Thần Y Lâm Cứu Em Đi
Chương 43
Lâm Trác Úy lập tức nổi giận, quét mắt nhìn một lượt cả gia đình ghê tởm không biết xấu hổ này.
"Lúc tôi chữa bệnh có thu của nhà các người một đồng tiền nào chưa?" "! " Trong thoáng chốc, người nhà họ Lý đều nghẹn họng.
"Tình trạng bệnh của con gái bà còn chưa được cải thiện sao?" "! " "Mạng sống của cô ta chỉ còn có ba ngày, tôi chữa trị giúp cô ta ngay cả một xu cũng không lấy! Bây giờ tôi lại còn bị nhà các người lừa bịp đổ tội nữa hả?" Nhập từ khóa tìm kiếm! Lâm Trác Úy đột nhiên buông lời trách cứ, tất cả mọi người đang vây xem đều vô cùng mơ hồ.
Không ngờ người ta không lấy một đồng tiền nào cả? Không ngờ người ta quả thật cũng đã cứu sống bệnh nhân rồi? Thật là con mẹ nó mất mặt quá! Hai bên mỗi người nói một kiểu, rốt cuộc nên tin tưởng ai đây? Trương Mẫn lập tức phản bác:
"Hừ! Tôi đường đường là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn bất động sản Thịnh Thế! Gia đình chúng tôi sẽ lừa gạt cậu sao? Đồ quê mùa nhà cậu? Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?" Sau khi bà ta nói xong lời này, đám người xung quanh đều bừng tỉnh.
"Đúng vậy! Người ta giàu có như vậy, cần gì phải lừa người nữa chứ?" "Chắc chắn là anh ta làm sai rồi!" "Lang băm! Anh ta chính là đồ lang băm!" "Bắt cậu ta đưa đến cơ quan tuần tra đi.
”
Tất cả những người này đều nhốn nháo hét to, bộ dạng vô cùng hùng hổ.
Lâm Trác Úy thật sự nổi nóng, dùng hết sức vung tay rồi quát lên một câu:
"Mặc cho mấy người nói năng đảo điên trời đất ra sao, tôi nói không chữa chính là không chữa!" Kết quả! Bởi vì đang trên người đang mặc một bộ đồ hàng vỉa hè giá rẻ, cú vung tay này, cộng thêm cả việc Trương Mẫn cứ liều chết túm chặt không buông.
Một tiếng "roẹt" giòn giã vang lên, nguyên cả ống tay áo của Lâm Trác Úy đều bị xé rách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng cười khúc khích nổi lên, tất cả những người có mặt tại đây đều cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Bà! " Lâm Trác Úy vô cùng phẫn nộ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trương Mẫn.
Bà ta giơ nửa ống tay áo bị xé rách trong tay lên, bĩu môi lại, cuối cùng còn ghét bỏ ném ống tay áo đó lên người Lâm Trác Úy.
"Xì! Ngay cả quần áo cũng là hàng vỉa hè.
Loại người nghèo hèn kém cỏi như cậu lại còn muốn đụng chạm đến con gái tôi, cậu cũng không tiểu ra một bãi rồi tự soi lại chính mình đi!" Trương Mẫn nói xong lời này, những người xung quanh đều đồng loạt cười phá lên.
Mỗi một người đều nói rằng Lâm Trác Úy quả thật là không biết tự lượng sức mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hai tay Trương Mẫn đan chéo lại trước ngực, dáng vẻ hết sức vênh váo tự đắc:
"Nếu không phải thấy cậu còn có chút năng lực, tôi sẽ ăn nói khép nép cầu xin cậu à? Còn thật sự cho rằng bản thân tài giỏi hơn người, ngay cả cái đuôi cũng vểnh lên trời rồi.
”
Lý Hữu Phú đứng ở phía sau không hề lên tiếng.
