Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!
Chương 61: Vụ án thứ sáu: Ngàn cân treo sợi tóc
Cách đó mấy phòng truyền đến tiếng mở khóa, Nghiêm Vân Khải và Lý Mặc Ngôn liếc nhau, bình tĩnh ra ngoài sân. Vừa ra khỏi cửa, hai người thấy Lâm Văn Kính đã mở cửa phòng Ninh Vô Tâm, kéo y ra ngoài.
Ninh Vô Tâm bị hắn kéo cho loạng choạng, vết thương bị kéo căng đến đau đớn nhưng chỉ lạnh lùng nhìn gã không nói gì.
Mặt Nghiêm Vân Khải như phủ một lớp băng: “Lâm giáo úy luôn miệng nói Ninh đại phu là hung thủ, nhưng rõ ràng Ninh đại phu ở dưới đáy giếng, làm thế nào có thể lên trên gây án?”
Ngụy Thanh Trì nói: “Nhà lớn như vậy, có thể y luôn tránh ở một nơi nào đó, thực hiện xong tất cả vụ án mới xuống dưới giếng đợi, có rất nhiều khả năng. Vụ án tối hôm qua rõ ràng không thể là những người trong chúng ta làm, Ninh đại phu không thể thoát khỏi nghi ngờ được. Lúc này vương gia muốn che chở cho y chỉ sợ sẽ khiến mọi người tức giận.”
Vạn Chính nói: “Dù Ninh đạo phu có dung mạo tuyệt trần đi nữa, vương gia cũng không thể dùng tình cảm để giải quyết. Nói không chừng vương gia còn bị người này lừa gạt.”
Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm Vạn Chính, hừ lạnh một tiếng: “Những lời này của Vạn đại nhân đúng là có chút ý tứ. Ta ngược lại không thấy Ninh đại phu có vấn đề, mà là có người trong chúng ta lừa gạt tất cả mọi người.”
Vạn Chính nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ha? Lời này của vương gia nên hiểu thế nào?”
“Hôm nay vương gia điều tra thế nào rồi?” Lâm Văn Kính tức giận kéo cổ tay Ninh Vô Tâm, “Nếu không có tiến triển, chúng ta phải bắt đầu tra khảo người này!”
Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm một cái, thấy mặt y rất tỉnh táo, lòng thoáng yên tâm: “Bổn vương đã biết hung thủ là ai.”
Mọi người nghe xong lập tức sửng sốt, vội vàng hô: “Là ai?”
Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn quanh mọi người: “Người này luôn nằm trong số chúng ta.”
Lâm Văn Kính lập tức bực bội nói: “Nói bậy bạ! Ta cho là vương gia tìm được chứng cớ có người khác ở đây, vụ án tối hôm qua tại sao có thể là một người trong số chúng ta làm được!?”
Vạn Chính cũng nói: “Vương gia nói về hung thủ như vậy, vậy có chứng cớ không?”
Bắp thịt trên người Nghiêm Vân Khải căng lên: “…”
Vạn Chính nói: “Không có chứng cớ, vương gia chỉ tùy ý nói, ngược lại giống như đang khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau, sau đó xóa tội cho Ninh đại phu.”
Lý Thiếu Ngôn nói: “Rốt cuộc là ai?”
Phùng Xán cũng nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn biết là.”
Vạn Chính nói: “Không cần phải nói, đương nhiên là một người trong số ta, Lâm giáo úy, Ngụy đô úy và Phùng tướng quân. Chúng ta không cùng phe với vương gia, bây giờ vương gia muốn hãm hại chúng ta âu cũng là điều dễ hiểu.”
Ngụy Thanh Trì đảo mắt nhìn mọi người, cũng bực bội nói: “Làm loạn gì vậy! Tiếp tục như vậy, mỗi người ở đây đều phải chết!”
Phùng Bách nhìn Nghiêm Vân Khải, mặt dần trầm xuống.
Đột nhiên, gã tiến lên phía trước mấy bước, kéo Ninh Vô Tâm ra khỏi tau Lâm Văn Kính, kéo y đi về phía phòng bếp.
