Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 27: Tẩy Tủy Đan hoàn thành
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nam Cung Ngọc sắp muốn khóc, tu vi của hắn không cao, chỉ có thể ngưng tụ ra ngọn lửa lớn như vậy.
Hắn cũng muốn tăng cấp bậc tu vi lên, không biết làm sao hắn nỗ lực rất lâu, cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Nguyên hậu kỳ không lên được!
Lăng Kỳ Tuyết nhìn ra hắn khó xử: "Thôi, ngươi tiếp tục, ta lại nhìn một chút!"
Nam Cung Ngọc dựa theo bước diễn bình thường luyện chế ra một lô Phục Nguyên Đan.
Lăng Kỳ Tuyết chỉ ra từng chỗ không đúng nhất của hắn, còn nói cho hắn biết phương pháp cải thiện.
Nam Cung Ngọc nghe Lăng Kỳ Tuyết nói kỹ thuật luyện đan liên tục, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết càng ngày càng nhiệt tình.
Cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, luyện chế ra năm viên Thăng Nguyên Đan trong lò ở phòng luyện đan của Nam Cung Ngọc, đưa một quả trong đó ra cho hắn: "Viên Thăng Nguyên Đan này ngươi tìm một thời gian ăn đi, chờ sau khi thăng cấp lại tới tìm ta, ta lại dạy ngươi một chút kỹ thuật luyện đan tốt hơn."
Còn dư lại bốn miếng, Lăng Kỳ Tuyết thu vào nạp giới không thiếu một viên.
Không phải nàng muốn chiếm tiện nghi, mà là luyện đan sư quy củ, cố chủ cung cấp dược liệu, luyện đan sư luyện chế đan dược, luyện chế ra đan dược bình thường thì chia ba bảy, nói cách khác đan dược còn dư lại nàng đều có thể mang đi.
Nam Cung Ngọc không nói gì, thân là luyện đan sư, mặc dù là luyện đan sư cấp thấp nhất, nhưng những quy củ này hắn vẫn biết.
Ngẫm lại trình độ luyện đan của Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Ngọc nhanh chóng lấy ra lò luyện đan lấy được ở phòng đấu giá hôm nay: "Cái này là chúng ta đã nói rồi đấy!"
Lăng Kỳ Tuyết không khách khí nhận lấy lò luyện đan thu vào trong nạp giới, có lò luyện đan, nàng có thể luyện chế ra Tẩy Tủy Đan rồi.
. . . . . .
Lúc ra khỏi Ngọc Vương phủ sắc trời đã tối, Nam Cung Ngọc phái một chiếc xe ngựa sang trọng đưa Lăng Kỳ Tuyết trở về Lăng phủ.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: lúc này trở về Lăng phủ, Lăng Kỳ Liên không cắt nàng thành tám khúc mới là lạ, hơn nữa lò luyện đan và dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm một chỗ luyện chế Tẩy Tủy Đan mới là chính sự.
Ở giữa đường, Lăng Kỳ Tuyết kiên quyết xuống xe.
Phu xe không có cách nào, đành phải dừng lại, đợi Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên nhảy xuống xe ngựa, vội vàng chạy trở về phục mệnh.
Gió đêm lạnh lẽo, Lăng Kỳ Tuyết khoanh tay trước ngực nói: "Tối nay đến chỗ ngươi được không?"
Những lời này nghĩa rất khác nhau!
Đông Phương Linh Thiên biết nàng muốn mượn chỗ yên tĩnh của hắn, lại không khỏi hăng hái sôi nổi thật lâu, có chút ngu ngốc gật đầu: "Được!"
"Tốt còn không mau đi, ở chỗ này cho muỗi đốt à!" Lăng Kỳ Tuyết âm thầm buồn cười, bộ dạng Đông Phương Linh Thiên ngơ ngác thật ra lại vô cùng dễ thương.
"A!" Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôm Lăng Kỳ Tuyết bay lên không trung.
Lăng Kỳ Tuyết an tâm ở trong vòng tay của Đông Phương Linh Thiên, thưởng thức cảnh đêm của hoàng thành này.
Nơi này không có đèn điện, chỉ có một số đèn lồng đỏ của phủ đệ giàu có treo trên cửa lớn, còn có ánh nến hơi yếu phát ra ngay trong phòng, lốm đa lốm đốm, làm cho bóng đêm của hoàng thành này thêm mấy phần quỷ dị lại có màu sắc mê người.