Lý Cảnh Điềm cũng có chút lúng túng, cô ta cảm thấy có phải mẹ mình đã hơi quá đáng rồi không? Như thế này cũng quá mất mặt rồi! Trương Mẫn chỉ vào mũi Lâm Trác Úy mà mắng:
"Bây giờ cho cậu hai lựa chọn! Hoặc là chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, hoặc là đưa cậu vào tù, cậu tự mình chọn đi!" Lâm Trác Úy không nói lời nào, chỉ híp mắt lại, cứ như thế nhìn chằm chằm vào Trương Mẫn.
Trương Mẫn một bước cũng không chịu nhường, tiếp tục lên tiếng:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ quỷ nghèo! Cậu cho rằng cậu có thể đối đầu với nhà họ Lý ư? Tôi thấy với bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của cậu, quấy nhiễu đến tòa án thì ngay cả luật sư cậu cũng không mời nổi! Vẫn nên thành thành thật thật đi chữa bệnh cho con gái tôi đi.
”
Những người xung quanh cũng ồn ào lên tiếng.
"Thành thành thật thật đi chữa bệnh đi!" "Nhà họ Lý người ta đã rất nhân từ rồi, lại cho cậu thêm một cơ hội làm người nữa.
” nguồn tại nhayho.
com nhảy hố i Truyện Bất Hủ
Con người mà, cứ như vậy thôi! Vừa thấy nhà họ Lý là người có tiền thì đều nhốn nháo muốn nịnh bợ.
Lại thấy Lâm Trác Úy là kẻ nghèo túng thì tất cả đều muốn bỏ đá xuống giếng mà giẫm đạp.
Lâm Trác Úy có cảm giác như cưỡi trên lưng hổ khó mà xuống được.
Nhưng chính vào thời khắc này! Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Phía trước đột nhiên có một loạt tiếng còi dồn dập vang lên, có một người vươn đầu ra quát lớn:
"Cút ra! Đừng cản đường!" Mọi người đều sửng sốt, nhốn nháo quay đầu lại nhìn xem ai mà lại ngang ngược như vậy? Vừa quay lại nhìn đã khiến cho bọn họ sợ đến mức suýt tè ra quần! Chiếc Mercedes-Benz oai vệ rít còi xông tới, nhìn biển số xe, hóa ra là đoàn xe của hoàng đế Từ Xuân Bảo!.
"Lúc tôi chữa bệnh có thu của nhà các người một đồng tiền nào chưa?" "! " Trong thoáng chốc, người nhà họ Lý đều nghẹn họng.
"Tình trạng bệnh của con gái bà còn chưa được cải thiện sao?" "! " "Mạng sống của cô ta chỉ còn có ba ngày, tôi chữa trị giúp cô ta ngay cả một xu cũng không lấy! Bây giờ tôi lại còn bị nhà các người lừa bịp đổ tội nữa hả?" Nhập từ khóa tìm kiếm! Lâm Trác Úy đột nhiên buông lời trách cứ, tất cả mọi người đang vây xem đều vô cùng mơ hồ.
Không ngờ người ta không lấy một đồng tiền nào cả? Không ngờ người ta quả thật cũng đã cứu sống bệnh nhân rồi? Thật là con mẹ nó mất mặt quá! Hai bên mỗi người nói một kiểu, rốt cuộc nên tin tưởng ai đây? Trương Mẫn lập tức phản bác:
"Hừ! Tôi đường đường là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn bất động sản Thịnh Thế! Gia đình chúng tôi sẽ lừa gạt cậu sao? Đồ quê mùa nhà cậu? Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?" Sau khi bà ta nói xong lời này, đám người xung quanh đều bừng tỉnh.
"Đúng vậy! Người ta giàu có như vậy, cần gì phải lừa người nữa chứ?" "Chắc chắn là anh ta làm sai rồi!" "Lang băm! Anh ta chính là đồ lang băm!" "Bắt cậu ta đưa đến cơ quan tuần tra đi.
”
Tất cả những người này đều nhốn nháo hét to, bộ dạng vô cùng hùng hổ.
Lâm Trác Úy thật sự nổi nóng, dùng hết sức vung tay rồi quát lên một câu:
"Mặc cho mấy người nói năng đảo điên trời đất ra sao, tôi nói không chữa chính là không chữa!" Kết quả! Bởi vì đang trên người đang mặc một bộ đồ hàng vỉa hè giá rẻ, cú vung tay này, cộng thêm cả việc Trương Mẫn cứ liều chết túm chặt không buông.