Nghiêm Vân Khải tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì!” Hắn cách xa Ninh Vô Tâm, trên người lại bị thương, lại đang nổi giận nên bước chân không nhanh nổi, trơ mắt nhìn Ninh Vô Tâm bị kéo ra ngoài.
Nghiêm vân Khải vội vàng nói với Lý Mặc Ngôn: “Ngươi mau đi xem hắn! Đừng để hắn làm chuyện gì!”
Ninh Vô Tâm bị kéo cho lảo đảo, bị kéo thẳng một mạch đến phòng bếp nhỏ ở sân phía tây, dọc theo đường đi y bình tĩnh nói: “Các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ vụ án, nghe ý kiến của vương gia một chút, gấp gáp cũng không có lợi ích gì.”
“Ngươi câm miệng!” Phùng Bách nhìn quanh, cầm một chiếc đao chẻ củi lên, đặt tay trái của Ninh Vô Tâm lên bếp, sắc mặt vô cùng hung ác: ” Phụ thân ta bị chính Nghiêm Vân Khải giết chết! Lúc ấy hắn làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng ta hiểu rõ thủ đoạn của hắn!”
“Ngươi đừng nói bậy bạ…”
“Vụ án này ta đã biết ngay từ đầu, nhất định là do Nghiêm Vân Khải sắp đặt!” Phùng Bách thê lương cười: “Phạm nhân trong miệng Nghiêm Vân Khải, chính là ta đúng không. Mục đích lần này của hoàng thượng, thật ra là để hãm hại ta.”
Nói xong, gã giơ đao chẻ củi lên.
Ninh Vô Tâm lúc này mới có chút bối rối, phát ra một tiếng nghẹn ngào giống như đang cầu xin tha thứ, nhưng đột nhiên nhịn lại, mặt tái nhợt nhìn chằm chằm bàn tay trái đang bị đè chặt lại của mình, không nói một lời.
Phùng Bách nhìn Ninh Vô Tâm, hai mắt đỏ bừng: “Nghiêm Vân Khải khẩn trương với ngươi như vậy, con mé nó rốt cuộc ngươi là gì của hắn! Hắn hại cha ta, bây giờ lại muốn hãm hại ta, mọi người ở đây ai cũng đừng mong sống sót!”
Biểu tình của gã giống như phát tiết tất cả oán giận ra ngoài ngoài, đao chẻ củi nặng nề chặt xuống.
“A——–” Trong phòng bếp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
“Niệm Chi!” Nghiêm Vân Khải nghe đợc tiếng gào thét, vừa vội vừa đau chạy vào, đã không còn kịp, chỉ thấy Ninh Vô Tâm ngã xuống đất, ôm lấy tay trái mình, trong tay máu tươi chảy ròng ròng, mặt y trắng bệch như tờ giấy.
Lý Mặc Ngôn nhào lên người Phùng Bách, nắm chặt lấy cổ tay đang giơ đao chẻ củi của Phùng Bách.
Nghiêm Vân Khải cuống quít đỡ Ninh Vô Tâm dậy, cứng rắn gỡ tay phải của y ra, chỉ thấy ngón út trái đã bị chặt đứt mất một đốt, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này tất cả mọi người chạy vào, nhìn tình cảnh trước mắt, tất cả yên lặng không phát ra bất kì âm thanh.
Ninh Vô Tâm nhìn Nghiêm Vân Khải, sắc mặt nhợt nhạt, cứng rắn nặn ra nụ cười nói: “Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, hôm nay ta mới… biết được cảm giác đó như thế nào. May mà… không phải là toàn bộ bàn tay…”
Nghiêm Vân Khải đứng lên, hai mắt đỏ bừng như quỷ, thấp giọng nói từng chữ với Phùng Bách: “Ngươi dám động vào người của ta, ta thề sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
Thanh âm của hắn không hề có tình cảm, âm nào cũng lạnh lùng, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không lạnh mà run.
Mặt Phùng Bách trống rỗng mờ mịt, không lộ vẻ gì, lẩm bẩm nói: “Phụ thân chết, Phùng gia sắp xong rồi…”
Nói xong, gã đột nhiên nghẹn ngào khóc: “Con của phản thần, Hoàng thượng làm sao có thể giữ lại ta…”
Tiếng khóc càng ngày càng cuồng loạn: “Sau khu phụ thân ta chết, không có ngày nào là ta không lo lắng sợ hãi…”
Mọi người yên lặng không lên tiếng, ngay cả Lâm Văn Kính cũng cúi đầu.
