Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 177: Trừng Phạt (2)
Editor : changchang
Beta: Hà
"Phong Như Khuynh, phụ hoàng sẽ không cho phép ngươi làm như vậy!" Thân thể mềm mại của Phong Như Sương run rẩy, vẫn đang vô lực chống cự.
Trong lòng nàng rõ ràng hiểu được, lần kháng cự này, không có chút hiệu quả gì
"Ngươi cảm thấy, phụ hoàng sẽ nghe ngươi hay là nghe ta?" Phong Như Khuynh ngón tay nhẹ nhàng vỗ cằm, trên mặt chứa đựng nụ cười, "Đừng nói là đưa ngươi đi quân doanh, cho dù là tìm tên khất cái gả ngươi đi, phụ hoàng cũng sẽ không từ chối ta."
Giờ khắc này, tâm của Phong Như Sương ở bờ tuyệt vọng.
Đôi mắt to của nàng chứa đầy nước mắt, âm thanh run rẩy: "Ngươi rõ ràng biết, ta không nói như vậy"
Con Tuyết Lang này là nàng đưa đến cho Phong Như Khuynh, còn có những Linh Thú khác, nàng trông thấy tại cửa thành, nàng đần độn hay là ngu ngốc, sẽ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy?
Phong Như Khuynh nhún vai, vẻ mặt vô tội :"Ta không biết, ta chỉ biết, cữu mẫu khẳng định sẽ không hãm hại ngươi."
Thực sự nàng hiểu được, Phong Như Sương sẽ không ngu xuẩn như vậy, nhưng là... Lúc này không có nghĩa, nàng không suy nghĩ đem Phong Như Sương đưa đi.
Ai bảo nàng muốn bò lên giường Quốc sư?
Đưa nàng đi một thời gian, tránh cho nàng ở lại Hoành thành càng chướng mắt.
Về phần mấy tháng sau... Ai biết được Hoành thành sẽ xảy ra biến cố gì?
Bờ môi Phong Như Sương run rẩy, nàng há mồm vài lần, nhưng vẫn không nói được ra chữ nào.
Bởi vì nàng đã hiểu.
Phong Như Khuynh đây là cố ý, nàng ta chính là đang tìm một cơ hội đuổi nàng đi, một mình chiếm lấy phụ hoàng!
Ánh mắt Phong Như Khuynh đảo qua, dừng lại trên người của Lưu thị
Lưu thị cả người run run, vội vàng cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ.
Thiếu nữ trong mắt mỉm cười, chỉ là nụ cười kia thực lạnh giá. như gió lạnh phất vào trong lòng người khác, cơ thể liền lạnh lẻo
"Ngươi không thể dạy dỗ hài tử, ta không ngại thay ngươi dạy dỗ hắn, từ hôm nay trở đi, Lưu Vũ liền ở lại trong cung, ta tìm người đến dạy hắn thế nào là lễ nghi!"
Trong lòng Lưu thị hoảng hốt, nàng gắt gao ôm thân thể của Lưu Vũ, liều chết cắn chặt môi :"Công chúa, cầu người buông tha Vũ nhi...."
Nàng không thể để Lưu Vũ ở lại, tuyệt đối không thể.
Ánh mắt Phong Như Khuynh hướng về phía Tuyết Lang ra hiệu.
Tuyết Lang lập tức hiểu rõ ý tứ của Phong Như Khuynh, ngao ô một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng Lưu thị.
Lưu thị không dám ngăn cản nó, thân thể điều căng thẳng, trên mặt lộ vẻ khủng hoảng
"Công chúa" Lưu Vân Tiêu ngăn cản Tuyết Lang theo bản năng, "Vũ nhi là vô tội"
Dù sao Lưu Vũ cũng là cháu nội
Cháu nội cùng cháu ngoại vẫn là không giống nhau.
Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng, "Người đâu, đi mời phụ hoàng đến, nói cho hắn có người đang âm mưu soán vị, còn ra tay đánh ta."
"....." Hai mắt Lưu Vân Tiêu mở to.
Hắn đánh nào khi nào? Hắn ngay cả một đầu ngón tay của nàng cũng không dám đụng đến!
"Từ từ!" Mắt thấy mấy tên thị vệ sắp sửa rời đi, Lưu Vân Tiêu luống cuống, vội vàng lên tiếng.
Nếu để cho họ mời Hoàng thượng đến, tên tiểu tử kia còn không cùng hắn liều mạng à?
Hắn còn không có đần độn như vậy, cùng Phong Thiên Ngự chính diện chống đối.
"Công chúa, Vũ nhi tuổi còn nhỏ...." Hắn khẽ cau mày.
"Nguyên nhân chính là vì hắn tuổi còn nhỏ, mới cần một người đúng đắn dạy dỗ." Phong Như Khuynh giương cao nụ cười lạnh nhạt, "Ta giúp ngươi dạy dỗ hắn, chính là vì Lưu gia ngươi."
Lưu Vân Tiêu thần tình rối rắm, hắn trời sinh nhát gan, bằng không cũng sẽ không chạy đi tu luyện, sở dĩ trước kia dám kiêu ngạo, hắn cũng chỉ là nghĩ đến trong hoàng cung còn có Phong Thiên Ngự có thể dốc lòng cùng hắn chiến đấu.
Hiện tại....
Sau nửa ngày, Lưu Vân Tiêu buông lỏng mày ra.
Hắn nghĩ Phong Như Khuynh đối với Vũ nhi cũng sẽ không quá phận, nếu không... Vị đại nhân kia cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.....
