Thần Y Độc Phi

Chương 77: lời nói và việc làm đều mẫu mực



Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Ba người vào trong phòng, nhất tề hành lễ vấn an lão thái thái.

Láo thái thái nhìn ba người này lại cùng xuất hiện ở †rước mắt mình lân nữa, cảm giác trong lòng cùng với lúc các nàng mới hồi phủ đều bất đồng.

“Mau đứng lên.” Nàng tận lực để bản thân có vẻ hòa ái một chút, lại hướng về Phượng Tử Duệ vẫy tay: “Tôn tôn ngoan, đến đây với tổ mẫu.”

Sắc mặt Phượng Trầm Ngư nháy mắt liền trâm xuống, tối hôm qua mới xảy ra chuyện của Phượng Tử Hạo, hôm nay lão thái thái đã có biểu hiện như thế với Phượng Tử Duệ, không thể không để nàng nghĩ nhiều a.

Phượng Tử Duệ nhu thuận tiến lên, nhưng cũng không quá thân cận, chỉ đến gần vài bước rồi thi lễ: “Tử Duệ thỉnh an tổ mẫu, đã đâu không tẫn hiếu với tổ mẫu, mong tổ mẫu chớ trách.”

“Không trách được!” Phượng Tử Duệ lúc còn nhỏ làm cho lão thái thái lại nhớ đến năm đó Diêu thị làm chủ mẫu, không khỏi cảm khái ngàn lần. Lúc đó Phượng gia đang mưa thuận gió hòa, làm sao chuyện phiền lòng hiện nay. “Triệu ma ma, mau ban thưởng ghế ngồi.”

Ba người nhất tề ngồi xuống, Tử Duệ ngồi gần Tưởng Dung, Tưởng Dung rất thích đứa nhỏ này, vụng trộm xoa †ay nhỏ bé của nàng, mân miệng cười.

Phấn Đại lại hung hăng trừng mắt nhìn Hàn thị một cái, thất vọng đổ lỗi hết cho nàng.

Nhưng nha đầu kia nhìn xung quanh phòng một vòng, phát hiện thiếu một người, không khỏi hỏi đến: Kim Trân di nương mới đâu? Sao không thấy nàng vội tới thỉnh an tổ mẫu?”

Phượng Vũ Hành cười thầm, chỉ muốn nói Phấn Đại thật đúng người biết chọn chuyện để nói.

Nhắc tới Kim Trân, trong phòng không ai vui vẻ nghe, lão thái thái lại buồn bực hừ một tiếng: “Tốt nhất nàng cả đời đừng lắc lư trước mặt ta, nhìn liền phát hoảng.” Nhưng còn muốn nghĩ không biết Phượng Tử Hạo có trị bệnh tốt hay không, lại bắt đầu mong Kim Trân có thể cho Phượng gia thêm đứa con trai.

Hàn thị cũng không sợ chuyện này sớm, nói thêm: “Kim Trâm muội muội là người do Đại phu nhân dạy dỗ, hẳn là mới biết quy củ thần hôn định tỉnh này, có thể là do đang ngủ ở Như Ý viện, nên mới dậy chậm.” Nói xong, còn không quên để lại hai tiếng cười của nàng.

Lão thái thái vốn đang phiền chán Trầm thị, nghe Hàn thị nói như vậy, trong lòng càng không thoải mái: “Cái ác phụ kia còn có thể dạy dỗ ra thứ gì tốt?”

Phượng Vũ Hành ra vẻ khó xử nói: “Lại nói tiếp, mẫu thân bị phạt đóng cửa, vậy mấy gian cửa tiệm của Diêu di nương ta nên tìm ai đây?”

Lúc Phượng Vũ Hành nhắc tới cửa tiệm, lão thái thái nhìn chằm chằm nàng đã thấy trong tay cầm một cái bình sứ nhỏ.