Cuối cùng Lý Thiếu Ngôn thở dài nói: “Vương gia… Hay là ngươi vẫn nên tìm chứng cớ trước đi…”
Nghiêm Vân Khải đỡ Ninh Vô Tâm, nhặt lên đốt ngón tay út, ánh mắt lướt qua Phùng Bách giống như đang nhìn một người chết, lại nhìn Vạn Chính một cái: “Vạn đại nhân bảo trọng.”
Vạn Chính lạnh nhạt nói: “Vết thương của Ninh đại phu cần phải xử lý sớm. Đầu tiên là bỏng, bây giờ là vết đao, may mà Ninh đại phu vận khí tốt, hai lần bị thương đều không nặng, không biết sau này vận khí có còn tốt được như vậy hay không.”
Lý Mặc Ngôn hờ hững nhìn Vạn Chính một cái: “Tối nay ta gác đêm.”
===
Buổi tối, ánh nến vẫn sáng.
Nghiêm Vân Khải ôm lấy Ninh Vô Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve tay trái của y, cau chặt mày.
Ninh Vô Tâm nhìn sườn mặt Nghiêm Vân Khải, nhẹ giọng nói: “Ta không đau.”
“Nói bậy.” Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm, biểu tình trở nên nhu hòa: “Tối nay ngươi khẳng định không ngủ được.”
“Ngươi cũng không thua.” Ninh Vô Tâm dựa vào ngực Nghiêm Vân Khải, “Tứ Nhận vốn muốn ngươi tự tay giết ta, cho dù không giết chết thì ta không bị hủy dung cũng bị thương nặng. Nhưng mà ngươi không để cho nó xảy ra. Hôm nay hắn chia rẽ mọi người. Phùng Bách bị kích động không chịu nổi ra tay với ta, vốn muốn chặt đi một bàn tay của ta, thậm chí giết chết ta, ngươi lại ngăn cản.”
Nghiêm Vân Khải: “…”
Ninh Vô Tâm cười nói: “Ngươi nhất định là anh hùng trong lòng ta.”
Hốc mắt Nghiêm Vân Khải hơi ê ẩm: “Nói bậy. Ta làm liên lụy ngươi, lại không bảo vệ nổi ngươi, ta thật sự rất vô dụng…”
Ninh Vô Tâm lau lau mắt hắn: “Ngươi vẫn luôn bảo vệ ta. Cũng chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ được ta. Tứ Nhận luôn muốn ra tay với ta, đang nói rã ta quan trọng đến thế nào trong lòng ngươi.”
Nghiêm Vân Khải: “…”
Ninh Vô Tâm nắm tay hắn: “Ta vừa nghĩ tới mình chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng ngươi, cảm thấy khổ sở thế nào cũng chịu nổi.”
Nghiêm vân Khải: “…” Có thê tử như vậy, phu quân còn cầu mong gì hơn?
“Niệm Chi… Ta thề… nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Nghiêm Vân Khải chôn mặt vào hõm vai Ninh Vô Tâm, qua hồi lâu mới nói: “Niệm Chi, đấu với Tứ Nhận như vậy, ta thấy mệt quá…”
Có người này bên người, hắn mới dám biểu lộ ra mặt yếu ớt của mình.
Ninh Vô Tâm dùng tay phải sờ đầu hắn: “Còn thiếu một chút, không phải ngươi đã biết hắn là ai rồi đúng không?”
“Ừ.” Nghiêm Vân Khải ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Vô Tâm băng bó kỹ ngón út trái, giống như có điều suy nghĩ: “Niệm Chi, vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ, đầu người của Dương Nho tại sao lại phải vứt vào trong giếng chứ?”
Ninh Vô Râm mờ mịt: “Ửm? Ngươi nói gì ta nghe không hiểu…”
Ninh Vô Tâm: “…”
Nghiêm Vân Khải đứng lên, đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy cái. Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một thanh âm trầm thấp vang lên: “Vương gia cần gì?”