Bên này, Lăng Kỳ Tuyết vô cùng thoải mái.
Bên kia, Đông Phương Linh Thiên lại âm thầm kêu khổ, cơ thể mềm mại của Lăng Kỳ Tuyết trong tay, mềm nhũn, như mang theo một loại ma lực, hấp dẫn sự chú ý của hắn, rất muốn sờ cả làn da của nàng, có mềm mại như ở dưới tay của hắn hay không.
Ma xui quỷ khiến, bàn tay đang ôm eo nhỏ của nàng từ từ di chuyển.
"Này! Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên vỗ mạnh vào mu bàn tay của Đông Phương Linh Thiên.
Đang thưởng thức phong cảnh, thì cảm giác tay của Đông Phương Linh Thiên rời khỏi vị trí, đừng tưởng rằng trên không trung thì muốn ăn đậu hũ của lão nương.
Hai người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống dưới.
Đông Phương Linh Thiên thua thiệt, không dám nói lời nào, chỉ có thể hung hăng áp chế ý nghĩ tà ác trong lòng kia, nghiêm túc bay lên trên trời.
Cũng giống như trước, Đông Phương Linh Thiên mang Lăng Kỳ Tuyết lên lầu ba của lầu các, cũng chính là căn phòng yên tĩnh đó.
Lăng Kỳ Tuyết lấy ra lò luyện đan và Nguyên Hỏa, ném từng dược liệu vào trong lò đan, cẩn thận quan sát lò luyện đan thay đổi.
Luyện chế đan dược hao tổn tinh thần lực rất lớn, hai canh giờ đã qua, Lăng Kỳ Tuyết vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ở trước lò luyện đan, mắt không chớp nhìn chằm chằm lò luyện đan, chỉ sợ bỏ sót biến hóa nhỏ của lò luyện đan.
Lại một canh giờ trôi qua, lò luyện đan hơi đỏ lên, nắp lò nhỏ bị một lực lượng nhô lên, mắt thấy đan thành, nhịp tim của Lăng Kỳ Tuyết vượt lên cổ họng.
Thành công hay không, thì nhìn lúc này!
Nắp lò bị đẩy ra một chút, một luồng tia sáng chói mắt từ bên trong phóng ra, chiếu sáng gian phòng nhỏ như ban ngày.
Nhịp tim của Lăng Kỳ Tuyết càng lúc càng nhanh, đời trước nàng luyện chế qua Tẩy Tủy Đan mấy lần, cũng không có thành công, nguyên nhân là Tẩy Tủy Đan ở trong lò luyện đan không thể chịu đựng được lực lượng nghịch thiên kia.
Lần này, sẽ thành công sao?
Ở lúc không thấy được đan thành, Lăng Kỳ Tuyết không dám qua loa chút nào, đôi mắt như hai đá quý to sáng ngời đã hiện đầy tia máu, có thể thấy được luyện chế Tẩy Tủy Đan hao tổn tinh thần lực to lớn cỡ nào.
Nắp lò càng ngày càng cao, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi lò luyện đan, bay vào không trung.
Một luồng ánh sáng sâu hơn từ trong lò đan chiếu ra ngoài, Lăng Kỳ Tuyết trải qua kích động, tay thon duỗi ra, không để ý nhiệt độ cao đến kinh người trong miệng lò luyện đan, chỉ lấy được một viên đan dược, nâng niu trong lòng bàn tay tinh tế nhìn.
Nàng đắm chìm trong hưng phấn khi đan thành, thế nhưng lại không chú ý đến, mặt ngoài của lò luyện đan hiện ra một vết nứt, hơn nữa còn có khuynh hướng lan ra.
Vết nứt càng lúc càng lớn, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn thưởng thức viên Tẩy Tủy Đan toàn bộ trong suốt này, tâm nguyện hai đời cuối cùng cũng được một viên, rốt cuộc nàng cũng thành công luyện chế ra Tẩy Tủy Đan!
Đúng lúc này, Đông Phương Linh Thiên nhanh tay nhanh mắt đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết, một tốc độ như tia chớp mang theo nàng từ trong cửa sổ bay ra ngoài, rơi tự do xuống lầu các ngã trên mặt đất.