Một tiếng "roẹt" giòn giã vang lên, nguyên cả ống tay áo của Lâm Trác Úy đều bị xé rách.
Trong lúc nhất thời, một loạt tiếng cười khúc khích nổi lên, tất cả những người có mặt tại đây đều cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Bà! " Lâm Trác Úy vô cùng phẫn nộ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trương Mẫn.
Bà ta giơ nửa ống tay áo bị xé rách trong tay lên, bĩu môi lại, cuối cùng còn ghét bỏ ném ống tay áo đó lên người Lâm Trác Úy.
"Xì! Ngay cả quần áo cũng là hàng vỉa hè.
Loại người nghèo hèn kém cỏi như cậu lại còn muốn đụng chạm đến con gái tôi, cậu cũng không tiểu ra một bãi rồi tự soi lại chính mình đi!" Trương Mẫn nói xong lời này, những người xung quanh đều đồng loạt cười phá lên.
Mỗi một người đều nói rằng Lâm Trác Úy quả thật là không biết tự lượng sức mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hai tay Trương Mẫn đan chéo lại trước ngực, dáng vẻ hết sức vênh váo tự đắc:
"Nếu không phải thấy cậu còn có chút năng lực, tôi sẽ ăn nói khép nép cầu xin cậu à? Còn thật sự cho rằng bản thân tài giỏi hơn người, ngay cả cái đuôi cũng vểnh lên trời rồi.
”
Lý Hữu Phú đứng ở phía sau không hề lên tiếng.
Lý Cảnh Điềm cũng có chút lúng túng, cô ta cảm thấy có phải mẹ mình đã hơi quá đáng rồi không? Như thế này cũng quá mất mặt rồi! Trương Mẫn chỉ vào mũi Lâm Trác Úy mà mắng:
"Bây giờ cho cậu hai lựa chọn! Hoặc là chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, hoặc là đưa cậu vào tù, cậu tự mình chọn đi!" Lâm Trác Úy không nói lời nào, chỉ híp mắt lại, cứ như thế nhìn chằm chằm vào Trương Mẫn.
Trương Mẫn một bước cũng không chịu nhường, tiếp tục lên tiếng:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ quỷ nghèo! Cậu cho rằng cậu có thể đối đầu với nhà họ Lý ư? Tôi thấy với bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của cậu, quấy nhiễu đến tòa án thì ngay cả luật sư cậu cũng không mời nổi! Vẫn nên thành thành thật thật đi chữa bệnh cho con gái tôi đi.
”
Những người xung quanh cũng ồn ào lên tiếng.
"Thành thành thật thật đi chữa bệnh đi!" "Nhà họ Lý người ta đã rất nhân từ rồi, lại cho cậu thêm một cơ hội làm người nữa.
” nguồn tại nhayho.
com nhảy hố i Truyện Bất Hủ
Con người mà, cứ như vậy thôi! Vừa thấy nhà họ Lý là người có tiền thì đều nhốn nháo muốn nịnh bợ.
Lại thấy Lâm Trác Úy là kẻ nghèo túng thì tất cả đều muốn bỏ đá xuống giếng mà giẫm đạp.
Lâm Trác Úy có cảm giác như cưỡi trên lưng hổ khó mà xuống được.
Nhưng chính vào thời khắc này! Bịch bịch bịch! Bịch bịch bịch! Phía trước đột nhiên có một loạt tiếng còi dồn dập vang lên, có một người vươn đầu ra quát lớn:
"Cút ra! Đừng cản đường!" Mọi người đều sửng sốt, nhốn nháo quay đầu lại nhìn xem ai mà lại ngang ngược như vậy? Vừa quay lại nhìn đã khiến cho bọn họ sợ đến mức suýt tè ra quần! Chiếc Mercedes-Benz oai vệ rít còi xông tới, nhìn biển số xe, hóa ra là đoàn xe của hoàng đế Từ Xuân Bảo!.
Bình luận truyện