Nghiêm Vân Khải: “Ta cần kiểm tra một chút ba đầu người được mang lên từ giếng ngày hôm qua.”
Lý Mặng Ngôn trầm ngâm một lát: “Không phải hôm qua vương gia đã kiểm tra rồi sai? Ba đầu ngươi kia đã bị lửa đốt cho không nhìn rõ mặt.”
Nghiêm Vân Khải: “Ta nghĩ đến một chuyện, nhất định phải kiểm tra một chút, càng nhanh càng tốt.”
Bên ngoài trầm mặc một chút, không lâu sau truyền tới tiếng mở khóa. Sau đó, “cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
Nghiêm Vân Khải cầm lấy giá cắm nến trên giường, kéo Ninh Vô Tâm đi về phía phòng giữ xác. Động tĩnh của mấy người không quá nhẹ nhàng, một đường đi, những phòng khác từ từ truyền đến tiếng ầm ĩ, còn mang theo cả sợ hãi: “Tại sao bọn họ có thể đi ra!”
Nghiêm Vân Khải không đáp lời, đi thẳng vào phòng giữ xác, gơ cây nến lên.
Ba đầu người đều được đặt vào thân thể thuộc về mình, da mặt bị cháy rất kinh khủng, chỉ có thể phân biệt được tướng mạo một cách mơ hô, lộ vẻ đáng sợ dị thường.
Nghiêm Vân Khải kiểm tra tỉ mỉ vết đứt trên cổ ba người, một lát sau, cau mày nói: “Niệm Chi, ngươi giúp ta nhìn mấy cái đầu này một cái, hình như có chỗ không đúng.”
Ninh Vô Tâm bước đên, so sánh cổ xương của Dương Nho, khẽ kinh ngạc hô nhỏ.
Y vội vàng đi tới cạnh thi thể của Bành Triệu và Dương Nhi, cũng kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó cau mày nói nhỏ mấy câu bên tai Nghiêm vân Khải.
Nghiêm Vân Khải khẽ thở dài một hơi: “Quả nhiên là thế. Ngày mai, chúng ta liền đối chất đi.”
Lý Mặc Ngôn nói: “Tìm được chứng cớ?”
Nghiêm Vân Khải bóp trán: “Coi như là… Đã tìm được rồi.”
Ninh Vô Tâm bị hắn kéo cho loạng choạng, vết thương bị kéo căng đến đau đớn nhưng chỉ lạnh lùng nhìn gã không nói gì.
Mặt Nghiêm Vân Khải như phủ một lớp băng: “Lâm giáo úy luôn miệng nói Ninh đại phu là hung thủ, nhưng rõ ràng Ninh đại phu ở dưới đáy giếng, làm thế nào có thể lên trên gây án?”
Ngụy Thanh Trì nói: “Nhà lớn như vậy, có thể y luôn tránh ở một nơi nào đó, thực hiện xong tất cả vụ án mới xuống dưới giếng đợi, có rất nhiều khả năng. Vụ án tối hôm qua rõ ràng không thể là những người trong chúng ta làm, Ninh đại phu không thể thoát khỏi nghi ngờ được. Lúc này vương gia muốn che chở cho y chỉ sợ sẽ khiến mọi người tức giận.”
Vạn Chính nói: “Dù Ninh đạo phu có dung mạo tuyệt trần đi nữa, vương gia cũng không thể dùng tình cảm để giải quyết. Nói không chừng vương gia còn bị người này lừa gạt.”
Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm Vạn Chính, hừ lạnh một tiếng: “Những lời này của Vạn đại nhân đúng là có chút ý tứ. Ta ngược lại không thấy Ninh đại phu có vấn đề, mà là có người trong chúng ta lừa gạt tất cả mọi người.”
Vạn Chính nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ha? Lời này của vương gia nên hiểu thế nào?”
“Hôm nay vương gia điều tra thế nào rồi?” Lâm Văn Kính tức giận kéo cổ tay Ninh Vô Tâm, “Nếu không có tiến triển, chúng ta phải bắt đầu tra khảo người này!”
Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm một cái, thấy mặt y rất tỉnh táo, lòng thoáng yên tâm: “Bổn vương đã biết hung thủ là ai.”
Mọi người nghe xong lập tức sửng sốt, vội vàng hô: “Là ai?”
Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn quanh mọi người: “Người này luôn nằm trong số chúng ta.”
Lâm Văn Kính lập tức bực bội nói: “Nói bậy bạ! Ta cho là vương gia tìm được chứng cớ có người khác ở đây, vụ án tối hôm qua tại sao có thể là một người trong số chúng ta làm được!?”
Vạn Chính cũng nói: “Vương gia nói về hung thủ như vậy, vậy có chứng cớ không?”
Bắp thịt trên người Nghiêm Vân Khải căng lên: “…”
Vạn Chính nói: “Không có chứng cớ, vương gia chỉ tùy ý nói, ngược lại giống như đang khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau, sau đó xóa tội cho Ninh đại phu.”
Lý Thiếu Ngôn nói: “Rốt cuộc là ai?”
Phùng Xán cũng nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn biết là.”
Vạn Chính nói: “Không cần phải nói, đương nhiên là một người trong số ta, Lâm giáo úy, Ngụy đô úy và Phùng tướng quân. Chúng ta không cùng phe với vương gia, bây giờ vương gia muốn hãm hại chúng ta âu cũng là điều dễ hiểu.”
Ngụy Thanh Trì đảo mắt nhìn mọi người, cũng bực bội nói: “Làm loạn gì vậy! Tiếp tục như vậy, mỗi người ở đây đều phải chết!”
Phùng Bách nhìn Nghiêm Vân Khải, mặt dần trầm xuống.
Đột nhiên, gã tiến lên phía trước mấy bước, kéo Ninh Vô Tâm ra khỏi tau Lâm Văn Kính, kéo y đi về phía phòng bếp.
Nghiêm Vân Khải tức giận nói: “Ngươi muốn làm gì!” Hắn cách xa Ninh Vô Tâm, trên người lại bị thương, lại đang nổi giận nên bước chân không nhanh nổi, trơ mắt nhìn Ninh Vô Tâm bị kéo ra ngoài.
Nghiêm vân Khải vội vàng nói với Lý Mặc Ngôn: “Ngươi mau đi xem hắn! Đừng để hắn làm chuyện gì!”
Ninh Vô Tâm bị kéo cho lảo đảo, bị kéo thẳng một mạch đến phòng bếp nhỏ ở sân phía tây, dọc theo đường đi y bình tĩnh nói: “Các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ vụ án, nghe ý kiến của vương gia một chút, gấp gáp cũng không có lợi ích gì.”
“Ngươi câm miệng!” Phùng Bách nhìn quanh, cầm một chiếc đao chẻ củi lên, đặt tay trái của Ninh Vô Tâm lên bếp, sắc mặt vô cùng hung ác: ” Phụ thân ta bị chính Nghiêm Vân Khải giết chết! Lúc ấy hắn làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng ta hiểu rõ thủ đoạn của hắn!”
“Ngươi đừng nói bậy bạ…”
“Vụ án này ta đã biết ngay từ đầu, nhất định là do Nghiêm Vân Khải sắp đặt!” Phùng Bách thê lương cười: “Phạm nhân trong miệng Nghiêm Vân Khải, chính là ta đúng không. Mục đích lần này của hoàng thượng, thật ra là để hãm hại ta.”
Nói xong, gã giơ đao chẻ củi lên.
Ninh Vô Tâm lúc này mới có chút bối rối, phát ra một tiếng nghẹn ngào giống như đang cầu xin tha thứ, nhưng đột nhiên nhịn lại, mặt tái nhợt nhìn chằm chằm bàn tay trái đang bị đè chặt lại của mình, không nói một lời.
Phùng Bách nhìn Ninh Vô Tâm, hai mắt đỏ bừng: “Nghiêm Vân Khải khẩn trương với ngươi như vậy, con mé nó rốt cuộc ngươi là gì của hắn! Hắn hại cha ta, bây giờ lại muốn hãm hại ta, mọi người ở đây ai cũng đừng mong sống sót!”
Biểu tình của gã giống như phát tiết tất cả oán giận ra ngoài ngoài, đao chẻ củi nặng nề chặt xuống.
“A——–” Trong phòng bếp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thê lương.