Còn chưa kịp kêu: cổ thật là đau.
Trên lầu các "Ầm" một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía, không chịu nổi trọng lực lò luyện đan nổ tung!
Chấn động to lớn làm khu lầu các ở trên bắt đầu sụp xuống, ngói không ngừng rơi xuống.
Tro bụi bay đầy trời, Đông Phương Linh Thiên phản ứng cực nhanh ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết, chạy ra ngoài, xác định bụi bặm không thể đến chỗ bọn họ, Đông Phương Linh Thiên mới dừng lại.
"Thả ta xuống!" Trong tay của Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn nắm chặt Tẩy Tủy Đan vừa mới luyện chế xong.
Ánh sáng trắng xuyên qua khe hở đầu ngón tay tràn ra, ở giữa bầu trời đen này cực kỳ chói mắt.
"Mới vừa rồi cám ơn ngươi!"
Đông Phương Linh Thiên thả Lăng Kỳ Tuyết xuống, thình lình nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết nói cám ơn, cả người cũng không tốt!
Nghe nói, nếu như một người coi ngươi là người của mình, thì sẽ không nói cám ơn.
Lăng kỳ Tuyết là nói cảm ơn với hắn, chẳng lẽ ở trong lòng của nàng hắn không có một vị trí nào sao?
Đông Phương Linh Thiên so đo từng tý, hình như bắt đầu hiểu mình đối xử với Lăng Kỳ Tuyết tại sao lại khác nhau.
"Không phải nói là, cám ơn ngươi, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, nên lấy thân báo đáp sao?" Đông Phương Linh Thiên nói bỉ ổi.
"Ngươi cút ngay!" Lăng Kỳ Tuyết không chút khách khí đạp hắn một cái.
Lại dám sỗ sàng ăn đậu hũ trên người của nàng!
Đông Phương Linh Thiên bị đạp, cũng không tức giận, mà lại tiếp tục quấn lấy: "Vậy ngươi nói một chút bồi thường cho lầu các đi, không bồi thường được ngươi hãy lấy thân đền đi!"
Nam Cung Ngọc sắp muốn khóc, tu vi của hắn không cao, chỉ có thể ngưng tụ ra ngọn lửa lớn như vậy.
Hắn cũng muốn tăng cấp bậc tu vi lên, không biết làm sao hắn nỗ lực rất lâu, cũng chỉ dừng lại ở Ngưng Nguyên hậu kỳ không lên được!
Lăng Kỳ Tuyết nhìn ra hắn khó xử: "Thôi, ngươi tiếp tục, ta lại nhìn một chút!"
Nam Cung Ngọc dựa theo bước diễn bình thường luyện chế ra một lô Phục Nguyên Đan.
Lăng Kỳ Tuyết chỉ ra từng chỗ không đúng nhất của hắn, còn nói cho hắn biết phương pháp cải thiện.
Nam Cung Ngọc nghe Lăng Kỳ Tuyết nói kỹ thuật luyện đan liên tục, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết càng ngày càng nhiệt tình.
Cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, luyện chế ra năm viên Thăng Nguyên Đan trong lò ở phòng luyện đan của Nam Cung Ngọc, đưa một quả trong đó ra cho hắn: "Viên Thăng Nguyên Đan này ngươi tìm một thời gian ăn đi, chờ sau khi thăng cấp lại tới tìm ta, ta lại dạy ngươi một chút kỹ thuật luyện đan tốt hơn."
Còn dư lại bốn miếng, Lăng Kỳ Tuyết thu vào nạp giới không thiếu một viên.
Không phải nàng muốn chiếm tiện nghi, mà là luyện đan sư quy củ, cố chủ cung cấp dược liệu, luyện đan sư luyện chế đan dược, luyện chế ra đan dược bình thường thì chia ba bảy, nói cách khác đan dược còn dư lại nàng đều có thể mang đi.
Nam Cung Ngọc không nói gì, thân là luyện đan sư, mặc dù là luyện đan sư cấp thấp nhất, nhưng những quy củ này hắn vẫn biết.
Ngẫm lại trình độ luyện đan của Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Ngọc nhanh chóng lấy ra lò luyện đan lấy được ở phòng đấu giá hôm nay: "Cái này là chúng ta đã nói rồi đấy!"
