Thần Y Hoàng Hậu
Chương 10: Ngươi có thể có ích lợi gì?
Edit & Dịch: Emily Ton.
Sau khi Hỏa Vân Cự Ưng trở nên điên cuồng, đôi cánh như những đám mây rũ xuống mở ra, thân hình khổng lồ che đậy bầu trời, cả một dãy núi đều có thể bị che đậy bởi cái bóng của nó, có thể thấy được thân hình của nó khổng lồ cỡ nào!
Lông của nó sao có thể giống như lông vũ, mà là sáng bóng giống như áo giáp!
Phượng Vũ nắm một cái vào khoảng không, thân hình thẳng tắp rơi xuống!
Tình huống vạn phần khẩn cấp!
Sinh tử chỉ một đường tại đây!
Ngay thời điểm nguy hiểm nhất, nàng rốt cuộc nắm được móng vuốt bén nhọn của Hỏa Vân Cự Ưng.
Móng vuốt bén nhọn giống như lưỡi đao, vẽ ra một miệng vết thương thật sâu trong lòng bàn tay Phượng Vũ, máu tươi như nước suối trào ra!
Đau......
Tuy nhiên, Phượng Vũ đều không hề nhăn mày chút nào, nàng mượn lực trong tay, thân hình linh hoạt nhẹ nhàng uyển chuyển đổi chiều một cái, lập tức một lần nữa leo lên đến bên trong móng vuốt của Hỏa Vân Cự Ưng.
Lúc này, nàng mới có thể thư giãn một chút.
Một đường sinh tử vừa rồi, nếu như nàng phản ứng chậm 0,01 giây, nàng nhất định phải chết!
Nghĩ vậy, cặp mắt đẹp thâm thuý như mực của Phượng Vũ, giống như điện quang bắn về phía Quân Lâm Uyên!
Trong mắt vị Thái Tử điện hạ này, những người khác thật sự đều là con kiến sao?!
Hắn thong dong tự phụ như vậy, mà nàng, chật vật tan rã.
Phẫn nộ...... bốc cháy như một ngọn lửa ở trong ngực Phượng Vũ!
Sức mạnh...... khát vọng có được sức mạnh siêu cường xưa nay chưa từng có!
Phượng Vũ hít sâu một hơi, Tiên Linh Quả, cần phải lấy được Tiên Linh Quả tới tay, luyện chế ra cửu chuyển linh đan, sau đó nàng mới có thể tu luyện một lần nữa......
Con đường phía sau còn rất dài, Quân Lâm Uyên, chúng ta hãy chờ xem!
Mà hiện tại, quan trọng nhất chính là sống sót.
Ánh mắt Hỏa Vân Cự Ưng sợ hãi nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Thế gian sao sẽ có thiếu niên cường đại như vậy!
Hắn mới bao tuổi? Thực lực đã vượt qua hơn nửa bước vương giả!
Nó đã hoá điên rồi! Hoá điên nhưng vẫn đánh không lại hắn!
Trong vài năm nữa, chờ đến khi hắn trưởng thành, liệu vị cường đại nhất đang tồn tại ở trung tâm khu rừng Băng Phong Sâm, có phải cũng sẽ kiêng kị hắn hay không?
Nghĩ vậy, trong mắt Hỏa Vân Cự Ưng hiện lên một tia tuyệt vọng!
Bất quá, nếu đã trốn không thoát, cho dù phải chết, nó cũng muốn chiến đấu cùng đối phương cho đến khi ngươi chết ta sống!
Phượng Vũ thấy được ngọn lửa điên cuồng trong mắt Hỏa Vân Cự Ưng, trái tim nàng lạnh đã tới cực điểm!
Nàng không quan tâm tới sống chết của Hỏa Vân Cự Ưng, nhưng nếu nó muốn chiến đấu đến ngươi chết ta sống cùng với Quân Lâm Uyên, vậy thì nàng thân là cá trong chậu lập tức sẽ gặp tai ương, hơn nữa hẳn là phải chết!
Không phải nàng không muốn cầu xin Quân Lâm Uyên, mà nàng biết, có cầu cũng vô dụng.
Bởi vì hiện tại ở trong mắt Quân Lâm Uyên, nàng chính là một người xa lạ không đáng để ý.
Người này xưa nay đều lạnh nhạt tuyệt tình khiến người giận sôi!
