Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 93: Lâu chủ Đệ Nhất Lâu (2)
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong lòng Phong Như Sương vui sướng, ánh mắt nàng ta dập dồn sóng nước, từ từ đi về phía Cửu Minh.
“Cửu công tử, ngươi đừng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới có thể phạm phải nhiều sai như vậy, ta thân là muội muội của nàng, tất nhiên phải chịu trách nhiệm cho nàng.”
Ánh mắt của Cửu Minh tà khí, kiêu ngạo nhìn về phía Phong Như Sương, khóe môi của hắn khẽ cong, giọng nói vênh váo, kiêu ngạo ngông cuồng.
“Ngươi là ai?”
Khuôn mặt của Phong Như Sương bỗng dưng cứng đờ, khuôn mặt của nàng hiển ra một vẻ xấu hổ.
Đặc biệt là khi trông thấy ánh mắt của đám người đang nhìn nàng, nàng càng hận không thể tìm một hầm ngầm chui vào.
“Cửu công tử…… Ta…… Ta là muội muội của Phong Như Khuynh.”
“Năm đó Nạp Lan hoàng hậu có bào thai song sinh?” Cửu Minh cong môi cười lạnh, không quan tâm mặt mũi của Phong Như Sương chút nào.
Khuôn mặt của Phong Như Sương đỏ lên, nàng xấu hổ cắn môi: “Mẫu thân của ta là Dung quý phi, là tỷ muội đồng phụ dị mẫu với Phong Như Khuynh.”
“Thì ra là một nữ nhi của thiếp thị.” Ánh mắt lạnh lùng của Cửu Minh nhìn Phong Như Sương, trong giọng nói tà khí chứa tia trào phúng: “Cuộc đời này bổn lâu chủ chán ghét nhất đó là tử nữ của thiếp thị! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Phong Như Sương trợn tròn mắt, nàng không nghĩ đến lâu chủ Đệ Nhất Lâu này, căn bản không để Lưu Phong quốc vào mắt.
Cho dù phụ hoàng lễ kính Đệ Nhất Lâu ba phần, nhưng không đại biểu Lưu Vân quốc sẽ sợ Đệ Nhất Lâu này.
Còn nữa, mẫu phi của nàng chính là quý phi, há có thể so với thiếp thị của thế gia bình thường? Bây giờ Lưu Phong quốc không hoàng hậu, rồi cũng có một ngày mẫu phi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ!
Phong Như Khuynh sờ mũi, gia hỏa này, thật ra lại rất khiến cho người ta thích.
Ừ, chỉ cần là chửi Phong Như Sương, nàng đều thích!
“Sao?” Cửu Minh chuyển mắt qua, đã thấy thiếu nữ nhìn hắn không chớp mắt, hắn cười nhạo một tiếng: “Coi trọng ta?”
Khuôn mặt của Phong Như Khuynh tối sầm lại: “Cút!”
Nàng vẫn là thích quốc sư cao quý thanh lãnh hơn, gia hỏa này quá nguy hiểm quá kiêu ngạo, người như vậy, nàng không muốn tiếp xúc quá thân.
“Nếu ngươi có thể…… Giảm mỡ béo kia đi, ta sẽ cố tiếp nhận ngươi.”
Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nguyện ý tháo mặt nạ xuống, lớn lên lại đủ đẹp, ta sẽ đồng ý để ngươi vào phủ công chúa của ta như thế nào? Đáng tiếc ngươi suốt ngày mang theo mặt nạ này, tất nhiên là xấu không thể gặp người, trên đời này mỹ nam nhiều như thế, ta cần gì coi trọng ngươi?”
Cửu Minh nheo hai mắt lại, trong mắt vàng chợt léo sáng: “Cuộc đời này, không ai có thể thấy khuôn mặt của ta, nếu không, nữ tử dưới bầu trời này chẳng phải là đều sẽ dây dưa ta không thôi sao? Chuyện phiền toái như vậy, ta hà tất phải tự tìm?”
Sắc mặt của Phong Như Sương càng đen, rốt cuộc nàng nhìn thấy…… Người tự luyến hơn quốc sư.
Phong Như Khuynh giơ tay, vỗ vào mặt Cửu Minh không mang mặt nạ.
Mà tay nàng vừa đặt ở trên mặt Cửu Minh, không khí đều ngừng lại, lão giả bên cạnh sợ đến mức lông tơ đều dựng lên, hoảng sợ nhìn nam tử bên cạnh.
Công tử có thói quen ở sạch, cũng không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào hắn, nhưng nữ nhân này lại to gan lớn mật đi sờ mặt của công tử?
“Tiểu tử, ta đã gặp qua nam tử còn đẹp hơn ngươi nhiều, ngươi tính là cái gì?”
Quốc sư của nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, có quốc sư ở đây, sao ánh mắt của nàng có thể coi trọng người khác?
Bộ dáng của Tần Thần cũng không kém, dù trên mặt hắn có thêm một vết sẹo, nhưng càng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Tiểu tử này thì tính là cái gì?
“Ngươi rất kiêu ngạo.” Đôi mắt của Cửu Minh chứa tia tà khí, lạnh lùng nói.
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: “Cũng thế.”