“Niệm Chi!” Nghiêm Vân Khải nghe đợc tiếng gào thét, vừa vội vừa đau chạy vào, đã không còn kịp, chỉ thấy Ninh Vô Tâm ngã xuống đất, ôm lấy tay trái mình, trong tay máu tươi chảy ròng ròng, mặt y trắng bệch như tờ giấy.
Lý Mặc Ngôn nhào lên người Phùng Bách, nắm chặt lấy cổ tay đang giơ đao chẻ củi của Phùng Bách.
Nghiêm Vân Khải cuống quít đỡ Ninh Vô Tâm dậy, cứng rắn gỡ tay phải của y ra, chỉ thấy ngón út trái đã bị chặt đứt mất một đốt, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này tất cả mọi người chạy vào, nhìn tình cảnh trước mắt, tất cả yên lặng không phát ra bất kì âm thanh.
Ninh Vô Tâm nhìn Nghiêm Vân Khải, sắc mặt nhợt nhạt, cứng rắn nặn ra nụ cười nói: “Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, hôm nay ta mới… biết được cảm giác đó như thế nào. May mà… không phải là toàn bộ bàn tay…”
Nghiêm Vân Khải đứng lên, hai mắt đỏ bừng như quỷ, thấp giọng nói từng chữ với Phùng Bách: “Ngươi dám động vào người của ta, ta thề sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
Thanh âm của hắn không hề có tình cảm, âm nào cũng lạnh lùng, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không lạnh mà run.
Mặt Phùng Bách trống rỗng mờ mịt, không lộ vẻ gì, lẩm bẩm nói: “Phụ thân chết, Phùng gia sắp xong rồi…”
Nói xong, gã đột nhiên nghẹn ngào khóc: “Con của phản thần, Hoàng thượng làm sao có thể giữ lại ta…”
Tiếng khóc càng ngày càng cuồng loạn: “Sau khu phụ thân ta chết, không có ngày nào là ta không lo lắng sợ hãi…”
Mọi người yên lặng không lên tiếng, ngay cả Lâm Văn Kính cũng cúi đầu.
Cuối cùng Lý Thiếu Ngôn thở dài nói: “Vương gia… Hay là ngươi vẫn nên tìm chứng cớ trước đi…”
Nghiêm Vân Khải đỡ Ninh Vô Tâm, nhặt lên đốt ngón tay út, ánh mắt lướt qua Phùng Bách giống như đang nhìn một người chết, lại nhìn Vạn Chính một cái: “Vạn đại nhân bảo trọng.”
Vạn Chính lạnh nhạt nói: “Vết thương của Ninh đại phu cần phải xử lý sớm. Đầu tiên là bỏng, bây giờ là vết đao, may mà Ninh đại phu vận khí tốt, hai lần bị thương đều không nặng, không biết sau này vận khí có còn tốt được như vậy hay không.”
Lý Mặc Ngôn hờ hững nhìn Vạn Chính một cái: “Tối nay ta gác đêm.”
===
Buổi tối, ánh nến vẫn sáng.
Nghiêm Vân Khải ôm lấy Ninh Vô Tâm, nhẹ nhàng vuốt ve tay trái của y, cau chặt mày.
Ninh Vô Tâm nhìn sườn mặt Nghiêm Vân Khải, nhẹ giọng nói: “Ta không đau.”
“Nói bậy.” Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm, biểu tình trở nên nhu hòa: “Tối nay ngươi khẳng định không ngủ được.”
“Ngươi cũng không thua.” Ninh Vô Tâm dựa vào ngực Nghiêm Vân Khải, “Tứ Nhận vốn muốn ngươi tự tay giết ta, cho dù không giết chết thì ta không bị hủy dung cũng bị thương nặng. Nhưng mà ngươi không để cho nó xảy ra. Hôm nay hắn chia rẽ mọi người. Phùng Bách bị kích động không chịu nổi ra tay với ta, vốn muốn chặt đi một bàn tay của ta, thậm chí giết chết ta, ngươi lại ngăn cản.”
Nghiêm Vân Khải: “…”
Ninh Vô Tâm cười nói: “Ngươi nhất định là anh hùng trong lòng ta.”