Tín ngưỡng về cuộc sống của hắn là: Có bản lĩnh tự mình sống sót, không có bản lĩnh thì đừng tồn tại mà lãng phí không khí.
Ở trong lòng hắn chỉ có hai loại người: Một loại là người của hắn, một loại là những người khác.
Người của hắn, hắn sẽ bênh vực bảo vệ người của mình đến cùng, những người khác hắn làm như không thấy.
Thực hiển nhiên, Phong Tầm thuộc về một trong những người của hắn, mà Phượng Vũ...... lại chính là những người khác.
Tuy rằng điều này khiến mọi người tức giận và phản đối, nhưng đây là sự thật.
Đó là lý do vì sao Phượng Vũ ký thác hy vọng sống sót của mình ở trên người Hỏa Vân Cự Ưng!
Ánh mắt Phượng Vũ một lần nữa nhìn dưới thân mình ——
Rừng rậm Băng Phong Sâm tổng cộng được chia thành năm vùng. Trung tâm nhất của rừng rậm Băng Phong Sâm, được cai trị bởi những chúa tể đáng sợ nhất!
Đó là nơi mà những người của các đế quốc siêu cường đều luôn kiêng kị.
Trong những năm này, bởi vì sự chú ý quan trọng nhất của Phượng Vũ chính là Tiên Linh Quả, cho nên đối hiểu biết về rừng rậm Băng Phong Sâm đều rất tỉ mỉ kỹ càng.
Vì thế, nàng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là khu vực phía đông.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu nàng lập tức hiện lên một bản đồ chi tiết về xung quanh khu vực này!
"Nếu ngươi liều mạng với hắn, ngay cả lông tóc của hắn cũng không động đến được, nhưng ngươi sẽ ngã xuống và chết. Không bằng, chúng ta hợp tác đi?" Phượng Vũ không màng đến miệng vết thương trên tay, nắm lấy móng vuốt của Hỏa Vân Cự Ưng, thân hình linh động rất nhanh đã chuyển dời đến lỗ tai Hỏa Vân Cự Ưng.
"Hợp tác? Ngươi có thể có ích lợi gì?" Hỏa Vân Cự Ưng đặc biệt khinh bỉ Phượng Vũ.
Sau khi Hỏa Vân Cự Ưng trở nên điên cuồng, đôi cánh như những đám mây rũ xuống mở ra, thân hình khổng lồ che đậy bầu trời, cả một dãy núi đều có thể bị che đậy bởi cái bóng của nó, có thể thấy được thân hình của nó khổng lồ cỡ nào!
Lông của nó sao có thể giống như lông vũ, mà là sáng bóng giống như áo giáp!
Phượng Vũ nắm một cái vào khoảng không, thân hình thẳng tắp rơi xuống!
Tình huống vạn phần khẩn cấp!
Sinh tử chỉ một đường tại đây!
Ngay thời điểm nguy hiểm nhất, nàng rốt cuộc nắm được móng vuốt bén nhọn của Hỏa Vân Cự Ưng.
Móng vuốt bén nhọn giống như lưỡi đao, vẽ ra một miệng vết thương thật sâu trong lòng bàn tay Phượng Vũ, máu tươi như nước suối trào ra!
Đau......
Tuy nhiên, Phượng Vũ đều không hề nhăn mày chút nào, nàng mượn lực trong tay, thân hình linh hoạt nhẹ nhàng uyển chuyển đổi chiều một cái, lập tức một lần nữa leo lên đến bên trong móng vuốt của Hỏa Vân Cự Ưng.
Lúc này, nàng mới có thể thư giãn một chút.
Một đường sinh tử vừa rồi, nếu như nàng phản ứng chậm 0,01 giây, nàng nhất định phải chết!
Nghĩ vậy, cặp mắt đẹp thâm thuý như mực của Phượng Vũ, giống như điện quang bắn về phía Quân Lâm Uyên!
Trong mắt vị Thái Tử điện hạ này, những người khác thật sự đều là con kiến sao?!
Hắn thong dong tự phụ như vậy, mà nàng, chật vật tan rã.
Phẫn nộ...... bốc cháy như một ngọn lửa ở trong ngực Phượng Vũ!
Sức mạnh...... khát vọng có được sức mạnh siêu cường xưa nay chưa từng có!