Trong lòng Phong Như Sương vui sướng, ánh mắt nàng ta dập dồn sóng nước, từ từ đi về phía Cửu Minh.
“Cửu công tử, ngươi đừng trách tỷ tỷ, tỷ tỷ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mới có thể phạm phải nhiều sai như vậy, ta thân là muội muội của nàng, tất nhiên phải chịu trách nhiệm cho nàng.”
Ánh mắt của Cửu Minh tà khí, kiêu ngạo nhìn về phía Phong Như Sương, khóe môi của hắn khẽ cong, giọng nói vênh váo, kiêu ngạo ngông cuồng.
“Ngươi là ai?”
Khuôn mặt của Phong Như Sương bỗng dưng cứng đờ, khuôn mặt của nàng hiển ra một vẻ xấu hổ.
Đặc biệt là khi trông thấy ánh mắt của đám người đang nhìn nàng, nàng càng hận không thể tìm một hầm ngầm chui vào.
“Cửu công tử…… Ta…… Ta là muội muội của Phong Như Khuynh.”
“Năm đó Nạp Lan hoàng hậu có bào thai song sinh?” Cửu Minh cong môi cười lạnh, không quan tâm mặt mũi của Phong Như Sương chút nào.
Khuôn mặt của Phong Như Sương đỏ lên, nàng xấu hổ cắn môi: “Mẫu thân của ta là Dung quý phi, là tỷ muội đồng phụ dị mẫu với Phong Như Khuynh.”
“Thì ra là một nữ nhi của thiếp thị.” Ánh mắt lạnh lùng của Cửu Minh nhìn Phong Như Sương, trong giọng nói tà khí chứa tia trào phúng: “Cuộc đời này bổn lâu chủ chán ghét nhất đó là tử nữ của thiếp thị! Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Phong Như Sương trợn tròn mắt, nàng không nghĩ đến lâu chủ Đệ Nhất Lâu này, căn bản không để Lưu Phong quốc vào mắt.
Cho dù phụ hoàng lễ kính Đệ Nhất Lâu ba phần, nhưng không đại biểu Lưu Vân quốc sẽ sợ Đệ Nhất Lâu này.
Còn nữa, mẫu phi của nàng chính là quý phi, há có thể so với thiếp thị của thế gia bình thường? Bây giờ Lưu Phong quốc không hoàng hậu, rồi cũng có một ngày mẫu phi sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ!
Phong Như Khuynh sờ mũi, gia hỏa này, thật ra lại rất khiến cho người ta thích.
Ừ, chỉ cần là chửi Phong Như Sương, nàng đều thích!
“Sao?” Cửu Minh chuyển mắt qua, đã thấy thiếu nữ nhìn hắn không chớp mắt, hắn cười nhạo một tiếng: “Coi trọng ta?”
Khuôn mặt của Phong Như Khuynh tối sầm lại: “Cút!”
Nàng vẫn là thích quốc sư cao quý thanh lãnh hơn, gia hỏa này quá nguy hiểm quá kiêu ngạo, người như vậy, nàng không muốn tiếp xúc quá thân.
“Nếu ngươi có thể…… Giảm mỡ béo kia đi, ta sẽ cố tiếp nhận ngươi.”
Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nguyện ý tháo mặt nạ xuống, lớn lên lại đủ đẹp, ta sẽ đồng ý để ngươi vào phủ công chúa của ta như thế nào? Đáng tiếc ngươi suốt ngày mang theo mặt nạ này, tất nhiên là xấu không thể gặp người, trên đời này mỹ nam nhiều như thế, ta cần gì coi trọng ngươi?”
Cửu Minh nheo hai mắt lại, trong mắt vàng chợt léo sáng: “Cuộc đời này, không ai có thể thấy khuôn mặt của ta, nếu không, nữ tử dưới bầu trời này chẳng phải là đều sẽ dây dưa ta không thôi sao? Chuyện phiền toái như vậy, ta hà tất phải tự tìm?”
Sắc mặt của Phong Như Sương càng đen, rốt cuộc nàng nhìn thấy…… Người tự luyến hơn quốc sư.
Phong Như Khuynh giơ tay, vỗ vào mặt Cửu Minh không mang mặt nạ.
Mà tay nàng vừa đặt ở trên mặt Cửu Minh, không khí đều ngừng lại, lão giả bên cạnh sợ đến mức lông tơ đều dựng lên, hoảng sợ nhìn nam tử bên cạnh.
Công tử có thói quen ở sạch, cũng không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào hắn, nhưng nữ nhân này lại to gan lớn mật đi sờ mặt của công tử?
“Tiểu tử, ta đã gặp qua nam tử còn đẹp hơn ngươi nhiều, ngươi tính là cái gì?”
Quốc sư của nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, có quốc sư ở đây, sao ánh mắt của nàng có thể coi trọng người khác?
Bộ dáng của Tần Thần cũng không kém, dù trên mặt hắn có thêm một vết sẹo, nhưng càng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.
Tiểu tử này thì tính là cái gì?
“Ngươi rất kiêu ngạo.” Đôi mắt của Cửu Minh chứa tia tà khí, lạnh lùng nói.
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: “Cũng thế.”
Bình luận truyện