Thần Y Lâm Cứu Em Đi
Chương 25
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trong lòng Trần Biển Thước lại có ấn tượng vô cùng sâu đậm! Học Trung y từ nhỏ, ông ta đã có mấy chục năm kiếm sống bằng nghề bác sĩ.
Nhìn từ cái tên mà bố mẹ ông ta đặt cho, Trần Biển Thước, Trần Biển Thước! Có thể nói người nhà đã đặt hi vọng rất lớn vào ông ta ngay từ khi còn nhỏ.
Trần Biển Thước cũng không phụ lòng họ, ông ta cũng rất nổi tiếng, có thể nói là một chuyên gia Đông y có uy tín.
Trước đây không thể chữa được bệnh cho Lý Vân Tịch, ông ta đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhập từ khóa tìm kiếm! Đột nhiên nghe nói tới Lâm Trác Úy từ đâu xuất hiện có thể chữa được bệnh, lại còn “cưỡng ép” con gái nhà người ta.
Trần Biển Thước cho rằng tên Lâm Trác Úy này sẽ là một ông già bảy tám mươi tuổi không đứng đắn, còn không thì là con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Một số gia đình Đông y giàu có quả thật cất giấu rất nhiều bài thuốc đã thất truyền hay các loại sách cổ xưa.
Trùng hợp là anh ta có thể chữa trị bệnh này cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên.
Nói cách khác, thân phận của người này trong lòng Trần Biển Thước quả thực không đơn giản.
Nếu không cũng sẽ không dám phát ngôn bừa bãi, cưỡng ép con gái người ta lấy thân báo đáp.
Nhưng hiện tại… Sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Trác Úy, trong lòng Trần Biển Thước lại cực kì khó chịu.
Chỉ là một tên lang băm trẻ tuổi, rốt cuộc anh ta làm thế nào lại có thể chữa khỏi căn bệnh đó? Một khi đã có suy nghĩ như vậy, Trần Biển Thước suy nghĩ trăm lần cũng không lý giải được, đến cả bữa cơm cũng nuốt không trôi.
Ông ta lấy cớ trong nhà có việc rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Sau khi bắt một chiếc xe rời khỏi đây, ông ta đi thẳng đến chỗ vừa đi qua, tìm Lâm Trác Úy hỏi cho rõ ràng.
Vào giờ phút này, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà ngã về phía tây.
Lâm Trác Úy kết thúc một ngày bán hàng, đang dọn dẹp một chút để chuẩn bị về nhà.
Giữa lúc anh đang bận rộn làm việc bỗng thấy một bóng người đang đứng trước gian hàng, nhìn thẳng vào anh.
Lâm Trác Úy ngẩng đầu nhìn một chút rồi nhăn mày:
“Ông là…?” Trần Biển Thước nhìn Lâm Trác Úy với ánh mắt phức tạp, thở dài nói:
“Cậu chính là người đã chữa trị cho con gái đầu Lý Vân Tịch của nhà họ Lý?” Lâm Trác Úy ngẩn người ra, mù mờ gật đầu.
N h ảy hố truyện» I [tên truyện] tại nhayho.
com để ủng hộ chúng mình.
Trần Biển Thước trông mặt có vẻ không hiểu, chắp hai tay:
“Tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu, cậu học từ thầy nào được không?” “Từ bố tôi.
”
“Vậy tên của ông ấy là…” “Lâm Sử Chung!” Lâm Trác Úy nói xong thì cúi đầu tiếp tục thu dọn quầy hàng.
Ông lão liên tục lục lọi trong trí nhớ, Lâm Sử Chung? Nhưng ông nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được, trong giới Trung y còn có một nhân vật như thế à?
“Cậu bé! Chúng ta có thể trò chuyện được không?”Trần Biển Thước trở nên vô cùng hứng thú với Lâm Trác Úy.
Lâm Trác Úy cười cười:
“Nhưng tôi phải đóng cửa hàng để về nhà ăn tối!” “Không sao, không sao! Lão già này sẵn lòng mời, chi bằng cậu để lại cho tôi mặt mũi, cùng nhau đi ăn tối được không?” “Cái này…” Lâm Trác Úy nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thu dọn quán xong, cả hai cùng ngồi ở một nhà hàng nhỏ gần đó, có vài món ăn, tiếp đó là một bình trà, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong lúc tán gẫu, Trần Biển Thước cố tình đề cập tới một số chuyện liên quan đến Đông y.
Kết quả… Càng nói, ông ta càng cảm thấy hoảng sợ! Lâm Trác Úy! Người này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ.
Trần Biển Thước làm nghề y hơn nửa đời người, cũng sắp đến ngày phải gần đất xa trời nhưng đối với những phương thức trị liệu mà Lâm Trác Úy nhắc đến, ông đều là lần đầu tiên được nghe qua.
Khi nghe đến những chỗ đặc sắc, ông lão nhịn không được đập bàn tán thưởng, liên tục vỗ tay:
“Hay! Rất hay! Hóa ra còn có thể dùng cách này trị liệu.
”
Nói đến đây, sau khi đã cho mấy chén trà vào bụng, Trần Biển Thước bỗng nhớ tới chuyện của Lý Vân Tịch.
Ông ta thật không hiểu nổi:
“Anh bạn nhỏ Lâm Trác Úy này! Cậu có thực lực như vậy, đại trượng phu lo gì mà không tìm được vợ? Sao phải cưỡng ép nhà họ Lý làm chuyện đó!” Trần Biển Thước suýt nữa nói thẳng ra là nhân cách của cậu quá tệ! Có thực lực như thế này còn lo không có vợ sao? Sao lại phải dùng đến thủ đoạn cưỡng ép như thế này?.