Lăng Kỳ Tuyết không khách khí nhận lấy lò luyện đan thu vào trong nạp giới, có lò luyện đan, nàng có thể luyện chế ra Tẩy Tủy Đan rồi.
. . . . . .
Lúc ra khỏi Ngọc Vương phủ sắc trời đã tối, Nam Cung Ngọc phái một chiếc xe ngựa sang trọng đưa Lăng Kỳ Tuyết trở về Lăng phủ.
Lăng Kỳ Tuyết nghĩ: lúc này trở về Lăng phủ, Lăng Kỳ Liên không cắt nàng thành tám khúc mới là lạ, hơn nữa lò luyện đan và dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm một chỗ luyện chế Tẩy Tủy Đan mới là chính sự.
Ở giữa đường, Lăng Kỳ Tuyết kiên quyết xuống xe.
Phu xe không có cách nào, đành phải dừng lại, đợi Lăng Kỳ Tuyết và Đông Phương Linh Thiên nhảy xuống xe ngựa, vội vàng chạy trở về phục mệnh.
Gió đêm lạnh lẽo, Lăng Kỳ Tuyết khoanh tay trước ngực nói: "Tối nay đến chỗ ngươi được không?"
Những lời này nghĩa rất khác nhau!
Đông Phương Linh Thiên biết nàng muốn mượn chỗ yên tĩnh của hắn, lại không khỏi hăng hái sôi nổi thật lâu, có chút ngu ngốc gật đầu: "Được!"
"Tốt còn không mau đi, ở chỗ này cho muỗi đốt à!" Lăng Kỳ Tuyết âm thầm buồn cười, bộ dạng Đông Phương Linh Thiên ngơ ngác thật ra lại vô cùng dễ thương.
"A!" Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, ôm Lăng Kỳ Tuyết bay lên không trung.
Lăng Kỳ Tuyết an tâm ở trong vòng tay của Đông Phương Linh Thiên, thưởng thức cảnh đêm của hoàng thành này.
Nơi này không có đèn điện, chỉ có một số đèn lồng đỏ của phủ đệ giàu có treo trên cửa lớn, còn có ánh nến hơi yếu phát ra ngay trong phòng, lốm đa lốm đốm, làm cho bóng đêm của hoàng thành này thêm mấy phần quỷ dị lại có màu sắc mê người.
Bên này, Lăng Kỳ Tuyết vô cùng thoải mái.
Bên kia, Đông Phương Linh Thiên lại âm thầm kêu khổ, cơ thể mềm mại của Lăng Kỳ Tuyết trong tay, mềm nhũn, như mang theo một loại ma lực, hấp dẫn sự chú ý của hắn, rất muốn sờ cả làn da của nàng, có mềm mại như ở dưới tay của hắn hay không.
Ma xui quỷ khiến, bàn tay đang ôm eo nhỏ của nàng từ từ di chuyển.
"Này! Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên vỗ mạnh vào mu bàn tay của Đông Phương Linh Thiên.
Đang thưởng thức phong cảnh, thì cảm giác tay của Đông Phương Linh Thiên rời khỏi vị trí, đừng tưởng rằng trên không trung thì muốn ăn đậu hũ của lão nương.
Hai người lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống dưới.
Đông Phương Linh Thiên thua thiệt, không dám nói lời nào, chỉ có thể hung hăng áp chế ý nghĩ tà ác trong lòng kia, nghiêm túc bay lên trên trời.
Cũng giống như trước, Đông Phương Linh Thiên mang Lăng Kỳ Tuyết lên lầu ba của lầu các, cũng chính là căn phòng yên tĩnh đó.
Lăng Kỳ Tuyết lấy ra lò luyện đan và Nguyên Hỏa, ném từng dược liệu vào trong lò đan, cẩn thận quan sát lò luyện đan thay đổi.
Luyện chế đan dược hao tổn tinh thần lực rất lớn, hai canh giờ đã qua, Lăng Kỳ Tuyết vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ở trước lò luyện đan, mắt không chớp nhìn chằm chằm lò luyện đan, chỉ sợ bỏ sót biến hóa nhỏ của lò luyện đan.
Lại một canh giờ trôi qua, lò luyện đan hơi đỏ lên, nắp lò nhỏ bị một lực lượng nhô lên, mắt thấy đan thành, nhịp tim của Lăng Kỳ Tuyết vượt lên cổ họng.