Hốc mắt Nghiêm Vân Khải hơi ê ẩm: “Nói bậy. Ta làm liên lụy ngươi, lại không bảo vệ nổi ngươi, ta thật sự rất vô dụng…”
Ninh Vô Tâm lau lau mắt hắn: “Ngươi vẫn luôn bảo vệ ta. Cũng chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ được ta. Tứ Nhận luôn muốn ra tay với ta, đang nói rã ta quan trọng đến thế nào trong lòng ngươi.”
Nghiêm Vân Khải: “…”
Ninh Vô Tâm nắm tay hắn: “Ta vừa nghĩ tới mình chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng ngươi, cảm thấy khổ sở thế nào cũng chịu nổi.”
Nghiêm vân Khải: “…” Có thê tử như vậy, phu quân còn cầu mong gì hơn?
“Niệm Chi… Ta thề… nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Nghiêm Vân Khải chôn mặt vào hõm vai Ninh Vô Tâm, qua hồi lâu mới nói: “Niệm Chi, đấu với Tứ Nhận như vậy, ta thấy mệt quá…”
Có người này bên người, hắn mới dám biểu lộ ra mặt yếu ớt của mình.
Ninh Vô Tâm dùng tay phải sờ đầu hắn: “Còn thiếu một chút, không phải ngươi đã biết hắn là ai rồi đúng không?”
“Ừ.” Nghiêm Vân Khải ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Vô Tâm băng bó kỹ ngón út trái, giống như có điều suy nghĩ: “Niệm Chi, vừa rồi ta vẫn luôn suy nghĩ, đầu người của Dương Nho tại sao lại phải vứt vào trong giếng chứ?”
Ninh Vô Râm mờ mịt: “Ửm? Ngươi nói gì ta nghe không hiểu…”
Ninh Vô Tâm: “…”
Nghiêm Vân Khải đứng lên, đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mấy cái. Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là một thanh âm trầm thấp vang lên: “Vương gia cần gì?”
Nghiêm Vân Khải: “Ta cần kiểm tra một chút ba đầu người được mang lên từ giếng ngày hôm qua.”
Lý Mặng Ngôn trầm ngâm một lát: “Không phải hôm qua vương gia đã kiểm tra rồi sai? Ba đầu ngươi kia đã bị lửa đốt cho không nhìn rõ mặt.”
Nghiêm Vân Khải: “Ta nghĩ đến một chuyện, nhất định phải kiểm tra một chút, càng nhanh càng tốt.”
Bên ngoài trầm mặc một chút, không lâu sau truyền tới tiếng mở khóa. Sau đó, “cạch” một tiếng, cửa được mở ra.
Nghiêm Vân Khải cầm lấy giá cắm nến trên giường, kéo Ninh Vô Tâm đi về phía phòng giữ xác. Động tĩnh của mấy người không quá nhẹ nhàng, một đường đi, những phòng khác từ từ truyền đến tiếng ầm ĩ, còn mang theo cả sợ hãi: “Tại sao bọn họ có thể đi ra!”
Nghiêm Vân Khải không đáp lời, đi thẳng vào phòng giữ xác, gơ cây nến lên.
Ba đầu người đều được đặt vào thân thể thuộc về mình, da mặt bị cháy rất kinh khủng, chỉ có thể phân biệt được tướng mạo một cách mơ hô, lộ vẻ đáng sợ dị thường.
Nghiêm Vân Khải kiểm tra tỉ mỉ vết đứt trên cổ ba người, một lát sau, cau mày nói: “Niệm Chi, ngươi giúp ta nhìn mấy cái đầu này một cái, hình như có chỗ không đúng.”
Ninh Vô Tâm bước đên, so sánh cổ xương của Dương Nho, khẽ kinh ngạc hô nhỏ.
Y vội vàng đi tới cạnh thi thể của Bành Triệu và Dương Nhi, cũng kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó cau mày nói nhỏ mấy câu bên tai Nghiêm vân Khải.
Nghiêm Vân Khải khẽ thở dài một hơi: “Quả nhiên là thế. Ngày mai, chúng ta liền đối chất đi.”
Lý Mặc Ngôn nói: “Tìm được chứng cớ?”
Nghiêm Vân Khải bóp trán: “Coi như là… Đã tìm được rồi.”
Bình luận truyện