Phượng Vũ hít sâu một hơi, Tiên Linh Quả, cần phải lấy được Tiên Linh Quả tới tay, luyện chế ra cửu chuyển linh đan, sau đó nàng mới có thể tu luyện một lần nữa......
Con đường phía sau còn rất dài, Quân Lâm Uyên, chúng ta hãy chờ xem!
Mà hiện tại, quan trọng nhất chính là sống sót.
Ánh mắt Hỏa Vân Cự Ưng sợ hãi nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên!
Thế gian sao sẽ có thiếu niên cường đại như vậy!
Hắn mới bao tuổi? Thực lực đã vượt qua hơn nửa bước vương giả!
Nó đã hoá điên rồi! Hoá điên nhưng vẫn đánh không lại hắn!
Trong vài năm nữa, chờ đến khi hắn trưởng thành, liệu vị cường đại nhất đang tồn tại ở trung tâm khu rừng Băng Phong Sâm, có phải cũng sẽ kiêng kị hắn hay không?
Nghĩ vậy, trong mắt Hỏa Vân Cự Ưng hiện lên một tia tuyệt vọng!
Bất quá, nếu đã trốn không thoát, cho dù phải chết, nó cũng muốn chiến đấu cùng đối phương cho đến khi ngươi chết ta sống!
Phượng Vũ thấy được ngọn lửa điên cuồng trong mắt Hỏa Vân Cự Ưng, trái tim nàng lạnh đã tới cực điểm!
Nàng không quan tâm tới sống chết của Hỏa Vân Cự Ưng, nhưng nếu nó muốn chiến đấu đến ngươi chết ta sống cùng với Quân Lâm Uyên, vậy thì nàng thân là cá trong chậu lập tức sẽ gặp tai ương, hơn nữa hẳn là phải chết!
Không phải nàng không muốn cầu xin Quân Lâm Uyên, mà nàng biết, có cầu cũng vô dụng.
Bởi vì hiện tại ở trong mắt Quân Lâm Uyên, nàng chính là một người xa lạ không đáng để ý.
Người này xưa nay đều lạnh nhạt tuyệt tình khiến người giận sôi!
Tín ngưỡng về cuộc sống của hắn là: Có bản lĩnh tự mình sống sót, không có bản lĩnh thì đừng tồn tại mà lãng phí không khí.
Ở trong lòng hắn chỉ có hai loại người: Một loại là người của hắn, một loại là những người khác.
Người của hắn, hắn sẽ bênh vực bảo vệ người của mình đến cùng, những người khác hắn làm như không thấy.
Thực hiển nhiên, Phong Tầm thuộc về một trong những người của hắn, mà Phượng Vũ...... lại chính là những người khác.
Tuy rằng điều này khiến mọi người tức giận và phản đối, nhưng đây là sự thật.
Đó là lý do vì sao Phượng Vũ ký thác hy vọng sống sót của mình ở trên người Hỏa Vân Cự Ưng!
Ánh mắt Phượng Vũ một lần nữa nhìn dưới thân mình ——
Rừng rậm Băng Phong Sâm tổng cộng được chia thành năm vùng. Trung tâm nhất của rừng rậm Băng Phong Sâm, được cai trị bởi những chúa tể đáng sợ nhất!
Đó là nơi mà những người của các đế quốc siêu cường đều luôn kiêng kị.
Trong những năm này, bởi vì sự chú ý quan trọng nhất của Phượng Vũ chính là Tiên Linh Quả, cho nên đối hiểu biết về rừng rậm Băng Phong Sâm đều rất tỉ mỉ kỹ càng.
Vì thế, nàng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là khu vực phía đông.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu nàng lập tức hiện lên một bản đồ chi tiết về xung quanh khu vực này!
"Nếu ngươi liều mạng với hắn, ngay cả lông tóc của hắn cũng không động đến được, nhưng ngươi sẽ ngã xuống và chết. Không bằng, chúng ta hợp tác đi?" Phượng Vũ không màng đến miệng vết thương trên tay, nắm lấy móng vuốt của Hỏa Vân Cự Ưng, thân hình linh động rất nhanh đã chuyển dời đến lỗ tai Hỏa Vân Cự Ưng.
"Hợp tác? Ngươi có thể có ích lợi gì?" Hỏa Vân Cự Ưng đặc biệt khinh bỉ Phượng Vũ.
Bình luận truyện