Thành công hay không, thì nhìn lúc này!
Nắp lò bị đẩy ra một chút, một luồng tia sáng chói mắt từ bên trong phóng ra, chiếu sáng gian phòng nhỏ như ban ngày.
Nhịp tim của Lăng Kỳ Tuyết càng lúc càng nhanh, đời trước nàng luyện chế qua Tẩy Tủy Đan mấy lần, cũng không có thành công, nguyên nhân là Tẩy Tủy Đan ở trong lò luyện đan không thể chịu đựng được lực lượng nghịch thiên kia.
Lần này, sẽ thành công sao?
Ở lúc không thấy được đan thành, Lăng Kỳ Tuyết không dám qua loa chút nào, đôi mắt như hai đá quý to sáng ngời đã hiện đầy tia máu, có thể thấy được luyện chế Tẩy Tủy Đan hao tổn tinh thần lực to lớn cỡ nào.
Nắp lò càng ngày càng cao, cuối cùng hoàn toàn rời khỏi lò luyện đan, bay vào không trung.
Một luồng ánh sáng sâu hơn từ trong lò đan chiếu ra ngoài, Lăng Kỳ Tuyết trải qua kích động, tay thon duỗi ra, không để ý nhiệt độ cao đến kinh người trong miệng lò luyện đan, chỉ lấy được một viên đan dược, nâng niu trong lòng bàn tay tinh tế nhìn.
Nàng đắm chìm trong hưng phấn khi đan thành, thế nhưng lại không chú ý đến, mặt ngoài của lò luyện đan hiện ra một vết nứt, hơn nữa còn có khuynh hướng lan ra.
Vết nứt càng lúc càng lớn, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn thưởng thức viên Tẩy Tủy Đan toàn bộ trong suốt này, tâm nguyện hai đời cuối cùng cũng được một viên, rốt cuộc nàng cũng thành công luyện chế ra Tẩy Tủy Đan!
Đúng lúc này, Đông Phương Linh Thiên nhanh tay nhanh mắt đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết, một tốc độ như tia chớp mang theo nàng từ trong cửa sổ bay ra ngoài, rơi tự do xuống lầu các ngã trên mặt đất.
Còn chưa kịp kêu: cổ thật là đau.
Trên lầu các "Ầm" một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía, không chịu nổi trọng lực lò luyện đan nổ tung!
Chấn động to lớn làm khu lầu các ở trên bắt đầu sụp xuống, ngói không ngừng rơi xuống.
Tro bụi bay đầy trời, Đông Phương Linh Thiên phản ứng cực nhanh ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết, chạy ra ngoài, xác định bụi bặm không thể đến chỗ bọn họ, Đông Phương Linh Thiên mới dừng lại.
"Thả ta xuống!" Trong tay của Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn nắm chặt Tẩy Tủy Đan vừa mới luyện chế xong.
Ánh sáng trắng xuyên qua khe hở đầu ngón tay tràn ra, ở giữa bầu trời đen này cực kỳ chói mắt.
"Mới vừa rồi cám ơn ngươi!"
Đông Phương Linh Thiên thả Lăng Kỳ Tuyết xuống, thình lình nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết nói cám ơn, cả người cũng không tốt!
Nghe nói, nếu như một người coi ngươi là người của mình, thì sẽ không nói cám ơn.
Lăng kỳ Tuyết là nói cảm ơn với hắn, chẳng lẽ ở trong lòng của nàng hắn không có một vị trí nào sao?
Đông Phương Linh Thiên so đo từng tý, hình như bắt đầu hiểu mình đối xử với Lăng Kỳ Tuyết tại sao lại khác nhau.
"Không phải nói là, cám ơn ngươi, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, nên lấy thân báo đáp sao?" Đông Phương Linh Thiên nói bỉ ổi.
"Ngươi cút ngay!" Lăng Kỳ Tuyết không chút khách khí đạp hắn một cái.
Lại dám sỗ sàng ăn đậu hũ trên người của nàng!
Đông Phương Linh Thiên bị đạp, cũng không tức giận, mà lại tiếp tục quấn lấy: "Vậy ngươi nói một chút bồi thường cho lầu các đi, không bồi thường được ngươi hãy lấy thân đền đi!"
Bình luận truyện