Beta: Hà
"Phong Như Khuynh, phụ hoàng sẽ không cho phép ngươi làm như vậy!" Thân thể mềm mại của Phong Như Sương run rẩy, vẫn đang vô lực chống cự.
Trong lòng nàng rõ ràng hiểu được, lần kháng cự này, không có chút hiệu quả gì
"Ngươi cảm thấy, phụ hoàng sẽ nghe ngươi hay là nghe ta?" Phong Như Khuynh ngón tay nhẹ nhàng vỗ cằm, trên mặt chứa đựng nụ cười, "Đừng nói là đưa ngươi đi quân doanh, cho dù là tìm tên khất cái gả ngươi đi, phụ hoàng cũng sẽ không từ chối ta."
Giờ khắc này, tâm của Phong Như Sương ở bờ tuyệt vọng.
Đôi mắt to của nàng chứa đầy nước mắt, âm thanh run rẩy: "Ngươi rõ ràng biết, ta không nói như vậy"
Con Tuyết Lang này là nàng đưa đến cho Phong Như Khuynh, còn có những Linh Thú khác, nàng trông thấy tại cửa thành, nàng đần độn hay là ngu ngốc, sẽ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy?
Phong Như Khuynh nhún vai, vẻ mặt vô tội :"Ta không biết, ta chỉ biết, cữu mẫu khẳng định sẽ không hãm hại ngươi."
Thực sự nàng hiểu được, Phong Như Sương sẽ không ngu xuẩn như vậy, nhưng là... Lúc này không có nghĩa, nàng không suy nghĩ đem Phong Như Sương đưa đi.
Ai bảo nàng muốn bò lên giường Quốc sư?
Đưa nàng đi một thời gian, tránh cho nàng ở lại Hoành thành càng chướng mắt.
Về phần mấy tháng sau... Ai biết được Hoành thành sẽ xảy ra biến cố gì?
Bờ môi Phong Như Sương run rẩy, nàng há mồm vài lần, nhưng vẫn không nói được ra chữ nào.
Bởi vì nàng đã hiểu.
Phong Như Khuynh đây là cố ý, nàng ta chính là đang tìm một cơ hội đuổi nàng đi, một mình chiếm lấy phụ hoàng!
Ánh mắt Phong Như Khuynh đảo qua, dừng lại trên người của Lưu thị
Lưu thị cả người run run, vội vàng cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu nữ.
Thiếu nữ trong mắt mỉm cười, chỉ là nụ cười kia thực lạnh giá. như gió lạnh phất vào trong lòng người khác, cơ thể liền lạnh lẻo
"Ngươi không thể dạy dỗ hài tử, ta không ngại thay ngươi dạy dỗ hắn, từ hôm nay trở đi, Lưu Vũ liền ở lại trong cung, ta tìm người đến dạy hắn thế nào là lễ nghi!"
Trong lòng Lưu thị hoảng hốt, nàng gắt gao ôm thân thể của Lưu Vũ, liều chết cắn chặt môi :"Công chúa, cầu người buông tha Vũ nhi...."
Nàng không thể để Lưu Vũ ở lại, tuyệt đối không thể.
Ánh mắt Phong Như Khuynh hướng về phía Tuyết Lang ra hiệu.
Tuyết Lang lập tức hiểu rõ ý tứ của Phong Như Khuynh, ngao ô một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng Lưu thị.
Lưu thị không dám ngăn cản nó, thân thể điều căng thẳng, trên mặt lộ vẻ khủng hoảng
"Công chúa" Lưu Vân Tiêu ngăn cản Tuyết Lang theo bản năng, "Vũ nhi là vô tội"
Dù sao Lưu Vũ cũng là cháu nội
Cháu nội cùng cháu ngoại vẫn là không giống nhau.
Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng, "Người đâu, đi mời phụ hoàng đến, nói cho hắn có người đang âm mưu soán vị, còn ra tay đánh ta."
"....." Hai mắt Lưu Vân Tiêu mở to.
Hắn đánh nào khi nào? Hắn ngay cả một đầu ngón tay của nàng cũng không dám đụng đến!
"Từ từ!" Mắt thấy mấy tên thị vệ sắp sửa rời đi, Lưu Vân Tiêu luống cuống, vội vàng lên tiếng.
Nếu để cho họ mời Hoàng thượng đến, tên tiểu tử kia còn không cùng hắn liều mạng à?
Hắn còn không có đần độn như vậy, cùng Phong Thiên Ngự chính diện chống đối.
"Công chúa, Vũ nhi tuổi còn nhỏ...." Hắn khẽ cau mày.
"Nguyên nhân chính là vì hắn tuổi còn nhỏ, mới cần một người đúng đắn dạy dỗ." Phong Như Khuynh giương cao nụ cười lạnh nhạt, "Ta giúp ngươi dạy dỗ hắn, chính là vì Lưu gia ngươi."
Lưu Vân Tiêu thần tình rối rắm, hắn trời sinh nhát gan, bằng không cũng sẽ không chạy đi tu luyện, sở dĩ trước kia dám kiêu ngạo, hắn cũng chỉ là nghĩ đến trong hoàng cung còn có Phong Thiên Ngự có thể dốc lòng cùng hắn chiến đấu.
Hiện tại....
Sau nửa ngày, Lưu Vân Tiêu buông lỏng mày ra.
Hắn nghĩ Phong Như Khuynh đối với Vũ nhi cũng sẽ không quá phận, nếu không... Vị đại nhân kia cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.....
Bình luận truyện