Nhìn từ cái tên mà bố mẹ ông ta đặt cho, Trần Biển Thước, Trần Biển Thước! Có thể nói người nhà đã đặt hi vọng rất lớn vào ông ta ngay từ khi còn nhỏ.
Trần Biển Thước cũng không phụ lòng họ, ông ta cũng rất nổi tiếng, có thể nói là một chuyên gia Đông y có uy tín.
Trước đây không thể chữa được bệnh cho Lý Vân Tịch, ông ta đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhập từ khóa tìm kiếm! Đột nhiên nghe nói tới Lâm Trác Úy từ đâu xuất hiện có thể chữa được bệnh, lại còn “cưỡng ép” con gái nhà người ta.
Trần Biển Thước cho rằng tên Lâm Trác Úy này sẽ là một ông già bảy tám mươi tuổi không đứng đắn, còn không thì là con nhà giàu ăn chơi trác táng.
Một số gia đình Đông y giàu có quả thật cất giấu rất nhiều bài thuốc đã thất truyền hay các loại sách cổ xưa.
Trùng hợp là anh ta có thể chữa trị bệnh này cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên.
Nói cách khác, thân phận của người này trong lòng Trần Biển Thước quả thực không đơn giản.
Nếu không cũng sẽ không dám phát ngôn bừa bãi, cưỡng ép con gái người ta lấy thân báo đáp.
Nhưng hiện tại… Sau khi tận mắt nhìn thấy Lâm Trác Úy, trong lòng Trần Biển Thước lại cực kì khó chịu.
Chỉ là một tên lang băm trẻ tuổi, rốt cuộc anh ta làm thế nào lại có thể chữa khỏi căn bệnh đó? Một khi đã có suy nghĩ như vậy, Trần Biển Thước suy nghĩ trăm lần cũng không lý giải được, đến cả bữa cơm cũng nuốt không trôi.
Ông ta lấy cớ trong nhà có việc rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Sau khi bắt một chiếc xe rời khỏi đây, ông ta đi thẳng đến chỗ vừa đi qua, tìm Lâm Trác Úy hỏi cho rõ ràng.
Vào giờ phút này, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà ngã về phía tây.
Lâm Trác Úy kết thúc một ngày bán hàng, đang dọn dẹp một chút để chuẩn bị về nhà.
Giữa lúc anh đang bận rộn làm việc bỗng thấy một bóng người đang đứng trước gian hàng, nhìn thẳng vào anh.
Lâm Trác Úy ngẩng đầu nhìn một chút rồi nhăn mày:
“Ông là…?” Trần Biển Thước nhìn Lâm Trác Úy với ánh mắt phức tạp, thở dài nói:
“Cậu chính là người đã chữa trị cho con gái đầu Lý Vân Tịch của nhà họ Lý?” Lâm Trác Úy ngẩn người ra, mù mờ gật đầu.
N h ảy hố truyện» I [tên truyện] tại nhayho.
com để ủng hộ chúng mình.
Trần Biển Thước trông mặt có vẻ không hiểu, chắp hai tay:
“Tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu, cậu học từ thầy nào được không?” “Từ bố tôi.
”
“Vậy tên của ông ấy là…” “Lâm Sử Chung!” Lâm Trác Úy nói xong thì cúi đầu tiếp tục thu dọn quầy hàng.
Ông lão liên tục lục lọi trong trí nhớ, Lâm Sử Chung? Nhưng ông nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được, trong giới Trung y còn có một nhân vật như thế à?
“Cậu bé! Chúng ta có thể trò chuyện được không?”Trần Biển Thước trở nên vô cùng hứng thú với Lâm Trác Úy.
Lâm Trác Úy cười cười:
“Nhưng tôi phải đóng cửa hàng để về nhà ăn tối!” “Không sao, không sao! Lão già này sẵn lòng mời, chi bằng cậu để lại cho tôi mặt mũi, cùng nhau đi ăn tối được không?” “Cái này…” Lâm Trác Úy nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Thu dọn quán xong, cả hai cùng ngồi ở một nhà hàng nhỏ gần đó, có vài món ăn, tiếp đó là một bình trà, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong lúc tán gẫu, Trần Biển Thước cố tình đề cập tới một số chuyện liên quan đến Đông y.
Kết quả… Càng nói, ông ta càng cảm thấy hoảng sợ! Lâm Trác Úy! Người này không phải là một kẻ đầu đường xó chợ.
Trần Biển Thước làm nghề y hơn nửa đời người, cũng sắp đến ngày phải gần đất xa trời nhưng đối với những phương thức trị liệu mà Lâm Trác Úy nhắc đến, ông đều là lần đầu tiên được nghe qua.
Khi nghe đến những chỗ đặc sắc, ông lão nhịn không được đập bàn tán thưởng, liên tục vỗ tay:
“Hay! Rất hay! Hóa ra còn có thể dùng cách này trị liệu.
”
Nói đến đây, sau khi đã cho mấy chén trà vào bụng, Trần Biển Thước bỗng nhớ tới chuyện của Lý Vân Tịch.
Ông ta thật không hiểu nổi:
“Anh bạn nhỏ Lâm Trác Úy này! Cậu có thực lực như vậy, đại trượng phu lo gì mà không tìm được vợ? Sao phải cưỡng ép nhà họ Lý làm chuyện đó!” Trần Biển Thước suýt nữa nói thẳng ra là nhân cách của cậu quá tệ! Có thực lực như thế này còn lo không có vợ sao? Sao lại phải dùng đến thủ đoạn cưỡng ép như thế này?.
Bình luận truyện