Từ lúc Phượng Vũ Hành cho nàng mấy tấm thuốc dán, lão thái thái coi như có đại ích. Người cổ đại làm sao có thể nhìn thấy loạt thuốc dán của Tây y ở thế kỉ XXI này, chẳng những mấy tấm không giống thuốc đại phu kê đơn rất rặng, chủ yếu là hiệu quả ngay lập tức. Nàng dán hai ngày, còn tìm được bí quyết, không chỉ dán thắt lưng, chỗ nào đau thì dán vào, đảm bảo thuốc đến trừ bệnh.

Nghĩ ngày đó ban đêm đột nhiên choáng váng đầu, Phượng Vũ Hành nói mạch máu của nàng bị dâng lên, để nàng tìm dược tốt đến, chỉ sợ trong bình sứ nhỏ này  là dược tốt cho nàng?

Lão thái thái phất tay với Triệu ma ma: “Đi mang Trầm thị đến đây, để nàng mang khế đất đến." Còn nghĩ thêm, lại bổ sung: “Còn cả sổ sách cũng phải mang tới.”

Triệu ma ma lĩnh mệnh đi, Phượng Vũ Hành hé miệng cười, đứng dậy tiến lên hai bước, đưa bình sứ nhỏ trong tay ra trước mặt lão thái thái: “Đây là thuốc tốt A. Hành vì tổ mẫu chế dược suốt đêm, đều là dùng dược. liệu quý hiến mà Ngự vương điện hạ đưa tới, nhiều thứ ở Đại Thuận chúng ta còn khó gặp.”

Lão thái thái cười tm tỉm tiếp nhận, bảo bối kia quả thực so với tràng hạt phỉ thúy mà Trâm thị tặng còn giá trị hơn.

Phượng Trầm Ngư cưỡng chế phẫn hận trong lòng, kín đáo nói: “Nhị muội muội không quả là ngoại tôn nữ của Diêu thái y, đúng là chân truyền a.”

Phượng Vũ Hành khiên tốn: “Đâu có, ngoại công dạy A Hành bất quá chỉ vài năm, lúc đó A Hành còn nhỏ, làm sao so được với mẫu thân của Đại tỷ tỷ, lời nói và việc làm đều mẫu mực.”

Lão thái thái kêu lên, “Cái ác phụ kia, Trầm Ngư. ngươi vạn lần không thể học tập mẫu thân ngươi.”

Trong lòng Phượng Trầm Ngư rất ủy khuất, ngoài miệng vẫn nói: “Trầm Ngư đều nghe tổ mẫu.”

Lão thái thái gật đầu, không muốn nói thêm về Trầm thị nữa, nhìn bình sứ nhỏ trong tay hỏi Phượng Vũ Hành: “Tôn nữ ngoan, nhanh nói cho tổ mẫu thuốc này dùng như thế nào?”

“Ngày thường tổ mẫu không cần dùng, chỉ là lúc đầu lại choáng váng, đổ phấn bột bên trong ra bằng nửa ngón áp út cho vào trong miệng rồi uống nước là được rồi.”

Kỳ thật nàng phải đem thuốc đã đóng gói nghiền nát, đổ vào trong bình sứ nhỏ mà cổ nhân hay dùng. Nửa ngón áp út chắc là một viên, để lão thái thái đề phòng huyết áp đột ngột tăng cao dùng.

Lão thái thái rất hài lòng với bình dược cấp cứu này, lại càng không mượn tay người khác, trực tiếp cho vào. trong tay áo mình: “Ta tự mình mang theo, lúc muốn dùng mà không có hạ nhân bên người.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “A Hành chỉ hy vọng thân thể tổ mẫu khỏe mạnh.” Ngươi khỏe mạnh, mới có khí lực giúp ta đối phó với Trầm tị kia, phải loại bỏ Trầm thị ra khỏi Phượng phủ, nàng chỉ là thứ nữ nho nhỏ, lực lượng không đủ, có lão thái thái hỗ trợ là tốt rồi.

Mọi người lại đợi một lát, Triệu ma ma dẫn Trầm thị đến, phía sau còn có Mãn Hỉ và Bảo Đường đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện