổ to lớn nào đó.

Trên thực tế, hắn đang phải chịu khổ sở bị băng hàn phệ tâm!

Một tháng này, hàn độc lại phát tác trước, cách một tháng còn có bốn ngày, tháng trước là hai ngày, nói cách khác, nếu tháng sau hàn độc đột kích, sẽ là trước sáu ngày, cứ thế mà suy ra, cuối cùng hàn độc của hắn tái phát càng ngày sẽ càng thường xuyên.

Lão Mạnh và một cao thủ khác bên người hắn cũng có vẻ mặt khẩn trương, bệnh tình của chủ tử một lần so với một lần còn nghiêm trọng hơn rồi, nhưng bọn họ một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể không ngừng đưa nguyên khí vào trong cơ thể của hắn, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.

Một canh giờ đi qua, hai canh giờ đã qua, cho đến sau bảy canh giờ, sắc trời từ tối thành sáng, chân trời hiện lên một tia sáng bạc, một luồng ánh mặt trời màu vàng xuyên qua tầng mây thật dầy chiếu xuống mặt đất, Đông Phương Linh Thiên mới từ từ mở mắt.
     
Cánh môi vừa khô vừa nẻ khẽ mở, cũng không nói ra lời.

Lục Sa vội vàng nâng một ly nước ấm đưa đến cạnh môi của hắn, bôi lên môi của hắn, Đông Phương Linh Thiên mới phát ra một chữ khàn khàn độc nhất: "Nàng. . . . . ."

Lục Sa hiểu hắn là chỉ Lăng Kỳ Tuyết, gật đầu nói: "Lăng cô nương rất tốt, chủ tử ngươi yên tâm, ta vẫn nên đỡ ngươi trở về trước thôi."

Dù sao nơi này là đặc biệt chuẩn bị cho Đông Phương Linh Thiên, chín lò lửa lớn nóng muốn chết, một khi bệnh tình của chủ tử được khống chế, sẽ không có ai nguyện ý sống ở chỗ này.

Đông Phương Linh Thiên gật đầu một cái, trong lòng lại nổi lên một chút phiền muộn, bệnh tình của hắn lại không thể khống chế nổi rồi!

Sau khi Tuyết Nhi biết sẽ đối xử với hắn thế nào. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện