Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 44: Thanh Trúc cảm thấy sợ hãi ( một )



Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Nam Trúc Lâm.

Mười dặm gió xuân.

Bên trong phòng có bóng dáng mờ ảo của nam nhân mặc bạch y giống như trích tiên.

Chỉ cần nhìn bóng dáng của hắn đã khiến cho vạn chúng thiên hạ cảm thấy kinh diễm.

“Vì sao hôm qua không tới tìm ta?”

Giọng nói Nam Huyền đạm nhiên, như một trận gió nhẹ từ từ thổi qua, khiến cho Phong Như Khuynh vừa đi đến đằng sau thì dừng bước.

Vẻ mặt Phong Như Khuynh trở nên chân thành: “Ngày hôm qua, ta lo lắng Quốc Sư mỹ nhân quá bận rộn, cho nên ta không tới quấy rầy ngươi.”

“Ta bận quá?”

Rốt cuộc người nam nhân xoay người, dung nhan tuấn mỹ vô song bao phủ bởi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Chỉ là giữa lông mày của hắm chứa hàm xúc không rõ, đôi môi gợi lên một nụ cười nhạt nhưng không dễ phát hiện.

Phong Như Khuynh thành khẩn gật đầu: “Quốc Sư lớn lên tuyệt sắc, tuy nhiên có rất nhiều người muốn dây dưa với người, khẳng định Quốc Sư còn vội vàng ứng phó với những nữ tử đó, làm gì có thời gian chiêu đãi ta?”

Mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ không để cho hắn biết nàng vội quá nên quên mất hắn.

Sắc mặt Nam Huyền lạnh nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Ngươi cho rằng, ai cũng có thể đi vào Nam Trúc Lâm? Ngươi nghĩ rằng ai cũng có thể dây dưa với ta hay sao?”

Phong Như Khuynh ngẩng đầu, ngả ngớn bước hai bước về phía Nam Huyền: “Ý của Quốc Sư mỹ nhân là chỉ có ta mới có thể dây dưa với ngươi? Ta có thể hiểu ý Quốc Sư là ngươi mời ta ngủ với ngươi sao?”

Ánh mắt Nam Huyền đáng giá khuôn mặt mũm mĩm của thiếu nữ gần trước mặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Thực lực của ngươi tiến bộ thế nào rồi?”

“……”

Này…… Chuyện này có liên quan gì đến thực lực của nàng?

Nam Huyền cười khẽ nhìn về phía Phong Như Khuynh: “Nếu ngươi muốn ngủ với ta, vậy ngươi cần nâng cao thực lực.”

Phong Như Khuynh nhẹ nháy đôi mắt: “Ý của ngươi là, nếu ta nỗ lực tu luyện thì ta có thể ngủ với ngươi?”

“Ừ, ta nói rồi, một ngày nào đó ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ theo ngươi.”

Nhìn vẻ mặt vân thanh phong đạm của Nam Huyền, vẻ mặt Phong Như Khuynh cứng đờ, xem ra…… Hành trình nàng muốn ngủ với Quốc Sư vẫn còn rất dài.

“Vậy…… Ta có thể có khen thưởng trước hay không?” Ánh mắt Phong Như Khuynh chuyển động, mặt dày mày dạn tiếp tục đến gần Quốc Sư, cười nhìn hắn.

“Trong vòng một tháng, nếu ngươi có thể đột phá sơ võ giả, vậy ngươi lại đây tìm ta.”

Trong vòng một tháng, đột phá mà sơ võ giả……

Phong Như Khuynh hít một hơi thật sâu.

Nếu là trước kia, cho dù có là thiên tài nhất trong Lưu Vân Quốc thì trong vòng một tháng cũng không thể đột phá sơ võ giả.


May mắn, may mắn nàng có sách dược thiện, chờ linh dược sinh trưởng, nàng có thể chính thức bước vào con đường tu luyện.

Một tháng tới sơ võ giả, đều không phải là việc khó!

“Được,” ngón tay Phong Như Khuynh nhẹ nhàng chạm vào cằm Nam Huyền, “Quốc Sư mỹ nhân, vậy quyết định như lời ngươi nói, chờ sau khi ta đột phá đến sơ võ giả, ta sẽ đến tìm ngươi nhận thưởng.”

Vẻ mặt Nam Huyền điềm nhiên, lại nhìn về phía Phong Như Khuynh, ánh mắt dịu đi vài phần khiến người khác không phát hiện ra được.

“Ta muốn ra ngoài một chuyến, một tháng sau sẽ trở về, Nam Trúc Lâm này của ta ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, ta để Thanh Trúc ở lại đây, nếu ngươi có chuyện không giải quyết được, cứ đến đây tìm nó.”

Tê tê!

Một con Thanh Xà bò ra từ phía sau đầu Nam Huyền, rất không thân thiện lè lười về phía Phong Như Khuynh.

Phong Như Khuynh nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn về phía Thanh Trúc đang không có thiện cảm đối với nàng, ngón tay xoa cằm.

Ừm, hình như canh thịt rắn cũng không tồi……

Thanh Trúc là linh thú, cảm giác từ trước đến nay vẫn luôn nhanh nhạy, có lẽ nó đã nhận ra được ánh mắt âm hiểm của Phong Như Khuynh, nhanh chóng rụt đầu trở về: “Chủ nhân, ta…… Ta vẫn nên đi cùng với người thôi, ta không muốn ở lại chỗ này đâu.”

Nó cảm thấy, nữ nhân này nhìn nó, thật giống như là đang nhìn một nồi đồ ăn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện